Chị đây là cháu gái của siêu sao

Chương 3 : Chị đây là cháu gái của siêu sao

Lục Chúc Chúc vẫn ngồi ở trên bậc thang trước cửa nhà ông nội, lòng thoáng cảm thấy bất an. Anh trai kỳ lạ vừa rồi chắc chắn đang giở trò đùa dai với cô bé.  Anh ta nhìn còn trẻ hơn cả ba ba, tóc thì bắt chước đám côn đồ ngoài đường nhuộm bạch kim, dáng người còn đẹp hơn ba đẹp trai của bé, một xíu xiu nếp nhăn còn chẳng có sao có thể là ông nội của bé được.  Chắc chắn là đùa dai rồi! Rất nhanh, Lục Hoài Nhu lại đi ra ngoài cửa biệt thự, hình như anh ta đang nói chuyện với ai đó, giọng điệu vô cùng cục súc, nóng nảy — “Đánh cũng đánh rồi, còn xin lỗi cái mẹ gì nữa, cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện ông đây hạ mình xin lỗi cái ngữ ấy.”  “Ông đây đã cảnh báo từ trước rồi. Tên nào dám chụp lén cẩn thận bị chặt chân!” “Muốn chửi cứ chửi, làm như ông đây chưa từng bị thiên hạ mắng vậy, cậu tưởng tôi quan tâm à?” … Anh ta vô tình liếc nhìn sang thấy Lục Chúc Chúc vẫn ngồi ở  trước cửa, Lục Hoài Nhu đặt điện thoại di động xuống, sốt ruột hỏi: “Ê nhóc, đã ký tên cho rồi mà còn chưa chịu biến hả, rốt cuộc là muốn thế nào!” “Ai, ai muốn anh ký tên lên sổ hộ khẩu của em đâu!” Cô nhóc đã xóa sạch đống ký tự loằng ngoằng kia rồi! “Bây giờ tôi phải đi ra ngoài có việc, trước khi tôi trở về tốt nhất mau biến đi, nếu không ông đây sẽ báo cảnh sát hốt nhóc về cho bố mẹ dạy đó.” Lục Hoài Nhu nói xong cũng không chờ Lục Chúc Chúc trả lời, lập tức rời đi, miệng còn lẩm bẩm: “Bảo vệ cái cóc khô gì thế không biết, khu nhà cao cấp mà như cái chợ, ai vào cũng được.” Lục Chúc Chúc bực mình, xụ mặt dậm chân một cái! Anh trai xấu! Đồ cục cằn! Người này không thể nào là ông nội bé được! * Lục Chúc Chúc lấy quyển tập vẽ từ cặp sách ra, tiếp tục vẽ hoa hồng vàng mà cô bé chưa kịp vẽ xong, một chú bướm  nhỏ từ đầu vai cô bé khẽ khàng đậu trên mặt giấy. Linh vật đại diện của cô nhóc là bươm bướm, chú bướm nhỏ lúc này vẫn là một chú bướm trắng, nhẹ nhàng đập cánh, dừng lại trên cánh hồng vàng.  “Tiểu Điệp, em nói xem, rốt cục ông nội chị đang ở đâu nhỉ?” Bươm bướm nhỏ phe phẩy cánh, khiến những hạt bụi vàng lóng lánh lất phất rơi xuống . Đúng lúc này, một người phụ nữ mặc chiếc váy dài, rộng thùng thình đi qua, vừa vặn trông thấy Lục Chúc Chúc. Buổi sáng cô đi ra ngoài mua thức ăn đã thấy cô bé con này ngồi ở đây, giờ cũng đã tới xế chiều, đứa bé đáng thương này vẫn một mình ngồi trên bậc thang trước cửa, thế là cô ân cần lại gần hỏi: “Bé con tìm ai thế?” “Con tìm ông nội ạ, dì ơi, dì có biết ông nội của con không?” “Ông nội con là ai?” “Lục Hoài Nhu ạ.” “Hả?” Người phụ nữ ngẩn người, cho là mình nghe nhầm: “Con nói chủ nhà này, Lục Hoài