Chỉ Được Yêu Mình Anh
Chương 30
An Huệ Nhi ủ ê rời khỏi đảo, nhưng trong mắt vẫn ẩn chứa ngọn lửa âm ỉ. Rõ ràng cô nàng vẫn còn con át chủ bài mai phục trên đảo. Chỉ đáng tiếc là lúc Huệ Nhi rời đi, Thượng Linh vẫn nằm ngủ trong phòng nên không trao nhau được ánh mắt cuối cùng.
Đặt chân lên hòn đảo này lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Thượng Linh ngủ nướng. Có lẽ do lúc trước đi bơi về quá mệt, nên cô đã ngủ li bì, đến khi tỉnh dậy trời đã chuyển sang chiều.
Thượng Linh thấy A Ảnh và Mễ Mễ đang ngồi uống nước trong quán cà phê, hai người đã đến đảo từ sáng.
Cô ôm chầm lấy Mễ Mễ sau bao ngày không gặp, trách Mễ Mễ không gọi cô dậy sớm hơn.
“Gọi cậu dậy á? Thôi xin! Ông chủ “mỹ nhân” của cậu hạ lệnh không cho phép bất kì ai làm phiền giấc ngủ của cậu.” Mễ Mễ tức giận nói: “Khốn kiếp! Kẻ đáng ghét nhất là A Ảnh. Đến giờ này rồi mà vẫn tuyệt đối phục tùng Diệp Thố! Uổng công mình không về nhà ăn Tết đi cùng anh ta tới đây. Giờ này, tác dụng duy nhất của mình là làm bạn với cậu, giúp cậu giải sầu trong những ngày buồn tẻ! Khốn kiếp, khốn kiếp…”
Thượng Linh bị mắng lây, mặt bắn đầy nước bọt.
Sau này cô cứ nghĩ mãi, có lẽ lần đó Mễ Mễ đã tức giận thực sự. Hạ mình theo đuổi một người đàn ông mà đến nửa năm trời chẳng có chút khởi sắc, đúng là sự đả kích rất lớn đối với người luôn thuận buồm xuôi gió trên tình trường như Mễ Mễ.
Thượng Linh nghĩ, có lẽ đây là nguyên nhân lớn nhất khiến sau này Mễ Mễ điên cuồng tấn công anh chàng minh tinh.
***
Thiên kim tiểu thư đi rồi, nhưng bạn của thiên kim tiểu thư vẫn ở lại.
Khách đảo vốn ít, không gian lại nhỏ bé, gần như đi đến đâu cũng đều gặp mặt nhau cả.
Anh chàng minh tinh tên là Âu Lực Tư, người Trung Quốc. Tên gọi này là nghệ danh của anh ta, đã từng đóng vài bộ phim điện ảnh và phim truyền hình khá nổi tiếng. Sau lần tình cờ gặp gỡ, anh ta luôn tìm cách nói chuyện với Thượng Linh. Âu Lực Tư rất thạo đời, biết cách gây chú ý, không làm cô thấy đáng ghét.
Trong lúc
Thượng Linh vẫn còn đang ngây ngất vì “mình lại làm bạn được với cả minh tinh”, Mễ Mễ lại thấy vô cùng ngứa mắt anh ta. Đã có bạn gái rồi còn trêu hoa ghẹo nguyệt, minh tinh thì có gì là ghê gớm chứ? Tên đàn ông nào cũng vừa lăng nhăng vừa háo sắc, thế mà cô lại thích đúng cái tên mặt lạnh cứ trơ như khúc gỗ mới khổ.
Cuối cùng Mễ Mễ cũng điên tiết, mặc bikini kéo ngay anh chàng đang nói chuyện với Thượng Linh đến trước mặt mình: “Đừng lãng phí thời gian nữa! Cô ấy không hợp với anh đâu, em mới hợp. Đến đây, đi bơi nào!”
