“Chứ anh không nhớ em sao?” Minh Chúc hỏi lại anh.
Trên người Lục Trác Phong vẫn còn mặc đồng phục tác chiến, áo lót chống đạn màu đen, trong đêm tối đôi mắt nhàn nhạt quan sát, bảo trì cảnh giác. Nơi đóng quân cách chiến trường một quãng xa, không có gì nguy hiểm, nhưng nơi này quản lý súng ống rất kém, nạn dân lại đông, thành phần phản xã hội cũng nhiều, không loại trừ khả năng nạn dân sẽ đột ngột tập kích hoặc tổ chức bạo loạn, đi khỏi nơi đóng quân đều phải mang theo súng, chuẩn bị sẵn sàng trong bất kỳ tình huống nào.
Trước đó vài ngày anh đã dẫn đội đến khu vực bom mìn để thực hiện các hoạt động thăm do và tháo gỡ, di dời những quả bom chưa nổ, doanh trại bên đó hầu như đã bị nổ nát, phân đội kỹ sư, phân đội y tế cùng phân đội kỹ sư xây dựng đã được điều qua, doanh trại và thiết bị đều đang cần được sửa chữa, thương binh thì cần sự cứu chữa.
Hôm qua, chỗ đó có một binh lính địa phương đã hy sinh, vợ của anh ta dường như đã có chuẫn bị từ sớm, hoặc cũng có thể nói trong tình hình chiến loạn lâu dài nên cũng trở nên chết lặng, nhưng đáy mắt vẫn không che được sự đau đớn.
Anh cảm thấy rất may mắn, bọn họ được sinh ra tại một quốc gia hoà bình.
Thời gian trở thành một thứ hiếm hoi lạ thường, thời gian được ở cạnh bên cô được tính theo từng giây từng phút, cứ như hiện tại đang gọi điện thoại cho cô cũng là cơ hội rất khó có được, Lục Trác Phong yên lặng đứng thẳng người, bàn tay cầm điếu thuốc rủ xuống, tàn thuốc rơi xuống rất, khói xanh từng sợi, anh ngẩng đầu đưa mắt nhìn bầu trời đêm thăm thẳm, “Có, Minh Chúc, anh rất nhớ em.”
Bàn tay Minh Chúc đang cầm di động đột nhiên nắm chặt lại, nhỏ giọng nói: “Em muốn gặp anh.”
Lục Trác Phong rít xong một hơi thuốc cuối cùng, dựa vào vách tường, đùi phải cong lên, chống đỡ lấy góc tường, “Gặp anh à?”
“Vâng.” Minh Chúc mặc kệ anh có nhìn thấy hay không, gật đầu.
Lục Trác Phong ném tàn thuốc đi, dùng chân vê vê, khoé miệng hơi cong lên, “Chịu đựng một chút, nhé? Hiện giờ thật không có cách nào.”
Minh Chúc bĩu môi, Đường Hải Trình nói không sai, Lục Trác Phong chắc chắn là không muốn cô qua, cô nhướng mày: “Em nhớ là trước khi đi anh cũng không có nói như vậy, anh nói là vẫn có thể gặp nhau, anh gạt em à.”
“Không có lừa em, thật sự là có thể gặp, thế nhưng cũng không phải là bây giờ.” Lục Trác Phong kiên nhẫn dỗ dành cô.
“Vậy lúc nào thì có thể gặp?”
Minh Chúc lập tức hỏi anh.
Lục Trác Phong: “Gấp gáp như vậy sao?”
Minh Chúc: …
Cô đột nhiên không kịp phản ứng, cảm thấy mình có hơi kích động, lập tức không nói gì nữa.
…
Hàn Tĩnh từ nơi đóng quân đi tới, nhìn thấy Lục Trác Phong đang gọi điện thoại, giọng nói trầm thấp diu dàng, cứ như là đang dỗ dành ai, từ trước đến nay anh chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Lục Trác Phong, đưa mắt nhìn về bốn phía, không có gì khác thường liền châm điếu thuốc, dựa vào góc tường mơ hồ mà xem kịch.
Ặc, dỗ người cũng rất có tay nghề nha.
So với anh còn lợi hại hơn.
Mười mấy phút sau, Lục Trác Phong cúp điện thoại, liếc mắt nhìn Hàn Tĩnh đang đứng nghe lén ở góc tường, giọng điệu nhàn nhạt: “Hàn đội trưởng thích đứng ở góc tường nghe lén từ khi nào thế?”
