Thật là nhẹ nhõm khi giờ tuyết thôi gào rú và anh thông báo anh sẽ ra ngoài để xem xét tình hình. Nàng lo lắng cho sự an toàn của anh, nhưng nàng kiềm chế để không thuyết phục anh hãy ở trong lều. Họ cần cách xa nhau mởi thở nổi. Vả lại, nàng cần ở riêng 1 lúc. Cooper không phải là kẻ duy nhất đã ngứa ngáy tay chân trong thời gian gần đây. Vết mổ trên chân nàng đang khiến nàng điên tiết. Vì đã bắt đầu liền lại, nó đã trở nên căng và khô. Quần áo chỉ khiến cho nó khó chịu hơn. Nàng quyết định các mũi may phải được tháo ra. Nàng cũng quyết định nàng sẽ đích thân làm việc đó chứ không nhờ đến Cooper, nhất là từ khi mối liên hệ giữa 2 người hết sức bất ổn và tâm tính của anh chuyển hướng không thể nào tiên đoán nổi. Anh vừa đi chỉ mấy phút nàng đã cởi hết quần áo. Quyết định nhân cơ hội này để tắm bằng cách chà xát toàn thân. Khi nàng tắm rửa xong, nàng ngồi xuống trước lò sưởi, trùm mình trong 1 tấm chăn cho ấm. Nàng gác chân bị thương lên đầu gối của chân kia và xem xét kỹ vết thương. Sẽ phải đau đến mức nào khi kẹp các mũi chỉ may và kéo ra ngoài? Trở ngại đầu tiên là tìm ra 1 cái gì để kẹp mũi chỉ lụa. Vật duy nhất trong căn lều đủ sắc bén và đủ tinh xảo chính là con dao cạo. Đó dường như là 1 ý hay, nhưng khi nàng cầm con dao dọc theo vết thương trên mũi chỉ đầu tiên, trầm tĩnh và sẵn sàng cứa lên nơi đó, nàng chợt nhận thấy bàn tay nàng đang đổ mồ hôi vì sợ. Hít 1 hơi thở sâu, nàng đưa dao vào sát mũi chỉ lụa. Cánh cửa bỗng mở tung ra và Cooper nặng nhọc bước qua với cả đôi giày tuyết. Anh trùm đầu bằng 1 tấm da thú và bó kín người từ cổ đến giày ống. Hơi thở của chính anh đã đóng thành băng trên hàm râu mép, làm cho bộ râu trắng toát như ma. Rusty bật ra 1 tiếng kêu báo động và sợ hãi nhất thời. Nhưng nỗi kinh ngạc của nàng không thể so sánh với anh. Nàng chính là 1 hình ảnh siêu nhân không khác gì anh, theo 1 cách hoàn tòan khác. Nàng in bóng lên lò sưởi và ngọn lửa chiếu sáng xuyên qua mái tóc của nàng. 1 chân gác lên cao, phơi bày ra 1 chiều dài cám dỗ của cái đùi trần. Tấm chăn mà nàng trùm lên người sau khi tắm đã tuột khỏi vai nàng, hầu như để lộ 1 bên ngực. Trong lúc mắt anh gắn chặt lên đó, núm vú săn lại vì không khí lạnh giá tràn vào. Anh liền đóng cửa. - Cô làm cái quái gì mà ngồi ở đó như thế? - Tôi đã tưởng anh sẽ đi lâu hơn. - Rất có thể 1 người nào đó vào đây - anh rống lên. - Như ai? - Như… như… Quỷ quái thật, anh không sao nghĩ ra 1 người nào khác có thể lọt vào đây theo cách anh vừa làm, không bao giờ ngờ được rằng anh ta sẽ phát hiện 1 cảnh tượng gợi cảm như thế này trong 1 căn lều thô sơ giữa miền đất hoang dã của Canada. Hoặc là nàng chân thật không biết tới ảnh hưởng nàng đã gây nên cho anh, hoặc là nàng biết và thâm độc lợi dụng tình huống này để từ từ khiến anh phát điên lên. Bất cứ trường hợp nào, kết quả vẫn như nhau. Thất vọng, anh giật tấm da thú khỏi đầu và lắc cho tuyết rơi ra. găng tay cũng bị liệng đi. Rồi anh giật mạnh những chiếc kẹp buộc vào đôi giày tuyết. - Trở lại câu hỏi ban đầu của tôi, cô đang làm cái quái gì thế? - Gỡ bỏ các mũi chỉ. Anh ném đại cái áo khoác về hướng cái chốt gắn trên tường. - Cái gì? Thái độ của anh - cái thái độ ngạo mạn, chiếu cố, tỏ ra biết rõ mọi điều thừơng thấy ở phái nam - khiến cho nàng khó chịu như 1 cục đá bọt. Không kể giọng nói trịch thượng của anh. Nàng nhìn thẳng vào mắt anh. - Các mũi may ngứa ngáy khó chịu quá. Vết thương đã khép kín. Đã đến lúc lấy chỉ ra. - Và cô định dùng con dao cạo à? - Anh có gợi ý gì không? Anh liền đi qua nền bằng 3 bước dài đầy giận dữ, rút con dao săn của anh ra khỏi bao lúc anh đến gần nàng. Khi anh quỳ gối xuống phía trước nàng, nàng chùn lại và kéo tấm chăn chặt quanh người. - Anh không thể dùng cái đó. Sắc mặt anh có vẻ như chịu đựng trong lúc anh tháo cán dao và đổ ra mấy dụng cụ mà mãi đến tận lúc này Rusty không hề hay biết. Trong số đó có 1 cây kéo nhỏ xíu. Thay vì hài lòng, nàng bỗng tức giận. - Nếu anh có cái này từ lâu, tại sao anh lại cắt móng tay của tôi với con dao găm đó? - Tôi muốn thế. Bây giờ cô hãy đưa chân ra cho tôi - anh vừa nói vừa đưa bàn tay ra. - Tôi sẽ tự làm lấy. - Cô hãy đưa chân cho tôi - anh phát âm từng từ 1 trong lúc anh nhìn chăm chăm lên nàng từ dưới cặp lông mày - nếu cô không chịu, tôi sẽ thò tay vào chăn và đích thân lôi nó ra. Giọng nói của anh chợt trở nên dịu ngọt khi anh tiếp: - Đừng nói tôi có thể đụng phải cái gì trước khi tôi tìm được nó. Nàng bất mãn thò cái chân trần ra phía dưới tấm chăn - Cám ơn cô - anh nói với giọng giễu cợt. - Hàm râu của anh đang nhỏ nước lên tôi. Băng giá đang bắt đầu tan. Anh liền chùi khô bằng tay áo, nhưng anh vẫn không buông chân nàng ra. Nó có vẻ bé bỏng và xanh xao trong bàn tay to lớn của anh. Rusty thích cảm giác này, nhưng nàng cố chống lại. Nàng tiến hành 1 cuộc chiến tranh bên trong con người nàng khi anh nhét gót chân nàng vào giữa khe đùi của anh. Nàng chợt thở gấp khi lòng bàn chân của nàng áp sát vào chỗ phồng rắn chắc. Anh liền ngước mắt lên chế giễu nhìn nàng - Chuyện gì vậy? Anh đang thách nàng nói cho anh nghe. Nàng sẽ chết ngay cả trước khi cho anh biết nàng đã nhận thấy. - Không có gì - nàng