Chỉ Dẫn Của Phụ Huynh
Chương 21
Quý Biệt bị Đoạn Trục giày vò cả một đêm, cảm giác ngủ chưa tới ba tiếng đồng hồ đã tỉnh giấc vì nóng rồi.
Người Đoạn Trục rất nóng, Quý Biệt sờ trán anh, nóng đến độ luộc trứng được luôn rồi.
“Đoạn Trục.” Quý Biệt đẩy Đoạn Trục một cái, vươn tay ra mở đèn, nhìn thấy Đoạn Trục nhíu chặt hàng lông mày, nằm im thin thít, tay còn bấu lấy cổ tay Quý Biệt, bấu rất chặt, Quý Biệt rút không ra.
“Anh dậy đi.” Quý Biệt lay vai Đoạn Trục, “Anh sốt rồi đấy anh biết không?”
Đoạn Trục càng nhíu mày chặt hơn, kéo Quý Biệt một cái, Quý Biệt ngã lên người anh, Đoạn Trục liền giữ lấy eo Quý Biệt, giống như muốn để Quý Biệt dính lên người anh vậy, ôm cậu rất chặt.
Quý Biệt đẩy Đoạn Trục ra, để anh tỉnh dậy.
Trong nhà Quý Biệt không có thuốc, cậu phải ra ngoài mua.
Đoạn Trục một lát sau mới tỉnh, anh mở mắt, nhìn Quý Biệt, ngẩn người ra một lúc, Quý Biệt nói với anh tận mấy lần: “Anh có biết anh đang sốt không?”
Đoạn Trục mới nói: “Vậy à?”
“Anh bỏ tay ra trước…” Quý Biệt nói, “Em đi mua thuốc cho anh.”
Đoạn Trục nhìn chằm chằm Quý Biệt, mặt như nghe không hiểu, Quý Biệt đành nói chậm từng chữ một, giống như đang dạy trẻ nhỏ vậy: “Em phải đi mua thuốc hạ sốt cho anh, anh sốt rồi.”
Qua một đêm, râu trên cằm Đoạn Trục hiện càng rõ hơn, đầu tóc bù xù, trong mắt đầy tơ máu, nhưng sức anh vẫn còn lớn lắm, nghe thấy Quý Biệt nói muốn đi mua thuốc, cánh tay ghì mạnh hơn, Quý Biệt sắp bị anh bóp chết rồi, anh khóa Quý Biệt trong lòng mình, nói: “Không cho đi.”
“Anh sốt cao lắm, không uống thuốc sao mà được.” Quý Biệt vừa giãy dụa vừa thở hổn hển, đột nhiên có thứ gì đó chảy ra, chảy dọc theo đùi cậu, rơi xuống chân Đoạn Trục.
Đoạn Trục cảm nhận được, cũng hơi sững lại, nhìn Quý Biệt, thả lỏng tay một chút, rồi lại ôm chặt.
Tối qua bọn họ làm xong, Quý Biệt vốn đã tự tẩy rửa cho mình rồi, nhưng vừa đi một cái, Đoạn Trục lại tha cậu về giường, cuối cùng cậu cũng không biết mình ngủ khi nào, nhiệt độ cơ thể của Đoạn Trục rất cao, chỉ là quá kịch liệt, nên Quý Biệt không kịp chú ý.
“Như vậy đi…” Giọng Đoạn Trục ngược lại rất lạnh lùng, không cho Quý Biệt nhúc nhích, “Không cần mua thuốc, ngủ một giấc sẽ hạ sốt.”
“Anh sốt cao lắm, không uống thuốc làm sao mà hạ được…” Quý Biệt không dám giãy ra nữa, chỉ khẽ nói, “Em cũng muốn đi vào nhà vệ sinh.”
“Đi làm gì?” Tay Đoạn Trục vuốt dọc theo đường cong lưng cậu, giữ chặt cái nơi khó nói của Quý Biệt, ấn nhẹ, “Hửm?”
Quý Biệt sắp bị anh chọc tức, hỏi anh: “Anh có bỏ tay ra không?”
“Không bỏ.” Đoạn Trục không hề do dự mà trả lời, “Bỏ ra rồi em lại chạy thì làm sao?”