Nhu, là… ông nội con?” Cô gái nhỏ trịnh trọng gật đầu: “Ba con nói vậy.” Đang nói chuyện, bụng của cô gái nhỏ kêu ọc ọc, người phụ nữ kia bất đắc dĩ cười lên: “Bé con, con ăn cơm trưa chưa?” Lục Chúc Chúc lắc đầu. “Có muốn qua nhà dì ăn ít điểm tâm không?” Lục Chúc Chúc do dự nhìn người phụ nữ trước mặt, thực ra dì trước mắt ước chừng xấp xỉ 30 tuổi, lại rất trẻ đẹp, kêu chị cũng không quá đáng, dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt ôn hòa, khí chất giống như cô giáo Trần vậy, vô cùng dịu dàng, hòa ái. Thấy cô nhóc thoáng do dự, Triệu Tư Gia nói: “Con yên tâm, dì là hàng xóm nhà này, dì không phải là người xấu, nếu con sợ thì chúng ta ra ngay vườn hoa ăn đồ ngọt, được không nào?” Vừa nói, người phụ nữ hiền từ này vừa chỉ vào bộ bàn ghế màu trắng trong vườn hoa trước cửa căn biệt thự sát vách nhà Lục Hoài Nhu. Lục Chúc Chúc chưa ăn cơm trưa, hiện tại vô cùng đói bụng, vì vậy gật đầu, đi theo dì về nhà. Triệu Tư Gia thích làm bánh ngọt, chỉ tiếc là hai đứa con trai ở nhà, chỉ có đứa lớn thích đồ ngọt nhưng hiện giờ đang quá cân nên cần điều chỉnh chế độ ăn uống. Đứa nhỏ thì tính tình lãnh đạm, quái gở, đặc biệt không thích đồ ngọt. Cho nên một thân “võ nghệ” của cô không có chỗ thi triển. Vì vậy, khó khăn lắm mới mời được một bạn nhỏ khái ái, đáng yêu đến nhà, Triệu Tư Gia đem hết vốn liếng ra trổ tài, làm hẳn một bàn bánh kem, đồ ngọt các loại chiêu đãi tiểu công chúa này.  Lục Chúc Chúc nhìn dương chi cam lộ (1) trên bàn, Lava chocolate, bánh crepe xoài ngàn lớp… la liệt bày trên bàn mà hoa cả mắt, thật là không biết nên ăn cái nào trước. Con của dì này chắc là hạnh phúc lắm lắm!! Cho tới tận bây giờ cô nhóc chưa từng được hưởng thụ qua đãi ngộ cao cấp như vậy, mẹ cô bé còn không có kĩ năng bếp núc đơn giản chứ đừng nói đến mấy thứ đòi hỏi độ khó cao như bánh kem, mẹ chỉ biết mua đồ ăn vặt, hoặc kêu đồ ăn ngoài.  “Con ăn nhiều vào, đừng ngại nhé.” “Vâng ạ!” Lục Chúc Chúc liếm bơ còn dính trên môi, hạnh phúc gật đầu: “Con cảm ơn dì.” Triệu Tư Gia nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Lục Chúc Chúc, cười rộ lên, đến cả đôi mắt cũng cong cong. Ai da, thật muốn sinh thêm một cô con gái nữa quá, nếu cục bột trắng tròn dễ thương này là con gái của mình thì tốt biết mấy. Lúc này, một cậu bé mũm mĩm đi ra, vừa thấy Lục Chúc Chúc, cậu bé liền ngây ra. Lục Chúc Chúc môi hồng răng trắng, bụ bẫm, hoạt bát, tóc như tơ lụa đen nhánh, đôi mắt to linh động, tinh nghịch chớp chớp, vô cùng đáng yêu! “Cảnh Triết, mau lại đây làm quen với Chúc Chúc đi con.” Cậu bé mũm mĩm Cảnh Triết chạy tới, lịch sự hỏi han Lục Chúc Chúc: “Chào em, anh là Cảnh Triết, năm nay học lớp hai.” “Chào anh, em tên