hờ hững nói - bàn tay của anh lạnh quá, chỉ có thế. Ánh mắt anh cho nàng biết nàng đang nói dối. Nhăn răng cười, anh cúi đầu trở về với công việc. Kẹp sợi chỉ lụa không có gì khó khăn. Rusty nghĩ rằng nàng có thể tự mình làm việc đó 1 cách dễ dàng. Nhưng khi anh lấy 1 cái nhíp nhỏ lên và kẹp mũi chỉ đầu tiên, nàng mới nhận thức được rằng điều tồi tệ nhất còn chưa đến. - Như thế này không đau lắm đâu, nhưng nó sẽ nhói lên 1 chút - anh khuyến cáo. Anh giật 1 cái để kéo mũi chỉ ra. Theo phản xạ tự nhiên cái chân của Rusty chà mạnh vào chân anh. - Á chúa ơi, anh kêu lên - đừng làm như thế. Không, nàng sẽ không. Nhất định nàng sẽ không. Kể từ lúc này trở đi nàng sẽ giữ cho chân nàng vững như đá, cho dù anh có dùng răng anh để giựt các mũi chỉ ra. Vào lúc cái nhíp lấy mũi chỉ cuối cùng ra, nước mặt căng thẳng và lo sợ đã tràn đầy đôi mằt nàng. Anh đã hết sức nhẹ nhàng, và Rusty rất cám ơn, nhưng sự việc không dễ chịu 1 chút nào. Nàng đặt 1 bàn tay lên vai anh. - Cám ơn, Cooper Anh nhún vai hất tay nàng ra. - Cô hãy mặc áo quần vào. Và mau mau dọn bữa ăn tối ra - anh ban lệnh với giọng tử tế của 1 kẻ lỗ mãng - tôi đang chết đói đây. Chẳng bao lâu sau đó, anh bắt đầu uống rượu. Cooper đã phát hiện ra mấy cái bình whisky ở trong số đồ dự trữ cả 2 cha con Gawrylow khi họ dọn dẹp cho sạch căn lều. Anh đã háo hức chờ đợi từ trước khi nếm thử whisky. Anh nốc 1 ngụm lớn và nuốt ngay không nhai - thứ nước đặc quánh là để nhai. Đây là loai whisky rẻ tiền, nấu lậu, chất lượng kém. Nó chạy tọt vào dạ dày và đốt cháy toàn bộ trong đó như 1 ngôi sao băng. Rusty đã bật cười trước cảnh tượng anh ho rũ rượi. Anh không có vẻ buồn cười. Sau khi anh đã dứt cơn ho, anh nhăn nhó bảo nàng không có gì đáng buồn cười và thực quản của anh đã bị tổn thương. Cho tới lúc này, anh không đụng tới các bình whisky. Lần này, việc anh uống rượu không có gì đáng cười cả. Sau khi nhóm lửa, anh mở nút 1 bình rượu nặng. Rusty ngạc nhiên nhưng không nói gì trong lúc anh nốc thử 1 ngụm. Rồi 1 ngụm nữa. Lúc đó nàng tưởng anh uống rượu để cho ấm người. Cuộc thám hiểm bên ngoài của anh tuy ngắn nhưng cũng đủ đóng băng cả bộ râu mép của anh. Chắc chắn anh đã lạnh tới tận xương tủy. Tuy nhiên, kiểu bào chữa đó không kiến hiệu được lâu. Cooper không chịu ngừng sau 2 ngụm đầu tiên. Anh mang bình rượu theo anh tới chiếc ghế trước lò sưởi và uống thêm 1 lượng chắc phải bằng mấy ly cocktail trước khi Rusty gọi anh vào bàn ăn. Trước sự khó chịu của nàng, anh vẫn đem cái bình theo và rót 1 lượng whisky thật nhiều vào ca vẫn đựng cà phê của anh. Anh vừa nhấm nháp rượu và ăn những miếng thịt thỏ hầm nàng đã nấu. Nàng cân nhắc có nên nhắc nhở anh đừng uống quá nhiều hay không, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ nàng thấy đành phải im lặng. Anh cứ uống theo 1 mức độ đều đều khiến nàng lo lắng. Nếu anh ngất xỉu thì sao? Anh sẽ phải nằm tại chỗ anh ngã xuống bởi vì nàng không bao giờ có thể nhấc nổi anh lên. Nàng chợt nhớ lại nàng đã phải cố gắng nhiều đến mức nào mới kéo được thân anh ra khỏi chiếc máy bay bị nạn. Lúc đó phần lớn sức lực của nàng là do adrenaline. Còn nếu anh mạo hiểm đi ra ngoài và lạc đường thì sao? Cả nghìn khả năng đáng sợ lách qua tâm trí nàng. Cuối cùng nàng lên tiếng: - Tôi tưởng anh không thể uống nhiều như thế. Anh không công nhận mối quan tâm của nàng. Anh xem đó là 1 lời khiển trách. - Cô không nghĩ tôi vẫn là đàn ông hay sao? - Sao? - nàng há hốc miệng hỏi - không, tôi muốn tôi phải. Tôi nghĩ anh đúng là đàn ông. Tôi vẫn tưởng anh không thích mùi vị của loại rượu đó. - Tôi không uống bởi vì tôi không thích mùi vị này. Tôi uống vì chúng ta không còn thứ rượu nào ra hồn cả và đây là tất cả những gì tôi tìm thấy. Anh đang muốn 1 cuộc chiến. Nàng có thể trông thấy vẻ mời mọc trong 1 con mắt của anh, nghe rõ trong giọng nói đầy bối rối của anh. Rusty thừa thông minh để không kéo đuôi 1 con sư tử cho dù nó đang nhởn nhơ trong chuồng ở bên kia chấn song. Và nàng cũng thừa thông minh để không phất 1 ngọn cờ đỏ trước mắt Cooper khi bộ mặt của anh rõ ràng có dấu hiệu báo động 1 mối nguy hiểm. Trong tâm trạng hiện tại của anh tốt hơn nên để anh 1 mình và đừng chọc giận anh, mặc dầu đối với nàng giữ im lặng là cả 1 sự cố gắng. Nàng ước mong nói rõ ra rằng thật là ngu xuan mới uống 1 thứ mà minh không thích chỉ vì muốn say. Rõ ràng là anh muốn thế. Anh suýt làm lật úp cái ghế trong lúc anh nhổm dậy khỏi bàn. Chỉ những phản xạ đã được huấn luyện nhanh và chắc như phản xạ của 1 con rắn chuông đang tấn công mới giúp cho cái ghế không lăn trên sàn. Anh đi trở lại phía trước lò sưởi. Ở đó anh tiếp tục nhấm nháp và chẳng nói chẳng rằng trong lúc Rusty dọn dẹp chén dĩa. Khi dọn dẹp xong, nàng quét sàn - vì muốn có việc để làm hơn là cần phải làm việc đó. Thật là không sao tin nổi, nàng đã bắt đầu lấy làm hãnh diện vì nàng đã thu xếp và giữ gìn căn lều ngăn nắp như thế nào. Cuối cùng nàng không còn việc gì để làm và đứng lóng ngóng giữa phòng trong lúc cố quyết định phải làm gì bây giờ. Cooper khom người xuống trên ghế nhìn chăm chăm 1 cách chán nản vào lò sưởi trong lúc anh vẫn uống đều đều. Việc hợp lý nhất nàng có thể làm