Chi Hương Như Tô

Chương 22 : Thế là ly biệt

Sau khi Tiểu Viêm rời khỏi thế gian, Hương Tô cảm thấy càng ngày càng không có thú vị gì, trước đây tràn ngập ao ước đối với nhân gian, bây giờ cũng thấy đủ rồi, chẳng qua chỉ là sinh lão bệnh tử vĩnh viễn vô tận. Dù sao nàng đã bước ra khỏi kết giới, Hương Tô vẫn lo lắng hai ngày, cuộc sống vẫn bình yên như trước, kỳ thật cũng không gặp người nào, trừ chuyện hồ ly biến mất một cách kì lạ. Hương Tô chưa từng cảm thấy chán nản tất cả mọi thứ xung quanh như thế, những cuốn sách viết về chuyện xưa, những bài tập luyện chữ trước đây đã từng hấp dẫn nàng nhưng lúc này cũng không còn bất kỳ điều gì thú vị nữa, nàng không còn thầy giáo nữa rồi. Trong những ngày tháng nhàm chán chờ đợi Quân Thượng, nàng chẳng biết từ lúc nào đã xem đứa trẻ mang dáng dấp ông cụ non kia thành bạn thân, Mộc Linh…… Quả nhiên không chịu nổi nhất chính là sự cô đơn. Mỗi ngày số lần nàng nhìn thanh thủy thủ càng thường xuyên hơn, thậm chí đứt khoát cầm trong tay không để xuống, ảo tưởng khi đưa mắt nhìn sang, nó liền đột nhiên gỉ sét. Sau này nàng phải tu luyện cho thật tốt, không thể để cho Quân Thượng lấy cớ “tu vi nông cạn” mà bỏ rơi nàng lại, bất cứ nơi nào, bất cứ chuyện gì, nàng đều muốn ở cạnh bên người! Cho dù lại gặp chuyện nguy hiểm, lại gặp kẻ đáng ghét, cũng tốt hơn sự chờ đợi không có mục đích như thế này! Tiểu Viêm từng dạy nàng một câu, sống một ngày bằng một năm, lúc ấy nàng khinh thường cười thầm, đối với Mộc Linh mà nói chỉ có sống một năm bằng một ngày. Bây giờ xem như đã cảm nhận sâu sắc được ý nghĩa của câu nói ấy, càng lúc càng đứng ngồi không yên, nàng sợ câu mà Quân Thượng từng nói “Chậm thì một năm” sẽ thành thực, ba trăm năm nàng đều thản nhiên vượt qua, nhưng trong mấy tháng ngắn ngủn này nàng giống như đang bị dày vò trong rừng gươm biển lửa, mong chờ thế nào cũng chưa thấy kết thúc! Có lẽ vì thường ngày rất ít chuyện để làm, lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi không thú vị, nên cũng ảnh hưởng đến giấc ngủ, nằm ở trên giường rất lâu cũng không cách nào ngủ được. Ánh sao đêm nay rất sáng, khi ngủ Hương Tô rất thích mở cửa sổ, nhìn thấy một khoảng trời nhỏ đầy sao bất giác ngây ngẩn đi…… bây giờ Quân Thượng đang làm cái gì? Nàng từng thấy thợ rèn trên trấn rèn sắt, nghĩ đến cảnh Quân Thượng cởi trần, vung cây búa lớn…… Bộ dáng cũng rất đẹp trai! Một tiếng vang rất nhỏ, Hương Tô vẫn nghe thấy rõ ràng, hồ ly lại tới trả thù? Hương Tô nắm chặt thanh thủy thủ trong tay, không bao lâu sau, một luồng gió lạnh xuyên cửa sổ thổi vào, Hương Tô chỉ cảm thấy cần cổ chợt lạnh, một bàn tay lạnh như băng đã bóp chặt cổ họng của nàng. Nàng hô hấp khó khăn, cực lực muốn vung thanh thủy thủ lên, bị người vừa đến khinh thường vẫy nhẹ ống tay áo liền quét rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘xoảng’ chói tai. Hương Tô đành phải dùng đôi tay gắng sức vặn bàn tay hắn ra, người đến tựa hồ cũng không muốn đưa nàng vào chỗ chết, sức lực của nàng so với hắn mà nói tuy bé nhỏ không đáng kể, nhưng hắn cũng không bóp chặt thêm nữa. Hương Tô hít thở