Chi hồ ly đón dâu
Chương 2 : Án thứ nhất: chợ bán thức ăn kinh hồn (1)
“Tôi có một con tiểu hồ ly, tôi cho tới bây giờ cũng không cưỡi, thẳng đến tôi tâm huyết dâng trào cưỡi đi xem trò vui ~~” Lục Ngôn Thâm hừ hừ cải biên bản con lừa nhỏ*, khoái trá đi ở trên đường cái. Cậu ra ngoài mua thức ăn cứ như Backstreet Boys.
Trước mắt người ta tới lui tấp nập, cho nên cậu cẩn thận từng li từng tí né tránh. Kỳ thực cậu ở đó đã thấy, cũng không hoàn toàn là người, có chút là linh hồn, có chút là nửa người nửa quỷ.
Nếu không phải cẩn thận đụng vào bọn họ, như vậy sẽ phát sinh chuyện xui xẻo. Đây chính là nguyên nhân nhân loại luôn luôn xui xẻo như thế.
[Này! Lễ phép một chút! Bài hát thối nát gì thế? ] Cẩn thận nhìn một cái, dưới chân Ngôn Thâm đi theo một con hỏa hồ ly, giọng nói không tốt, sắc mặt xấu xí, trừng mắt Ngôn Thâm phía trên.
Ngôn Thâm nhìn hồ ly ý vị thâm trường nở nụ cười, khư khư cố chấp hát của cậu.
Từ khi cậu có ý thức tới nay, bên người liền theo con hồ ly này. Cậu nghĩ, y chắc là thủ hộ thần. Rắc!
Chỉ là, thủ hộ thần này tính tình không tốt, rất hay cãi nhau với cậu. Cho tới bây giờ cũng chưa một lần giúp cậu. Cậu nghĩ, có thể đến thời khắc nguy cấp, y mới xuất thủ giúp một tay đi.
“Tiểu hồ ly, có muốn ăn tàu hủ ky chiên dầu?” Ngôn Thâm đi vào chợ bán thức ăn, hỏi hồ ly dưới chân.
[Ta nói rồi không được gọi ta tiểu hồ ly!] Hồ ly nghiến răng nghiến lợi nói, tốt xấu cũng sống hơn ba trăm năm, so với tiểu tử hôi sữa này vị lớn hơn vài lần. Nhìn, cậu ta năm nay mới vài tuổi? Mới mười bảy tuổi! Lấy căn bậc hai cũng nhỏ hơn so với y!
“Đó là ý tứ không muốn ăn à?” Ngôn Thâm cười nói.
[Ta muốn ăn a!] Hồ ly phẫn hận nói. Ghê tởm, y cực kỳ thích ăn tàu hủ ky chiên.
“Vậy mua hai mươi nguyên.”
[Năm mươi nguyên nha!]
“Ba mươi nguyên?”
[Được rồi!]
Kết quả một người một hồ ép giá, lấy ba mươi nguyên tàu hủ ky chiên dầu thành giao.
Vốn mua xong nguyên liệu bữa cơm, nên về nhà. Thế nhưng Ngôn Thâm bị bà bà bán hoa quả gọi lại, đông trò chuyện tây trò chuyện, kéo trọng tâm câu chuyện sau đó, Ngôn Thâm một đại nam hài biến hóa nhanh chóng, trở thành một thành viên tam cô lục bà.
“Ta tối hôm qua nghe được lão Trần hàng thịt, ngay chỗ rẽ kia, máy móc hắn chạy suốt. Ồn chết người đi được! Hắn nhất định là không tắt máy kỹ.” Bà bà vừa nói.
“Ta cũng có nghe được. Lão Trần còn tranh cãi hắn đã đóng kỹ.” Bà bà thứ hai nói.
“Haizz, người đã già, chính là như vậy. Quên đông quên tây.” Bà bà vừa nói.
“Đúng vậy. Cậu trai trẻ, cậu thực sự là hiếu thuận. Con gái của ta nếu giống như cậu, còn có thể giúp đỡ mua thức ăn, ta sẽ cười trộm.” Bà bà thứ hai nói.
