Đi vào cửa hàng trang sức, Vương Khiết nhìn thấy cư nhiên lại là một cửa hàng độc quyền của Cartier… Cửa hàng trang sức rất lớn, giá cả của Cartier cũng thuộc loại xa xỉ, lúc này trong cửa hàng không có vị khách nào. Nhân viên trong cửa hàng giới thiệu cho Vương Khiết vài mẫu trang sức mới nhất, Vương Khiết nhìn chứ cũng không đưa ra ý kiến. Khi Vương Khiết đi tới chiếc tủ kính cuối cùng thì thấy một đôi hoa tai vô cùng xinh đẹp, còn có một viên ngọc rũ xuống, Vương Khiết nghĩ nếu đôi hoa tai này mà đeo trên người Trương Dao thì sẽ càng mê người. Nhân viên thấy Vương Khiết hứng thú với đôi hoa tai thì liền vội bước lên “Vị khách này quả thật có mắt nhìn, đôi hoa tai cùng vòng đeo tay này là trang sức chi bảo của cửa hàng chúng tôi nha, trên toàn thế giới chỉ có 100 đôi, là mẫu mã độc quyền nhất của Cartier”, nhân viên nói xong thì lấy bộ trang sức ra cho Vương Khiết xem. Vương Khiết nhìn nhìn, quả nhiên rất hợp với Trương Dao, giống như là chỉ thiết kế để phù hợp với một mình nàng “Lấy cả hai cái, bao gồm vòng đeo tay” Vương Khiết nhẹ nhàng nói Nhân viên bán hàng thiếu chút nữa bị nước bọt làm nghẹn chết, nghe đến Vương Khiết nói lấy cả hai bộ thì liền há mồm, mẹ ơi! Hai bộ này gần cả triệu bạc, nhân viên bán hàng vội nói “Tôi lập tức gọi cửa hàng trướng đích thân gói lại cho ngài” “Cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng, bên ngoài có vị khách muốn mua cả bộ hoa tai và vòng tay số lượng giới hạn” Nhân viên bán hàng vù vù chạy vào thở hỗn hễn nói “Cái gì? Thật không?” Cửa hàng trưởng không tin nên hỏi lại, chỗ này cũng có người có tiền mua bộ trang sức đó sao? Hai người chạy nhanh tới chỗ Vương Khiết đứng, nhanh chóng dùng một chiếc hộp đặc biệt để bộ trang sức vào. Đọc thêm nhiều truyện ở { trùm truyện. net } Vừa lúc đó Từ Tuệ cầm một ly đồ uống có đá đi vào, “Này, cô mua gì vậy, những thứ đó không rẻ nha” Từ Tuệ thấy Vương Khiết muốn tham quan cửa hàng trang sức, cô thì không có hứng thú với chuyện này, cho nên để Vương Khiết lại rồi đi mua nước uống, khi trở về thì thấy Vương Khiết đi ra, trong tay còn mang theo một chiếc hộp Cartier, cho nên cô khẳng định Vương Khiết đã mua cái gì rồi. “Cô mua gì vậy? Bao nhiêu tiền?” Từ Tuệ tò mò hỏi “Không có gì, tôi về khách sạn trước” Vương Khiết chậm rãi nói “A? Nhanh như vậy đã về rồi sao, cô cũng chưa ăn gì, không đói bụng à?” Từ Tuệ vừa uống nước vừa hỏi “Không đói” “Uhm, để tôi đưa cô về, nhỡ mà cô lạc đường thì ngày mai chắc Ngô tổng lột da tôi mất” Từ Tuệ nói có chút khoa trương, thuận tay gọi một chiếc taxi cùng lên với Vương Khiết Trở lại khách sạn, Vương Khiết lấy bộ trang sức ra đặt trên bàn cùng với đồng hồ cát, hai thứ hoàn toàn khác nhau, hoa tai và vòng tay được chế tác khéo léo tinh mắt, nhưng đồng hồ cát thì không có gì thu hút, giống như là vừa nhặt được trên mặt đất lên. Nhưng Vương Khiết biết Trương Dao là cô gái không tham hư vinh, cho nên Vương Khiết quyết định