Chị không chạy thoát đâu

Chương 6 : lập đội

Edit: An Yên / Beta: Sam Vào nhóm, Liên Trầm gõ chữ hỏi: “Quả bình an là cậu đưa ư?” “Vâng.” Cậu đột nhiên thấp giọng lên tiếng, làm Liên Trầm hơi hoảng sợ, người này sao đột nhiên mời mình chơi trò chơi. Còn nữa, cậu dựa vào cái gì mà ở trước mặt người khác tự xưng là bạn trai của cô, thật muốn đối mặt chất vấn, nhưng Liên Trầm biết mình căn bản không có can đảm. Không đợi cô trả lời lại, Thẩm Quả đã mở hai người chơi. “Sao không mở bốn người chơi?” “Mời mở microphone giao lưu.” “Không muốn mở.” Liên Trầm trả lời, cô cũng không muốn nghe cậu nói câu nào. “Mời mở microphone giao lưu.” Giọng nữ máy móc lặp lại lần nữa nhắc nhở cô. Liên Trầm phớt lờ, không mở microphone. Thẩm Quả rất cố chấp nhắc nhở hai lần, thấy Liên Trầm không để ý đến cậu nên thôi. Trước đó Liên Trầm đã xem thành tích chơi game của cậu nhóc này, tổng cộng chỉ chơi ba trận, đều được chơi vào một tháng trước, trong đó có hai lần bị loại bỏ, trận còn lại không sống được năm phút đồng hồ, tổng cộng không đánh chết con vật nào. Thành tích này không phù hợp hình tượng chàng trai, Liên Trầm tự nghĩ rằng cậu bé nào đó cầm di động của cậu chơi. Bởi vậy cô trực tiếp nhảy thiên đường làng du lịch, Thẩm Quả nhảy xuống theo. So với các bản đồ khác thì rừng nhiệt đới đặc biệt có tài nguyên phong phú, thiên đường làng du lịch càng là thánh địa nhảy dù, dù cho có kỹ thuật tốt nhưng bị chết rất nhanh. Thẩm Quả từ nhỏ đã không thích chơi game thể loại này, cậu chỉ chơi game đua xe, đây là lần đầu tiên cậu chơi game dò thám chiến trường, hình ảnh 3D trực tiếp này khiến đầu của cậu thấy có chút choáng váng. Nhưng cậu vẫn thấy bạn cùng phòng chơi mấy ván, biết đây là loại game mà người chơi nhặt súng. Sau khi rơi xuống đất, cậu cố ý theo sát phía sau Liên Trầm, cô đi chỗ nào cậu đi theo chỗ đó, dường như là để thu hút sự chú ý của cô. Vì thế Liên Trầm thấy người này cùng mình đoạt tài nguyên giống nhau, cô nhặt súng thì cậu cũng nhặt súng lên, trở lại theo sát phía sau mình, nhưng dáng vẻ đi lại chưa quen kia, đoán chừng không đi theo được bao lâu. Quả nhiên, Liên Trầm lên lầu lục soát xong nhảy ra sau cửa sổ bỏ rơi người theo đuôi. “Mời mở microphone giao lưu.” Nhóc quỷ ấu trĩ kia lại nhắc nhở cô. Lần này có lẽ là vận khí tốt, xung quanh dường như chỉ có đội hai người, nhưng cô vẫn luôn chú ý vị trí của Thẩm Quả, rốt cuộc thấy cậu hình như không thành thạo với trò chơi này, không thể phủ nhận, đáy lòng cô sinh ra một cảm giác sự vượt trội. “Thật nhiều dấu chân, chị, cứu em!” Một tràng giọng nam kích động truyền vào trong tai, Liên Trầm nhịn không được cười ra tiếng, thật là trái ngược, thật không nghĩ tới một cậu trai cao lớn vậy mà cần cô tới bảo vệ. Cô từ lầu hai thả người nhảy xuống, đi đến phía bên kia của cậu, quả nhiên phát hiện hai cặp dấu chân người, cô đang ở dưới lầu vòng quanh cậu để tìm cậu ở đâu, sắp tiến vào phòng của cậu. “Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…..” Hai người kia trong phút chốc bị loại bỏ, là bị Liên Trầm xử lý. Liên Trầm đi qua nhặt đủ thứ trang bị, chứa đầy túi cấp ba. Lúc này, Thẩm Quả kêu cứu mạng