khó khăn, há miệng thở phì phò muốn mượn ánh sáng của sao trời để nhìn rõ dáng vẻ của người mới đến, tuyệt đối không phải hồ ly, pháp lực của hắn không chỉ cao hơn hồ ly gấp trăm lần, hắn làm thế nào mà vào phòng, nàng cũng không thấy rõ. Lưng của người đến cởi trần, thân hình cao lớn, Hương Tô phí công nghĩ muốn gọi đám thìa đũa tới giúp đỡ, trong lòng nàng cũng biết với tài cán của bọn họ vốn không hề có biện pháp. Người đến lạnh lùng cười, chậm rãi nâng bàn tay còn lại lên…… Hương Tô kinh sợ nhìn chằm chằm bàn tay ấy, có móng tay bén nhọn màu đen, là ma tộc! Hắn sẽ không muốn khoét mắt của nàng chứ?! Hương Tô bị dọa đến ngay cả việc nhắm mắt lại cũng quên mất, nhìn chằm chằm móng tay ấy điểm nhẹ lên trán nàng. Hắn muốn dọ thám vị trí của Quân Thượng! Hương Tô vội phản ứng, dồn hết khả năng có thể để phong tỏa linh thức. Tự khóa linh thức, tiên linh có tu vi cao thâm mới có thể làm được, Hương Tô vốn đã cố gắng hết sức, ma khí của người đến lại liên tục quấy nhiễu, Hương Tô chỉ thấy đầu đau nhức, mạch máu trên huyệt Thái Dương đều sắp nổ bung, trong cổ hong tràn ngập vị tanh ngọt. Cảm giác như có con dao sắc bén cạo vét trong đầu, Hương Tô đau đớn đến mê man, nghe thấy giọng cười lạnh của người đến: “Bờ sông U Hà…… Hắn thế nhưng lại chọn nơi đó, cũng tốt!” Toàn thân Hương Tô lạnh buốt, rốt cuộc nàng đã hại Quân Thượng! Thanh thủy thủ trên mặt đất đột nhiên hơi rung động, Hương Tô và người đến đều đảo mắt nhìn qua, nó đang nằm lay động ở một khoảng tương đối sáng trong phòng, rất rõ ràng — chủy thủ gỉ sét ! Hương Tô hết sức vui mừng, không tự giác cất tiếng reo mừng, nghe thấy giọng nói khó nghe của mình mới oán hận phát giác nàng bị bóp chặt cổ đến khàn giọng. “Ha ha, thật đúng lúc!” Cổ bị bóp chặt trong tay yêu ma, Hương Tô vẫn tận lực biểu hiện sự đắc ý, đầu kiêu ngạo xoay xoay,“Quân Thượng đúc thành thánh kiếm, ngươi đi tìm cũng chỉ có thể nhận lấy cái chết!” Người đến nghe xong, quăng mạnh nàng xuống đất, mông Hương Tô bị ngã mà sinh đau, vì không để bị mất mặt trước kẻ thù, cố nén không phát lên tiếng. Đúng lúc nàng ngã xuống bên cạnh thanh thủy thủ, nắm chặt nó trong tay giống như nhặt được trân bảo hiếm thấy. “Đông Thiên Vân không nói với ngươi sao?” Ngươi đến bước vào nơi có ánh sao chiếu rọi, Hương Tô trợn mắt trừng hắn, chợt nhìn thấy thì sợ đến giật nảy mình. Ma tộc có hai cái đặc trưng, trên mặt sẽ có đồ văn, móng tay vừa nhọn vừa đen, người này cũng không tính là xấu xí, nhưng quanh mắt lại có một vòng hoa văn màu đen vừa dọa người lại buồn cười, vào buổi tối đôi mắt lạnh ấy lại càng khiếp người. “Ngày kiếm luyện thành, là lúc pháp lực của hắn suy yếu nhất.” Hương Tô rùng mình, hốt hoảng nghĩ đến Quân Thượng đã từng nói đây là thời khắc nguy hiểm nhất trong cuộc đời của người và nàng…… Chẳng lẽ điều tên ma tộc này nói là sự thật ? Thấy hoa mắt, bên tay lại như có gió thổi qua, Hương Tô vẫn không thấy rõ hắn làm thế nào, y phục phía sau lưng bị hắn lạnh lùng xách kéo lên ở trong tay, người đã nhanh chóng bay đi trong đêm. “Hắn đuổi theo ta ba trăm năm, chắc không ngờ có ngày sẽ chết