“Cháu chỉ là thuận tiện mà thôi.” Ngôn Thâm nói phương ngữ (tiếng địa phương) không quá lưu loát.
“Cậu trai trẻ, cậu thật khiêm tốn! Tặng cậu mấy củ khoai tây.”
“Không cần đâu, củ khoai tây rất đắt.”
“Không sao. Đến, cho cậu.” Bà bà không cho phép từ chối, nắm túi plastic của Ngôn Thâm, nhét ba củ cây khoai tây cho cậu.
“Thực ngại quá. Cám ơn nhiều.” Ngôn Thâm lộ ra mỉm cười xấu hổ, cảm kích nói.
“Không sao. Cậu thật ngoan.”
Sau đó, lại hàn huyên một hồi, Ngôn Thâm mới cùng bà bà nói lời từ biệt.
[Dối trá.] Hồ ly khinh thường nói.
“Ai nha, ta đột nhiên không muốn nấu đậu phụ chiên.” Ngôn Thâm cười meo meo nói.
[Ngươi chỉ có chiêu này sao?] Hồ ly trừng mắt liếc cậu, sinh hờn dỗi.
Ngôn Thâm cười ha ha, tâm tình khoái trá né tránh trên đường [Người], cậu nói với hồ ly: “Như đã nói qua, cái lão Trần hàng thịt kia, chắc là chuyện ma quái nha.”
[Là lão ta trí nhớ không tốt. Đừng đổ oan lên trên quỷ quái.]
“Nghe ngươi nói như thế, ta càng thêm xác định là quỷ nháo. Cái này tiểu hồ ly ngươi rất hay nói dối.” Ngôn Thâm nói, biết rõ hồ ly tính cách ác liệt, mới không tin lời y nói.
[Ta chỉ là đùa giỡn một chút. Ngươi hiểu ta như thế, nhất định biết ta đang nói đùa. Ha ha… ] Hồ ly pha trò nói.
Ngôn Thâm cũng cười, bắt đầu hát [tiểu hồ ly] của cậu.
“Tôi cầm roi da trong tay, lòng rất đắc ý…”
Hồ ly nghe được sắc mặt càng ngày càng khó coi, tại sao y lại bị loại người này ăn gắt gao. Thật không cam lòng.
Về đến nhà, Lục Nhân còn chưa về nhà, Ngôn Thâm vào nhà bếp nấu thức ăn.
Nhà bọn họ có bếp gas hai bên, một để nấu canh, một để xào rau, cuối cùng mới nấu đậu phụ chiên. Lúc này hồ ly sẽ ngoan ngoãn ngồi ở một bên, nhìn Ngôn Thâm nấu ăn, đương nhiên y nhìn chủ yếu chính là tàu hủ ky chiên dầu.
“Tiểu hồ ly, giúp ta bày chén đũa.” Ngôn Thâm phân phó. Hồ ly nghe lời bày chén đũa, linh hoạt nhảy lên bàn ăn, từng cái từng cái mang lên bàn.
“Chỉ có lúc này nghe lời nhất.” Ngôn Thâm cười nói.
Két.
Cửa mở ra, Lục Nhân đã trở về.
[A, quỷ thích khóc đã trở về.] Hồ ly nói, ngửi thấy được mùi vị Lục Nhân, biểu tình chán ghét. Nghĩ đến hắn không tuân thủ ước định, y lại một bụng lửa.
“Lại nháo, sẽ không có tàu hủ ky.” Ngôn Thâm cảnh cáo y. Nghe y gọi quỷ thích khóc, nghe mười bảy năm, phản ứng cũng tương đối bình thản. Mơ hồ nghĩ hồ ly tựa hồ với cha cậu có khúc chiết.
[Ngươi chỉ có một chiêu này!] Hồ ly trừng mắt, ánh mắt hồ ly của vốn chính là màu đỏ, bởi vì liên quan đến ánh sáng, càng thêm đỏ tươi.
Ngôn Thâm thích nhất ánh mắt của hồ ly, vô cùng đẹp, bất quá cậu tuyệt đối sẽ không nói cho y.