Lục Chúc Chúc, em đang học mầm non.” Lục Chúc Chúc nhìn ra được anh trai nhỏ này đang hồi hộp, linh vật hồ ly trên vai cậu bé đang run lẩy bẩy. Cảnh Triết hỏi nhỏ Triệu Tư gia: “Mẹ, em gái này là…” Triệu Tư Gia cũng không biết rõ, chỉ nói: “Chắc là cháu gái của ông Lục nhà bên cạnh, có lẽ thế…” Lục Chúc Chúc vội vàng nói: “Đúng vậy ạ, ba con nói, Lục Hoài Nhu chính là ông nội của con.” Cảnh Triết kinh ngạc nhìn Lục Chúc Chúc, không thể tin hỏi lại: “Anh trai… bên cạnh, là ông nội của em à?” “Cảnh Triết, con đúng là không biết lớn nhỏ gì cả, Lục Hoài Nhu nhà hàng xóm không phải là anh, là ông, đừng kêu bậy bạ.” Triệu Tư Gia kiên nhẫn giải thích: “Chỉ là nhìn ông ấy trẻ hơn tuổi nhiều mà thôi.” Cảnh Triết dẩu môi, kháng nghị: “Ông ấy có bao giờ để ý đến ai đâu, lúc nào cũng hung dữ. Mấy bạn nhỏ trong khu chẳng ai dám đến gần, chứ đừng nói đến việc gọi ông hay anh.” “Bởi vì ông Lục không thích trẻ con, mấy đứa đừng làm phiền ông là được.” Tâm tư của Lục Chúc Chúc đều đặt hết vào mấy món đồ ngọt trên bàn, không hề để ý hai người kia nói chuyện. Triệu Tư Gia nói mỉm cười nhỏ nhẹ nói với Lục Chúc Chúc: “Tiểu Chúc Chúc, tạm thời con ở nhà dì nhé, chơi cùng anh Cảnh Triết, chờ buổi tối ông nội con về dì sẽ đưa con đi tìm ông, được không?” “Cảm ơn dì, dì vừa đẹp lại còn tốt bụng như thiên thần vậy!” “Cái miệng nhỏ này bôi mật hay sao mà ngọt ngào thế nhỉ.” … Ăn xong đồ ngọt, Lục Chúc Chúc sờ cái bụng căng tròn của mình, thỏa mãn cong môi cười sung sướng. Đây là lần đầu tiên cô nhóc được ăn những món đồ ngọt ngon như thế.  Cậu nhóc Cảnh Triết mũm mĩm hâm mộ nhìn cô, không chịu được mà nuốt nước miếng, hình như rất muốn được ăn thử.  Lục Chúc Chúc tốt bụng đưa một cái bánh quy cho cậu, cậu bé vội vàng xua tay: “Không được, không ăn được, anh đang phải giảm cân.” “Vậy anh chỉ có thể nhìn em ăn thôi!” “Anh dẫn em đến phòng đồ chơi của anh nhé, anh có nhiều đồ chơi lắm! Có cả lego nữa, chúng ta cùng chơi nha.” “Vâng ạ!” Lục Chúc Chúc rất vui vẻ khi quen được một người bạn mới ở đây.  Cảnh Triết đưa Lục Chúc Chúc đến phòng đồ chơi ở lầu hai, trong phòng có rất nhiều đồ chơi, lego, mô hình, còn có thú nhồi bông và túp lều nhỏ. Đối với trẻ con thì căn phòng đồ chơi này như là thiên đường vậy. “Tất cả chỗ này đều là đồ chơi của anh sao?” “Của anh với em trai anh.” “A, anh còn có em trai ạ?” “Ừ ừ! Em trai anh là Cảnh Tự, em ấy cũng chơi mấy cái này, còn chơi rất giỏi nữa.” Cảnh Triết cầm một khối rubik lên, “Như cái này này, ba mươi giây thôi là em ấy đã giải được.” Lục Chúc Chúc cầm lấy cục rubik, cũng thử rất lâu, nhưng chỉ giải được một mặt. Cảnh Triết ngược lại thì thở phào nhẹ nhõm, vỗ vai cô bé nói: “Cái này khó