là bỏ đi chỗ khác, nhưng căn lều của họ chỉ có mỗi 1 phòng. Đi dạo 1 vòng là điều không thể được. Nàng không buồn ngủ 1 chút nào, nhưng chỉ còn cách leo lên giường. - Ờ, bây giờ tôi đi ngủ đây, Cooper. chúc anh ngủ ngon. - Cô ngồi xuống đi. Đang bước về phía giường, nàng dừng ngay lại. Không phải vì lời anh nói khiến nàng ngừng bước, mà vì cái giọng của anh. Nàng thích 1 lời ra lệnh lớn tiếng và gay gắt hơn 1 lời yêu cầu dịu dàng chán phèo như thế. Nàng quay người lại, nhìn anh với vẻ tò mò. - Cô ngồi xuống đi - anh lặp lại. - Tôi định… - Cô ngồi xuống đi. Kiểu trịch thượng của anh làm nàng nảy 1 phản ứng chống đối, nhưng Rusty cố nén lại. Nàng không phải là người nhu nhược, nhưng cũng không phải là kẻ đần độn. Chỉ có kẻ đần độn mới gây sự với Cooper trong lúc anh đang có trạng thái tinh thần như thế này. Nàng cáu kinh lướt qua phòng và buông mình xuống chiếc ghế đối diện với anh. - Anh say rồi. - Cô nói đúng. - Tốt lắm. Anh đang tỏ ra lố bịch. Cư xử như 1 thằng ngốc. Tôi chẳng cần quan tâm nữa. Nhưng trông chướng mắt lắm. Vì vậy nếu anh không phiền lòng thà tôi đi ngủ còn hơn. - Tôi phiền lắm chứ. Cô hãy ngồi yên ở chỗ đó. - Tại sao? Như thế thì có gì khác? Anh muốn gì? Anh vừa uống 1 hớp từ cái tách vừa chăm chú nhìn nàng qua phía trên mép tách mẻ. - Trong lúc tôi say rượu, tôi muốn ngồi đây nhìn cô và tưởng tượng cô… Anh lại uống 1 hớp nữa, rồi vừa ợ vừa nói tiếp: - … trần truồng. Rusty đứng bật lên khỏi ghế tựa hồ 1 chiếc lò xo tự động tống nàng lên. Rõ ràng không 1 mức độ say rượu nào có thể làm mụ cả phản xạ của Cooper. Cánh tay của anh phóng ra. anh nắm tay áo của nàng, lôi mạnh nàng trở lại và đẩy mạnh nàng lên ghế. - Tôi đã bảo cô hãy ngồi yên ở chỗ đó. - Anh bỏ tôi ra - Rusty vừa nói vừa cố giật mạnh cánh tay thoát ra. Giờ đây nàng vừa lo sợ vừa tức giận. Đây không phải là trò đùa tinh nghịch của 1 kẻ say sưa ngớ ngẩn, hoac la su thái quá cua 1 ke say ruou thich tranh cãi. Nàng cố tự thuyết phục rằng Cooper sẽ không xúc phạm nàng, nhưng rồi phải chăng nàng thực sự không biết? Có lẽ rượu là tác nhân buông lỏng tính hung dữ vẫn được kiềm chế của anh. - Hãy để tôi 1 mình - nàng nói với sự can đảm giả vờ. - Tôi không có ý định đụng chạm vào cô. - Thế thì sao? - Cứ gọi đây là 1 kiểu bạo dâm… tự thỏa mãn. Mí mắt của anh sụp xuống với vẻ có tình ý trong lúc anh nói tiếp - Tôi chắc cô có thể thay thế từ chính xác cho ý đó. Rusty nóng rần cả người vì ngượng. - Tôi biết cả tên chích xác cho anh. Mấy tên là đằng khác. Anh bật cười. - Cô cứ để dành. Tôi đã nghe tất cả rồi. Thay vì cố nghi ra cái tên đê tiện để gọi tôi. Anh lại nhấm nháp rượu rồi tiếp: - Hãy nói chuyện về cô. mái tóc của cô chẳng hạn. Nàng bắt chéo tay ở thắt lưng và nhìn lên trần, 1 hình ảnh sống động về sự nhàm chán tột bực. - Cô có biết tôi đã nghĩ gì lần đầu tiên tôi trông thấy mái tóc của cô không? Anh không hề tỏ vẻ e ngại vì tinh thần bất hợp tác và không chịu trả lời của nàng. Nghiêng mình về phía trước anh thì thầm: - Tôi đã tưởng tượng khi nó lướt qua bụng tôi thì thú vị biết chừng nào. Rusty vụt đưa mắt nhìn lại anh. Đôi mắt của anh đờ đẫn và không phải hoàn toàn do rượu. Chúng không có vẻ ngây ngô của kẻ say rượu thường xuyên. Cặp tròng đen vẫn long lanh, hưng phấn. Giọng nói của anh lúc này cũng dễ nghe. Anh không hề líu lưỡi. Anh làm cho nàng không thể hiểu lầm anh - thậm chí giả vờ. - Lúc ấy cô đang đứng ngoài nắng trên khoảng đất được trải nhựa. Cô đang nói chuyện với 1 người đàn ông… cha cô. Nhưng lúc ấy tôi không biết đó là cha cô. tôi đã quan sát cô ôm chặt ông ấy, hôn lên má ông ấy. Tôi đã nghĩ "lão già may mắn kia biết cách đùa với mái tóc của cô ta trên giường". - Đừng, Cooper. 2 nắm tay của nàng siết chặt 2 bên hông. Nàng ngồi thẳng người như 1 hỏa tiễn sắp sửa được phóng lên. - Khi cô đã lên máy bay, tôi chỉ muốn với tay ra và sờ tóc cô. Tôi muốn nắm chặt nó trong lòng bàn tay. - Đừng nói nữa! Đột nhiên anh ngừng nói và uống 1 ngụm whisky nữa. Đôi mắt anh chợt sẫm hơn, hắc ám hơn khi anh nói tiếp: - Cô thích nghe nói thế, phải không? - Không. - Cô thích biết mình đã tạo nên sức mạnh đó đối với bọn đàn ông. - Anh nhầm. Rất nhầm. Tôi đã cảm thấy vô cùng ngượng ngịu vì mình là người phụ nữ duy nhất trên máy bay. Anh lẩm bẩm 1 lời chửi tục và uống thêm 1 ngụm rượu. - Như hôm nay? - Hôm nay à? Cái gì? Anh đặt cái tách qua 1 bên mà không làm đổ ra 1 giọt nào. Khả năng phối hợp của anh, cũng như những phản xạ của anh vẫn còn nguyên vẹn. Anh là 1 kẻ say rượu thô tục, ích kỷ nhưng không phải là 1 kẻ cẩu thả. Anh chợt nghiêng mình về phía trước, ra khỏi mép ghế, đặt bộ mặt của anh chỉ cách mặt nàng mấy phân. - Ban nãy khi tôi bước vào và bắt gặp cô khoác tấm chăn… - Việc đó không được tính toán đâu. Đó chỉ là 1 phán đoán sai lầm. Tôi không sao biết được anh sẽ trở về sớm như thế. Anh chưa bao giờ làm vậy. Anh vẫn thường đi cả nhiều giờ đồng hồ. Do đó tôi đã tính kỳ cọ cho sạch trong lúc anh đi vắng. - Tôi biết lúc tôi bước qua cửa cô đã tắm xong - anh nói bằng 1 giọng vừa thấp vừa dằn từng tiếng. Tôi có thể ngửi được mùi xà phòng trên da cô. Đôi mắt anh di chuyển trên khắp người nàng, mặc dù anh có vẻ nhìn làn