Sáng hôm sau, Thượng Linh bị tiếng gõ cửa đánh thức. Buổi sáng nay cô không phải đi làm, đang định ngủ bù, ai ngờ chưa đến bảy giờ đã bị đánh thức, cô tức giận hầm hầm ra mở cửa, câu chửi rủa đang chuẩn bị tuôn ra thì bỗng nghẹn ngay trong cổ họng. Người đứng ngoài cửa là A Ảnh, anh kéo theo một vali hành lý, nói là mang đến cho Diệp Thố. Đã rất lâu rồi cô không gặp A Ảnh, hình như lần cuối gặp anh là lần anh và Mễ Mễ cãi nhau. Thấm thoắt thế mà đã hơn nửa năm, trông anh có vẻ tiều tụy hơn trước rất nhiều, người gầy hẳn đi. Vì việc này, cô lại thấy không yên trong lòng. A Ảnh gầy hẳn đi vì Mễ Mễ lấy người khác, còn khi cô và Diệp “mỹ nhân” ly hôn, anh gần như chẳng thay đổi gì cả, điểm chung duy nhất là cả hai người đàn ông ấy, đều chẳng có lấy một người chủ động đến tìm phụ nữ. A Ảnh đưa hành lý đến rồi đi ngay, cũng chẳng hỏi đến chuyện của Mễ Mễ. A Ảnh đi rồi Thượng Linh mới thấy có gì đó không hợp lý, đúng lúc người trong phòng ngủ vừa thức dậy, cô ném hành lý dưới chân anh ngay lập tức, hỏi xem rốt cuộc là thế nào. “Anh có vài việc ở thành phố Z, mấy ngày nay sẽ ở đây.” Anh xách đồ đạc vào phòng như đúng rồi. “Sao lại phải ở chỗ tôi? VIVS có nhiều khách sạn như vậy, anh thích ở đâu mà chả được!” “Chúng ta vẫn còn chưa nói chuyện xong.” “Tôi nói rồi, bây giờ tôi không muốn nói chuyện.” “Em không có quyền quyết định!” Anh nói tỉnh bơ. Thượng Linh thực sự không hiểu nổi đang xảy ra chuyện gì nữa: “Đây là nhà tôi.” Diệp Thố liếc nhìn cô, bình thản nói: “Tòa nhà này là của anh.” “…” Vậy là đến ngày hôm đó Thượng Linh mới biết, ông chủ thực sự của tòa nhà cô ở hơn một năm nay là ai. Thượng Linh chỉ thấy vô cùng khó hiểu trước thái độ ngoan cố của Diệp Thố. Rõ ràng chính anh nói không cần phải nói chuyện cùng nhau, cũng chính anh là người luôn ra mặt lạnh lùng, vậy mà lại ngoan cố nhảy vào cuộc sống của cô. Thượng Linh quyết định không thèm đếm xỉa đến việc này nữa. Buổi chiều quay lại trường quay, cô lại bạn rộn luôn tay như thường lệ. Hoa Ninh gọi điện đến nhiều lần, nhưng cô vẫn không chịu nghe. Thì ra ngày thứ hai sau khi Thượng Linh rời khỏi khách sạn, Hoa Ninh xông thẳng đến tìm Diệp Thố. Anh đoán Diệp Thố đã làm gì với cô, nên mới khiến cô đột ngột bỏ đi như thế. Hai người đàn ông gặp nhau, một người vô cùng tức giận, một người lại lạnh lùng bình tĩnh. Cô không biết cụ thể hai người đã nói gì với nhau, Hoa Ninh cũng không kể cho cô, nhưng cô cảm thấy hai chuyện này chắc có liên quan đến nhau. “Tuy anh tỏ tình với em, nhưng không hề ép buộc em, em có thể tiếp tục coi anh như bạn bè.” Đương nhiên anh sẽ không kể cho cô anh đã nói gì với Diệp Thố, chỉ trách mình lúc đó quá kích động, lỡ miệng tiết lộ anh và Thượng Linh vẫn chưa yêu nhau. Anh chỉ cảm thấy không yên khi thấy ánh sáng lướt qua ánh mắt người đàn ông lúc ấy. Giờ mới hay mình mất bò mới lo làm chuồng, cứ lo khôi phục lại mối quan hệ giữa mình và Thượng Linh xong rồi tính tiếp. Bận rộn đến giờ ăn tối, cô mới có thời gian nghỉ ngơi, ngồi nghe hai người bên cạnh nói chuyện. Nghe nói một tạp chí hợp tác cùng trường quay mấy ngày tới sẽ mời ai đó đến phỏng vấn và chụp một loạt ảnh minh họa. Cả hai người đó đều rất chờ đợi anh chàng này, không biết sẽ sắp xếp anh ta vào trường quay số mấy, nên cả hai quyết định mấy ngày tới không nghỉ làm, kể cả làm thêm giờ cũng phải chờ cho bằng được. Thượng Linh nghe xong thấy run rẩy trong lòng, đúng như cô dự đoán, hai ngày sau người xuất hiện tại trường quay đúng là Diệp Thố. Hai ngày nay anh rảnh rỗi hơn cô. Ban ngày cô đi làm anh vẫn ở lại chung cư, có khi xem vô tuyến, có khi lên mạng, buổi tối đúng giờ lại vào phòng ngủ. Tuy cô đi sớm về muộn, hai người gần như chẳng mấy khi chạm mặt nhau, nhưng dù sao trong nhà đột nhiên có thêm một người, lại ở riết như vậy, khiến cô rất khó chịu. Thượng Linh vẫn không thèm đếm xỉa gì cả khi thấy anh ở trường quay, mặc các cô nàng xung quanh tha hồ buôn chuyện, bàn luận cô cũng cùng đều coi như anh không tồn tại. Vì bên tạp chí yêu cầu phải thật cẩn thận, nên loạt ảnh của anh phải chụp ba ngày liền, các đồng nghiệp xinh đẹp trong trường quay ngày nào cũng cười tươi như hoa chào đón. Đưa nước, đưa điểm tâm, đưa cơm, phụ kiện phối hợp cùng trang phục, đạo cụ chiếu sáng, tất cả các tiểu tiết có thể nghĩ ra đều được các người đẹp thực hiện hết cả. Thượng Linh chỉ hờ hững ậm ừ mấy tiếng khi nghe hai cô bạn thở ngắn than dài. Thích gây sự chú ý, chẳng biết gì mà cứ nói linh tinh. “Người ta đã có người theo đuổi rồi, đương nhiên là không chú ý đến anh chàng này rồi!” Một người mẫu nào đó vừa xong việc, ngại ngùng bắt chuyện cùng mọi người. Cô người mẫu này từng đi ăn với Hoa Ninh và Thượng Linh. Sau đó lưu số điện thoại của anh, mấy lần hẹn anh đi chơi, sau đó không biết thế nào, cô ta bắt đầu lạnh nhạt với Thượng Linh, thỉnh thoảng lại mỉa mai vài câu. “Mình biết, anh chàng đi BMW phải không? Mấy ngày nay đều gửi hoa đến đây, lúc nào cũng viết trên bưu thiếp là: “Tha lỗi cho anh!” Ồ! Thượng! Anh ta làm gì khiến cậu tức giận thế?” “Nếu hắn lăng nhăng thì đừng có mà tha thứ. Đây là thứ đại kỵ đối với đàn ông đấy, đừng có dây dưa vào!” “Những người giàu có ai mà chẳng lăng nhăng. Với lại anh ta lại đẹp trai nữa, chỉ cần sửa đổi tâm tính là được rồi mà.” “À mà anh ta cũng ở bên Thượng lâu thế rồi, quan hệ của hai người phát triển đến giai đoạn nào rồi?” Các cô nàng bắt đầu líu