“Có chiêu này là đủ rồi.” Ngôn Thâm ác liệt nói, nhất định là cùng hồ ly sớm chiều ở chung, hại cá tính của cậu cũng thay đổi ác liệt.
[Ghê tởm!] Hồ ly cũng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi.
“Thơm quá!” Lục Nhân bị mùi thơm hấp dẫn, đi tới nhà bếp.
“Ừ, sắp được rồi.” Ngôn Thâm đưa thức ăn cho Lục Nhân, nhờ hắn cầm ra bên ngoài. Đợi hắn ra, hựu động thủ nấu tàu hủ ky.
“Cha ta mơ hồ thấy được ngươi, an phận một chút cho ta.” Ngôn Thâm thấp giọng cảnh cáo. Đậu phụ chiên rất nhanh hoàn thành, ngược lại hồ ly thích đậu hủ ky nửa chín, cũng không quản các loại vấn đề lửa.
[Hắn nhìn không thấy đâu, yên tâm yên tâm.] Hồ ly nói. Pháp lực trên người của hắn đã sớm mất hiệu lực, cho dù chỉ còn một chút. Không thấy được đâu!
“Tốt lắm.” Ngôn Thâm nói, đem đậu hủ đổ vào đĩa nhỏ, sau đó đưa cho y.
[Thơm quá!] Hồ ly chảy nước bọt, khẩn cấp ăn ngụm lớn.
Ngôn Thâm cởi tạp dề, đi đến bàn ăn. Cha cậu ngồi ở bàn ăn chờ cậu ngồi xuống.
Lục Nhân là tín đồ Cơ Đốc, cho nên trước khi ăn cơm nhất định phải cầu nguyện. Ngôn Thâm làm ra động tác cầu nguyện, phối hợp với phụ thân.
“Amen.”
“Amen.”
Lẫn nhau nói xong, mới bắt đầu động đũa. Nhà này không có mẹ, vẫn ấm áp như cũ. Hai cha con đông xả tây trò chuyện, nói liên tục, so với tam cô lục bà còn lợi hại hơn.
[Các ngươi phải trò chuyện cái gì!] Hồ ly len lén đi tới bên cạnh cậu, không nhịn được nói. Hai cha con này đủ quỷ dị, cha con bình thường không phải cãi nhau, thì chính là không nói lời nào, hết lần này tới lần khác bọn họ mỗi lần đều có thể trò chuyện thật lâu. So với tam cô lục bà trong chợ bán thức ăn còn muốn nhiều lời hơn.
“Con ăn no.” Ngôn Thâm bất động thanh sắc để đũa xuống, việc dọn bàn ăn giao cho phụ thân.
Trở về phòng sau đó, đặt mông ngồi trên giường, ôm lấy hai chân trước hồ ly: “Ngươi cũng quá thích ghen tị.” Đong đưa thân thể y, tựa như đối đãi sủng vật.
[Ai ghen!] Hồ ly một chân đẩy Ngôn Thâm, tức giận nói. Y mới không có ghen! Tiểu quỷ thối ghê tởm, tự cho là lớn à!
“Ngươi a.” Ngôn Thâm cười nói, nhanh chóng khi khẽ hôn trên lỗ mũi y.
[ A! Ngươi lại hôn ta! ] Hồ ly nhìn cậu chằm chằm, rống giận.
“Ai bảo ngươi đáng yêu như thế.” Ngôn Thâm ha ha cười, tâm tình rất khoái trá. Tiểu hồ ly thật giống sủng vật của cậu, đáng tiếc tính tình quá lớn, nếu như khiêm tốn một chút thì tốt rồi.
[Đáng yêu! Ngươi nói ta đáng yêu!] Hồ ly vươn móng nhọn cào lung tung, trên tay Ngôn Thâm thêm một vết lại một vết cào, nhưng không buông tay ra.
“Rất thoải mái.” Ngôn Thâm cười nói. Tuy rằng vết cào đỏ sẫm, nhưng không có cảm giác đau đớn. Chí ít với cậu mà nói, cậu rất thích loại này cảm giác tê tê này. Hơn nữa, hồ ly căn bản không dùng lực cào cậu.
