Sảnh đường tổ chức hôn lễ trang trọng với những bàn tiệc chuẩn bị chu đáo, tinh khiết với từng tấm rèm trắng mỏng che phủ những khung cửa kính dài từ sàn đến trần nhà, với hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng trắng. Không gian đượm một màu trắng, làm nổi bật lên những trang phục quý phái đầy màu sắc. Hai bên gia đình đều theo đạo Thiên chúa, vì vậy hôn lễ được tổ chức như trong mơ của các cô gái mơ mộng, lãng mạn, với lễ đường, với cha xứ. Lễ thành hôn được tiến hành, đúng và đủ các bước. Kết thúc phần kết hôn, khách mời được dẫn sang tòa nhà ngay cạnh, thưởng thức buổi tiệc quy mô, thừa chất và lượng. Chả cần phải đợi hai nhân vật chính đến chúc rượu cảm ơn tham dự lễ cưới, đại gia đình nhí nhố đã bắt tay vào cuộc chiến đấu nội bộ đã được thuyên giảm mức độ. Dù gì cũng là buổi tiệc lớn, đâu thể đánh nhau ầm ĩ như những lần ăn uống trước được, hơn nữa bàn tiệc đầy ắp sơn hào hải vị,hết đĩa này lại có đĩa khác thay thế, thành ra cũng không cần cạnh tranh cho lắm, chỉ là…..làm thế cho nó có không khí, vui cửa vui nhà. Trước mặt mỗi người dều có li rượu vang đỏ thơm lừng mùi trái cây lên men lâu năm, nhưng không ai uống, chờ cô dâu chú rể đến chúc, còn lại làm cảnh là chính. Ai nấy đều vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả. Cuối cùng, nhân vật chính của hôn lễ đã đến bàn thanh niên. Chị Yến Nhi, với vẻ ngoài chỉ khác cô em gái 5%, khoác tay Khánh, cả hai đều mặc trang phục trắng bóc, đứng bên nhau càng làm tôn vẻ đẹp của đối phương. - Chà, rượu gì y như nước trái cây, có khi còn ngon hơn! – Hân chẹp miệng vài cái sau khi nốc cạn 1 lần ly rượu vang, khẽ liếm môi tiếc rẻ, còn muốn uống nữa - Để đảm bảo mọi người không quá say nên rượu không quá nặng, mình uống thay nước giải khát cũng được! – Yến Nhi gật đầu đồng tình, với lấy chai rượu đầy ụ ở giữa bàn, rót thêm cho mỗi người 1 ly. - Đúng thật, thế này khác gì uống nước ngọt! – Duy gật gù, uống tiếp 1 hớp cạn đáy cái ly mới đầy chưa được 5 giây - Hihi, nhưng ai chưa uống rượu bao giờ uống nhiều quá cũng hơi choáng váng đấy, mọi người uống ít thôi! – Yến Nhi hào hứng, tiện tay cầm ly rượu, định uống thêm một chút thì một bàn tay khác đã cướp lấy chiếc ly của cô Yến Nhi quay sang, thấy Hoàng cầm ly rượu, mỉm cười khẽ lắc đầu nhìn mình, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm, ấm áp, bất giác cô cũng mỉm cười, không uống nữa, gắp vào bát cậu một con tôm đỏ lựng. Hân ngồi đối diện, chiếu tướng cảnh tượng tim bay tứ tung, chỉ biết cho qua, nói nhiều cũng nhàm. Trêu hoài trêu mãi, hai đứa nhỏ vẫn cứ tình cảm, ngọt như mía thế kia, không còn hứng thú nữa. Cả bàn cũng coi chuyện đó là bình thường, lại tập trung chiến đấu Không hiểu do vui quá hay sao, tất cả trừ Yến Nhi, Hoàng, Hải, ai nấy uống rượu vang như nước lã, chai rượu càng ngày càng cạn dần, rồi từ 1 trở thành 2 (khủng