ríu tụ tập buôn chuyện. Thượng Linh bị gạt ra ngoài, giờ đang ngồi sầu não. Nếu cô biết đến cả những bó hoa ném vào thùng rác cũng bị người ta nhặt lên chắc cô đã xé tan tành cả hoa lẫn bưu thiếp rồi. Bụng dạ đang thầm chửi mắng, anh chàng Hoa Ninh lại gọi điện đến đúng lúc này, anh bảo cô mấy hôm trước vì có việc bận ở nơi khác nên gửi hoa đến. Bây giờ đã đến thành phố Z, chuẩn bị đón cô đi ăn tối. “Anh biết hôm nay em không tăng ca. Tối nay anh đã đặt bàn ở nhà hàng đồ nướng Patty, lần trước chẳng phải em từng nói thịt dê nướng ở đó ngon tuyệt cú mèo sao? Em cũng biết ở đó đông khách, anh phải đặt bàn trước một tuần, nếu không đi…” Bốn tiếng: “Tôi không muốn đi” nghẹn ngay trong cổ họng, Thượng Linh thầm chửi rủa tên mặt dày này, lúc nào cũng đâm trúng tử huyệt của mình. Thấy cô vội vàng thu dọn đồ đạc đi về, mấy cô nàng đang buôn chuyện hiểu ngay sự tình: “Lại đi hẹn hò rồi! Chúc mừng cậu, có xe riêng đưa đón!” Dưới ánh đèn phía không xa trong khu chụp ảnh, anh nhíu mày nhìn bóng cô bước đi. Ngày hôm ấy, lần đầu tiên các chị em tại trường quay được Diệp Thố chủ động hỏi han. Họ cũng không ngờ, thì ra anh chàng hoàn hảo lạnh lùng đến mức ấy cũng có tiềm năng buôn chuyện, vừa nói chưa được hai câu đã bắt đầu hỏi chuyện bó hoa, bưu thiếp và cả chiếc BMW nữa. Mọi người kể sạch sành sanh mọi chi tiết liên quan, chỉ có điều khi kết thúc chủ đề này, họ nhận ra ánh nhìn sắc lẹm lạnh lùng đã dần bao phủ đôi mắt đen sâu thẳm tuyệt đẹp của anh. Bầu không khí vô cùng đáng sợ, mọi người đều chạy tán loạn hết. Chỉ còn lại duy nhất cô người mẫu từ đầu đến giờ chưa hề lên tiếng, đôi mắt lấp lánh nhìn anh cười. “Có muốn biết họ đi đâu không? Tôi biết đấy!” Đôi môi đỏ tuyệt đẹp khẽ cong lên đầy cuốn hút. Những đồ ăn tại nhà hàng đồ nướng Patty chưa bao giờ làm người ta thất vọng, Thượng Linh ăn một lúc đã hết giận. Hoa Ninh đúng là rất hiểu lòng cô, chỉ có điều thứ nhất anh kém cô tận bốn tuổi, thứ hai cô không thích anh. Nói một cách đơn giản, cô có thể coi anh như em trai, như bạn bè, nhưng không cách nào có thể coi anh như người yêu được. “Em không cần lần nào gặp cũng phải giải thích cả, anh đâu có ép em.” Hoa Ninh lắc đầu, lại thở dài nói phải vào nhà vệ sinh. Thượng Linh tiếp tục xử lý chỗ đồ ăn trong đĩa, chưa đầy mười mấy giây đã nghe thấy tiếng bước chân quay lại, cô vừa mỉm cười vì tốc độ thần tốc của anh vừa ngẩng đầu lên, nụ cười đông cứng trên môi. Gương mặt người vừa đến rất tức giận, là Diệp Thố. “Thì ra tối nào em cũng bận những chuyện này!” “Anh làm sao biết được…” Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ khi cô nhìn thấy cô người mẫu đi phía sau anh. Mẹ kiếp, bị bán đứng rồi! “Đi về với