Phía sau cánh cửa, Duy, Chi đã nấp từ bao giờ nhảy ra trước mặt Hân hét lớn,tay mỗi người còn cầm một cây pháo bông nhỏ, trên đầu đội mũ tam giác bằng giấytự sáng chế. Hân sau phút giật mình kinh hãi thì toe toét cười hớn hở, nhậnchiếc mũ của mình từ tay Chi, nói không ngừng: - Mày lên đây khi nào thế? Sao không báo với tao? Tao cứ tưởng phải hết thángnày mày mới lên chứ? - Hỏi vừa thôi! – Chi lôi Hân xuống nhà, cười lớn – tao phải lên làm sinhnhật cho mày chứ, Duy nhể! - Ừ, dù sao năm ngoái hai đứa tụi tôi cũng được bà chuẩn bị tiệc bất ngờ, nămnay phải làm chung chứ lị! Duy gật gù như con gà rù bên cạnh Xuống đến phòng khách nhà Duy, Hân lại được phen á ố không ngừng. Cái phòngkhách trang nghiêm, độc hai màu đen và trắng của bố Duy đã biến mất, thay vào đólà băng rôn, dây kim tuyến, bóng bay, đèn nhấp nháy….Nói chung là đủ loại màusắc đi. Hân ngó ngiêng chán chê mới quay sang Duy hỏi thăm: - không sợ bố ông mắng à, phá nhà thế?? - Mắng mỏ gì! Đi công tác những 1 tháng cơ mà há há! – Duy vênh mặt cườisướng, khoe những ngày tự do mình đang sở hữu Bố mẹ Duy đều làm về kinh doanh nên thường xuyên có những lần vắng nhà đếntháng trời, gần tương đồng với Hân, vì vậy nên từ khi quen biết nhau, hai đứavẫn hay….góp gạo thổi cơm chung, hai gia đình cũng chả còn xa lạ với nhaunữa. - Anh Bảo không về à? – Chi vừa bày biện đồ ăn thức uống vừa hỏi - Không, đang ở trên Lạng Sơn rồi! Lại dẫn sinh viên mới đi làm đề tài! - Hello cả nhà! -Yến Nhi từ cửa chạy xộc vô nhà Duy, không khách khí mà chàolớn, cắt ngang câu chuyện của Hân và Chi - Đến rồi hả? – Chi nói, không ngẩng đầu lên – Giúp chị đi! - OK! Chị Hân, quà để lát nữa nha, à quên, chúc chị sinh nhật zui zẻ hehee! –Yến Nhi nói liến thoắng với đủ mọi đối tượng rồi phi đến chỗ Chi, chung tay bàybiện Hân nhìn Chi nhanh chóng kết thân với Yến Nhi, cũng thấy đỡ lo lắng. Tính củaChi, Hân hiểu rõ, Cô bạn tin tưởng Hân hoàn toàn, không cần hỏi lý do Hân bỗngdưng thân thiết với Yến Nhi cũng tự mình vứt bỏ thành kiến, tập quen dần với connhóc nhí nhố ấy nhiều hơn. -Tinh tong! Chuông cửa một lần nữa reo lên. Duy ngó ra ngoài cổng rồi quay lại thôngbáo - Hai đứa kia đến rồi! - Vậy ạ! – Yến Nhi mừng rỡ nói, nhưng sau đó tiu nghỉu quay về ghế sô phangoan ngoãn ngồi chờ sau cái nhìn cháy xém đầy cảnh báo của Hân. Hân nấp sau cửa chính, định bụng chơi 1 vố bất ngờ cho hai người kia. Căngtai nghe ngóng màn chào hỏi tượng trưng của Duy và Hoàng, Hải, rồi lại chậm chạpcanh thời gian. Khi một mái đầu vàng vừa ló vào nhà, hân bật ra như lò xo,hét: - Chúc