cũng tới trước mặt hỏi cô: “Chị lợi hại thế sao?” Liên Trầm nói xấu trong lòng, là cậu quá cùi bắp thôi, lính mới ngây ngô, rõ ràng ở trên lầu có ưu thế như vậy, còn không dám đánh hai kẻ ngốc dưới lầu. Thấy cậu nhóc kia còn cầm súng ngắn, cuối cùng Liên Trầm cũng bật tiếng lên. “Cậu đừng cầm súng ngắn, cậu không biết dùng, không bắn trúng người.” “Cuối cùng chị chịu nói chuyện rồi.” Đoán chừng Thẩm Quả còn chút ấm ức, Liên Trầm thấy cậu đứng ngốc tại chỗ, lên tiếng nhắc nhở cậu: “Cậu mau nhặt túi đi, đổi súng khác.” “Nhặt túi?” Âm thanh nghi hoặc truyền đến. “Là hai cái hộp trước mặt cậu kìa, cậu chạm một cái là được, tôi nhớ có M16 và AK, cậu dùng hai loại này.” Liên Trầm rất kiên nhẫn giải thích cho cậu. “Dạ dạ, được.” Thẩm Quả nghiêm túc nghiên cứu, phát hiện vẫn còn bộ giảm thanh nữa, cậu làm rất nghiêm túc, còn có chút hứng thú. “Cậu đừng đi theo tôi mà.” Liên Trầm thấy cậu lại đi theo sát mình, cô lên tiếng nhắc nhở cậu. “Không, em đi theo chị mới không bị chết.” Vẫn hợp lý hợp tình, trong lòng Liên Trầm hừ hừ hai tiếng, không so đo với cậu. “Đoàng đoàng đoàng…” Một loạt tiếng súng, rõ ràng lại có kẻ địch đến, bên người Thẩm Quả cũng bắt đầu rớt máu. “Chị lại có người đánh em nè!” Cậu nhóc này nói nhảm nhiều thật, nhưng Liên Trầm dường như rất thích loại cảm giác này, không khỏi sinh ra cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân. “Cậu trốn đi, tìm chỗ núp đi.” Thẩm Quả nghe lời đi tìm chỗ để núp, nhưng lại chạy về hướng tiếng súng. “Phương hướng sai rồi, hướng bên trái hướng bên trái.” Thôi xong, Liên Trầm vừa mới nhắc nhở xong, cậu đã trực tiếp hy sinh. Thẩm Quả:….. Phần sau Thẩm Quả xem Liên Trầm chơi game, không có đồng đội giúp đỡ, cuối cùng cô được giải á quân đã rất giỏi rồi. Sau đó hai người cùng nhau chơi hai trận nữa, Thẩm Quả học rất khá hiểu nhanh, cuối cùng Liên Trầm còn dẫn cậu “ăn gà”. Không hiểu sao cảm giác này hình như không tệ, Liên Trầm ngân nga hát. Thời gian cũng không còn sớm, hai người thoát khỏi trò chơi, Thẩm Quả đi rửa mặt, Liên Trầm nhàm chán lướt Weibo. Cô lướt tìm ý nghĩa thủy tinh màu hồng, toàn cùng một câu trả lời. Thủy tinh màu hồng là thủy tinh tình yêu, có thể làm cho tình cảm giữa nam nữ suôn sẻ, mang đến nhân duyên tốt. Nhiệt độ trong chăn không khỏi tăng lên một ít, Liên Trầm sờ hạt châu bóng loáng trên cổ tay, cô rất thích, nhưng dường như có phần ngượng ngùng khi đeo. Ngẫm nghĩ việc này hơn nửa tháng tới, hai người gần như mỗi ngày đều nói chuyện trên WeChat, phần lớn là vào buổi tối Thẩm Quả chủ động tìm cô, lúc rảnh rỗi thì trò chuyện thêm mấy câu, lúc bận rộn thì nói ít đi mấy câu, giống như thành một thói quen. Aizzz, cậu nhóc này thật phiền, nếu lớn hơn một chút thì tốt rồi, chuyện kia cô rất nguyện ý thử một lần đấy. Ý thức được mình suy nghĩ cái gì, Liên Trầm thật muốn tát mình một cái. Tiểu Quả: Chị ngủ rồi sao? ChenChen: Chưa. Tiểu Quả: Chị không tức giận chứ? ChenChen: Không. Liên Trầm lập tức trả lời thêm một câu. ChenChen: Nhưng, không có lần sau. Tiểu Quả: Được ạ. Liên Trầm lại cố ý cảm ơn cậu tặng quà, cô cho rằng Thẩm Quả sẽ hỏi mình có thích hay không, không nghĩ tới