Hàn Tĩnh vui vẻ, chọc anh: “Cậu gọi điện thoại còn phải quay tay sao? Tớ con mẹ nó đứng nghe ở góc tường thì có sao chứ.”
“Vậy cậu nghe lén cái gì?” Lục Trác Phong đẩy cửa ra, bước vào nửa bước, đưa di động lại cho thông tín viên rồi lại dựa vào bên tường.
Hàn Tĩnh đi tới, “Tớ hỏi cậu, cô gái Minh Chúc kia có khóc hay không?”
Lục Trác Phong liếc mắt nhìn anh, “Không có khóc, cô ấy không có yếu đuối đến vậy.”
Hàn Tĩnh thở dài: “Được thôi, Đông Giai thì rất hay khóc, vừa gọi điện thoại cho cô ấy, vừa nghe được giọng nói liền khóc, nói nhớ tớ, tớ phải dỗ cả một lúc lâu, càng dỗ càng khóc, giống như là trong người dư nước lắm vậy. Haizz Minh Chúc nhìn mềm mại yếu đuối thế, thực sự không khóc sao?”
“Không khóc, cũng rất dễ dụ.” Lục Trác Phong nhàn nhạt cười, Minh Chúc tuy nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng lại rất co được giãn được, anh rất ít khi nhìn thấy cô khóc, khoảng thời gian sau khi Từ Duệ hi sinh có thấy qua vài lần, sau lần gặp lại anh đã chọc cô khóc thêm hai lần nữa.
Trên giường cũng có khóc, nhưng mà coi như không tính tới đi.
Nếu như vậy, Minh Chúc thật sự không phải là một cô gái mít ướt.
Nhưng mà, cô vừa khóc là cảm xúc trong đáy mắt không hẹn mà cùng hiện cả lên, không cần biết là bi thương, kiềm chế, hay đau lòng …
Giống như làn nước, có thể lan tràn đến đáy lòng của anh, làm cho tất cả xúc cảm đều được đẩy lên tới đỉnh điểm.
Chuyện Lục Trác Phong nhịn không nổi chính là nhìn thấy cô khóc.
“Thật đúng là không ai giống ai, phụ nữ không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.” Hàn Tĩnh cảm thán một câu, lại cười thành tiếng, “Đừng lo, tớ là rất vui lòng mà dỗ.”
“Đi ngủ đi.” Lục Trác Phong không thèm để ý đến anh, quay người đi.
Một bên khác, Minh Chúc vừa cúp điện thoại, Đường Hinh và Chu Nghi Ninh đã xếp xong bài, nhìn sắc mặt phiếm hồng của cô, cười híp mắt hỏi: “Sẽ không phải là điện thoại của Lục Trác Phong đó chứ?”
Minh Chúc ngồi xuống đối diện cô nàng: “Ừ.”
Chu Nghi Ninh nhíu mày: “Nghe nói lúc mọi người đang viết kịch bản đã đi theo bộ đội đi biên cương, rồi còn tham gia huấn luyện dã chiến và diễn tập, Minh Chúc, cô và Lục …”
Cô ấy không biết tên của Lục Trác Phong, Đường Hinh nhắc tên anh là Lục Trác Phong, cô à một tiếng, “Cô và Lục Trác Phong là lúc sưu tầm tư liệu mới quen biết nhau sao?”
Đang khi nói chuyện, Đường Hinh bắt đầu cầm bài.
Minh Chúc cầm lấy bốn quân bài, rủ mắt xuống, “Lúc tôi mười bảy tuổi đã quen biết anh ấy rồi.”
Kịch bản đã có nguyên bản, Chu Nghi Ninh là một trong những diễn viên chính, đương nhiên sẽ biết, cô nhìn về phía Minh Chúc, có chút khâm phục: “Hèn chi kịch bản cô viết lại có máu có thịt như thế, sau khi phim chiếu lên, người xem chắc chắn khó có thể tưởng tượng được, biên kịch vẫn còn trẻ như vậy, lại còn là nữ.”
Loại chất vấn này Minh Chúc đã nghe nhiều rồi, từ khi cô bắt đầu vào nghề viết kịch bản cho đến nay, có rất nhiều fan hâm mộ tưởng rằng cô là nam, cô cũng lười phản bác, cũng chưa từng lộ mặt nơi công cộng, Đường Hinh thường nói cô, rõ ràng là có thể dựa vào mặt mà kiếm cơm, thế mà cô lại hết lần này đến lần khác chỉ tin vào tài năng của mình, nếu mà cô chịu lộ diện, fan hâm mộ chắc chắn sẽ tăng vọt.