[Ngươi bị cuồng ngược! ] Hồ ly tức giận cào vài cái, ỉu xìu cực kỳ tức giận, lại không dám thực sự cố sức, không phải đến lúc đó đau là mình sao. Thật không hiểu nổi, tại sao Ngôn Thâm bị thương, đau sẽ là y! Thực sự là không cam lòng!
Ngôn Thâm nhìn hồ ly uể oải, cổ vũ nói: “Ngươi còn là rất lợi hại a, đối phó quỷ quái ngươi lợi hại nhất.” Có dụng ý khác mà cổ vũ.
[Đừng vọng tưởng ta sẽ giúp đỡ.] Hồ ly kiêu ngạo nói. Nhất định là đoạn nói chợ bán thức ăn, y sẽ không đáp ứng!
“Năm mươi nguyên đậu hủ ky chiên dầu.”
[Một trăm nguyên!]
“Năm mươi nguyên đậu hủ ky chiên dầu.” Lần thứ hai tuyên bố, biểu thị ý cảnh cáo.
[Hừ!] Đùa giỡn đại bài, biểu thị không nhượng bộ
Chỉ chốc lát không nói gì.
[Năm mươi nguyên thì năm mươi nguyên.] Nói rõ khi dễ tiểu động vật! Hồ ly trừng mắt liếc cậu, nhìn cậu mỉm cười vì thực hiện được, tức giận đến nghiến răng.
“Chúng ta ngày mai đến chợ bán thức ăn nhìn.” Nói không cho phản đối.
[Dạ dạ dạ.]
“Dạ một tiếng là đủ rồi.” Ngôn Thâm thuận mao hồ ly, ôm y vào trong ngực. Mỗi lần xoa đều nghĩ bất khả tư nghị, rõ ràng không có thực thể, lại sờ được lông mềm mại, vuốt xong thân thể y. Cậu cúi đầu nhìn vết thương trên cổ tay mình, ngay cả bị thương đều là thật.
[Ta phải ngủ!] Hồ ly đánh cái ngáp, phối hợp tần suất Ngôn Thâm thuận mao rồi ngủ.
Bất động thanh sắc đặt y lên giường, sau đó ngồi trở lại bàn học dụng công đọc sách, cậu đã năm thứ ba, cũng chính là thời kì thi đại học trọng yếu.
Lấy ra một quyển sách tham khảo tiếng Anh rất nặng, động thủ làm bài tập.
Ngày mai.
Ngôn Thâm tan học cùng hồ ly đến chợ bán thức ăn, bởi vì không thay đồng phục, cho nên khiến cho các cô các bà quan tâm.
“Về nhà liền trực tiếp tới.”
“Đúng vậy.”
“Đó là đồng phục trường học nào?”
“Là cao trung Thánh Công.”
“Cậu năm mấy a?”
“Năm thứ ba.”
“Ác, cậu có học thêm hay không?”
“Không có.”
Sau một lát, quan tâm liên tiếp không ngừng, khiến hồ ly nhẫn nại càng ngày càng ít. Mạnh mẽ vượt qua mấy cô mấy bà này, nghĩ thầm đến nhà cậu hỗ trợ nấu cơm không tồi!
[Có phiền hay không a!]
Ngôn Thâm dễ dàng đối mặt vấn đề các cô các bà, từng bước một đi tới hàng thịt lão Trần.
Đó là một gian tiệm bán thịt heo, gạch khối xây thành bàn cao, mặt trên dọn lên các bộ vị thịt heo, trên kệ móc treo vài khối xương sườn. Máu đầm đìa máu loãng bày ra toàn bộ trên bàn cao, đông đảo ruồi quay chung quanh. Nhìn vẻ ngoài mà nói, là hàng thịt rất bình thường, thế nhưng ông chủ lại hết sức không bình thường.
Lão Trần đứng ở trước mặt bọn họ tinh thần hoảng hốt, bóng đen phía dưới mắt rất nặng, xanh xao vàng vọt. Vốn là hán tử tráng kiện, hôm nay lại như một tội phạm hít thuốc phiện dinh dưỡng không đầy đủ.