“Em không chạy.” Quý Biệt hết sức bất đắc dĩ, cậu chống dậy một chút, tiến tới hôn nhẹ lên mặt Đoạn Trục, lại ngoan ngoãn ngậm lấy môi anh, cùng anh môi lưỡi giao triền, dỗ anh, “Anh bệnh rồi, em đi mua thuốc cho anh.”
Cuối cùng Quý Biệt phải đưa hết giấy tờ tùy thân của mình cho Đoạn Trục, chỉ cầm tiền và chìa khóa ra ngoài.
Người cậu đau gần chết, đi ra hiệu thuốc ngoài cổng chung cư, dược sĩ nói mua thuốc hạ sốt phải có chứng minh thư mới mua được, Quý Biệt lại đành quay về lấy, cuối cùng cầm được thuốc về nhà, Quý Biệt cũng muốn bệnh luôn.
Đoạn Trục uống thuốc xong, Quý Biệt liền kéo Đoạn Trục xuống giường để cậu thay drap trải giường.
Drap giường đã thay ra Quý Biệt không dám liếc mắt tới, bỏ hết vào túi đựng rác.
Đoạn Trục dưỡng bệnh ở nhà Quý Biệt, những chuyện khác thì còn ổn, Quý Biệt bảo anh uống thuốc thì anh uống, bảo anh ăn cháo anh cũng ăn, nhưng Quý Biệt đi ra ngoài một bước thôi là Đoạn Trục lại không chịu.
Đoạn Trục hận không thể khóa Quý Biệt trên người mình, lúc anh sốt đến chóng mặt, Quý Biệt muốn đi rót nước cho anh, anh không cho Quý Biệt nhúc nhích, nắm chặt lấy cánh tay cậu, nói sát bên tai cậu: “Quý Biệt, sau này nếu như anh chết trước, lúc đưa tang, em phải đứng ở vị trí đầu đấy.”
Quý Biệt nghe xong thì xót cả tim, nghĩ Đoạn Trục đã bệnh đến thế này rồi, phải chăm sóc anh thật tốt, không thể làm anh giận.
Đoạn Trục ngủ trên giường Quý Biệt hết hai ngày mới hạ sốt.
Tối ngày thứ hai, Quý Biệt sợ Đoạn Trục sốt lại, nên không lên giường ngủ, chỉ nằm sấp bên giường, lúc tỉnh dậy thì cậu đã nằm trên giường rồi, không biết được Đoạn Trục bế lên lúc nào.
Đoạn Trục ở trong phòng tắm, cánh cửa mỏng nhẹ không ngăn cách được tiếng nước bên trong.
Một lát sau, tiếng nước ngừng lại, Đoạn Trục quấn khăn tắm đi ra.
Năng lực thích ứng của anh rất mạnh, trong khoảng thời gian Quý Biệt ngủ, Đoạn Trục đã lăn lộn như cá gặp nước trong căn nhà chưa tới năm mươi mét vuông của Quý Biệt, tìm ra được khăn tắm Quý Biệt đặt trong tủ, túi hành lý cũng đã dọn dẹp xong, đến cả quần áo cũng treo vào tủ của Quý Biệt rồi.
Quý Biệt ngồi dậy, nhìn Đoạn Trục, hỏi anh: “Sao anh đã đi tắm rồi, vết thương còn đau không.”
Đoạn Trục sảng khoái nói: “Hạ sốt rồi. Vết bầm chắc cũng đã tan hết rồi.”
Quý Biệt không dám ý kiến ý cò, bò tới sờ trán Đoạn Trục, quả nhiên đã khôi phục nhiệt độ bình thường.
Đoạn Trục thuận thế ôm lấy eo Quý Biệt, hôn lên mặt cậu, hỏi: “Em ngủ nữa không?”
Quý Biệt lắc đầu, dời tầm mắt nhìn quần áo Đoạn Trục bỏ trong tủ đang mở toang, hơi giật mình, Đoạn Trục nhìn thấy tầm mắt cậu, liền giải thích: “Anh ở cùng em tới tháng Tám, sau đó cùng về.”
Thấy Quý Biệt do dự, sắc mặt Đoạn Trục bí xị: “Làm sao?”