trong tay ta?” Hắn ‘ha ha’ cười lạnh, dường như kiềm nén không được kích động trong lòng, tiếng cười cũng hơi phát run. Đuổi theo ba trăm năm…… Tỉ Luyện?! Hương Tô đối diện trực tiếp với luồng gió thổi, mắt mở không lên, trong lòng rối như tơ vò, nàng vừa mở miệng nói liền bị hớp một bụng gió lạnh, trong nháy mắt giọng nói cũng bị vứt lại phía sau, nhưng nàng vẫn không chết tâm: “Cho dù pháp lực Quân Thượng suy yếu, nhưng người có thánh kiếm trong tay, ngươi cũng đừng nghĩ thương tổn được người!” Tỉ Luyện nghe xong, nhẹ cười hai tiếng, nói mà giống như đang nguyền rủa: “Dẫn ngươi tới đó, chính là cho ngươi quan sát cho kĩ!” Hương Tô càng lúc càng khó chịu, không chỉ bởi vì Tỉ Luyện càng bay càng nhanh, gió càng sắc bén, khí tức nơi bọn họ đến cũng rất kỳ lạ, rõ ràng là linh khí lại dồn ép khiến cho người khác không thở nổi, trái tim giống như bị người ta bóp chặt, cố gắng ra sức đập. Hương Tô lại bị Tỉ Luyện ném xuống đất lần nữa, lần này bị ném rất mạnh, lại muốn nhịn đau nhưng lại không nhịn được mà kêu thảm thiết một tiếng. Bên tai toàn là tiếng sóng nước vỗ bờ, tiếng sóng ấy rất nhanh và liên tục, khi Hương Tô giảm đau đớn nhìn chung quanh, tất cả đều là sương mù u ám, không nhìn thấy rõ ràng cái gì cả. Ngay cả Tỉ Luyện cũng không biết đang ở nơi nào! Hương Tô đứng lên, lần mò đi về phía trước, lớn tiếng gọi : “Quân Thượng! Tỉ Luyện tới trả thù ! Người phải cẩn thận đó!” Một lần rồi lại một lần gọi, không có ai đáp lại lời nàng. Hương Tô càng lúc càng gấp gáp, Quân Thượng có nghe thấy cảnh báo của nàng không có? Đáp một tiếng đi! Nàng bước hụt chân, thoáng một cái người đã ngã bên bờ sông, chân dính nước đau rát nóng rực. Hương Tô sợ quá mức, dứt khoát bò đến nơi an toàn, không ngừng không nghỉ tiếp tục gọi, mãi đến khi giọng hoàn toàn khản đặc. Toàn bộ thế giới liền giống như chỉ có một mình nàng, Quân Thượng không trả lời nàng, Tỉ Luyện cũng không tới ngăn cản nàng, nàng không ngừng gọi như vậy, tiếng gọi nhỏ dần, cuối cùng biến thành khàn khàn thê thảm. Phía đông lộ ra ánh sáng mỏng manh, trời sắp sáng, Hương Tô nhìn ánh bình minh nơi chân trời, trong lòng cũng tràn ngập hi vọng. Lúc này cách lúc đúc thành kiếm cũng có là một khoảng thời gian tương đối dài, nhất định Quân Thượng đã khôi phục rất nhiều, lại có tuyệt thế thần binh trong tay, Tỉ Luyện đã sớm là thủ hạ bại tướng căn bản không đáng sợ! Hương Tô dứt khoát không cảnh báo nữa, yên lặng ngồi trên bờ, chỉ cần hừng đông, tất cả cực khổ lo lắng đều sẽ qua, nàng cũng không cần chờ đợi nữa. Lúc mặt trời lên, sương mù dày đặc chậm rãi tản ra, Hương Tô nhìn rõ dáng vẻ của “U Hà”. Ngoại trừ luồng khí tức cổ quái, thì hoàn toàn giống như những con sông khác, chẳng qua hai bờ sông không có một ngọn cỏ, nước sông cuồn cuộn mà tới, mênh mông mà trôi đi, nhìn không thấy đầu nguồn cũng không thấy nơi đi, xem là một hồ nước rộng lớn, nhưng dòng nước lại chảy rất xiết, quả thật là một nơi quỷ dị. Trong nắng sớm, mấy bóng người đang ngự kiếm bay đến, Hương Tô kinh hỉ nhìn kỹ, khi bọn họ tới gần, từ từ phân biệt ra là Thanh Tuế tỷ tỷ, Nguyên Hậu, Úc