Ánh mắt của hắn không có tiêu điểm nhìn bọn họ.
Ngôn Thâm nhìn hắn, không khỏi có chút sợ.
“Ông chủ, năm mươi nguyên xương sườn.” Cậu nói.
Lão Trần không nói một câu, cầm lấy xương sườn trên giá, cắt năm mươi nguyên cho cậu.
“Cảm ơn.” Ngôn Thâm trả tiền, cầm xương sườn. Tiếp xúc ngón tay lạnh như băng của lão Trần, không nhịn được run rẩy.
Quá lạnh, quả thực không giống nhiệt độ cơ thể người.
Ngôn Thâm rất nhanh rời khỏi hàng thịt, rời khỏi chợ bán thức ăn. Như là chạy trốn, trở về nhà.
Cậu ngồi xổm ở cửa nhà, an tâm phun một ngụm khí. Bầu không khí hàng thịt nặng nề, làm người ta cảm thấy sợ run.
Tuy rằng không thấy được tiểu quỷ tác quái, thế nhưng lão Trần quái dạng cùng nhiệt độ cơ thể không bình thường, nhất định có chuyện.
[Nói cho ngươi, ngươi đừng sợ là được.] Hồ ly ngửi ngửi xương sườn trong túi plastic, tựa hồ có phát hiện.
“Ngươi nói.”
[Thịt trong túi, ] Hồ ly ghét bỏ nói, [Là người thịt, hơn nữa đã hư thối.]
Ngôn Thâm lại càng hoảng sợ, vứt túi lên mặt đất, hoảng sợ hỏi: “Thịt người?”
[Thịt người.] Hồ ly nói, y trăm phần trăm xác định. Chỉ có thịt người mới có thể thối như thế! Trên thế giới này thối nhất chính là thịt người.
Cậu mua năm mươi nguyên thịt người? Năm mươi nguyên thịt người?
Mùi chua trào lên, cậu vọt tới bồn cầu ói ra, thẳng đến không còn gì để ói mới thôi.
[Ngươi muốn nấu ăn sao? ] Hồ ly nói, biết rõ cậu chịu không nổi, còn kích thích cậu.
Ngôn Thâm tưởng tượng hình ảnh ăn mấy thứ đó, lại ói ra một hồi.
[Thân thể của con người bảy mươi phần trăm là nước, nếu như nấu quá tay, sẽ bốc hơi lên.] Hồ ly hung tợn nói, không ngừng kích thích cậu.
Ngôn Thâm ói rất khó chịu, ngay cả khí lực bảo y câm miệng cũng không có. Cậu quay đầu lại, thấy hồ ly gian xảo tiếp xúc túi plastic ở phía sau cậu.
Kích thích quá độ, ngất đi.
Lần thứ hai tỉnh lại, đã là chín giờ bốn mươi.
Cậu mở mắt ra thấy Lục Nhân vẻ mặt lo lắng, và hồ ly đắc ý.
“Cha.” Cậu ngồi dậy, khăn mặt trên trán rơi xuống, cậu nhặt lên đưa cho cha.
“Con bất tỉnh ở phòng bếp, dọa cha giật mình.”
“Con không sao.”
Lục Nhân thở dài nói, “Con chính là thích cậy mạnh.”
“Con thực sự không có việc gì.” Ngôn Thâm miễn cưỡng cười, phối hợp sắc mặt tái nhợt, một chút sức thuyết phục cũng không có.
“Con có đói bụng không? Cha có nấu cháo.”
Ngôn Thâm lắc đầu, cậu một chút khẩu vị cũng không có, đột nhiên nhớ tới, túi xương sườn.
“Xương sườn con mua đâu?” Cậu hốt hoảng hỏi. Cậu nhìn cha, lại nhìn hồ ly.
“Ác, cha đem nấu cháo.”
“Cha ăn?”
[Ăn.] Hồ ly cười gian nói, y thế nhưng nhìn tận mắt quỷ thích khóc ăn đi.