da trần của nàng hơn là chiếc áo len của nàng, và vẫn tiếp tục nói: - Cô đã để cho tôi được nhìn lướt qua ngực cô, phải không? - Không. - Không ? - Không mà! Khi tôi nhận thức được tầm chăn tuột xuống, tôi… - Quá muộn! Tôi đã thấy rồi, bộ ngực của cô. Rusty bỗng thở không đều. Cuộc bàn luận kỳ lạ này đang gây cho nàng 1 tác động lạ kỳ. - Anh đừng nói gì thêm nữa. Chúng ta đã hứa với nhau không sỉ nhục. - Tôi không sỉ nhục. Nếu có thì đối với bản thân tôi chứ không phải đối với cô. - Được, được cứ cho là như thế. Cooper, xin anh hãy ngừng chuyện này lại. Anh không biết… - Tôi đang nói gì à? phải mà. Tôi biết chính xác những gì tôi đang nói. Anh nhìn thẳng vào mắt nàng và nói tiếp: - Tôi có thể hôn bộ ngực cô suốt 1 tuần mà vẫn không hề cảm thấy mệt. Cái giọng khản đặc vì whisky của anh khiến cho lời nói của anh khó nghe rõ, nhưng Rusty vẫn nghe được. Lời nói đó làm nàng choáng ngợp. Nàng xao xuyến cả người dưới tác động của nó. nàng khẽ rên và nhắm mắt lại với hy vọng chặn đứng lời nói trắng trợn này và những hình ảnh mà nói gợi lên trong đầu óc nàng. Cái lưỡi của anh di chuyển trên da thịt nàng, mềm mại và ẩm ướt, dịu dàng và nồng nhiệt, thô bạo và hứng thú. Mắt nàng thình lình mở ra và nàng nhìn anh với vẻ phòng thủ. - Anh không được nói với tôi như thế. - Tại sao không? - Tôi không thich. Anh mỉm cừoi với nàng đầy tự mãn va hoài nghi. - Có phai cô không thich tôi nói cho cô biet tôi ước ao đặt tay lên khắp người cô đến mức nào? Tôi đã phải nằm trên cái giường chết tiệt kia hết đêm này sang đêm khác lắng nghe hơi thở cua cô va ước ao ở thật sâu trong cô. - Anh im di! Rusty nhảy vọt lên khỏi ghế và xô anh ra, cố thoát qua cửa ra khỏi căn lều. Thà ở ngoài trời lạnh buốt nàng còn có thể sống sót hơn ở bên cạnh sự sôi sục của anh. Cooper nhanh nhẹn đến mức nàng không ngờ được. Nàng không bao giờ ra tới cửa. Trước khi nàng bước được 2 bước, anh đã ôm chặt lấy nàng. Anh kéo nàng cong người trở lại trong lúc anh cúi xuống phía trên nàng. Hơi thở của anh nóng hổi phả vào mặt mũi hoảng hốt của nàng. - Nếu số phận của tôi khiến tôi phải bị giam hãm vào cái nơi đèo heo hút gió này, tại sao lại bắt tôi ở bên cạnh 1 người phụ nữ giống như cô? Hử? Anh vừa lay nhẹ nàng như thể chờ đợi 1 lời giải thích hợp lý vừa nói tiếp: - Tại sao cô lại quá đẹp như thế này? Khêu gợi? Có 1 cái miệng dành cho việc yêu 1 người đàn ông? Rusty cố vùng vẫy để thoát ra. - Tôi không muốn thế này, anh hãy bỏ tôi ra. - Tại sao tôi không thể bị kẹt ở đây với 1 người nào đó vừa xấu xí vừa dễ ghét? 1 người tôi có thể kéo lên giường và không sống để hối tiếc. 1 người sẽ biết ơn sự quan tâm đặc biệt của tôi. Không phải là người đàn bà dâm đãng nông cạn chỉ chực làm tình để làm điên đầu bọn đàn ông. Không phải là 1 người có vai vế trong xã hội. Không phải là cô. - Tôi cảnh cáo anh, Cooper - nàng vừa nói vừa nghiến răng vùng vẫy khỏi tay anh. - 1 người nào đó không cần phải quyến rũ, mà chỉ cần hữu ích. 1 người phụ nữ biết nấu nướng. Anh luồn 2 bàn tay ra phía sau mông nàng, kéo nàng sát vào anh. - Như thế này có khiến cho cô hồi hộp hay không? Quả thật nàng hồi hộp, nhưng không phải là loại anh nói. Sự thân mật này cùng với cái rắn chắc của anh lấy mất cả hơi thở của nàng. Nàng níu lấy vai anh để làm chỗ tựa. Mắt nàng đụng độ với mắt anh. Trong nhiều giây đồng hồ, họ ôm nhau như thế. Rồi Rusty quay mặt đi và xô anh ra xa. Nàng khinh miệt anh đã gây cho nàng tình huống này. Nhưng nàng cũng hổ thẹn với chính mình vì đã vô tình phản ứng lại lời anh nói. Mọi việc đã diễn ra quá nhanh cho nên nhất thời nàng không lựa chọn được lời nào. - Anh hãy tránh xa tôi ra - nàng nói bằng 1 giọng run rẩy với chủ ý - tôi bảo thật đấy. Nếu anh không nghe lời tôi, tôi sẽ đâm con dao anh đã cho tôi vào người anh. Anh có nghe tôi nói không? Anh đừng đặt 1 bàn tay nào lên người tôi nữa. Nàng sải bước qua khỏi anh và gieo mình nằm úp mặt lên giường dùng tấm da thô để làm mát đôi má đang như lên cơn sốt. Cooper còn đứng lại 1 mình ở giữa phòng. Anh đưa cả 2 bàn tay lên và luồn vào mái tóc dài của anh, lùa khỏi mặt ra phía sau. Rồi anh lặng lẽ trở lại chiếc ghế của anh trước lò sưởi và nhặt cái bình lên cùng với cái ca thiếc. Khi Rusty dám liếc nhìn anh, anh vẫn còn đang ngồi ủ rũ ở đó nhấm nháp whisky. Sáng hôm sau nàng hoảng hốt khi trông thấy giường của anh có vẻ như không có người nằm lên. Phải chăng anh đã đi lang thang bên ngoài suốt đêm? Có chuyện gì khủng khiếp đã xảy đến với anh? Tung chăn ra - nàng không nhớ mình đã kéo chăn lên trên người đêm hôm qua - nàng chạy qua sàn nhà và mở tung cánh cửa ra. Nàng tựa mình vào thành cửa 1 cách nhẹ nhõm khi trông thấy Cooper. Anh đang chẻ củi. Bầu trời quang đãng. Ánh nắng chan hoà khắp mọi nơi. Những thạch nhũ treo ngoài hiên giờ đây không ngừng nhỏ giọt. Thời tiết tương đối ấm áp. Cooper thậm chí không mặc áo khoác. Vạt sau chiếc sơ mi của anh thòng ra ngoài, và khi anh quay người Rusty trông thấy anh không cài nút áo. Anh chợt nhận ra nàng, nhưng không nói gì trong lúc anh ném mấy khúc củi đã chẻ xong lên cái đống khá cao bên cạnh mép cổng. Gương mặt anh có vẻ hơi xanh xao và có quầng thâm bên dưới đôi mắt