O_O). Tàn tiệc, hậu quả thể hiện rõ bởi gương mặt ửng hồng của Chi, điệu bộ phấn khích lảm nhảm không ngừng của Hân. Yến Nhi khá lo lắng chăm sóc hai bà chị, nhưng cô vẫn phải ở lại tiệc cưới cùng gia đình, chưa thể về. Đang lúng túng không biết làm gì, Thiên đã lên tiếng giúp đỡ: - Yến Nhi còn việc cứ ở lại đi, hai người này có bọn anh đưa về được rồi! - Vâng, vậy….mọi người về nghỉ ngơi trước nha! – Yến Nhi chần chừ rồi cũng gật đầu, có hẳn 5 chàng trai vậy, cũng đỡ lo - Các anh về trước, em ở lại cùng Yến Nhi! – Hoàng nói - Rồi, biết là em sẽ thế rồi! – Trần Duy phẩy tay, cúi xuống nhìn Chi hỏi thăm – Chi thấy thế nào? - Mọi người cứ làm như mình say đến nơi rồi ý! Đừng coi thường thế chứ! Còn tỉnh táo lắm! – Chi cười cười, đứng dậy lấy túi xách. Ngữ điệu của Chi không khác thường ngày bao nhiêu, nên Trần Duy cũng an tâm hơn. Vấn đề nằm ở chỗ khác. Hân đang lơ ngơ ngồi cười khanh khách với…..đầu tôm còn trên đĩa, kẹp hai bên hai vệ sĩ đang thi nhau đấu trí, đấu mắt, đấu lung tung, điện xẹt ầm ầm. Thiên đứng thở ơ bên cạnh, coi như không phải việc của mình. Yến Nhi cùng Hoàng đã rời khỏi bàn, tình thế tiếp diễn một lúc lâu không tiến triển. - Cả hai người cùng đưa về là được chứ sao, còn đứng mãi làm gì? – Trần Duy thiếu kiên nhẫn, lên tiếng kháng nghị - Kệ hai đứa nó, ông đưa Chi về trước đi! Đi thôi! – Thiên đứng dậy bỏ đi thẳng ra cửa Trần Duy nhìn Chi khá mệt mỏi ngồi cạnh, cũng đành kéo cô đi, để lại chiến cuộc chưa ngã ngũ. Chờ đến khi xung quanh không còn ai, Hân đã nhanh chóng gục đầu xuống bàn, Duy cùng Hải, nhìn nhau chằm chằm (vẫn nhìn từ nãy đó thôi), đồng loạt giơ nắm đấm lên cao………. Trần Duy cùng Chi song hành cùng nhau đi chầm chậm trên con đường rợp bóng cây xanh, từng làn gió nhẹ thổi qua, kéo theo lời thì thầm của gió với lá. Cả hai vẫn im lặng bước đi như thế, không nói một lời. Nhưng lần im lặng này không giống với trước đây, ngượng ngùng thiếu tự nhiên mà thay vào đó là không khí yên bình, nhẹ nhõm. Tham gia tiệc cưới từ sáng cho đến trưa, giờ trời đã ngả về chiều. Chút ánh sáng vàng óng dần khuất đi sau những đám mây đen nặng trĩu, lại sắp mưa rồi. Thời tiết thay đổi thấy thường thật. Hít sâu một hơi, Chi ngẩng đầu ngắm nhìn khoảng trời xanh còn sót lại, buông một câu: - Sắp mưa rồi! - Ừm! – Trần Duy cũng liếc nhìn theo – có lẽ là đợt mưa cuối cùng của mùa hè! - Lần nào đi bộ cùng cậu…..trời cũng mưa! – nụ cười thoáng qua trên môi Chi khi cô nói câu đó Trần Duy hơi chững lại, nhưng sau đó cũng nở nụ cười. Ngẫm lại thì số lần cậu đi cùng Chi không nhiều,nhưng y như rằng lần nào cũng gắn với mưa. Có lần chạy mưa đến ướt rượt người, có lần đi bên nhau với bước chân vội vã như rượt đuổi với mưa. Và….lần đáng nhớ nhất! Cơn mưa ấy, dưới tán ô ấy, trái tim như lỗi nhịp. - Về nhanh thôi, trời chưa mưa được đâu! – Chi khẽ xoa xoa vai xua đi cái lạnh