mừng sinh nhật Hoan……g…???? – Hân đứng khựng lại, hai tay vẫn giơ giữakhông trung, miệng lắp bắp không ngừng – Hoàng? Hải? Trước mặt cô, vẫn gương mặt đã quen những nửa năm trời, vẫn hai con ngườicùng nhau trải qua 1 học kỳ đầy sóng gió. Nhưng sao thấy…khang khác. Nếu ấntượng về Hoàng, Hải được phân biệt bởi màu tóc thì nay cái điểm khác biệt duynhất ấy đã biến mất không thèm để lại dấu hiệu nhận biết. Cả hai người, cùngchiều cao, cùng biểu cảm gương mặt, cùng mái tóc vàng nâu đã được nhuộm cho giảmđộ chói sáng. Chi và Yến Nhi cũng trố mắt ra nhìn hai người mới đến như người ngoài hànhtinh, đồng thanh mở miệng: - Ai là Hoàng? Ai là Hải? Nhí nhố, òn ào, náo loạn mất mấy phút ở cửa ra vào rồi mới ổn định được trongnhà. Cả 8 con mắt đều chiêm ngưỡng hai bảo vật sinh đôi trước mặt không thèmchớp cho đỡ khô mắt. Còn hai người thì chỉ biết nhìn nhau sởn da gà. - Mọi người….- 1 người vừa đinh mở miệng nói đã bị cắt ngang - Khoan đã! Giờ, tôi đố ai phân biệt được 2 đứa này! – Duy dõng dạc tháchthức 3 hồng chính cánh còn lại - Phân biệt được thì sao? – Chi hỏi - Thì…..mọi người sẽ phải làm theo một yêu cầu của người thắng! - Xì, cũ rịch! – Hân trề môi chê bai - Thế thì bà muốn thế nào? – Duy vặc lại - Thì quà của hai tên ấy sẽ về tay người thắng há há! – Hân cười sướng - Ở đâu ra chuyện ấy, cũng là sinh nhật Hoàng, Hải mà chị!!!! – Yến Nhi phảnđối - Ờ, thế thì mỗi người nhường 1 phần quà cho người thắng! – Hân mặc cả -Nếu thua thì sao? – Chi lại hỏi - Thì…..tùy hai người kia! – Duy mệt vì phải nghĩ điều kiện cho cái”tối kiến”mình nghĩ ra, nói nhanh - OK! – Cả đám nhất trí. Và thế là, lại 4 người quan sát, hai người ngồi im như tượng, không dám làmgì. Căn bản cũng hứng thú quá đi. Nếu không có tính cách hay biểu hiện khácnhau, Hoàng Hải giống nhau như hai giọt nước, đến độ to nhỏ, nặng nhẹ cũng khôngkhác nhau là bao nhiêu. 10 phút sau, Duy mở màn: - Bên phải là Hoàng, cái kiểu ngồi ôm đầu gối thế này, chỉ Hoàng mới có! - Bên phải là Hải chứ, người bên phải mắt sắc lẻm thế cơ mà? – Chi cãilại - Em thấy….ai cũng là Hải hức!! – Yến Nhi mếu máo – ai nhìn cũng nghiêmtrọng, cứng nhắc đến đáng sợ! Chỉ còn Hân vẫn đang ngồi cân nhắc kỹ lưỡng. Đến khi cả chục con mắt đềuhướng mình làm trọng tâm mới, cô từ từ chi vào từng người, rồi nói dè chừng: - Đây….là Hoàng (bên phải), còn đây……là …..Hải (bên trái)! - Tại sao? – 3 cái miệng đồng thanh - Tôi….cũng không biết, linh cảm thế thôi! – Hân xoa tai cười khì khì, để rồilãnh cú cốc đầu đau điếng của Duy - Thế nào? – Duy hếch mặt về hướng sô pha, hỏi