Âu Lực Tư bị hành hạ đến nỗi ngã lăn xuống biển, Mễ Mễ cũng nhân cơ hội đó nhảy xuống luôn. Anh chàng vừa ngoi lên lại bị cô ấn xuống, anh ta cứ ngoi lên, cô lại đẩy xuống… Hai người nghịch nước vui vẻ làm Thượng Linh muốn vỗ tay. Còn bạn gái của anh chàng đứng một bên mặt mày sa sầm, quay đầu bỏ đi mất.
Mấy ngày sau, Âu Lực Tư không tài nào lại gần được Thượng Linh, có phần sợ hãi Mễ Mễ, ngày nào cũng bị Mễ Mễ lôi đi nghịch nước.
Một hôm, A Ảnh đột nhiên xuất hiện khi Thượng Linh đang ngồi tận hưởng bên bờ biển. Dù ở rất xa, nhưng Mễ Mễ vẫn thấy rất rõ người trên bờ. Cứ tưởng khúc gỗ này cuối cùng cũng đã có phản ứng khi thấy mình ở cạnh người đàn ông khác. Nhưng cuối cùng, A Ảnh lại kéo Thượng Linh vào quán cà phê. Mễ Mễ giận sôi máu, trừng mắt nhìn người đang bên cạnh mình, đẩy anh chàng ngồi trên thuyền rơi xuống biển.
“Cô lại làm gì vậy?” Âu Lực Tư gần như điên lên.
“Đi nghịch nước với tôi!” Phù một tiếng, Mễ Mễ cũng nhảy xuống biển.
Thượng Linh mặt mày sa sầm ngồi trong quán bên bờ biển. A Ảnh đã nói xong, đang chờ cô lên tiếng. Nội dung chẳng có gì khác ngoài những việc liên quan đến Augus. Augus lúc nào cũng vô cùng bận rộn, nhưng chỉ vì một cuộc điện thoại mà vội đến ngay thành phố Z, lại còn bị thương vì đỡ cho cô. Còn nữa, nếu không phải vì sợ cô buồn chán khi ở trên đảo một mình, anh đã không cần phải đưa cả Mễ Mễ đến đây.
Thượng Linh cười, hỏi vặn lại: “Những gì anh nói em đều biết cả. Vậy còn anh thì sao, có biết tại sao Mễ Mễ chịu đến đây hay không? Lẽ nào chỉ vì một chuyến du lịch thôi sao? Năm nào Tết đến, cô ấy cũng về nhà. Em biết cô
ấy nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có ngoại lệ này, anh có biết nguyên nhân tại sao không?”
Anh im lặng hồi lâu không trả lời.
“Thực ra anh cũng giống em. Vì vậy đừng ra mặt hộ người khác, chuyện tình cảm, người ngoài không thể nào can dự được đâu!”
“Anh chỉ muốn nói với em, nếu không biết trân trọng, sẽ đến ngày em phải hối hận.”
Cuối cùng cả hai đều cụt hứng trò chuyện, A Ảnh còn định nói gì đó nhưng cô đã đứng dậy cất bước. Sau đó khi gọi điện về viện an dưỡng tại thành phố Z, cô mới biết điều A Ảnh định nói mà không nói ra là gì.
Cha cô đã được chuyển sang phòng khác. Từ phòng thông thường mấy người ở cùng, giờ đã chuyển sang một phòng cao cấp nhất trong viện an dưỡng, ngoài ra còn có y tá riêng chăm sóc suốt hai tư giờ.
Thượng
Linh nghe cô y tá nói, lúc ấy mới biết cha cô đã chuyển sang phòng mới từ hồi tháng mười hai, chứ không phải gần đây mới chuyển.
Lúc đó là khi cô đang phiền muộn vì mẹ xuất hiện và Phong Duy Nặc đã đổi thay. Thượng Linh hỏi y tá có phải người nộp tiền chuyển phòng mang họ
Phong? Hay là người phụ nữ mang họ Thượng hay không?
“Là một cậu thanh niên rất đẹp trai, cao ráo, rất lễ phép, nhưng hơi lạnh lùng.