tặng cho nàng cả hai món đồ. Vương Khiết lên giường nằm trằn trọc miên man không ngủ được, đã hai giờ sáng mà cũng không thể nào chợp mắt một chút, Vương Khiết đơn giản ngồi dậy làm việc cho đến bảy giờ rồi mới tắm rửa đến công ty. - -- Trương Dao tức giận mà ném đi di động, nàng cũng không ăn cơm trưa mãi cho đến tối về nhà mới ăn chút đồ ăn nhanh, Trương Dao nằm một mình trên giường, nhớ đến cái tên Vương Khiết chết tiệt kia, cũng không chịu gọi điện thoại an ủi nàng nữa, Trương Dao vùi đầu vào chăn, nàng ôm chiếc gối của Vương Khiết đấm đá túi bụi nhằm xả giận. Ngày hôm sau thì mặt Trương Dao như gấu mèo lên công ty, vì thế khi Dương Vân nhìn thấy thì ngay lập tức nàng bị cười nhạo. “Lâm tổng, không biết vì sao mà khi Vương tổng của chúng ta vừa đi công tác thì Trương tổng lại có bộ mặt gấu mèo này nhỉ?” Dương Vân không khách khí chút nào Lâm Vân nhìn đôi mắt như gấu trúc của Trương Dao, quả thật là cả đêm không ngủ “Trương Dao, cậu không sao chứ?” Lâm Văn quan tâm hỏi “Không có gì, hôm qua gặp ác mộng nên ngủ không ngon” Trương Dao nói nhanh “Mơ thấy Vương tổng hả?” Dương Vẫn vẫn không chịu buông tha “Dương Vân, cậu mà nói linh tinh nữa thì đừng trách mình không khách khí nha” Trương Dao quơ quơ nắm tay trước mặt Dương Vân tỏ vẻ bất mãn, bình thường nàng cũng thích trước mặt Vương Khiết dễu võ dương oai Dương Vân hạ nắm tay của Trương Dao xuống, tới gần bên tai Trương Dao nói nhỏ “Chờ Vương tổng về nên ngủ không được?” Nói xong liền bỏ chạy, để Trương Dao đứng đó hét to Vương Khiết đến thành phố Z ngày thứ ba, Ngô tổng còn mang Vương Khiết tới hai công ty con khác kiểm tra, liên tục hai ngày, đến ngày thứ ba thì Vương Khiết và Tương Đồng mới trở lại thành phố Z, thời gian công tác bảy ngày bị Vương Khiết sử dụng với cường độ cao rút ngắn còn lại năm ngày. Vương Khiết trở lại khách sạn, liền mở máy tính chỉnh sửa lại báo cáo cũng không chịu nghỉ ngơi. Trương Dao nằm trên giường đếm ngón tay, đã ba ngày rồi mà Vương Khiết vẫn chưa gọi điện cho nàng, Trương Dao bạo phát, nàng trèo lên giường hét lớn “Vương Khiết, cái tên họ Vương hỗn đản” hét xong thì ngồi uỵch xuống giường. Tay nàng cầm điện thoại xoay tới xoay lui không ngừng, mãi đến lần thứ n thì mới lấy dũng khí gọi cho Vương Khiết “Alo” Rất nhanh Vương Khiết liền bắt máy “Đồ đáng ghét, sao chưa đi ngủ” Trương Dao vừa mắng vừa quan tâm hỏi Vương Khiết “Em cũng không ngủ” Vương Khiết nghe Trương Dao nói thì cũng biết nàng không có ngủ. “Vương đi công tác lâu như vậy cũng không gọi điện cho em, cũng không có chút tin tức gì” Trương Dao vừa ủy khuất nói vừa lấy tay giật giật drap trải giường. Lúc này Vương Khiết hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Trương Dao, mặt mày bí xị, bĩu môi, gương mặt thì y như cô vợ nhỏ, muốn ủy khuất bao nhiêu thì có bấy nhiêu, điều này làm Vương Khiết có chút đau lòng nhanh ôm di động nói chuyện “Mấy hôm nay công việc nhiều quá, lơ là em