Minh Chúc lơ đễnh, “Không tin cũng không sao, tôi cũng không phải là người của công chúng,”
Liên quan đến việc hiểu lầm về giới tính, lúc mới đầu cô cũng tính làm sáng tỏ trên Weibo, về sau ngẫm lại thấy cũng không cần thiết, rõ ràng tư liệu trên Baidu có viết thế nhưng vẫn có một số người không tin cô là nữ.
Ván thứ nhất, Minh Chúc thắng.
Không biết có phải nguyên nhân là do Lục Trác Phong hay không, đêm nay vận khí của cô tốt đến không tưởng, đánh tới mười giờ hơn, hơn hai mươi ván, cô đã thắng hơn mười ván rồi, điện thoại của Chu Nghi Ninh đã vang lên hai lần, là Quý Đông Dương giục cô trở về đi ngủ.
Chu Nghi Ninh mới thắng có hai lần, làm sao chịu trở về như vậy được?
Đường Hinh cũng đang chơi không biết chán, thế nhưng cô nàng là fan hâm mộ cuồng nhiệt của Quý Đông Dương, nhịn không được nhìn sắc mặt của Chu Nghi Minh: “Ầy, Nghi Ninh, cô không về, Đông ca giận lên thì làm sao bây giờ?”
Chu Nghi Ninh nhíu mày, đuôi mắt hơi cong lên giống như yêu tinh, “Đàn ông mà tức giận á, ngủ một giấc là xong ngay.”
Đường Hinh: …
Minh Chúc nghiêm túc hỏi: “Thật sao?”
Hình như Lục Trác Phong chưa từng thật sự nổi giận với cô bao giờ, thế nhưng lúc hai người ở cùng nhau, tóm lại cũng có lúc giận dỗi, cô phải học tập mới được.
Chu Nghi Ninh tới gần cô, tỏ vẻ có kinh nghiệm nói: “Đó là đương nhiên, một lần không được thì hai lần, ba lần …”
Mặt Minh Chúc đỏ lên, “Á.”
Phó đạo diễn là người đàn ông duy nhất trên bàn đánh bài đã bị xem nhẹ từ lâu, nghe thấy vậy, kịch liệt ho khan: “Tôi còn ngồi đây đấy, các cô đừng có xem như tôi không tồn tại như vậy chứ? Tôi cũng là đàn ông sao không hỏi tôi?”
Chu Nghi Ninh quét mắt nhìn bụng bia của Phó đạo diễn, kinh ngạc nói: “Phó đạo, anh có thể một đêm ba lần sao?”
Phó đạo diễn: …
Lời này không còn cách nào nói tiếp, bài cũng không thể đánh nữa.
Vừa đúng lúc, có người gõ cửa.
Đường Hinh đi mở cửa, Quý Đông Dương mặt lạnh như băng đứng ngoài cửa, cô nàng khép na khép nép nói: “Đông ca…”
Quý Đông Dương gật đầu, thân hình cao lớn đứng chặn ở cửa ra vào, nghiêm khắc nói lớn: “Chu Nghi Ninh, đi về với anh.”
Chu Nghi Ninh khịt khịt mũi, cười cười với Minh Chúc: “Vậy tôi đi trước, hôm nào tiếp tục nhé…”
Minh Chúc nhìn cô nàng đi đến cửa, hai tay ôm cổ Quý Đông Dương, cười ngọt ngào, vẻ mặt lạnh lùng sắc đá của người đàn ông trong nháy mắt trở nên dịu lại, có chút không biết phải làm sao nhìn cô, “Ngày mai còn phải quay phim, em còn tính chơi tới khi nào?”
Chu Nghi Ninh cười: “Bây giờ liền trở về với anh.”
Quý Đông Dương ôm lấy eo cô, dẫn người đi mất.
Không đầy một phút, căn phòng liền yên tĩnh trở lại.
Chu Nghi Ninh ngay cả mạt chược cũng không mang đi.
Đường Hinh sửng sốt một lúc, sau khi đóng cửa lại, nhìn về phía Minh Chúc, khâm phục nói: “Nghi Ninh quả thực là thần tượng của tớ mà, Đông ca nổi tiếng là tính tình lạnh lẽo là thế, cũng chỉ ở trước mặt cô ấy mới có thể lộ ra biểu tình đầu hàng như vậy.”