Cũng không nói họ tên là gì, chỉ nói là người khác nhờ đến đây, nộp tiền xong liền đi luôn.”
Là A Ảnh sao? Thượng Linh gác máy, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Diệp Thố đang chăm chú nhìn vào chiếc netbook trước mặt dưới ban công tránh nắng trên mặt biển, đôi lông mày lạnh lùng hơi nhíu lại như đang suy tư điều gì.
Tại sao anh không nói anh đã làm những điều này? Nếu anh định làm cô cảm động, đáng lẽ chuyện này phải kể oang oang trước mặt cô mới phải.
Tuy Thượng Linh lúc nào cũng nói nhà họ Thượng đã nuôi nấng đùm bọc anh, nhưng thực sự cha cô chẳng hề đối xử tử tế với anh. Lúc đó tuy còn nhỏ nhưng cô đã biết tính tình người khác ra sao khi nhìn vào ánh mắt họ.
Cha cô là người rất giỏi diễn kịch, nhưng chỉ là khi đối diện với những người cha cần đối phó mà thôi. Còn với những người làm trong nhà, cha chẳng mấy khi nhẹ nhàng kiên nhẫn với họ.
Nhất là A Thố ngốc nghếch vụng về, lúc nào cũng phải chịu những mệnh lệnh và yêu cầu hà khắc của cha cô. Nhưng anh chưa bao giờ từng oán trách một lời, lúc nào cũng đối xử rất tốt với cô.
Giờ đây nhà họ Diệp đã đổi đời, nhưng anh chẳng hề huênh hoang đến trước mặt cha, hay hành động như thể đang bố thí thương hại mà đã cử A Ảnh, người cha không hề quen biết đến để lo giúp.
Người đàn ông này, giả làm người lạ khi gặp lại cô, cao ngạo lạnh lùng, quay cô như chong chóng. Hơn nữa, còn tìm mọi cách quyết liệt bắt cô ở lại bên anh khi cô nhận ra thân phận thực sự của anh. Thực ra cô luôn cảm thấy tất cả những gì anh làm đều để báo thù cô, cho đến khi anh bị thương nặng vì cứu cô.
Anh nói: Sau này, không được phép làm anh tức giận.
Anh nói: Trước đây đã không buông tay. Bây giờ càng không có lý do buông tay.
Anh nói: Em hãy ngoan ngoãn, đừng làm anh tức giận nữa, vui vẻ ở lại bên anh.
Anh nói: Anh sẽ chờ đợi, em cứ suy nghĩ đi!
Anh đã từng làm tổn thương cô nhưng cũng nhiều lần ở bên cạnh khi cô hoảng sợ, bất lực. Có lúc là người đàn ông lạnh lùng vô tình, đáng căm ghét, nhưng cũng nhiều lần anh làm cô nhớ lại một A Thố hồn nhiên ngốc nghếch, chỉ biết chạy sau cô gọi “tiểu thư” những tháng ngày thơ ấu.
Thượng Linh nhận ra mình đang xao động từ tận đáy lòng.
Ngày hôm đó, khi bạn gái của Âu Lực Tư không chịu được thêm nữa, to tiếng với Mễ Mễ khi thấy cô nàng cứ bám lấy anh chàng vì bị A Ảnh ngó lơ, Thượng Linh đang ở biệt thự, lặng lẽ ngắm nhìn người đang ngồi ngoài cửa kính.
Chẳng ai biết sự thay đổi lặng lẽ trong trái tim
Thượng Linh, thực ra cô cũng chẳng dự tính sẽ phải thế nào. Nhưng người phụ nữ đến đây công tác đã vô tình thúc đẩy một sự việc phát sinh.
Bà đến đây tuần tra hòn đảo mới, tiện thể bàn bạc chi tiết cùng Diệp
Thố. Như thể đã biết trước mọi việc, bà không hề bất ngờ chút nào khi thấy Thượng Linh trên đảo, chỉ chào hỏi qua loa như trước. Mễ Mễ nhận ra người phụ nữ sang trọng này chính là một thành viên trong bức ảnh gia đình Thượng Linh đặt đầu giường trong phòng ngủ. Đầu tiên, cô rất kinh ngạc nhưng sau đó đã chuyển ngay thành tức giận, bảo Thượng Linh không thèm để ý đến bà ta nữa.