lắm.” Lục Chúc Chúc rất thích làm toán, cho nên chưa giải được rubik thì chưa chịu từ bỏ, một mực quyết tâm phá giải được trò này. Cảnh Triết mong đợi nhìn Lục Chúc Chúc: “Chúng ta làm bạn tốt được không?” “Được ạ! Chúng ta là bạn tốt!” Lúc này, từ cầu thang vọng lên tiếng bước chân, Cảnh Triết vội vàng đứng lên nói: “Em trai anh trở lại đấy!” Lục Chúc Chúc nghiêng đầu nhìn cạnh cửa, đứng ở cửa là một cậu bé. Cậu ta có vóc dáng thon gầy cân xứng, mi thanh mục tú, làn da đặc biệt trắng, cho dù còn nhỏ tuổi nhưng không giấu nổi vẻ tuất dật, phong lưu.  Nhưng có điều, quần áo của cậu ta lấm lem, cùi chỏ còn có vết trầy xước. “Cảnh Tự, em lại đánh nhau với người khác sao!” “Ngã.” Cậu bé mặt không đổi sắc lạnh nhạt trả lời. “Em không lừa anh được đâu, anh là anh, ai bắt nạt em, anh sẽ trả thù cho em!” “Không cần, em đánh rồi.” Đôi mắt đen nhánh của cậu bé lộ ra một chút ngông cuồng không kiềm chế được.  Lục Chúc Chúc vừa thấy cậu, liền ngẩn người.  Sinh linh đại diện của anh này là hoa hồng vàng! Là hoa! Lục Chúc Chúc bắt đầu không giữ nổi bình tĩnh, cô bé thấy sinh linh của rất nhiều người, không phải động vật thì là côn trùng, nhưng mà… từ trước đến nay chưa thấy hoa bao giờ! Thích quá! Chúc Chúc vô cùng yêu hoa lại còn là hoa hồng vàng! Thật muốn chạm thử một cái! Bươm bướm nhỏ bên đầu vai của cô bé đã sớm không chịu nổi tò mò, xòe cánh, gấp gáp muốn bay về phía hoa hồng. Cảnh Tự thấy Lục Chúc Chúc, nhíu mày hỏi Cảnh Triết: “Ai đây?” “À! Là cháu gái bên nhà hàng xóm, mới vừa dọn tới, em ấy tên là Lục Chúc Chúc.” “Anh ơi, em có thể sờ đóa hoa của anh được không?” Lục Chúc Chúc mong đợi nhìn cậu: “Em thích hoa lắm, có thể sờ một chút được không?” Đôi mắt của cô gái nhỏ trong veo như thủy tinh, khẽ chớp chớp. Đáy mắt sáng ngời như chứa cả bầu trời sao.  Cảnh Tự lùi về sau một bước theo bản năng, tránh đôi tay trắng nõn của cô bé, lạnh giọng đáp:  “Nói linh tinh cái gì không biết.” Lục Chúc Chúc nhìn bóng lưng cậu, hồi lâu vẫn chưa thể khôi phục được tinh thần. Cảnh Triết nói: “Em trai anh không thích kết bạn, vậy tụi mình đừng chơi với em ấy là được, em đừng giận nhé.” Lục Chúc Chúc lắc đầu: “Em không giận mà, em rất thích hoa của anh ấy.” “Hoa gì cơ?” “Là cái này này.” Lục Chúc Chúc múa máy tay chân một hồi mới chợt nhớ ra, người bình thường không thể thấy sinh linh của người khác. “Thôi vậy.” Lục Chúc Chúc luyến tiếc nhìn cửa phòng đóng của Cảnh Tự, trong miệng lẩm bẩm: “Hoa của anh….” ** Cảnh Tự mặt không biến sắc trở về phòng, sau khi đóng cửa, mới kích động dựa lưng vào cửa, hít thở sâu, cảm xúc dâng trào. Bươm bướm nhỏ của nhóc kia thật là đáng yêu!!! Tại sao lại có một bươm bướm nhỏ đáng yêu như vậy chứ!!!!