đỏ ngầu. Rusty bước lùi lại bên trong, nhưng vẫn để cửa mở cho không khí trong lành vào lều rồi vẫn còn lạnh, nhưng ánh nắng có 1 tác dụng tinh khiết. Nắng dường như xua đuổi hết sự thù địch ẩn náu trong bóng tối của căn lều. Rusty vội vàng rửa mặt và chải tóc. Lửa trong lò đã tàn lụi hoàn toàn. Giờ đây, nàng đã thành thạo trong việc nhen lửa. Trong vòng mấy phút nàng đã đốt được lò đủ nóng để nấu cà phê. Để thay đổi, nàng mở 1 hộp jampon và chiên các lát thịt đó trong 1 cái chảo. Mùi thơm của thit heo làm nàng chảy nước bọt và nàng hy vọng Cooper cũng thế. Thay vì món soup bột lúa mạch, nàng nấu cơm. Nàng sẵn lòng đánh đổi đức hạnh của nàng để lấy 1 thỏi bơ thực vật. May mắn thay nàng đã không có cơ hội để trao đổi kiểu đó, vì thế nàng đành chấp nhận cách rải mỡ jampon lên trên cơm, vừa đúng lúc như 1 phép màu. Tiêu xài phung phí, nàng mở 1 hộp đào, bỏ vào 1 cái bát và dọn tất cả lên bàn. Nàng không còn nghe tiếng các khúc củi nứt ra, do đó nàng tin chắc Cooper sẽ vào trong chốc lát. Nàng nghĩ đúng. 1 lúc sau anh bước vào. Dáng đi của anh có vẻ tập tễnh khác hẳn với lúc bình thường. Trong khi anh rửa tay với chậu nước, Rusty lấy 2 viên aspirin từ dụng cụ cấp cứu và để lên dĩa của anh. Anh chăm chú nhìn xuống 2 viên thuốc khi anh tới bàn, rồi uống thuốc với ly nước bên cạnh dĩa. - Cám ơn - anh vừa nói nhẹ nhàng vừa ngồi xuống ghế. - Xin cứ tự nhiên. Rusty vẫn còn tỉnh táo để không bật cười, nhưng cái cách cử động thận trọng của anh cho thấy anh vẫn còn đang chếnh chóang như thế nào. Nàng rót 1 tách cà phê đen đậm và đưa cho anh. Bàn tay anh run rẩy trong lúc anh với ra để lấy. Công việc chẻ củi đã là 1 hình phạt do anh tự đặt ra cho việc uống whisky quá độ. Nàng vui mừng vì anh đã không chặt phải 1 ngón chân. Hoặc tồi tệ hơn thế. - Anh cảm thấy thế nào? Không động đậy chiếc đầu, anh ngước nhìn nàng. - Lông mi của tôi bị thương. Nàng cố nín cười. Nàng cũng kiềm chế ý muốn với tay qua bàn và vén mấy sợi tóc khỏi trán anh. - Anh ăn được chứ? - Tôi nghĩ thế. Tất nhiên tôi có thể ăn. Tôi đã không ăn gì suốt nhiều tiếng đồng hồ. Nếu lớp niêm mạc dạ dày của tôi vẫn còn đấy thì đó là tất cả những gì còn lại. Trong lúc anh ăn vội và khom xuống và bàn tay cẩn thận tựa lên 2 bên cái dia, nàng dọn thức ăn ra dĩa. Nàng thậm chí cắt lát jampon của anh thành nhiều miếng nhỏ trước khi để nhanh trước mắt anh. Hít 1 hơi thở sâu, anh nhặt cái dĩa lên và ăn thử 1 miếng. Khi anh chắc chắn miếng jampon đã được nuốt xuống cổ, anh ăn 1 miếng khác, rồi 1 miếng nữa, và chẳng bao lâu sau ăn 1 cách bình thường. - Món này ngon đấy - anh nói sau khi im lặng 1 hồi lâu. - Cám ơn anh đã khen ngợi, chắc là khá hơn món lúa mạch. - Phải. - Tôi để ý thấy thời tiết đã ấm hơn. Thực ra điều nàng để ý thấy là công việc chẻ củi đã khiến cho đám lông ngực của anh xoắn lại với vẻ ẩm ướt. Anh đã cài lại gần hết các nút áo trước khi đến bàn ăn, nhưng nó vẫn còn hở đủ để nàng thoáng thấy nền ngực đầy ấn tượng của anh. - Có lẽ chúng ta còn may mắn sống thêm mấy ngày như thế này trước khi cơn bão kế tiếp thổi qua. - Thế thì hay lắm. - Hừm. Tôi còn phải làm nhiều việc ở đây. Trước kia họ chưa bao giờ có 1 cuộc chuyện trò vẩn vơ nhã nhặn với nhau. Cuộc tán gẫu không có chủ đích này còn vụng về hơn bất cứ cuộc tranh cãi nào trước đó, vì thế cả 2 bỏ cuộc. Trong 1 sự im lặng hết sức nặng nề họ có thể nghe cả tiếng nước nhỏ giọt ngoài hiên, họ kết thúc bữa ăn và uống 1 tách cà phê thứ 2. Khi Rusty đứng lên để dẹp bàn, Cooper nói: - Tôi nghĩ aspirin hay thật. Cơn đau đầu của tôi gần như biến mất. - Tôi rất vui mừng. Anh hắng giọng lớn tiếng và đùa với con dao và cái dĩa anh vừa để trên chiếc bàn trống. - Về chuyện hôm qua, tôi, ờ, tôi không có 1 lý do nào để bào chữa. Nàng mỉm cười với anh 1 cách thông cảm. - Nếu tôi có thể chịu được mùi vị của thứ whisky đó, không chừng chính tôi cũng đã say. Kể từ lúc máy bay rơi, đã có rất nhiều lần tôi muốn trốn tránh bằng cách đó, anh không cần phải xin lỗi. Quay trở lại bàn, nàng với tay lấy chiếc dĩa của anh. Anh chợt nắm lấy tay nàng. Cử chỉ, không giống như bất cứ lần nào khác anh đã có kể từ khi nàng gặp anh, có vẻ thiếu tự tin, lưỡng lự - Tôi muốn xin lỗi cô về những lời tôi đã nói. Nhìn xuống đỉnh đầu anh, nơi có 1 cái xoáy, Rusty dịu dàng hỏi: - Anh có muốn thật không Cooper? Nàng chợt biết mình đang làm gì. Nàng đang khích lệ anh làm tình với nàng. Nàng muốn anh làm điều đó. Không cần phải tiếp tục lừa dối nữa. Anh lôi cuốn nàng không giống như bất cứ 1 người đàn ông nào khác trong đời nàng. Nỗi khát khao say đằm nàng, mặc dầu vô lý, không thể nào bị dồn ép lâu hơn nữa. 1 mối liên hệ giữa 2 người rất có thể không thực hiện được trong những tình huống bình thường. Nhưng tình huống hiện tại của họ không bình thường 1 chút nào. Thật là không thực tế khi xem xét kỹ lối sống hoặc quan điểm chính trị, hoặc triết lý về cuộc sống của họ có thích hợp với nhau không. Điều đó không quan trọng. Điều quan trọng - hết sức quan trọng - là nhu cầu tối thiểu của con người được ân ái với người khác phái. Cooper từ từ ngẩng đầu lên - Cô vừa nói gì thế? - Tôi hỏi anh có muốn thật không? - những điều anh đã nói đôi