do cơn mưa mang đến Trần Duy im lặng, sau đó nhanh chóng cởi bỏ áo khoác, nhẹ nhàng choàng lên vai Chi. Chi hơi giật mình khi có hơi ấm bao phủ toàn thân, ngước mắt nhìn Trần Duy, có chút xấu hổ. - Đi nào! Không chút đắn đo, Trần Duy đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại của Chi, kéo cô đi, không ngoái lại nhìn Chi, cố che giấu nụ cười đã hiển hiện trên gương mặt điển trai. Chi nhìn Trần Duy, rồi lại cụp mắt hướng thẳng vào đôi bàn tay to, ấm sực bao phủ lấy tay mình, vô thức cũng mỉm cười theo. Một nam một nữ, cứ như vậy nắm tay nhau sải từng bước dài trên vỉa hè thằng tắp, từng con gió lại nổi lên cuốn tung những chiếc lá bay là là gần mặt đất, nhưng chút lạnh của gió đã bị sự ấm áp ngập tràn trái tim hai con người ấy thổi bay mạnh mẽ. Cũng con đường đó, cũng khung cảnh đó, cũng hai bóng người đang sải bước, chỉ khác rằng nếu phía trên có hai bước chân song song, thì giờ lại là một trước một sau. Duy hậm hực vừa đi vừa đá chân trên đường, cứ mỗi lần ngước nhìn phía trước, lại nổi lên cơn giận khó tả, tuy không lớn, nhưng cũng chả thể xua đi được. Lý do hả? Cứ nhìn cảnh người nam đang cõng trên lưng một cô gái, gương mặt ửng hồng, đầu gục vào bờ vai người con trai ấy đầy tin tưởng, không bực có được không hả????? Đó, vì cái số không được đỏ cho lắm, Duy đã thua Hải trong trò…oẳn tù tì để quyết định xem ai sẽ đưa Hân về, nên giờ phải chấp nhận số phận nhìn cảnh chướng tai gai mắt thế đấy. Không muốn nhìn, nhưng ánh mắt lại không dời đi được dù chỉ một tích tắc Người phía trước không hề biết đến suy nghĩ phức tạp của người phía sau, chỉ bức những bước chân vững chãi, hai tay giữ chặt người mình yêu. Hải rất ít khi bày tỏ cảm xúc trước đám đông, trước con gái càng không nhiều, thế nhưng bây giờ, cậu đang cười không khép miệng lại được. Hạnh phúc chỉ đơn giản trong từng khoảng khắc được ở bên người mình yêu quý, vậy thôi, đâu cần nhiều, đâu cần to tát vĩ đại. Hân đang khoác trên người áo khoác của cậu, ngủ say sưa và yên bình, hai tay vẫn tự giác ôm chặt lấy người phía trước không tự chủ. Hải cảm nhận từng hơi thở của cô lướt qua vành tai, khe khẽ nói: - Hân có biết…..tôi thích Hân nhiều thế nào không? -…………..*im re* (đang ngủ sao nói) - Tôi nghĩ….có lẽ tôi đã yêu Hân rồi, không còn là thích nữa! Hải vẫn tiếp tục nói một mình, biết rằng người con gái trên lưng không hề nghe thấy gì, và cũng biết rằng những điều cậu giấu kín ấy, khi Hân tỉnh giấc sẽ không có can đảm đối diện để nói, nhưng cậu vẫn cứ bày tỏ, hi vọng rằng can đảm sẽ được tiếp thêm. - Hân….có thích tôi không? – Hải hơi nghiêng đầu nhìn Hân, rồi tự cười chính mình, cậu quả là ngốc mà, sao lại hỏi người đã say chứ. Thế nhưng sau đó, giọng nói lí nhí còn ngái ngủ kèm theo không tỉnh táo của cô khẽ vang lên bên tai khiến cậu ngừng bước chân, cả cơ thể như đông cứng: - Tôi cũng thích cậu mà!