“Đoạn Trục…” Quý Biệt quyết tâm, nói với anh, “Anh nghe em nói ——”
“Quý Biệt.” Đoạn Trục ngắt lời cậu, không kiên nhẫn, nói, “Em quậy đủ chưa?”
Quý Biệt mấp máy môi, vẫn chưa kịp nói, Đoạn Trục lại nhìn cậu đăm đăm, nói: “Anh làm không tốt chỗ nào thì anh thay đổi còn không được hay sao?”
“Không muốn gặp ba và ông nội thì cũng được, còn nếu em không thích trường này, không phải còn có thể chuyển trường sao? Em muốn tự do như thế nào nữa, anh đều sẽ thay đổi. Em đừng có quậy nữa, về nhà với anh có được không?” Giọng Đoạn Trục rõ ràng rất bất an, thậm chí còn túm lấy tay Quý Biệt.
Ánh mắt của Đoạn Trục khiến Quý Biệt nhớ đến bộ dạng tối hôm đó Đoạn Trục quỳ trong linh đường, cố gắng nhịn không phát ra tiếng, đến bước đường cùng cũng nhất quyết không quay đầu lại.
Quý Biệt chưa nói gì, cậu nhìn Đoạn Trục, ánh mắt hơi buồn phiền, lại cúi đầu xuống.
Lần này Đoạn Trục không ép Quý Biệt ngẩng đầu, đan mười ngón tay với cậu, những đốt ngón tay bấu chặt vào nhau, trông rất thân mật, cũng hòa lẫn rất nhiều phòng bị, hai người đều khó chịu, nhưng đều không buông tay ra.
Đợi đến khi cảm xúc bình tĩnh lại, Quý Biệt mới nói với anh: “Không phải em muốn anh thay đổi, nhưng anh có thể nghe em nói trước được không.”
“Căn nhà ở Boston em vốn đã không muốn về, không phải là có gì bất mãn…” Quý Biệt nói, “Là em tự muốn thay đổi.”
“Lúc trước không muốn cãi nhau với anh, không muốn tranh luận với anh, chuyện gì cũng là anh làm, anh quyết định, chúng ta đều đã quen như vậy. Nhưng mà mối quan hệ như vậy thật ra không hề bền vững, cho nên em muốn thay đổi.”
“Hạt châu vô giá mà bà nội tặng cho anh, thật ra em không muốn, nên em trả lại cho anh.”
“Lên đại học cần chuyển trường thì em sẽ tự đi thử, anh không cần phải giúp em.”
“Quả thật, anh có thể giúp em dễ dàng đạt được rất nhiều thứ mà người khác tranh đấu cả đời cũng không chắc có được. Em nói em không muốn, là em không biết suy xét, là em tự ti, hoặc là tự tôn của em quá cao.”
“Nhưng mà bảo em dựa vào anh không chút do dự, em không làm được.”
“Em đã lấy được quá nhiều thứ của nhà anh rồi, không muốn cứ trơ mắt ra nhìn bọn họ lấy thành kiến ra mà áp đặt anh nữa.”
“Em biết anh không để ý chuyện xứng hay không xứng, cũng không quan tâm cái nhìn của người khác, nhưng em không hy vọng mỗi khi người khác nói về anh sẽ là nhu nhược vì sắc, Đoạn Trục và Quý Biệt bất tài của anh ta (*), đem chúng ta ra làm trò cười.”
“Có thể anh không hiểu…” Quý Biệt cúi đầu nói, “Em thật sự rất thích anh, cho nên mới muốn đường đường chính chính ở bên cạnh anh.”
(*) câu này gốc là “Đoạn Trục và Quý Biệt của anh mà anh không thể nâng đỡ nổi”, lấy từ điển tích “A Đẩu phù bất khởi”: Lưu Thiện, con trai của Lưu Bị, nickname A Đẩu, vì quá bất tài vô dụng đến nỗi mà dù có Gia Cát Lượng phò tá cũng không làm ăn gì được, ở đây Quý Biệt ví Đoạn Trục với Gia Cát Lượng, còn bản thân ví như Lưu Thiện. Sau này người Trung Quốc cũng hay gọi những đứa trẻ thiểu năng, ngu dốt là A Đẩu.
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
68 chương
32 chương
37 chương
14 chương