mắt của anh thậm chí không nhấp nháy. - Có, tôi muốn thật mà. Anh đúng là con người thích làm, chứ không phải thích nói. Anh liền với tay lên và nắm lấy gáy nàng, kéo đầu nàng xuống để hôn. Anh thốt ra 1 âm thanh như của 1 con dã thú đang thưởng thức miếng mồi trong lúc anh dùng môi tách môi nàng ra. Lưỡi anh rà xét trong miệng nàng. Rusty đáp ứng ngay. Anh đứng lên, chếnh choáng và mất thăng bằng. Lần này chiếc ghế của anh lật đổ ra phía sau và rồi loạng xoạng trên sàn. Cả 2 người đều không để ý tới. 2 cánh tay của anh luồn quanh hông nàng, còn cánh tay của nàng thì choàng quanh cổ anh. Chổ nào thân hình nàng lõm vào thì thân hình anh uốn theo. - Ôi chúa Anh bứt miệng anh ra khỏi miệng nàng và hôn mạnh lên cổ nàng. Các ngón tay của anh vày vò mái tóc của nàng và ghì chặt đúng như anh muốn. Anh kéo dằng nàng ngửa ra và nhìn chăm chăm xuống miệng nàng. Mặt anh căng thẳng vì dục vọng. Nàng nhìn lên anh không hề e lệ. - Hôn em nữa đi, Cooper. Miệng anh lại ngoạm lấy miệng nàng, 1 cách nồng nàn và khao khát, như hút hết hơi thở của nàng,. Nàng vẫn tưởng sẽ có 1 màn chuẩn bị dần dần đầy thú vị, 1 chuỗi tán tỉnh, dạo đầu kéo dài. Tuy nhiên nàng vẫn không tiếc vì điều đó sẽ không xảy ra. sự táo bạo, mất kiên nhẫn của anh lại là niềm kích thích mãnh liệt. Nó khai màn những bùng nổ khát khao sâu thẳm trong cơ thể nàng. Nàng uốn người về phía trước giúp cho lòng bàn tay của anh áp trọn vào phần êm dịu của nàng. Anh thì thầm những lời nguyền rủa chỉ khiến cả 2 người thêm đắm đuối. Như 1 bài ca của Rod Stewart, họ mê say theo bản năng. Không thể nói ai là người chủ động trước. Có lẽ cả 2. sau khoảnh khắc tuyệt thú ban đầu, Cooper lại càng tiến sâu hơn, dường như anh muốn vào tận trung tâm của con người nàng. Rusty gào lên vì ngất ngây, bật cả đầu ra sau. Anh hôn tới tấp lên cổ nàng rồi di chuyển miệng lên ngực nàng, mặc dầu nàng còn đang mặc chiếc áo thun. - Em là 1 phụ nữ rất đẹp. Rusty nhìn lên người yêu của nàng. 1 cánh tay của nàng gấp lại bên dưới đầu nàng. Cánh tay kia quàng lên vai anh, tư thế của nàng thật là khêu gợi. Nàng muốn như thế. Nàng bất kể ngực nàng sẽ lộ hẳn ra và cố ý mời mọc. Nàng muốn trình bày ngực nàng cho anh mặc tình thưởng thức. Nàng thích thú trông thấy mắt anh cứ sáng lên, mỗi lần anh nhìn lên ngực nàng. Có lẽ anh đã nói đúng hoàn toàn. Nàng đã tỏ ra thiếu khiêm tốn từ khi nàng gặp anh. Có lẽ nàng đã chủ tâm tỏ ra quyến rũ bởi vì nàng đã muốn anh từ lâu. Nàng đã muốn như thế này - cái hậu quả mỏi mòn chờ đợi 1 cuộc ăn nằm trọn vẹn như thế này. - Anh nghĩ em đẹp thật sao? - nàng vừa rụt rè nói vừa luồn ngón tay vào tóc anh và mỉm cười. - Em thừa biết anh nói thật mà. - Anh không cần phải có vẻ giận dữ như thế về việc đó. Các ngón tay của anh rà dọc theo đường rãnh giữa xương sườn cho tới rốn nàng. - Mặc dầu vậy, anh vẫn bực tức. Anh không muốn đầu hàng những nét quyến rũ của em. Anh đã bại trận vì chính sự ham muốn của mình. - Em vui mừng vì anh đã như vậy. Nàng ngóc đầu lên vẻ hôn lên miệng anh 1 cách dịu dàng. Anh phẩy đầu ngón tay trên rốn nàng. - Tạm thời trong lúc này anh như thế. Rusty không muốn họ bị giới hạn thời gian. - Tại sao tạm thời trong lúc này? Họ chỉ mất 1 lúc để cởi hết y phục và trải 1 tấm nệm phía trước lò sưởi. Duỗi thẳng tấm thân trần trên chồng da thú, các lọn tóc đỏ hoe xõa ra, môi hồng và ướt do hôn liên tục, mắt lim dim trong lúc làm tình. Trông Rusty như 1 người vừa đoạt giải 1 cuộc chiến. Cooper vốn không bao giờ trở nên thơ mộng, nhất là ngay sau khi gần gũi phụ nữ. Ý nghĩ đó khiến anh bất giác nở 1 nụ cười trên môi. Anh chăm chú quan sát thân hình lôi cuốn của nàng. - Không sao. - Anh cứ nói cho em nghe đi. - Chuyện liên quan đến anh với em và chúng ta là ai. Nhưng quả thực anh không muốn nói ra lúc này. - Em có biết em rất nhỏ hay không? - anh thì thầm với nàng. Cặp đùi nàng thư giãn và tách ra. ngón tay anh liền luồn vào bên trong nàng. - Thật sao? - Phải. - Em không quen với việc đó. Anh chăm chú nhìn nàng với vẻ nghi ngờ, nhưng mặt nàng hết sức chân thật. Đột nhiên anh hỏi: - Bao nhiêu lần? - Thật là bất lịch sự! - Bao nhiêu lần? Rusty vật lộn với quyết định nói cho anh biết. Cuối cùng, lẩn tránh mắt anh, nàng trầm tĩnh nói: - Ít hơn em có thể đếm trên 1 bàn tay. - Trong 1 năm? - Toàn thể. Cooper đăm đắm nhìn nàng, cố tìm 1 dấu hiệu lừa dối trong mắt nàng. Lạy Chúa, anh muốn tin nàng, nhưng không thể. Sự vuốt ve theo kiểu thăm dò của anh đang cho anh biết điều mà đấu óc anh không chịu thừa nhận, điều mà anh phải biết lúc anh vào trong nàng, nhưng vẫn không thể hòa hợp với hình ảnh của anh về nàng. - Ít hơn 5? - Phải. - Ít hơn 3? Nàng nhìn ra chỗ khác. - Chỉ có 1. Nàng gật đầu. Tim anh như nhảy múa và 1 cảm xúc tràn khắp người anh như 1 niềm hạnh phúc. Nhưng anh vốn biết qua ít về vấn đề này, anh không thể quả quyết. - Và em đã không sống với anh ta đấy chứ, Rusty? - Không. Nàng hất đầu qua 1 bên và cắn môi dưới khi ngón tay cái của anh mơn trớn 1 cách thụ động. Miếng da chai của nó lại đem đến cho nàng 1 cảm giác đầy mê hoặc làm vinh dự cho thân hình 1 người đàn bà. - Tại sao không? - Cha em và anh trai của em không đồng ý. - Mọi việc em