Minh Chúc hỏi: “Tính tình Lục Trác Phong có cứng rắn sao?”
Đường Hinh nhớ tới khuôn mặt poker face cùng ánh mắt lạnh lùng của Lục Trác Phong, không hiểu sao lại rùng mình một cái, “Cứng rắn, so với cơ bắp trên người anh ấy còn cứng rắn hơn.”
“Vậy anh ấy đối xử với tớ thì sao?”
Đường Hinh vô thức nói: “Tớ thấy dáng vẻ anh ấy dạy dỗ binh lính mắng chửi người so với Diêm Vương cũng không khác nhau là mấy, cậu nói anh ấy dụ dỗ nữ bác sĩ, nhưng anh ấy có bao giờ nhìn kỹ mặt mấy cô ấy đâu? Cũng chỉ có cậu, ánh mắt anh ấy nhìn cậu mới có vẻ dịu dàng ra nước đến vậy, hình như nói vậy có hơi buồn nôn …” Cô nàng dừng một chút, cười nhẹ, “Kệ đi, dù sao tớ biết, đây chính là yêu!”
Nói xong liền đổ nhào lên giường, nhìn lên trần nhà mà thở dài: “Haizz, không biết lúc nào tớ mới có được tình yêu chân chính đây.”
Minh Chúc thu dọn bàn mạt chược, hướng mắt nhìn về phía trên giường, “Đường Vực đấy.”
Đường Hinh cầm lấy gối che mặt, thét lên, “A a a a! Đừng có nhắc đến anh ta!”
Minh Chúc dừng một chút, “Cái đêm trước khi Đường Vực về nước, hình như tớ thấy anh ta kéo cậu vào phòng rửa tay, hai người làm gì trong đó vậy?”
Đường Hinh: …
—————————————-
Tiến trình quay phim rất thuận lợi, thời gian quay phim cũng đã quá nửa.
Đầu tháng tư, Minh Chúc đáp chuyến máy bay, bay về phía thành phố biên giới phía nam Ca Lợi Á, lúc máy bay hạ cánh, liền chạy tới bệnh viện, tụ họp với Đội y tế, ngoại trừ tài xế, mọi người đều là người Trung Quốc, Minh Chúc dừng lại trước xe y tế, “Tôi tìm Thiệu Tuấn.”
Một người đàn ông cao lớn khuôn mặt anh tuấn liếc nhìn cô, sửng sốt một chút: “Minh Chúc?”
Minh Chúc mỉm cười: “Vâng, chào anh bác sĩ Thiệu.”
Thiệu Tuấn giật giật khoé miệng, “Lên xe đi, xuất phát ngay bây giờ đây.”
Minh Chúc được sắp xếp một chỗ ngồi trên chiếc xe y tế, xe lắc lư lắc lư lái lên đường, trên xe còn có hai binh sĩ được phái hộ tống xe y tế, dung mạo của Minh Chúc xinh đẹp, ở đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của người khác, nhất là đàn ông.
Hai cậu binh lính nhìn xung quanh, ngẫu nhiên liếc mắt nhìn Minh Chúc một chút.
Thiệu Tuấn có chút kích động mà nhìn cô: “Đường Hải Trình nói có người muốn đi cùng chúng tôi, làm tôi cứ tưởng rằng phóng viên chiến trường.”
Cô không mang theo máy ảnh, cũng không mang bất cứ thiết bị gì, nhìn qua cũng không phải là phóng viên.
Minh Chúc có chút xấu hổ, “Tôi là đi thăm người.”
“A?” Thiệu Tuấn nhíu mày, “Thăm bạn trai sao?”
Minh Chúc liếc anh ta một cái, “Chồng tôi.”
Thiệu Tuấn sững sờ, ặc một tiếng, “Cô kết hôn rồi sao?”
Minh Chúc gật đầu: “Vâng, đã nhận giấy hôn thú rồi.”
Thiệu Tuấn: “Tên của chồng cô là gì?”
“Lục Trác Phong.”
—————————————
Hai bên đường xá rộn lớn, dọc đường rãi rác có những thành phố nhỏ, hẳn là nơi này.
Nơi này vốn là một thành phố lớn, giờ đây hoang tàn, rách nát.
Minh Chúc bước từ trên xe xuống, hướng mắt nhìn xem bốn phía, nơi này dường như mới được tu sửa lại, nơi đóng quân nhìn qua còn rất mới, phía bên phải doanh trại đất đai tương đối đên, thưa thớt có vài chiếc lá xanh, cỏ dại so ra còn phát triển tốt hơn so với lá xanh.