anh!” Anh bước lên tóm lấy cánh tay Thượng Linh kéo cô ra ngoài. Hoa Ninh ra khỏi nhà vệ sinh đúng lúc Thượng Linh bị kéo ra ngoài cửa, vội vàng đuổi theo, đứng chặn giữa hai người. Nói cho chính xác, là chặn anh lại. “Tránh ra!” Giọng nói lạnh lùng bình tĩnh thốt lên từ miệng Diệp Thố. “Anh Diệp, không hiểu anh có biết rõ tình hình hiện nay không? Hôm nay tôi và Thượng Linh đến đây dùng cơm cùng nhau, không liên quan đến anh.” “Tôi không muốn phí thời gian với cậu, tránh ra!” “Tôi cũng không muốn phí thời gian với anh, hai người đã chia tay. Hơn một năm qua tôi là người chăm sóc cho Thượng Linh, giờ đây anh có tư cách gì mà can dự vào cuộc sống của cô ấy?” “Nói hay lắm!” Cô vặn vẹo cánh tay, cố bẻ những ngón tay anh, làm mọi cách để thoát ra: “Diệp Thố, anh mau bỏ tay ra!” “Anh làm cô ấy đau đấy!” Hoa Ninh một tay đỡ cánh tay cô, một tay nắm chặt cổ tay Diệp Thố: “Cô ấy không muốn đi với anh, ép buộc như vậy có ý nghĩa gì không? Dù hôm nay anh đưa được cô ấy đi, thì cũng làm được gì nào? Hai người đã ly hôn hơn một năm nay, giờ đây cô ấy đã tự do.” “Ai bảo chúng tôi đã ly hôn?” Anh đưa cánh tay ra, đẩy Hoa Ninh lùi lại mấy bước: “Cô ấy là vợ tôi, tôi muốn đưa cô ấy đi đâu cũng được!” Gương mặt anh lạnh lùng băng giá. “Anh có thần kinh không hả? Chúng ta đã ly hôn từ lâu rồi!” Đồ khốn kiếp! Dám bóp đau như thế, muốn chết hả? “Ly hôn?” Diệp Thố quay đầu nhìn Thượng Linh cười nhạt: “Em chắc chắn chúng ta đã ly hôn rồi chứ?” “Đương nhiên rồi! Tôi đã ký đơn ly hôn, nhẫn cưới cũng trả lại anh, còn là giả nữa sao?” “Xem ra, cần phải nói cho em biết một kiến thức thông thường. Ly hôn phải cần cả hai vợ chồng cùng ký vào đơn, còn cần phải làm rất nhiều thủ tục tiếp sau đó. Nhưng đáng tiếc là đơn đó em gửi năm xưa vẫn đang nằm gọn trong ngăn kéo nhà họ Diệp.” Nụ cười anh bỗng thật lạnh lùng. Ký ức ngày đó là cơn ác mộng lặp lại hơn một năm qua trong anh, nếu có thể, anh không bao giờ muốn nhắc lại chuyện đó. “Đi!” Hoa Ninh vừa định tiến lên đã bị anh gạt lại, đẩy cô vào chiếc xe dừng bên đường, phóng vút đi. Trơ mắt nhìn hai người vừa phóng đi, Hoa Ninh tức tối trút giận sang cô người mẫu vừa bước ra ngoài cửa: “Sao cô đưa anh ta tới đây? Cô có biết hành động ấy vô liêm sỉ đến mức nào không?” “Nếu cô ấy yêu anh, đã ở bên cạnh anh từ lâu rồi! Ngăn cản người khác làm lành với nhau cũng là một hành động rất vô liêm sỉ ư? À! Tiện đây cũng nói luôn, Lauria là chị em thân thiết nhất với tôi, lần trước tôi hẹn anh chỉ vì muốn biết anh là loại đàn ông như thế nào thôi! Hừ, thì ra anh cũng chỉ có thế thôi!” Cô người mẫu lặng lẽ cười, xoay người bước đi. Xe dừng lại bên bờ sông, lần này anh liên tục vượt đèn đỏ, vô cùng nguy