Mộc, cách bọn họ một đoạn, Xích Lâm cũng cùng đi theo, kỳ lạ là nàng ta không có cưỡi phượng hoàng, cũng chỉ là ngự trên một cây kiếm không có gì thu hút. “Ở chỗ này, ở chỗ này!” Hương Tô lập tức lấy lại tinh thần, nhảy người, hoa chân múa tay kêu gọi, đều là những người đến giúp đỡ, Quân Thượng càng an toàn. Mọi người hạ xuống bên cạnh nàng, Xích Lâm theo thường lệ vẫn làm mặt lạnh, nhưng mà không đòi đánh đòi giết nữa, nàng ta đanh nhìn xung quanh tìm tăm tích của Đông Thiên Vân. “Thanh Tuế tỷ tỷ, sao mọi người tìm đến đây?” Hương Tô mừng rỡ như điên kéo tay áo của Thanh Tuế chỉ thiếu chút nữa thì vui mừng nhảy lên. Thanh Tuế vẫn cười hì hì như cũ, cử chỉ nhẹ nhàng: “‘Cô Vấn’ kiếm của Quân Thượng các ngươi là thanh kiếm mà vạn kiếm phải thần phục, xuất thế rồi, chỉ cần ngự kiếm tìm tung, thì có khó gì?” “Mọi người đến đây thì quá tốt rồi.” Hương Tô thổn thức,“Tỉ Luyện muốn tìm Quân Thượng chúng ta báo thù, hắn bắt ta tới nơi này thì không thấy đâu nữa, Quân Thượng đúc thành kiếm, cũng không ra!” Nàng có chút oán trách, một đêm này nàng lo lắng hãi hùng, tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi người nghe xong câu nói của nàng thì thần sắc đều trầm trọng, ngay cả Thanh Tuế cũng nhíu mày trầm tư, trầm mặc nhìn mặt sông. Hương Tô nhìn thấy phản ứng của mọi người, trái tim đập mạnh, nhưng mà…… Tốt xấu gì cũng có nhiều người đến giúp như vậy, dù sao so với chỉ có mình nàng thì còn tốt hơn nhiều. “Oành” một tiếng không hề điềm báo trước, đất rung núi chuyển, Đông Thiên Vân, Tỉ Luyện, Côn Bằng ở bờ bên kia động thổ mà lên, xông thẳng lên trời. “Quân……” Thấy Quân Thượng bình an, hốc mắt Hương Tô lập tức ướt đẫm, muốn gọi người, lại sợ làm người phân thần, nhanh chóng che miệng mình lại. Côn Bằng bay lên được một lúc thì giống như bị cái gì giữ lại không bay lên được nữa, Đông Thiên Vân cùng Tỉ Luyện vẫn bay thẳng lên trời như cũ. Hương Tô cảm thấy trong thời gian một cái chớp mắt ngắn ngủi, kiếm trong tay Quân Thượng và Tỉ Luyện đã đâm vào ngực của nhau, nàng hoàn toàn ngây người, không thể tin vào cảnh trước mắt mình. Tỉ Luyện lập tức mất đi trọng tâm, nhanh chóng rơi vào dòng sông bên dưới, Hương Tô cảm thấy Quân Thượng đang nhìn nàng, cách một khoảng xa như vậy, mặt sông vẫn còn làn sương mù mỏng manh chưa tan đi, nhưng dường như nàng thấy rất rõ ràng ánh mắt của Quân Thượng. Ánh mắt ấy giống như như ánh mắt đêm đó nàng trèo lên cây ở Lưu Tô Điện, Quân Thượng nhìn nàng, dưới ánh trăng trong suốt, ánh mắt ấy khiến cho nàng thiếu chút từ trên cây té xuống, giống như ánh mắt khi hẹn ước suốt đời ở Thắng Vân Điện, người nhìn vào đôi mắt của nàng…… Nàng cứ nhìn chằm chằm như vậy, bóng người anh tuấn mà nàng ngày đêm mong nhớ ấy hơi ngừng lại trong đám mấy trong chốc lát…… rồi rơi xuống, nhanh đến độ nàng cũng không kịp gọi tên chàng. “Đông Thiên Vân!” Xích Lâm và Úc Mộc bất chấp tất cả xông tới, linh khí cuồn cuộn trên mặt sông ngăn cản bọn họ, cũng không có cách nào bay cao lên. Úc Mộc tiến sát trên mặt sông bắt lấy Cô Vấn kiếm trong tay Đông Thiên Vân, còn không chạm được vào lưỡi