Thiệu Tuấn giới thiệu sơ vài câu: “Doanh trại mới được xây xong từ mấy tháng trước, bên kia là vườn rau mới đào, phân đội kỹ thuật và phân đội y tế chúng tôi đã trồn nó đấy, thổ nhưỡng nơi này không tốt, trồng rau cũng không được lắm, mấy tháng liền chỉ mọc ra được một chút cà rốt và dây mướp. Thế nhưng cỏ dại lại phát triển không tệ, còn có cả cỏ đuôi chó nữa.”
Anh ta vừa nói vừa cười một tiếng.
Dường như là đang cảm khái sự sinh tồn mạnh mẽ của mấy cây cỏ dại, chỉ cần một ít đất và tay nghề cũng có thể sinh trưởng trong nghịch cảnh.
Thời tiết nơi này tương đối nóng, mặt trời đang treo trên cao, nắng vàng rực rỡ chiếu rọi trên mảnh đất của sự tái sinh này, Minh Chúc nheo nheo mắt một chút, quay đầu nhìn về phía Thiệu Tuấn, “Lúc nãy anh nói, Lục Trác Phong buổi tối mới quay về sao?”
Thiệu Tuấn đút tay vào túi quần, cà lơ phất phơ cười cười: “Đúng vậy, để tôi cho người chuyển lời cho anh ấy.”
Tâm trạng Minh Chúc treo lơ lửng nãy giờ, rốt cuộc cũng được buông lỏng, kéo theo sau đó là sự phấn kích vì sắp được gặp nhau, cô cong môi lên, “Cám ơn.”
Lúc cô cười như vậy lực sát thương rất lớn, mấy binh sĩ bên cạnh đều nhìn đến sửng sỡ.
Thiệu Tuấn cười nhẹ, “Ký túc xá của Lục thiếu tá ở bên kia, tôi dẫn cô qua nghỉ ngơi một lát nhé?”
Minh Chúc không mang va ly hành lý gì cả, chỉ mang theo một ba lô nhỏ, bên trong chỉ có mấy bộ quần áo và vật dụng hằng ngày, cô gật đầu: “Được.”
“Thế nhưng, anh ấy không phải ở một mình, mà ở cùng phòng với Hàn Tĩnh.”
“Không sao, tôi chỉ cần để đồ xuống là được rồi.”
Còn về những cái khác.
Cứ gặp được anh rồi tính vậy.
Mặt trời lặn, sắc trời dần tối lại.
Mấy chiếc xe bọc thép dừng bên ngoài doanh trại, Lục Trác Phong từ trên xe nhảy xuống, đưa tay tháo nón xuống, mái tóc ngắn sát da đầu lộ ra, nhanh chân đi vào bên trong.
Bốn tiếng trước –
Bên ngoài tiền tuyến, Lục Trác Phong vừa mới chuẩn bị nhảy lên xe bọc thép, Bành Đức từ phía bên kia chạy tới, vừa hưng phấn vừa kích động hô: “Đội trưởng, đội trường, anh đợi một lát.”
Lục Trác Phong một tay vịn cửa xe, trèo lên, liếc nhìn cậu ta một cái, “Chuyện gì mà vội vàng hấp tấp dữ vậy.”
Bành Đức đứng ngay ngắn trước mặt anh, hơi thở hổn hển: “Bên doanh trại có người đưa tin qua, quân y Thiệu dẫn theo một người phụ nữ trở về, vô cùng đẹp lại có phong vị, tóc dài đến eo, vừa đen vừa bóng, còn mặc một thân sườn xám, chắc chắn là chị dâu đến tìm anh.”
Lục Trác Phong đột ngột quay đầu lại nhìn cậu, “Cậu nói cái gì?”
Bành Đức cười ha ha: “Tôi nói quân y Thiệu dẫn theo một người phụ nữ từ trên xe y tế về, nghe qua miêu tả của người kia, chắc chắn là chị dâu.”
Lục Trác Phong cắn lấy đầu lưỡi, nửa híp mắt, đảo qua đảo lại mấy lần, “Người kia đâu?”
“Đang ở nơi đóng quân ạ.”
“Tôi nói người đưa tin.”
“À à, đưa tin xong đã quay về rồi.”
Lục Trác Phong cắn môi dưới, gật đầu, sắc mặt đã khôi phục lại sự bình tĩnh, “Tôi biết rồi.”