“Xảy ra chuyện gì?” Lục Nhân nhìn Ngôn Thâm sắc mặt tái xanh, lo lắng hỏi.
“Cha...” Ngôn Thâm quay mặt chỗ khác, “Đừng nói chuyện với con. Con van cha. Cách con xa một chút.”
Lục Nhân biểu tình kinh ngạc giống như ngũ lôi oanh đỉnh vậy, tim hắn bị tổn thương? Rời đi, trước khi đi còn không quên phân phó:
“Con nghỉ ngơi thật tốt.” Dứt lời, nặng nề khép lại cửa phòng.
Hồ ly nhìn hai cha con này giãy dụa, vui vẻ cười lớn, cười đến y lăn lộn trên mặt đất, cười đến y chảy ra nước mắt, cười đến tâm tình của y sung sướng.
[Thực sự là quá thú vị.] Y nói, leo lên trên sàng Ngôn Thâm.
Ngôn Thâm đột nhiên đứng dậy, hồ ly sửng sốt. Không hề báo trước hồ ly nắm lên, đi vào phòng tắm.
[Này! Ngươi làm gì thế!]
“Tắm.” Nói là làm, cầm lấy vòi sen đổ nước lên người hồ ly.
[Làm cái gì!]
“Ngươi đụng túi plastic.”
[Ta không có ăn!]
“Muốn lên giường của ta, phải tắm sạch sẽ!”
[Phải tắm hẳn là tắm quỷ thích khóc! Ta vừa không có ăn, ta vừa không có ăn! ]
“Quản ngươi.” Tình thế bắt buộc, Ngôn Thâm thô lỗ đặc biệt tắm lớn một phen, thẳng đến cậu hài lòng mới thôi. Sau đó, cậu đi ra ngoài, cầm một cái bàn chãi đánh răng.
[Đừng nói với ta, ta còn phải đánh răng.]
“Ngươi không ngu ngốc nha.” Mặc kệ thân thể ẩm ướt, nắm hàm dưới y, để y dựa ở trên người, một bàn tay không chủ định, cố sức đánh răng.
[Đau đau đau đau đau ── ] Hồ ly kêu thảm. Nhất định sẽ chảy máu.
Chà xong rồi, cậu giúp hồ ly lau chùi, sau đó đuổi y ra ngoài, đổi cậu tắm.
[Ta phải rời nhà trốn đi!]
Ngôn Thâm đột nhiên mở rộng cửa, y phục cởi đến phân nửa, nửa người trên lỏa lồ, cậu lạnh lùng nhìn hồ ly, không mang theo tình cảm nói: “Tùy ngươi.” Dứt lời, cửa nặng nề khép lại.
Hồ ly như chịu kích thích, mắng một tiếng: [Vương bát đản!] Thở phì phò liền xông ra ngoài.
Ngôn Thâm tuy rằng nghe thấy được, lại không rãnh để ý.
Tắm rửa xong, đã mười giờ năm mươi lăm phút. Cậu mặc áo vào ra ngoài, áo sơ mi trắng áo khoác màu nâu và quần jean, vội vã rời nhà.
Trên đường cái người ở thưa thớt, cậu nhớ kỹ tiện trước cửa hàng tiện lợi có điện thoại công cộng, cậu ở nơi khúc quanh tìm được điện thoại công cộng, quay dãy số.
Gọi trực tiếp thẳng đồn cảnh sát.
Cậu giới thiệu mình xong, cùng cảnh sát nói rõ tình huống lão Trần hàng thịt.
“Cậu thanh niên, không nên làm bậy hay nói giỡn!”
Hiển nhiên, đối phương tuyệt không tin tưởng cậu nói.
Là bởi vì mình giọng của quá mức trấn định sao? Hay là tuổi cậu còn quá trẻ?
Ngôn Thâm cúp điện thoại, tức giận thở gấp, cho dù bề ngoài nhìn vô cùng lãnh tĩnh.
Quên đi, tự cậu đi.
Bởi vì quá mức tức giận, thành ra cậu mất đi sức phán đoán. Làm một quyết định ngu xuẩn.