kiếm, đã bị vết cắt trên ngón tay, thanh kiếm này ngăn cản hắn, thanh kiếm mà gia tộc hắn không cách nào có được, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn nó cùng Đông Thiên Vân chìm vào U Hà. Xích Lâm chỉ nắm được một góc áo của chàng. Hương Tô sững sờ nhìn, Xích Lâm và Úc Mộc không thể chống đỡ lâu với khí tức của U Hà, chán nản bay trở về. Côn Bằng cũng sững sờ trong mây xanh đột nhiên hiện nguyên hình, kêu lên một tiếng, giống như một vệt ánh sáng rực rỡ đi theo chủ nhân chìm xuống đáy sông. Khi bọt nước do Côn Bằng làm khuấy động dâng trào lên rồi lại tan vỡ hòa vào dòng sông…… Không còn cái gì nữa. Tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều giống như chưa từng xuất hiện, chưa từng xảy ra. Hương Tô nắm chặt thanh thủy thủ đã gỉ sét trong tay, nàng không buồn, nàng cũng muốn đi theo Quân Thượng! Tuy rằng chàng lừa gạt nàng, nói cử hành xong nghi thức kia thì sẽ suốt đời ở cùng nhau, nhưng nàng vẫn tin tưởng vào lời nói ấy, không chút hoài nghi. Lúc ở trong kết giới chờ chàng, nàng đã quyết định, từ nay về sau, chàng đi nơi nào…… Nàng sẽ theo đến nơi ấy. Thanh Tuế tựa hồ đoán được ý nghĩ của Hương Tô, kéo lấy cánh tay của nàng,“Hương Tô!” Hương Tô bình tĩnh quay đầu, thậm chí còn khẽ mỉm cười với nàng ấy,“Tỷ tỷ, ta muốn đi tìm chàng.” Thanh Tuế bị nụ cười của nàng làm cho đông cứng trong chốc lát, nhất thời không nói nên lời. “Tiểu Tô Bính.” Nguyên Hậu miễn cưỡng mỉm cười,“Ngươi đừng ngốc, với một chút tu vi của ngươi, rơi vào trong dòng sông xương cốt cũng không còn, không giống như Quân Thượng các ngươi. Trong biển lửa hắn cũng có thể thoải mái trở về, U Hà…… Tuy rằng hắn bị hao tổn chút khí lực, cuối cùng vẫn sẽ trở về thôi. Lỡ như khi hắn trở về, ngươi lại không còn sống, rất đáng tiếc.” Hương Tô nghi ngờ nhìn hắn, Quân Thượng sẽ trở về? Đúng vậy! Nàng thế nào không nghĩ đi đến chàng sẽ trở về? Chàng là Thắng Hoàn Đế Quân Đông Thiên Vân, trong chốn trời đất này không có chuyện gì mà chàng làm không được! “Vả lại, Côn Bằng cũng đi giúp hắn đó thôi.” Nguyên Hậu buồn phiền nên suy nghĩ lộn xộn, thuận miệng nói bậy bạ,“Đúng không, Úc Mộc?” Úc Mộc lạnh lùng nhìn hắn một cái, không có được Cô Vấn kiếm, hắn không có chút kiên nhẫn nào đối với mọi thứ xung quanh, không thèm trả lời, hắn chỉ trầm mặt hờ hững rời khỏi. “Ta cũng tin tưởng, cuối cùng chàng sẽ trở về!” Ngay lúc Nguyên Hậu không còn cách nào, Xích Lâm nói chắc như đinh đóng cột. Bởi vì lời nói của Xích Lâm mà toàn thân Hương Tô run run. Chuyện mà Xích Lâm cũng tin tưởng, nàng làm thế nào mà hoài nghi đây? “Được, ta sẽ ở nơi này chờ đợi chàng.” Hương Tô ngồi xuống ngay tại chỗ, chờ đợi tuy khổ sở, nhưng trong nháy mắt khi Quân Thượng rơi vào U Hà, trong lòng nàng đau đớn…… Lúc Quân Thượng trở về không gặp được nàng, cũng sẽ khó chịu như vậy chăng? Nàng không muốn chàng phải chịu đựng nỗi đau đó. Thanh Tuế ưu sầu nhìn Nguyên Hậu, Nguyên Hậu nhíu mày lắc lắc đầu. Hương Tô nhìn mặt sông mênh mông, đây tuyệt đối không phải là lần vĩnh biệt của nàng và Quân Thượng, chàng sẽ không biến mất mà chưa nói lời nào với nàng.