Bành Đức á một tiếng, biết rồi vậy còn ở nơi này làm gì? Không phải là anh nên tranh thủ thời gian lái xe chạy trở về sao? Lục Trác Phong liếc nhìn cậu ta một cái, thanh âm lạnh lùng nói: “Còn thất thần làm gì, nên làm cái gì thì làm cái đó đi.”
Bành Đức chớp mắt một cái liền chạy mất.
Lục Trác Phong nhắm mắt lại, đầu cúi thấp nhìn xuống tấm thép dưới chân mình, nặng nề hít vào một hơi, hai ngày trước anh có gọi điện thoại cho cô, cô gái kia một câu cũng không nói gì, vậy mà hôm nay không nói tiếng nào đã chạy tới chỗ này tìm anh.
Thật là –
Gan càng lúc càng lớn mà.
—————————————
Lục Trác Phong đi vào nơi đóng quân, đi ngang qua vườn rau cằn cỗi kia, Thiệu Tuấn dựa vào khung cửa, cười híp mắt nhìn anh: “Lục thiếu tá, anh về rồi sao?”
“Người đâu?” Lục Trác Phong cũng không nói nhảm với anh ta.
“Ai?”
Thiệu Tuấn biết rõ còn cố hỏi
Lục Trác Phong liếc nhìn anh ta một cái, nhàn nhạt nói: “Vợ tôi.”
Thiệu Tuấn cười nhạo, cũng không dám cù cưa thêm, chỉ chỉ doanh trại phía đối diện, “Đang ăn cơm bên trong ấy.”
Lục Trác Phong bước nhanh qua, người bên trong doanh phòng dường như có cảm ứng, từ bên trong đi ra, lẳng lặng đứng tại cửa nhìn anh, ánh mắt hai người chạm vào nhau, phảng phất như đã qua một thế kỷ vậy.
Người đàn ông một thân đồng phục tác chiến, cao lớn thẳng tắp, trên người có chút phong trần bụi đất, những vẫn đẹp trai anh tuấn như trước. Minh Chúc gần như si mê mà nhìn anh, chầm chậm cong khoé môi lên, cười khoe cả môi hồng răng trắng, xinh đẹp đến không thể tưởng tượng được.
Người đưa tin đã nói đúng,
Trong căn phòng này, cũng không có người phụ nữ nào xinh đẹp hơn cô, cứ cho là người tình trong mắt hoá Tây Thi đi, Lục Trác Phong cảm thấy mình sống nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy ai đẹp bằng cô. Đương nhiên cho dù có xinh đẹp như cô, nhưng cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chú ý tới.
Lục Trác Phong mặt lạnh đi, bước qua, hai người một người đứng trong cừa, một người đứng ngoài cửa, yên lặng nhìn nhau.
Trên mặt anh không lộ ra biểu cảm gì, từ trên cao nhìn xuống cô.
Ánh mắt Minh Chúc nhìn anh, chậm rãi phát hiện có gì đó không đúng.
Anh đang tức giận.
Không nói không rằng, thật sự là đang tức giận.
Minh Chúc kéo kéo tay anh, nhỏ giọng lấy lòng anh: “Lục Trác Phong, anh … không vui sao?”
Lục Trác Phong cắn răng, cười lạnh một tiếng: “Anh thật sự rất vui, ở cái chỗ này mà em cũng có thể cho anh niềm vui bất ngờ như vậy.”
Trong lòng Minh Chúc hơi hồi hộp, có chút luống cuống, ngón tay nắm lấy bàn tay anh, hướng mắt nhìn về phía sau, một đám binh lính đứng đằng kia xung quanh Thiệu Tuấn, khẽ khẽ bàn tán gì đó, ai cũng một mặt xem trò vui nhìn về phía bên này.
Bên này là nhà ăn, bọn họ đứng ở đây làm đám binh lính kia không tới ăn cơm được.
Lục Trác Phong hít một hơi thật sâu, tạm thời đè xuống nỗi tức giận kia, giữ chặt tay của cô kéo cô ra ngoài, Minh Chúc cố gắng bắt kịp bước chân của anh, nghiêng đầu nhìn anh, “Anh thật sự tức giận rồi sao? Em không phải cố ý, em đã cân nhắc kỹ lưỡng, cũng đã hỏi qua, bên này có thể em mới đến, quân y Thiệu nói, mấy ngày trước còn có vợ của một sĩ quan đi qua đây, vừa mới đi khỏi … Lúc đầu em cũng muốn nói cho anh biết, nhưng nghĩ lại, vẫn là quyết định không nói, muốn cho anh niềm vui bất ngờ …”
Cô líu lo giải thích không ngừng.