hiểm, Thượng Linh ngồi trên xe sợ đến nỗi không dám động đậy. Trái ngược với cách lái xe quá khích này, vẻ mặt anh từ đầu đến cuối luôn lạnh lùng bình tĩnh, sự lạnh lẽo trong đôi mắt mỗi lúc một gia tăng. Xe dừng lại an toàn, Thượng Linh ngồi trong xe thở hổn hển hồi lâu mới hoàn hồn: “Anh vừa nói gì kia? Chúng ta chưa ly hôn ư?” “Anh không muốn nhắc lại!” Thượng Linh thấy ngứa ngáy, anh đúng là chán sống rồi, muốn ăn đấm sao? “Anh có bị thần kinh thật không đấy? Rõ ràng năm xưa người nói muốn ly hôn là anh, tôi đã làm đúng ý nguyện của anh, mà anh còn dây dưa làm gì nữa?” “Anh chưa bao giờ từng nghĩ sẽ ly hôn với em!” Anh chống tay vào vô lăng, quay đầu lại nhìn cô. “Chưa từng nghĩ đến? Vậy lẽ nào tai tôi có vấn đề, nghe nhầm mất rồi?” Anh né tránh ánh mắt cô, lúc lâu sau mới lên tiếng, giọng nói trầm hơn hẳn: “Lúc đó anh đang tức giận!” “Anh đang tức giận gì chứ? Người phải tức giận là tôi!” “Tức giận cái gì ư?” Anh lạnh lùng cười nhạo chính mình: “Em đã quên mất ngày hôm ấy mình gặp ai rồi sao?” Hôm đó, anh bắt gặp nụ cười tươi tắn vui vẻ đã bao lâu không thấy của cô. Anh đuổi theo cô vì thấy không yên tâm, nhưng lại thấy hai người gặp nhau. Sau đó cô còn đưa Phong Duy Nặc đến quán trà. Hai người chuyện trò rất vui vẻ, cảnh tượng ấy như kim đâm vào mắt anh, làm anh nhớ lại hình ảnh hai người ôm nhau trước khách sạn rất lâu trước đây. Ngày đó, Phong Duy Nặc ôm cô rất chặt, nói cô là vị hôn thê của mình. Anh bỗng cảm thấy, hôn nhân chưa bao giờ có vai trò gì với cô. Suy cho cùng, anh không phải là người cô yêu. Cảm giấc bất lực nặng nề dâng trào trong anh, anh rất muốn làm như mỗi lần trước đây trong quá khứ, cương quyết chia tách hai người đó, làm mọi cách kéo cô về bên mình. Nhưng, như vậy thực sự có ý nghĩ gì không? Anh tự hỏi, nếu trái tim cô chưa từng có anh, thế mà cứ tiếp tục thì sẽ ra sao? “Vì thấy tôi và Phong Duy Nặc ở cạnh nhau, nên anh quay về vòng tay âu yếm của người yêu cũ chăng? Đây chính là lập luận của anh sao?” Thượng Linh chau mày. Ánh mắt anh dịch chuyển khi nghe những lời cô nói, vẻ nghi ngờ thoáng qua trong đáy mắt, sau đó anh đã hiểu cô nói gì: “Mã U không phải là người yêu cũ của anh.” “Anh lừa ai được chứ? Lúc đó tôi hỏi anh mấy lần anh đều không hề phủ nhận. Hai người tâm đầu ý hợp, chuyện trò cả đêm, còn làm cả những chuyện mờ ám, anh nghĩ tôi mù sao?” Anh nhìn thẳng vào mắt cô rất lâu, sau đó bỗng dịu dàng: “Anh không phủ nhận, nhưng cũng không hề thừa nhận. Là em hiểu nhầm!” “Tôi hiểu nhầm ư?” “Em nghĩ kĩ lại xem, anh và Mã U đã bao giờ từng nói với em, bọn anh từng là người yêu của nhau chưa?” “…” Thượng Linh ngẩn người, hình như đúng là hai người đó chưa bao giờ từng trực