Tất cả chìm trong im lặng tuyệt đối, sau đó….người bên phải từ từ nở nụ cười,đứng dậy hét lớn: - Chị Hân, anh Duy đúng!!!!!!!!!!!!!!!!!!! - HẢ? – Hân cũng bất ngờ trước kết quả Hoàng nói. Đúng là Hoàng bên phảithật! Cái kiểu cười toét miệng thế kia, chỉ xuất hiện ở Hoàng mà thôi - Ha ha, thắng rồi nhá! Lát nhớ đưa 1 phần quà cho chị! – Hân cười đắc thắng,nhìn lại 3 người thua cuộc mà cảm thán, sao hôm nay mình….cao lạ thường ,quay sạng đập tay thắng lợ cùng Duy Hết phần đố vui có thưởng, buổi tiệc cũng chính thức khai màn. Duy nhẹ nhàngđánh đàn ghita hòa cùng giọng hát mượt mà, êm ái của Chi, cùng hát vang bài“chúc mừng sinh nhật” Thoáng chốc cả căn phòng chìm trong ánh nến lung linh huyền ảo, trong giaiđiệu của đàn ghita mộc mạc, du dương. Tiếng đàn vừa dứt, tràng vỗ tay vang lênnhư sấm dội. nối tiếp là tiếng chí chóe không ngừng nghỉ tranh giành đồ ăn thứcuống, tiếng nói cười huyên náo. 20 phút sau, giải quyết xong cái dạ dày, Duy đứng lên chủ trì tiếp chươngtrình: - Sau đây, màn tặng quà nhớ! Mỗi người đã chuẩn bị quà, cho hết ra đây,sau đóbốc thăm trúng thưởng. Bốc trúng quà của ai thì nhận của người ấy! - Này, nhỡ…..bốc cả của một người thì sao? Bốc phải quà mình chuẩn bị thìsao?- Hân e dè hỏi - Thì số bà xui, nhưng cứ nhận được đủ quà là được. Mỗi người bốc 5 món!Riêng Hoàng, Hải 4 món vì không mang quà tặng cho nhau! – Duy nói xong đi lấyhết chỗ quà mọi người để trong phòng, đem ra xáo trộn lung tung, rồi vỗ tay chờđợi. Hân hớn hở bắt đầu trước, cân nhắc chọn lựa, bỏ qua giấy gói màu xanh dương,vì đó là quà của mình, còn lại cô quyết định….mỗi màu 1 hộp. Chọn đủ 5 món, Duycông khai tên người tặng (vì đã có kiểm tra từ trước): - Màu đỏ, Yến Nhi, màu cam, Chi, màu đen, Hải, màu lá cây, Hoàng, màu tím,tôi! OK, chọn hay dữ! - Tôi mà hehe, ăn may thôi! – Hân le lưỡi, ôn chắc chiến lợi phẩm của mình,sợ bị tranh cướp. Tiếp theo đến lượt Hải,, nhanh tay vớ quà trước Hoàng. Cậu không cần suynghĩ, cũng chẳng cần nhìn, vơ luôn 5 hộp quà gần nhất. Duy lại tổng kết: - Hồng, Yến Nhi, tím, lại là của anh, và…..hai hộp xanh biển…..đều củaHân! - Sặc, gì thế, lấy luôn 2 món của chị Hân! Bất công! – Hoàng mè nheo khi bấtđắc dĩ chọn nốt đống quà còn lại, với 2 món đồ của Chi chuẩn bị, khuyết quà củaHân. - Bốc thăm, cấm cãi! – Hải đe dọa ý đồ đổi chác từ ông anh, khua tay bảovệ. - Rồi, giờ mỗi người đưa lại cho anh và Hân 1 phần quà như đã hứa từ trước! –Duy giơ hai tay, cười sướng vì không phải sinh nhật cũng được quà Hoàng càng nhăn nhó khổ sở hơn nữa, mếu máo đưa 1 món Chi đem tới cho