làm đều phải có sự đồng ý của cha em hay sao? - Phải… không… em… em Cooper, xin anh đừng nói nữa - nàng nói không ra hơi - em không thể suy nghĩ trong lúc anh làm như thế. - Thế thì, em đừng suy nghĩ. - Nhưng em không muốn…, anh biết… thôi, xin anh… đừng… Sau khi tia sáng lung linh cuối cùng đó lụi tàn, nàng mở mắt và bắt gặp nụ cười trêu chọc của anh. - Chuyện không tệ lắm, phải không? Nàng khám phá ra rằng nàng có vừa đủ sức để đáp lại nụ cười của anh và với tay lên sờ râu của anh bằng đầu ngón tay. - Em không muốn làm chuyện đó quá sớm như thế. Em muốn xem xét anh 1 chút nữa. - Anh nghĩ việc đó sẽ kết thúc cuộc bàn luận của em và cha em. Cặp lông mày của nàng nhíu lại. - Câu chuyện rất phức tạp, Cooper à. Ông ấy bị sốc khi Jeff chết. Em cũng vậy. Jeff… Nàng cố tim từ cho thật đầy đủ ý nghĩa: - Anh ấy thật tuyệt vời. Anh ấy có thể làm mọi việc. Cooper chà râu len môi nàng. - Không hẳn mọi việc - anh nói với vẻ bí mật - anh ta không thể… Anh cúi xuống và nói điều Jeff không thể làm như anh, sử dụng 1 ngôn từ loại đầu đường xó chợ có thể làm cho tóc của Rusty cũng phải đỏ rần từ gốc tới ngọn. Nhưng nàng đỏ mặt vì thích thú chứ không phải vì sỉ nhục. - Thấy chưa? Em không có lý do nào để cảm thấy thấp kém hơn ông anh của em. Trước khi nàng có thể giải thích tỉ mỉ vấn đề, anh đã bịt kín môi nàng bằng 1 chiếc hôn kích thích ngon lành. - Bây giờ em hãy cho anh biết em xem xét gì ở anh? Hơi thở nàng không đủ. Nàng hít 1 hơi thật sâu trước khi nói: - Em chưa xem xét đầy đủ. Đôi mắt của nàng sáng rực lên như 2 đồng xu bằng đồng dảo qua lại trên ngực anh. Nàng đưa bàn tay lên để sờ anh, nhìn lên anh như thể xin phép, rồi đặt mấy ngón tay vào mái tóc rễ tre của anh. - Tiếp tục đi, đồ hèn nhát. Anh không cắn đau. Nàng liếc anh với ánh mắt gợi tình khiến anh bật cười. Trong lúc nàng khám phá, anh gậm tai nàng và âu yếm cắn vào cổ nàng. Khi ngón tay nàng sờ qua núm vú của anh, anh chợt thở gấp. Nàng liền giật mạnh bàn tay ra. anh chụp lại và áp lên ngực anh. - Việc đó đâu có gì đáng sợ hãi và đau đớn - anh giải thích bằng 1 giọng khàn khàn không rõ. - chỉ như nối 2 con người linh hoạt lại với nhau.anh vẫn không sẵn sàng đón nhận cơn sốc. Em cứ làm lại đi. Tất cả những gì em muốn. Nàng làm theo lời anh. Và còn hơn thế nữa. Nàng đùa bỡn với anh cho tới lúc hơi thở anh giật lên từng cơn. - Em cần phải lưu ý tới 1 việc khác, nhưng tốt hơn chúng ta đừng nên làm - anh vừa nói vừa chụp xuống bàn tay nàng đang chụp xuống dưới - đừng nên nếu chúng ta muộn việc này từ từ và thoải mái. - Anh hãy để em… Trước 1 lời yêu cầu như thế, anh chẳng cần sử dụng nghị lực. Anh nhắm mắt lại và không chống trả những vuốt ve khác thường của nàng cho tới khi anh không sao chịu đựng được nữa. Anh liền nhấc tay nàng ra và cả 2 người hài lòng với 1 chiếc hôn nồng nhiệt. - Tới phiên anh. 1 cánh tay của nàng còn ngoặc phía sau đầu nàng. Đôi vú của nàng nhô cao khỏi ngực. - Đêm hôm đó anh đã hôn em … ở đây… - anh vừa nói vừa vuốt ve ngực nàng. - Thế à? - Anh đã định để dấu lại. Cặp mi mắt có vẻ buồn ngủ của nàng mở rộng ra. - Anh đã làm vậy? Tại sao? - Tại vì anh độc ác. Đó là lý do. - Không, anh không phải như thế. Anh chỉ muốn mọi người nghĩ anh như thế. - Có hiệu quả đấy chứ? Nàng mỉm cười. - 1 đôi lúc. 1 đôi lúc em đã nghĩ anh rất độc ác. Những lúc khác em biết anh đang cảm thấy hết sức đau khổ và cái vẻ cố ý độc ác của anh chỉ là cách anh đương đầu với nỗi đau khổ ấy. Em nghĩ nó đã kéo dài từ những ngày anh còn là 1 POW - Có lẽ - Cooper - Hừm? - Anh cứ để lại 1 dấu khác nếu anh muốn. Anh ngẩng nhanh lên nhìn nàng. Rồi anh chuyển động phía trên nàng và hôn miệng nàng 1 cách trọn vẹn trong lúc 2 ba`n tay anh tiếp tục xoa bóp ngực nàng. Anh chà xát đôi môi mộng ướt của nàng với hàm râu mép của anh trước khi xuống cổ nàng và khẽ cắn nàng. Anh cứ hôn qua kiểu đó qua xương đòn của nàng và xuống ngực nàng. - Anh chịu trách nhiệm về các vết bầm trên mông em. Rồi dấu đâm mê. Anh xem đó là 1 cách đơn sơ mà anh muốn để đóng dấu em là của anh. Nhưng bây giờ anh không cần phải đóng dấu. Anh vừa nói vừa nhẹ nhàng di chuyển môi anh trên da nàng, rồi lại nói tiếp: - Em là của anh. Dù là chỉ trong giây lát. Rusty muốn tranh cãi với anh về cách chọn từ của anh và bảo với anh rằng nàng sẽ là của anh nếu anh muốn, nhưng cặp môi anh khiến cho nàng cạn kiệt mọi câu nói đúng. Anh hôn từng phân của ngực nàng. Rội đột nhiên anh liếm khắp ngực nàng như 1 đứa bé tham lam. Khi Rusty nghĩ rằng nàng không có thể chịu đựng được nữa, nàng chộp lấy tóc anh bằng cả 2 bàn tay của nàng. Anh dùng hàm râu của anh chọc lét và trêu chọc. Nàng hét lớn tên anh. - Ôi, em yêu, em tuyệt qua. Anh cứ di chuyển đầu anh hết bên này sang bên kia của cơ thể nàng. Miệng anh như đang chết đói nhưng vẫn rất dịu dàng. - Cooper - Hừm? - Cooper - Hừm? - Cooper? - nàng vừa gọi vừa kéo đầu anh lên ngang với nàng - tại sao anh làm thế? - Làm cái gì? Anh tránh nhìn vào nàng bằng cách chú mực vào 1 điểm bên kia đỉnh đầu nàng. - Anh thừa biết cái gì - nàng liếm môi lo lắng nói - tại sao anh đã… rút ra… trước khi… Nàng cảm thấy bất an và thất vọng đúng như ban nãy khi, sắp sửa lên tới tột