Lục Trác Phong dừng lại trước cửa phòng ký túc xá, đẩy cửa ra, đem người kéo vào trong.
Minh Chúc quay đầu nhìn anh, “Haizz, …”
Vừa dứt lời liền bị người đàn ông đè lên trên cánh cửa.
Tim Minh Chúc bụm bụp nhảy lên, lập tức đưa tay ôm lấy cổ anh, cả người nửa đu nửa bám trên người anh, lại cong môi lên một lần nữa, “Anh đừng có nóng giận có được hay không? Nói gì với em đi … Em ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, anh đừng có xụ mặt như vậy có được không, anh còn như vậy, người bên ngoài đều cho rằng anh muốn bạo lực gia đình …”
Lục Trác Phong rủ mắt xuống nhìn cô, tay vuốt ve trên đùi cô, mặt Minh Chúc đỏ lên, đôi mắt ngập nước nhìn anh.
Váy dài bị bàn tay kia một đường kéo lên trên, cuốn lại trên tay anh, bàn tay to lớn thon dài trực tiếp chạm vào đùi trong non mịn của cô, Lục Trác Phong sờ soạng trên đùi cô mấy lần, lại trượt lên, chạm đến quần an toàn, ngón tay cứ nấn ná trên lưng quần an toàn của cô thăm dò mấy lần, trượt qua bờ mông mềm mại của cô.
Bốp –
Một tiếng.
Bàn tay anh nhẹ nhàng đánh lên mông cô.
Mặt Minh Chúc trong nháy mắt trở nên đỏ lựng, giương mắt trừng anh.
Lục Trác Phong rút tay ra, chậm rãi kéo làn váy nhăn nhúm của cô xuống, cúi đầu nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Bạo lực gia đình dạy dỗ em một chút, chứ không em sẽ không nghe lời.”
Minh Chúc thở hổn hển: “Anh khốn nạn, làm gì có ai bạo lực gia đình như thế …”
Đánh đòn sao, cô từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai đánh mông bao giờ.
Lục Trác Phong cúi đầu, nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, vẫn còn được, bộ sườn xám màu trắng tay lửng này cũng có thể coi là kín đáo, phụ nữ nơi đây thỉnh thoảng cũng sẽ mặc váy, cho nên cô mặc như thế này cũng không tính là quá nổi bật, chỉ là, sườn xám, quả thật có hơi khác biệt.
“Tới đây sao không nói cho anh một tiếng?” Lục Trác Phong đứng thẳng người, từ trên cao liếc nhìn cô, căn bản là không hề có sự chuẩn bị của một nụ hôn trùng phùng, thế mà lại bắt đầu đặt câu hỏi với cô trước tiên.
Minh Chúc cảm thấy cứ thế này mà trò chuyện, thể nào cô cũng sẽ bị mắng.
Cô chợt nhớ đến Chu Nghi Ninh, đàn ông mà tức giận thì ngủ một giấc là xong..
Hiện giờ, ngủ một giấc chắc chắn không phải là giải pháp.
Cô nhón chân lên, ôm lấy cổ anh, cắn cắn môi anh, cứ như một con mèo nhỏ vừa liếm vừa cắn, đầu lưỡi còn cố ý chui vào, người đàn ông cũng không hề ngăn cản, cứ tuỳ cô treo trên người anh muốn làm gì thì làm.
Lòng dạ sắt đá thế sao?
Minh Chúc có hơi nhụt chí, lại cắn anh một cái, chuẩn bị rút lui, thành thành thật thật nhận sai thì hơn.
Trên lưng bỗng nhiên bị siết chặt.
Lục Trác Phong áp người xuống, một lần nữa ép người cô dựa lưng vào tường, nặng nề hôn lên môi cô, Minh Chúc khẽ ưm một tiếng, ngẩng mặt lên, nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của anh.
Đúng lúc hai người đang hôn đến triền miên, cửa đột nhiên bị ai đó đẩy ra một chút.
Minh Chúc giật nảy mình, xém chút nữa đã cắn trúng đầu lưỡi của Lục Trác Phong, may mà Lục Trác Phong phản xạ nhanh, đầu lưỡi anh cắn ở giữa răng, cúi đầu nhìn cô.
Cửa lại bị người ta đẩy thêm hai lần, Lục Trác Phong ôm lấy Minh Chúc, không hề nhúc nhích.