tiếp thừa nhận điều này: “Nhưng hai người làm chuyện mờ ám. Tối đó hai người còn ôm nhau.” Diệp Thố đột nhiên không nói nữa, nụ cười hiện lên trong đôi mắt, dưới ánh đèn mờ ảo, ánh mắt ấy thật mê hoặc: “Em đang ghen sao?” “Anh đừng có chuyện nọ xọ chuyện kia! Anh là chồng tôi, đương nhiên phải giữ trọn đạo làm chồng. Còn anh, từ khi người đàn bà ấy xuất hiện, lúc nào cũng mặt nặng mặt nhẹ với tôi, hỏi gì cũng không chịu nói, quan hệ giữa anh và cô ta lại thân thiết như thế, ai mà chả tức giận.” Cô bỗng thấy không cam lòng: “Nếu lúc đó, anh có thể nói rõ ràng như lúc này, chúng ta đã không đến nông nỗi ấy.” “Đến nông nỗi nào?” Anh nháy mắt nói: “Trước nay chúng ta chưa hề ly hôn!” “Có gì khác không? Hơn một năm qua chúng ta đã có cuộc sống riêng của mình. Hơn nữa, rõ ràng anh biết tôi ở đâu, nhưng chưa bao giờ đi tìm tôi cả.” Đôi mắt anh lại tăm tối. Tìm ư? Sao mà không muốn tìm chứ? Nhưng tìm được thì sao? Lại một lần nữa ép buộc cô quay lại ư? Nếu trái tim cô không ở cạnh anh thì dù cho có ép buộc cả trăm lần cô vẫn sẽ ra đi. Những ngón tay thon dài trắng bóc từ từ đặt trên mặt cô: “Tuy anh không đi tìm em, nhưng anh biết chuyện của em. Một năm qua, thằng nhóc ấy đều ở bên cạnh em phải không?” Nhìn những tập ảnh thám tử tư gửi về tới tấp, trái tim anh như nặng thêm vạn phần. “Cũng như nhau ả thôi, đám đàn bà bên cạnh anh cũng có bao giờ ít đâu!” Cô giễu cợt. “Em nghĩ hai việc này giống nhau sau?” Những ngón tay anh dừng trên môi cô, ánh sáng lạnh lùng tăm tối lại hiện lên trong mắt anh. Thượng Linh không ngốc, cô biết anh có ý gì, chớp mắt, nói tỉnh bơ: “Đừng có kiểm soát quá mức thế, anh đừng quên, lúc đó đối với tôi chúng ta đã chẳng còn liên quan gì đến nhau. Anh quên rồi sao, tôi đã từng cố gắng nói chuyện với anh, nhưng anh nói không cần phải làm thế.” “Nên em liền quay lại vòng tay cậu ta?” Bên tai Thượng Linh dường như vừa vang lên tiếng răng rắc của những khớp ngón tay. “Đúng vậy, ai để cho tôi vừa cô đơn vừa trống trải chứ? Yến tiệc, quần áo đẹp, một anh chàng giàu có, mà anh ta lại đẹp trai, chẳng phải là những gì tôi cần hay sao?” Cô cười rất tươi, khẽ gạt những ngón tay đang đặt trên môi: “Anh định dừng ở đây bao lâu? Nếu không muốn đưa tôi về, tôi có thể tự bắt xe.” Mấy giây im lặng, không hề có câu trả lời, chỉ cảm thấy cơn tức giận bao trùm. Thượng Linh càng cười tươi hơn: “Được rồi, tôi tự bắt xe về.” Cô đẩy cửa bước xuống, tiếng bước chân vội vã cùng hơi thở gấp gáp vọng lại từ phía sau khi cô vừa đi vòng qua đuôi xe bước lên con đường nhỏ, anh ôm cô thật chặt vào lòng. Hơi thở anh thoảng bên tai cô, mang theo cả sự tĩnh lặng dịu dàng của màn đêm, thì thầm thốt lên ba tiếng: “Em thắng rồi!” Cô không lên tiếng lặng im hồi lâu, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói bên tai: “… Là anh không phải, không nên cố tình coi thường em, không nên nói những lời quá đáng với em. Anh biết có rất nhiều vấn đề giữa hai chúng ta, tính cách và quan niệm sống… Nhưng em biết anh yêu em nhiều như thế, không thể nào rời bỏ em!” “Em làm sao biết được, anh có bao giờ nói gì đâu, em việc gì phải hiểu chứ?” Thượng Linh không cựa quậy, bình tĩnh đáp lại một câu, chỉ thấy người anh hơi run run phía sau cô. “Anh xin lỗi! Thực ra hôm đó anh rất vui lúc nghe em nói muốn nói chuyện với anh. Nhưng anh muốn biết em có thực sự quan tâm đến anh hay không, muốn xác định rõ tình cảm của em, nên mới giả vờ không để ý đến… Hơn một năm qua, ngày nào anh cũng nhớ đến em, dù anh không phải là người quan trọng nhất trong trái tim em, anh cũng không muốn rời bỏ… Hãy cho chúng ta cơ hội làm lại từ đầu…” “Đồ ngốc!” Cô ra sức mắng thêm một câu: “Em nói anh không phải là người quan trọng nhất trong tim em lúc nào!” Cánh tay đang ôm cô càng thắt chặt hơn, như muốn hòa tan cô vào thân xác mình. Anh hỏi: “Anh là người đó sao?” “Bây giờ từ chối trả lời.” Cuối cùng cô đã ngăn được dòng nước mắt: “Là anh nói muốn bắt đầu lại. Vậy anh nghe cho rõ đây, sau này… không được phép gia trưởng, không được phép tức giận vô cớ, không được coi thường em, không được làm chuyện mờ ám với người phụ nữ khác…” “Còn nữa không?” “Còn nữa, phải bắt đầu hẹn hò, phải theo đuổi em một lần nữa.” Cô nói giọng hơi giận dỗi: “Nếu không dùng tiền bao em, bắt nạt em, thì lại lôi em ra làm chuyện ấy… Đến lúc cầu hôn cũng bắt ép em phải đồng ý, chẳng có chút lãng mạn nào cả.” “Còn gì nữa không?” “… Cứ thực hiện được những điều em vừa nói đã, nghĩ thêm được gì nữa sẽ bổ sung sau.” “Được!” “Anh có làm được không mà nhận lời vui vẻ thế?” “Sẽ làm được! Sau này chỉ cần em nói, anh đều sẽ làm được!” Anh cúi đầu, hôn lên má cô, hơi thở nồng nàn: “Đi về đi, anh rất nhớ em…” Nghe được ẩn ý trong lời nói đó, Thượng Linh học theo nụ cười hung ác của anh: “Đã bắt đầu lại từ đầu, vậy việc đó cũng phải như vậy. Chúng ta nên bắt đầu từ việc nắm tay trong sáng.” Bầu trời thật tĩnh lặng, những ngọn gió đêm từ từ thổi đến hương thơm nhẹ nhàng trong những khóm hoa, dưới ánh trăng dịu dàng, anh cúi nhìn người đang đứng trong lòng mình. Nụ cười cô thật gian xảo, đôi mắt trong sáng ngước nhìn anh. “Anh biết rồi!” Anh dường như vừa ngán ngẩm vừa vô cùng chiều chuộng thở dài, tiếp đó đưa tay nắm thật chặt bàn tay cô, mười ngón tay chạm vào nhau, giống như đang nắm lấy vật báu quý giá nhất trên đời. “Anh sẽ không bao giờ buông tay nữa đâu!” Đôi môi mỏng tuyệt đẹp từ từ thốt lên.