Duy, vàHải ….chần chừ, ngẫm nghĩ, đưa trả Duy hộp màu tím. Duy tái mặt nhận lại quà mất công mình chuẩn bị lại hoàn về cố chủ, lườm Hải1 tràng dài dằng dặc. Còn Hân, cũng nhận được từ Hoàng món quà sang nhượng củaYến Nhi, nhưng không nhận, nhất quyết chọn quà của Chi. Còn Hải, đưa quà của YếnNhi thì lại nhanh tay nhận lấy, rồi sau đó nhận lấy ánh mắt điện xẹt vì phânbiệt đối xử của Hoàng. - Sao không đưa anh một phần quà của Hân? Lấy hai món làm gì? – Duy mon mencầm hộp quà màu tím, dụ dỗ Hải đổi đồ - Em thích thế đấy! – Hải khiêu khích - Sao chị nhận quà Yến Nhi từ bên Hải, bên em không nhận? – Bên cạnh, Hoàngcũng quay sang Hân ỉ ôi - Chị thích thế đấy! – không hiểu tình cờ hay có chủ ý, Hân trả lời y changcâu hải vừa sử dụng, để lại khung cảnh hai người hậm hực, hai người hớn hở, haingười….không liên quan trong bữa tiệc linh đình. Cuối buổi tiệc, Hân lại leo đường tắt về nhà, hớn hở mở đống quà trước mặtmình. Cô nhận được những hai món của Chi, hai món của Yến Nhi, haizzzz, phải xửlý sao đây?? Duy tặng con thỏ heo hiếm có, lùng sục mất bao lâu Hân cũng chưa mua được,giờ được ôm trong vòng tay,Hân cười toét, tự nhủ sinh nhật Duy sẽ đáp lễ tử tế.Yến Nhi, với gợi ý từ Hân nên quà trong 3 hộp như nhau, đều là đồng hồ để bàn,giống nhau không khác tí gì. Tự nhủ mai sẽ đem cho Yến Nhi 1 chiếc làm đồ đôivới Hoàng, còn 1 chiếc sẽ để lại làm kỷ niệm, Hân bóc tiếp quà của Chi, một khốicầu thủy tinh với hình hai cô bé nắm chạt tay nhau bên trong, cứ lắc lên sẽ lunglinh đầy kim tuyến. May thay cô đã cướp quà Chi từ tay Hoàng. Món còn lạilà…..móc treo điện thoại hình quả bóng đá, hức, quà này có lẽ chuẩn bị choHoàng. Mai cô sẽ đưa lại, cái này không hợp với cô cho lắm. Hoàng tặng 1 album ảnh, đã có sẵn ảnh của chính mình ngay trang đầu tiên, sauđó là những tấm ảnh chụp trên trường, những lần đi chơi cùng cả nhóm, rồi ảnhcủa Hoàng, Hải nhí nhố ở nhà. Thế mà đã chiếm nửa quyển. Hân chỉ còn lại nửaquyển để lưu giữ ảnh cá nhân. Cô bó tay với cậu em tự sướng trình độ cao,quyếtđịnh dùng album làm album cả nhóm. Cuối cùng, Hải tặng Hân vòng đeo cổ, trên sợi dây mỏng bằng bạc có lủng lẳnghình…..nửa trái tim. Hân ngờ nghệch nhìn món quà, không hiểu là Hải có mua nhầmkhông! Nửa trái tim, sao không cho trọn vẹn đi cho lành, đã vậy Hải mua dâychuyền càng lạ hơn nữa. Nhưng thắc mắc cũng chẳng để làm gì, dù sao cũng đẹp, cô cẩn thận đeo vào cổ,ngắm nghía. Sinh nhật lần này….không tồi ^^ Ở 1 nơi khác, cách xa chục cây số, cũng có người đang mỉm cười hài lòng, nhìnkỹ hai hộp quà cùng có màu xanh biển…..