đỉnh, anh đã không để cho nàng có cái cảm giác anh vẫn ở bên trong nàng. Anh chợt trở nên hoàn toàn yên lặng. Trong 1 lúc nàng lo sợ nàng đã làm anh tức giận và anh sẽ rời khỏi tấm nệm. Sau 1 hồi lâu căng thẳng, anh bỗng nhìn trở lại vào mắt nàng. - Anh nghĩ cần phải giải thích cho em rõ. Nàng không nói gì. Anh thở dài gọi tên nàng và nói tiếp: - Rất có thể chúng ta sẽ ở đây 1 thời gian dài. Anh không nghĩ bất cứ ai trong 2 chúng ta muốn hoặc cần có thêm 1 miệng ăn. - 1 đứa con. Giọng nàng lạc hẳn đi vì bàng hoàng. Nàng thích thú với ý nghĩ có 1 đứa con và không thấy chuyện đó là đáng ghê sợ 1 chút nào. Quả thực môi nàng nở 1 nụ cười hớn hở trong lúc nàng nói tiếp: - Em đã không nghĩ đến chuyện đó. - Còn anh thì có. cả 2 chúng ta đều trưởng thành, trẻ trung và mạnh khỏe. Anh biết em hiện không dùng thuốc ngừa thai bởi vì anh biết rõ mọi thứ chúng ta mang theo vào căn lều này. Anh nghĩ có đúng không? - Đúng - nàng rụt rè nói như 1 cô bé thú nhận 1 tội lỗi nhỏ. - Anh đã không lấy theo 1 món gì đến chòi săn. - Nhưng rất có thể chuyện đó sẽ không xảy ra. - Chúng ta không sao chắc chắn được. Anh không dám liều lĩnh. Vì vậy… - Nhưng nếu có chuyện đó - nàng hứng khởi chặn lời - chúng ta sẽ được giải thoát trước khi đứa bé ra đời. - Rất có thể, nhưng… - Cho dù chúng ta không được giải thoát, em sẽ là người chịu trách nhiệm nuôi nấng nó. Cuộc thảo luận về chuyện có 1 đứa con làm cho ruột gan anh thắt lại. Anh mím chặt môi như thường lệ. Nhưng khi trông thấy Rusty hết sức kiên quyết, anh chợt dịu hẳn xuống. Nàng như rất ngây thơ. - Đó chính là vấn đề - anh cộc cằn nói, miệng đưa tới ngực nàng - anh không chịu nổi ý nghĩ phải chia sẻ em với bất cứ 1 ai. - Nhưng… - Anh rất tiếc… phải như thế thôi. Nàng muốn phản đối và tiếp tục tranh cãi. Nhưng anh sử dụng cả tay lẫn môi và lưỡi tài tình đến nỗi họ cùng vươn tới cực điểm trước khi nàng nhận thức được rằng 1 lần nữa anh lại kịp rút ra khỏi nàng. Họ cứ quấn quýt với nhau đến mức không cảm thấy đói, lạnh hoặc mệt. Họ làm tình suốt ngày hôm ấy cho đến tối, cuối cùng, kiệt sức họ vùi mình lên nhau trong đống da thú và ngủ thiếp đi. Chỉ có tiếng phành phạch bất ngờ của cánh quạt 1 chiếc trực thăng mới có thể quấy rối những con mơ của họ. Anh sẽ bỏ lỡ chiếc trực thăng mất thôi. Anh biết như thế. Anh luôn luôn như vậy. Nhưng dù thế nào đi nữa anh vẫn tiếp tục chạy. Việc này anh cũng luôn luôn như thế. Những cành lá của rừng rậm làm nghẽn lối đi của anh. Anh bấu víu vào đó để đi xuyên qua về phía khoảng rừng thưa. Anh chạy qua sức khiến phổi anh như đang cháy. Hơi thở của anh vang dội lên tới tai của chính anh. Nhưng anh vẫn còn có thể nghe tiếng quay của cánh quạt trực thăng, gần. Hết sức gần. Huyên náo. Mình phải thành công lần này. Anh gào lên với chính anh. Mình sẽ thành công nếu không mình sẽ lại bị bắt. Nhưng anh biết anh sẽ không thành công, mặc dầu anh vẫn tiếp tục chạy. Chạy, chạy… Bao giờ cũng thế, sau khi gặp ác mộng, Cooper ngồi dậy, ngực phập phồng muốn vỡ tung ra và người ướt sũng mồ hoi. Lạy Chúa, lần này thực rồi. Tiếng phành phạch của cánh quạt trực thăng dường như… Đột nhiên anh nhận thức rõ rằng anh có thể nghe rõ chiếc trực thăng. Phải chăng anh đã thức dậy? Đúng rồi. Rusty nằm nơi kia, đang ngủ yên lành bên cạnh anh. Đây không phải là Việt Nam, đây là Canada. Và Chúa ơi, anh nghe tiếng trực thăng. Anh cố gắng đứng lên và chạy qua mặt sàn lạnh ngắt của căn lều. Kể từ ngày họ đón hụt chiếc máy bay tìm kiếm, khẩu súng bắn pháo hiệu vẫn luôn luôn để trên 1 cái bệ gần cửa. Anh chộp lấy nó trong lúc chạy ra ngoài khi anh phóng qua cổng và nhảy lên mặt đất, anh vẫn trần như nhộng, nhưng cây súng hiệu được siết chặt trong bàn tay phải của anh. Che mắt bằng bàn tay trái, anh chăm chú nhìn ngang qua nền trời. Mặt trời chói sáng vừa tới các ngọn cây. Mắt anh giàn giụa nước mắt vì mặt trời quá chói. Anh không sao trông thấy được gì cả. anh chỉ có 6 viên pháo hiệu. Anh không được lãng phí. Mọi viên phải được tính toán thật kỹ. Nhưng anh vẫn còn có thể nghe tiếng trực thăng. Vì thế anh bóp cò và bắn 2 viên pháo hiệu thẳng lên trên trời. - Cooper có phải… - 1 chiếc trực thăng. Rusty chạy ra cổng và ném cho anh 1 chiếc quần jean. Khi nàng thức dậy, thoạt tiên với trực giác người yêu không còn nằm bên cạnh nàng, rồi với âm thanh của chiếc trực thăng, nàng đã hối hả mặc chiếc quần rách tả tơi và chiếc áo thun rộng thùng thình. Bây giờ thì nàng cũng che mắt nhìn khắp nền trời. - Chắc nó đã trông thấy pháo hiệu - Cooper sôi nổi gào lên - nó đang bay trở lại. - Em không sao trông thấy nó. Anh làm thế nào mà biết được? - Anh nhận ra âm thanh. Hiển nhiên là như thế. Trong vòng mấy giây, chiếc trực thăng thổi bạt các ngọn cây và bay lượn phía trên căn lều. Cooper và Rusty bắt đầu vẫy tay và hét lớn cho dù rõ ràng họ đã được cả 2 người đàn ông ngồi trên chiếc trực thăng nhận thấy. Họ thậm chí còn có thể trông thấy nụ cười nở rộng của 2 người đó qua màn gió xoáy. - Họ trông thấy chúng ta! Ôi, Cooper, Cooper! Rusty lao mình vào người anh. Anh vừa ôm chầm lấy nàng mà hôn vừa nhấc bổng nàng lên và quay tròn. - Chúng ta đã thành công, em yêu, chúng ta đã thành công.