Ngôn Thâm một thân một mình, đến trước chợ bán thức ăn, lúc đó là mười một giờ rưỡi.
Nếu như cậu không có tức giận như thế, nếu như cậu không mất lý trí, như vậy, cậu sẽ nhớ tới, hồ ly đã từng đã cảnh cáo cậu.
Mười hai giờ, vũ hội mở ra.
Một vài thứ đi ra ngoài, không nên đi ra ngoài, thành phố sẽ chạy lắc lư.
Khi cậu đến chợ bán thức ăn thì, là mười một giờ bốn mươi phút.
Khi cậu tìm được lão Trần hàng thịt, là mười một giờ năm mươi phút.
Khi cậu thấy lão Trần kinh ngạc không ngớt thì, lại qua năm phút đồng hồ.
Xẹt xẹt xẹt xẹt ── lão Trần đưa lưng về phía cậu, khom lưng chăm chú mài dao. Không ngừng tha động tác mài dao. Toàn bộ chợ bán thức ăn chỉ còn lại tiếng mài đao, từ âm thanh là có thể biết, cây dao kia mài đến có bao nhiêu lợi hại.
“Lão Trần, không nên mài nữa.” Ngôn Thâm muốn quát hắn dừng lại, âm thanh mài dao vô cùng chói tai, khiến người ta sởn gai ốc. Toàn bộ bầu không khí trong chợ bán thức ăn khiến người ta sợ hãi. Lão Trần ngồi dậy, dừng lại, chậm rãi quay đầu. Đầu của hắn lúc đang xoay tròn, cảm giác phía trên không tiếp xúc nhau.
Giữa lúc Ngôn Thâm cảm thấy quái dị thì đầu lão Trần cứ như thế trượt rơi xuống, lăn lăn đi, lăn đến bên cạnh chân cậu. Đầu chuyển hướng chính diện, đối mặt Ngôn Thâm thì cười quỷ dị. Ngôn Thâm ngay cả la cũng không kêu được, sợ hãi nhìn đầu lão Trần, lui ra sau một bước.
Giữa chợ bán thức ăn có một cái tường, trên đó có một cái chuông lớn, chuyên môn nhắc nhở giờ tan sở, cực kỳ chuẩn xác không gì sánh được. Lúc này vang lên, đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh, tổng cộng mười hai tiếng vang.
Mười hai giờ, vũ hội mở ra.
Ngôn Thâm nghĩ tới, lại không còn kịp rồi.
Cậu thấy ở phía sau lão Trần, một nữ nhân tay vờn quanh hắn, lấy phương thức người bình thường không làm được vây quanh lão Trần, chậm rãi lộ ra một cái đầu tròn, chẳng qua là đảo ngược, biểu tình thống khổ nhìn cậu.
Cứu ta. Ngôn Thâm từ nét mặt của nó, đọc lên tin tức cầu cứu.
Cơ thể lão Trần mang theo dao mổ tiếp cận Ngôn Thâm, mỗi một bước, đều có thể nghe thấy được từ trên người hắn phát ra nồng đậm mùi hủ thi.
Cậu lui về phía một bước, lão Trần đầu cùng đầu của hăn lăn lăn, dừng ở bên chân cậu.
[Ha hả ha hả ──] lão Trần phát sinh tiếng cười kinh khủng, hưng phấn cực kỳ.
Cậu muốn chạy, nhưng mới bước ra một bước, bị vô số bàn tay trên mặt đất nắm lại, làm cậu không thể động đậy.
Cái này, là lão Trần cùng một ít du hồn dưới đất muốn đưa cậu vào chỗ chết.
Lão Trần thân thể cách cậu chỉ còn một bước, tay cầm dao mổ giơ lên thật cao, liền hung hăng chặt xuống phía dưới! Ngôn Thâm nhắm mắt lại, không muốn nhìn một màn tàn nhẫn ghê gớm.
Động tác lão Trần đột nhiên dừng lại, tay như trước giơ lên cao giữa không trung. Giống thời gian đông lại.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
59 chương
881 chương
181 chương
57 chương