rồi” Trương Dao vừa nghe Vương Khiết ăn nói khép nép thì tâm tình liền tốt lên ngay lập tức. Trương Dao là người ăn mềm không ăn cứng, nói vài câu ngon ngọt thì sẽ vui vẻ đến chín tầng mây. Hai người tán gẫu vui vẻ cho đến khi điện thoại Vương Khiết hết pin thì nàng mới luyến tiếc ngừng nói. Khi Vương Khiết ngồi lại trước máy tính làm báo cáo thì hoàn toàn không thể nào tập trung được, trong đầu đều là gương mặt của Trương Dao, khi thì vui vẻ khi thì ủy khuất đến đau lòng, nàng cứ chiếm hết cả suy nghĩ của cô. Vương Khiết vội chạy nhanh vào phòng tắm, tắm rửa rồi tranh thủ nghỉ ngơi một chút. Chỉ một cú điện thoại của Trương Dao đã làm một người bình tĩnh như Vương Khiết đến ngày hội nghị thứ tư thì luôn thất thần, ánh mắt có chút trống rỗng, điều này làm Ngô tổng lo sợ, còn nghĩ rằng mấy ngày nay Vương Khiết liều mạng làm việc cho nên mết sắp ngã bệnh tới nơi, hắn vội hỏi han “Vương tổng, Vương tổng, cô muốn nghỉ một chút không?” Nghe được Ngô tổng gọi, Vương Khiết mới phục hồi tinh thần lại “Không cần, tiếp tục đi” Vương Khiết suy nghĩ một lát rồi nhanh chóng bắt tay vào công việc. Tương Đồng nhìn Vương Khiết, bao nhiêu mệt mỏi mong nhớ đều hiện rõ trên mặt, xem ra là vì cô gái kia mới vội vàng rút ngắn thời gian như vậy. Trương Dao nói chuyện điện thoại với Vương Khiết xong về sau càng trông ngóng thời gian mau trôi qua hơn, nàng liền tính toán, hôm nay mới ngày thứ tư, Vương Khiết đi công tác tận bảy ngày, phải còn ba ngày nữa mới về, ba ngày nữa, haizzzzz Trương Dao lại thở dài. “Aizz, cậu than thở cái gì, than thở thì Vương Khiết cũng có về liền được không?” Dương Vân từ đâu xuất hiện Trương Dao bị Dương Vân hù hoảng sợ, giật mình vuốt ngực kêu lên “Yah, Dương Vân, cậu có biết cậu sắp dọa mình chết rồi không?” “Mình ở phía sau gọi cậu ba lần, tại cậu không nghe thấy, đừng trách mình” Vẻ mặt Dương Vân vô tội “A? Có không, sao mình không nghe” “Trong mắt cậu hiện giờ làm sao có mình” “Haha, làm sao không có chứ, cậu là bạn tốt của mình mà” Trương Dao nhanh chóng cười hì hì làm lành “Thật sự nhớ người ta thì gọi điện thoại nói chuyện, ngồi đây than thở làm gì?” Dương Vân vừa nói vừa đi vào văn phòng của mình “Ai nói mình nhớ người đó” Trương Dao không được tự nhiên kéo kéo góc áo Trương Dao ngồi trong văn phòng suy nghĩ nữa ngày, rốt cục quyết định nhắn một cái tin “Đồ đáng ghét, em nhớ Vương lắm!” Vương Khiết nghe điện thoại trong túi rung lên, ngoại trừ Trương Dao ra thì không có ai khác, cô liền đứng dậy đi vào toilet. Nhìn thấy tin nhắn Vương Khiết nhịn không được liền trả lời “Tôi cũng rất nhớ em, chờ xong việc sẽ gọi cho em” “Được, nhớ phải gọi cho em đó” Trương Dao lập tức nhắn lại Vương Khiết nhìn điện thoại mỉm cười rồi đi ra ngoài “Woa, Vương tổng, thì ra cô cười lên rất đẹp nha” Ra đến cửa toilet liền gặp được Từ Tuệ, vẻ mặt Từ Tuệ giống như phát hiện ra đại lục mới. Vương Khiết nhìn Từ Tuệ gật gật đầu sau đó bước nhanh về phòng họp.