Sáng sớm, mặt trời ló dạng hong khô từng phiến lá xanh tốt còn ẩm ướt vìsương đêm.Từng làn gió nhẹ nhàng dạo chơi, mang theo làn gió trong lành mát lạnhbuổi sớm,trước khi bị cơn nóng xua tan. Chi ngồi nhâm nhi cốc cà phê sữa thơm lừng, nhìn ngó xuống khoảng sân nhỏdưới KTX. Hôm nay là ngày khai mạc lễ hội, các khoa, các lớp từ chiều qua đãngừng tất cả hoạt động chuẩn bị, không được phép làm thêm điều gì,chuẩn bị chongày hôm nay. Ngắm chán, Chi liếc đồng hồ, rồi hướng WC hét lớn: - HÂN!!! Mày ngồi 30 phút rồi, ngủ trong đấy hả???? - 5 phút nữa! – Hân í ới nói vọng ra Chi ngán ngẩm nhìn cửa WC vẫn đóng kín. Lôi kéo mãi Hân mới chịu dậy, sau đólại chiến đóng WC gần 30 phút, trước khi vào còn cầm theo….quyển truyện tranh.Hân có thói quen kỳ lạ, cứ lần nào dự đoán sẽ đến làm bạn với bòn cầu hơn 15phút là tranh thủ vơ đại 1 quyển truyện,xông pha vào đó ngâm cứu. Và hệ quả củacái thói quen đó là từ 15 phút kéo dài thành….30 phút. 5 phút sau, cửa WC được mở ra, hiếm hoi có lần đúng giờ - Mày thuộc lòng quyển truyện đó rồi, vẫn cần học à? – Chi nói đểu - Ừ, học chứ,học thuộc từng dấu chấm dấu phẩy! – Hân vẫn cười hề hề đáp lạinhư đúng rồi - Tao lạy mày! Thay quần áo nhanh lên! - Gì? Mới có 7 giờ cơ mà??? – Hân nghệt mặt, còn chỉ vào cái đồng hồ trên bàncho Chi nhìn thấy - Tập trung toàn khoa trước khi khai mạc, hôm qua nói mấy lần, mày có chịunghe lần nào không hả? – Chi vừa thay quần áo vừa nói - Xời, lo cái gì, khoa mình toàn lũ dùng đồng hồ cao su, 8 giờ đến vẫn cònsớm ý chứ! – Hân làu bàu,nhưng cũng đứng dậy thay đồ - Đi từ đây đến khoa cũng mất gần 10 phút rồi, bà cô ạ! – Chi rửa qua cáicốc, chuẩn bị tài liệu của hai đứa nhét chung 1 túi - Được rồi, đi! – Hân tu cạn 1 hơi cốc sữa đã gần nguội(sau 30 phút chờ đợichủ nhân ^^) – mày còn hơn cả mẹ tao nữa! Thảo nào mẹ tao tin tưởng mày dữdội! - Người có uy tín nó khác chứ! – Chi hếch mặt cười sướng -Đi! – Hân chỉ tặng Chi cái liếc mắt rồi cũng nhanh chóng kéo cô bạn xuốngcầu thang. ************************* Sân trường rộng lớn nay đã chật cứng vì những khu vực đăng ký gian hàng cùnghàng loạt khu vực khác của từng khoa, ngay cả khoảng sân nho nhỏ như trước nhàthi đấu, trước sân tập trong nhà, trước dãy nhà đa chức năng cũng tận dụng tốiđa. Chỉ còn chừa lại khoảng trống cho sân khấu và lối đi giữa các khu. Vậy mớinói, len lỏi qua chỗ đấy cũng mất hơn 10 phút. Bước hai nhịp cầu thang một lần, Hân cùng Chi đến cửa lớp K3A3 của anh chịnăm cuối để tập trung. Hầu hết các thành phần chủ chốt đã có mặt. Thấy bóng haingười, lớp trưởng chào to: - Hello, đến sớm nhỉ! - Chuyện, sớm chứ! Đâu bằng ông được! – Hân cười toe toét, nhảy đến gần đámbạn cùng lớp, nói chuyện sôi nổi – hôm nay khai mạc,đến muộn lại bị đổ lỗi gâyảnh hưởng cho khoa, sao tôi gánh tội được! - Chời, Hân