Đương nhiên, Thượng Linh sẽ không thèm đếm xỉa đến người đó rồi, nhưng sau khi công việc xong xuôi, bà lại chủ động tìm gặp cô.
“Mẹ biết con đã chia tay Duy Nặc, tốt lắm!” Những lời mở đầu của bà khiến Thượng Linh buồn cười, những câu tiếp theo lại càng kinh điển hơn: “Nhưng mẹ hy vọng con cũng không qua lại với Diệp Thố. Giờ đây cậu ta quá xuất sắc, con sẽ rất mệt mỏi khi ở cạnh cậu ta!”
Mễ Mễ cười phá lên: “Bác à, bác là mẹ kế ạ?”
Thượng Linh liền cướp lời: “Cậu không nghe thấy mẹ mình nói à? Mẹ sợ mình sẽ mệt mỏi, mẹ chỉ muốn tốt cho mình thôi!”
“Thì ra là muốn tốt cho cậu! Vậy bác ơi, cho cháu hỏi, bác có anh chàng nào tử tế hơn để giới thiệu cho con gái bác không? Con gái bác cũng chẳng còn trẻ trung gì nữa, sắp đầu ba đến nơi rồi, nếu giờ mà không có ai ngó ngàng khéo không lấy được chồng mất!”
“Người tử tế sao?
Vì cứu mình mà chẳng ngại gãy tay gãy chân mà còn không phải là người tử tế sao?” Thượng Linh quắc mắt: “Thực ra trước khi mẹ nói những lời này, con chẳng hề suy nghĩ gì. Nhưng giờ con thấy kì quái lắm! Mẹ mai danh
ẩn tích suốt mười năm trời, giờ quay lại, căn cứ vào đâu mẹ can dự vào cuộc sống của con? Làm mẹ dễ đến thế sao? Chẳng cần gánh vác trách nhiệm, chỉ cần ra lệnh? Mà căn cứ vào đâu mẹ nghĩ rằng con sẽ nghe lời mẹ? Phong Duy Nặc là một lẽ, Diệp Thố lại là một lẽ khác. Vậy con có thể nói rõ ràng cho mẹ biết, bây giờ con nhất quyết sẽ ở bên cạnh anh ấy, mẹ có thể làm gì được chứ? Có quản nổi con không?”
Mặt Bao Tây
Tình chẳng hề biến sắc, hồi lâu sau, thở dài đáp: “Con vẫn giữ cái tính bướng bỉnh, ngang ngạnh ấy. Mẹ không nói lý do không có nghĩa là không có. Diệp Thố bây giờ đã không còn là A Thố ngày xưa nữa rồi! Con thực sự hiểu được hết những mưu tính thủ đoạn của cậu ta hay sao? Nếu thực sự hiểu được tất cả, con nên biết, không phải ngẫu nhiên mà mẹ lại xuất hiện ở đây.” Bà dừng lại một lúc như đang suy tư, lát sau mới nói tiếp:
“Dự án hợp tác lần này vốn đã có người khác phụ trách, chỉ có điều dù đã đề cập đến rất nhiều lần nhưng phía VIVS đều không trả lời. Nhưng đến một hôm nọ, họ đã có câu trả lời nhưng lại chỉ định rõ người phụ trách đàm phán là mẹ. Con có hiểu mẹ đang nói gì không? Con gặp mẹ ở khách sạn ngày hôm ấy chẳng có gì là ngẫu nhiên, mà đã có người sắp đặt cả. Ngay từ đầu, đã có người ngầm mưu tính xua đuổi người đàn ông đang ở cạnh con. Giờ đây, anh ta đã thành công rồi!”
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
19 chương
77 chương
2 chương
38 chương
58 chương
20 chương
85 chương