Hàn Tĩnh mắng một câu: “Bị cái gì vậy? Cửa hỏng rồi sao?”
Minh Chúc gấp đến không biết phải làm sao, xém chút là quên, Lục Trác Phong và Hàn Tĩnh ở cùng một phòng ký túc xá, cô đẩy đẩy Lục Trác Phong, Lục Trác Phong nửa híp mắt, ôm cô lùi về sau ba bước.
Một giây sau.
Rầm –
Cửa bị ai đó mạnh bạo đạp ra.
Hàn Tĩnh đứng ngoài cửa, trừng to mắt, kinh ngạc nhìn xem Lục Trác Phong, lại nhìn Minh Chúc ngây ra như phỗng trong ngực anh cứ như từ trong không khí nhảy ra, “Đậu moá, tớ đang bị hoa mắt sao?”
Lục Trác Phong nhàn nhạt liếc anh một cái, “Sao không gõ cửa?”
Hàn Tĩnh: …
Đây con mẹ nó là ký túc xá của anh, anh đi vào phòng ký túc xá của mình còn phải gõ cửa sao?
“Không phải, sao Minh Chúc lại ở đây?”
Minh Chúc gấp gáp, gương mặt ửng đỏ, “Em vừa đến hồi chiều, đến thăm một chút.”
Hàn Tĩnh quay đầu nhìn xem bên ngoài, có chút mơ hồ, “Không đúng, sao không ai nói với tớ? Tớ mà biết hai người đang ở trong phòng, chắc chắn tớ sẽ không tới quấy rầy.” Anh ho khan một tiếng, “Tớ đi trước, hai người cứ tiếp tục …”
Nói xong, quay đi thật.
Minh Chúc có chút xấu hổ, ngẩng đầu nhìn Lục Trác Phong, “Anh ăn cơm chưa, nếu chưa thì anh đi ăn cơm đi?”
Lục Trác Phong nhìn cánh cửa kia, cười thành tiếng, “Em đi với anh?”
Trong phòng ăn chắc hẳn có rất nhiều người, Minh Chúc không muốn bị vây xem, nghĩ nghĩ, “Em ăn no rồi, em ở lại phòng đợi anh vậy …”
“Được, anh sẽ quay lại sớm thôi.”
Anh xoa xoa đầu cô rồi bước đi.
———————————
Phòng ký túc xá có hai chiếc giường đơn, Minh Chúc ngồi trên ghế một hồi, quét mắt nhìn qua cái giường kia, nghĩ đến một vấn đề nghiêm trọng hơn, tối nay cô ngủ ở đâu?
Lục Trác Phong ăn cơm với tốc độ chóng mắt, hai ba muỗng đã ăn xong.
Đứng thẳng dậy, cũng không thấy đám nhóc kia, đám người này nhất định là đang bàn tán sau lưng anh rồi.
Sắc trời đã tối, Lục Trác Phong đi xuyên qua mấy doanh trại, trên đường có gặp qua mấy người Bành Đức và Trương Vũ Lâm, lần này Trương Vũ Lâm cũng theo tới, cậu gãi đầu, “Đội trưởng, vậy đêm nay chị dâu ngủ ở đâu? Nếu không thì sắp xếp một gian phòng nhé?”
Lục Trác Phong: “Không cần, bên phòng Thiệu Tuấn không phải còn dư một giường sao?”
Trương Vũ Lâm không phản ứng kịp, vẻ mặt kinh ngạc: “Á? Chị dâu …”
“Á cái gì?” Lục Trác Phong đạp cậu một cước, tức giận nói, “Để Hàn Tĩnh qua đó ngủ.”
“À à à à …”
Trương Vũ Lâm nhận ra mình nói sai, bị doạ phát khiếp, thấp thỏm nhìn Lục Trác Phong.
Lục Trác Phong vội vã quay về với Minh Chúc, không thèm để ý đến cậu ta, quay người muốn đi cho nhanh, thằng nhóc Bành Đức kia lại kêu lên, anh hơi không kiên nhẫn quay đầu lại, “Có chuyện gì thì nói mau, ấp a ấp úng cái gì?”
Bành Đức ho khan một tiếng: “Chính là cái kia, Đội trưởng, quân y Thiệu hỏi anh, vật dụng kế hoạch hoá gia đình có cần hay không? Bên anh ấy có …”
- Hết Chương 78-
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
317 chương
455 chương
17 chương
45 chương