cũng biết sợ miệng lưỡi thiên hạ cơ á? – 1 bạn nữ cười lớn, ra vẻngạc nhiên, nhưng giọng nói hoàn toàn mang tính đùa vui - Hầy, tôi không sợ, nhưng tai tôi sợ, chẳng may bị nhiễm trùng thì khỏinghe! – Hân giơ 2 tay che tai lại,làm ra vẻ xung quanh đầy mầm bệnh Cả đám đều cười như nắc nẻ, nói chuyện không ngớt,đủ mọi đề tài. Chi cũngngồi tham gia cùng mọi người. Hầu như chỉ có các lớp cùng khóa Hân và Chi nóichuyện, còn anh chị năm cuối đến khi khai mạc mới có mặt, năm nhất năm hai chỉngồi túm lại với nhau nói chuyện khe khẽ. Chi nhìn Hân cười vui vẻ, trong lòng thấy mừng thầm.Sau vụ việc hôm đó, Hânvẫn nói chuyện đùa cợt với mọi người,làm như không có chuyện gì.Thế nhưng Chilại có đôi mắt quá tinh ý, dễ dàng nhận ra Hân chỉ nói chuyện cùng với ai năm 3,còn năm nhất, năm hai hầu như không mở miệng câu nào. Chi biết những lời xì xàobàn tán của đàn em dành cho Hân, cô biết rằng Hân không ngốc đến mức không biếtđiều ấy. Nhưng Hân mặc kệ tất cả. Hân chỉ cần biết ai tin tưởng mình,ai tốt vớimình thì sẽ để ý đến người đó. Còn lại đều không đáng bận tâm. Cũng phải nói rằng 3 năm học cùng nhau, cả 5 lớp của khóa 4 đều biết rõ tínhHân là người thế nào, nên không ai để tâm chuyện vặt vãnh của con nhỏ sinh viênmới vào trường, không biết điều. Khóa 4 khoa BVTV, vốn tự hào nhờ tính đoàn kếtgắn bó giữa cả nghìn con người, đâu phải chỉ hữu danh vô thực chứ! Nhóm trưởng tiến vào, theo sau là chục người khác. Đến lúc này mới đầy đủ.Mọi người nhanh chóng ổn định vị trí - 30 phút nữa sẽ khai mạc lễ hội.Sau phần khai mạc, các khu vực sẽ chính thứcđi vào hoạt động. yêu cầu các lớp trưởng về triển khai cho từng lớp, phân nhiệmvụ cho từng người đi phát tờ rơi, người đứng quầy vé, người đứng cửa chào, ngườihướng dẫn. Đội hướng dẫn phải tập trung đủ, có ai vào phải nhanh chóng phân 1người đi cùng, tránh tình trạng đùn đẩy cho nhau, hoặc khi có người tham quanlại không có ai hướng dẫn. Người đông nên phần đó cũng chỉ là đề phòng. Đội chủchốt chuẩn bị cho lễ hội sẽ cùng tôi tham gia lễ khai mạc. Giờ tất cả về vị trí,chủ chốt ở lại! Nhóm trưởng nói 1 tràng dài, không để ai cắt ngang, hay không thèm cắt ngang.Hân cùng mọi người đứng dậy đi xuống khu vực của khoa. Thành phần chủ chốt đềulà cán bộ các lớp, Chi là lớp phó phải ở lại. Sinh viên năm 3 sẽ là người hướng dẫn chung khi có khách tham quan, năm nhấtphụ trách đi tuyên truyền mời gọi, bán vé, còn năm hai sẽ chịu trách nhiệm đứngở cổng chào và các điểm cố định trong khu vực, chịu trách nhiệm đưa câu hỏi kèmtheo phần thưởng. Đây là điểm mới lạ của “Con đường xanh” khoa BVTV, Đến mỗi điểm dừng, kháchtham quan sẽ bốc thăm 1 câu hỏi bất kỳ kiên quan đến những gì vừa được nhìnthấy, trả lời đúng sẽ có thưởng,sai chịu phạt.Có thể lựa chọn trả lời hoặc bỏqua, nhưng chỉ được bỏ qua 1 trạm duy nhất. Mọi người nhanh chóng về vị trí đã được phân công. Hân ngồi nghịch ngợm máyảnh cầm tay, chuẩn bị sẵn sàng cho nhiệm vụ săn ảnh của CLB. Thành viên CLB đãđược đặc cách, nhờ chủ nhiệm Bảo đề xuất ý kiến là chỉ phải trực nhiệm vụ buổisáng ngày hôm nay, chiều sẽ được đi qua những khu khác. Hân cứ nhìn ngắm những tấm ảnh còn lưu trữ trong máy, không hề để tâm đến mộtngười đang đứng ngay cửa vào, nhìn về khu vực chờ nơi cô đang ngồi,ánh mắt cóchút do dự, buồn bã. Hải cứ nhìn Hân không chớp, không biết nên làm cách nào có thể nói chuyện vớicô. Đã mấy ngày nay, Hân không nói chuyện với Hải, nhưng không phải kiểu trốntránh, có cảm giác như cô không hề coi cậu tồn tại trong mắt mình. Trước đến nayHải chưa từng phải nghĩ đau đầu cách mở lời với Hân. Nếu là trước, cứ trêu chọcHân vài câu, cô sẽ dựng đứng người dậy, hét lanh lảnh tranh cãi với cậu. Bâygiờ….ngay cả cái liếc mắt cũng không có (khổ thân chưa, đụng phải người thù dainó thế đấy =_=’). Khai mạc đúng 1 tiếng, sau đó tiếng ồn ào vang lên còn gấp đôi mọi lần,cácgian hàng, khu tham quan đều tấp nập người qua lại. Khoa Hân, công trình “Conđường xanh” cũng thu hút không ít ánh mắt, ngoài những người trong khoa tò mòmuốn biết tác phẩm của khoa mình,đặc biệt còn thu hút đến khoa Du lịch, khoa TàiNguyên và Môi trường. Từ sáng đến giờ Hân đã dẫn theo hơn 5 đoàn tham quan, đi hết ngóc ngách, chỉdẫn từng chút đến khàn cả giọng. Nhưng đau ruột nhất có lẽ phải kể đến màn trả lời câu hỏi. Không hiểu ai soạnmà câu hỏi được đưa ra chuối đến không tưởng. Hân nhớ trạm đầu tiên, câu hỏiluôn là: “Đoạn đường bạn vừa qua nhìn thấy bao nhiêu cây thân gỗ, mấy loại dâyleo, mấy loài động vật….” Trạm hai lại hỏi khu vực này thuộc loại khí hậu nào,gặp ở những nước nào….Đúng là khoa nào không liên quan không khác gì đánhđố. 12 giờ trưa, Hân cầm theo cái bánh ngọt, chai nước suối, vác máy ảnh đi sănlùng tin tức quý hiếm. Vừa dặt chân đến cửa gian hàng khoa Kinh tế, chào Duy(chịu trách nhiệm giới thiệu ở cửa vào) được vài câu, Hân đã nghe tiếng gọi: - Chị Hân!- 1 cô bé năm nhất hớt hải chạy đến - Có chuyện gì? – Hân lạnh nhạt hỏi - Trong khu vực rừng nhiệt đới, trang bị có chút vấn đề, em tìm không thấy aiphụ trách khu đó, phải qua tìm chị! – Cô bé vừa nói vừa thở dốc - Vấn đề gì? – Hân nhíu mày - Em không rõ, chỉ nghe anh nhóm trưởng kêu gọi chị về! – Cô bé nói, âm lượngnhỏ dần - Hừm! – Hân quan sát nhất cử nhất động trên gương mặt cô bé,kể cả ánh mắt cóphần trốn tránh. Nghĩ ngợi chốc lát, Hân quay sang Duy: - Tôi về coi chút, lát ghé qua! - này….liệu….không sao chứ? – Duy níu tay Hân lại,lo lắng hỏi - An tâm, có chuyện gì được chứ! – Hân cười trấn an rồi quay lưng đithẳng Duy đứng đó nhìn theo cô bạn, trong lòng không hiểu tại sao dâng lên sự bấtan không nhỏ.