cậu đặc biệt hỏi thẳng. Tiểu Quả: Chị biết ý nghĩa của thủy tinh màu hồng không? Liên Trầm giả vờ ra vẻ mình không biết, nhưng tất nhiên dù cho cậu biết bây giờ cô không biết, khi được cậu nhắc tới thì bất cứ ai cũng sẽ chủ động đi tìm câu trả lời, cho nên cậu căn bản không giải thích nhiều. Tiểu Quả: Em rất nghiêm túc. ChenChen:??? Tiểu Quả: Em đối với chị Tiểu Quả: Là nghiêm túc. Tiểu Quả: Thích chị là nghiêm túc. Tiểu Quả: Muốn theo đuổi chị cũng là nghiêm túc. Tiểu Quả: Không phải ba phút nhất thời. Tiểu Quả: Em cũng không phải người xấu. Tiểu Quả: Em bảo đảm không lừa chị. Tiểu Quả: Thực ra thì tuổi tác tâm lý của em đã trưởng thành. Tiểu Quả: Chị đừng chê em nhỏ. Tiểu Quả: Nếu em có chỗ nào chưa tốt, em sẽ sửa. Tiểu Quả: Chị, chị nên cân nhắc suy nghĩ về em? Tiểu Quả: Chị không cần trả lời ngay bây giờ, em chỉ mong chị đừng xem em là cậu nhóc. Tiểu Quả: Mà là một người theo đuổi chị. Tiểu Quả: Được không? Màn hình điện thoại liên tục có từng tin nhắn đến, Liên Trầm cũng không biết trả lời như thế nào, cô mặc cậu gửi sang tin nhắn này đến tin nhắn khác. Không hề nghi ngờ, lời thổ lộ thẳng thắn như vậy, bất kỳ cô gái nào nghe được sẽ không dao động chứ, huống chi đối phương vẫn là một anh chàng rất cứng cỏi. Tiểu Quả: Không phải chị ngủ rồi chứ!? Lại một tin nhắn nữa gửi đến, Liên Trầm rốt cuộc mới động đậy ngón tay. Cô gái: Cậu là học sinh lớp mười hai, sao không tập trung học tập cho tốt? Cô gái: Đừng theo đuổi tôi, đừng làm chậm trễ việc học tập. Cô gái: Hơn nữa, tôi không tốt như cậu nghĩ đâu. Cô gái: Cậu đừng thích tôi. Thẩm Quả nhìn tin nhắn đến, nhịn không được cong khóe môi, ờ, cậu còn rất thích ghi chú vừa sửa lại, nhưng chị gái này thật sự rất đáng yêu, thích một người làm sao có thể kiềm chế được. Làm sao cậu thu lại phần yêu thích ở đáy lòng kia được, đối với cô chỉ thích nhiều hơn không hề ít đi. Không theo đuổi cô, cậu sẽ không gọi là Thẩm Quả. Tiểu Quả: Sẽ không chậm trễ việc học tập. Tiểu Quả: Chỉ sẽ có nhiều động lực hơn. Tiểu Quả: Em sẽ nỗ lực thi đậu Hoa Đại. Tiểu Quả: Chị có thể từ chối em, nhưng không thể ngăn cản em theo đuổi chị. Tiểu Quả: Cũng đừng phớt lờ em. Cô gái:…… Cô biết mình không lay chuyển được cậu nhóc này, suy nghĩ không rối rắm như cậu, cô coi như cái gì cũng không nghe là được rồi. Tiểu Quả: Em vừa mới tròn mười tám tuổi. Liên Trầm nhìn lại thời gian, quả nhiên đã hơn mười hai giờ, đang muốn gửi một câu chúc mừng sinh nhật. Tiểu Quả: Chị chưa chúc em sinh nhật vui vẻ【 ấm ức 】 Ai nói mình trưởng thành sớm? Đây mà gọi là trưởng thành ư? Liên Trầm thật sự phàn nàn, đàng hoàng nói một câu sinh nhật vui vẻ Cô gái: Cậu muốn tặng quà gì không? Liên Trầm mới vừa nhận quà của người ta, lại đúng lúc sinh nhật người ta, cô không để ý tới sự băn khoăn trong lòng, mặc dù biết mình và cậu hai người cứ như vậy không phải cách tốt. Tiểu Quả: Muốn. Cô gái: Muốn quà gì? Thẩm Quả suy nghĩ nói, tất nhiên món quà mong muốn nhất đó là chị. Tất nhiên cậu sẽ không nói như vậy, ông trời có thể để cậu biết được cô khi mười tám tuổi đã là một chuyện rất tốt đẹp. Cậu lại muốn nhiều hơn, chỉ có thể dựa vào bản thân mình nỗ lực.