Đường Hinh nói xong câu nói kia, bӛng nhiên nhӟ lại lần trưӟc chính mình đá mӝt gối lên chӛ kia, không phải lần trưӟc bӏ cô phá hỏng rồi đấy chứ? Hay là ngày hôm qua bӏ chuyӋn của Đoàn làm phim tinh thần căng thẳng cả ngày, làm lụng vất vả quá mức, quá mӋt mỏi? Cho nên lần đầu tiên đã vô cùng nhanh chóng? Cô suy nghĩ... Đường Vӵc hít mӝt hơi thật sâu. Đẹp chứ không xài đưӧc. Nhӳng lời này đối vӟi đàn ông mà nói quả thӵc là vô cùng nhục nhã, mặt Đường Vӵc đen như đáy nồi, ánh mắt nặng nề mà nhìn chằm chằm Đường Hinh, nhìn đến mức Đường Hinh phải run lên, hối hận trong nháy mắt: Xong rồi xong rồi, nói sai lời rồi... Đều do đám cư dân mạng trên Douban nói quá nhiều, làm cô bӏ nhiễm. Đường Vӵc bӛng nhiên cười lạnh mӝt tiếng: "Em nói cái gì?" Đường Hinh giả lả cười cười mӝt chút, muốn bә sung, "Em... chưa nói gì hết!" "Hả? Nói lại lần nӳa xem." Đường Hinh lại run lên, chậm rãi lùi ra đằng sau, đầu "bụp" mӝt tiếng, đụng phải đầu giường, cô ôm đầu, vӝi vàng lắc: "Thật sӵ là cái gì cũng chưa nói, anh nghe lầm rồi, anh..." Đường Vӵc trầm mặt đè eo cô lại, kéo người trở về, đè ở dưӟi thân, nắm cằm cô, nghiến răng nghiến lӧi hỏi: "Đẹp chứ không xài đưӧc?" Đường Hinh thét chói tai, cảm giác đưӧc Đường Vӵc muốn baӑ lӵc gia đình, "Em thật sӵ chưa nói gì hết! Anh bӏ ảo giác, ảo giác rồi!" Cô múa máy tay chân giãy giụa, Đường Vӵc đè tay cô lại, kéo lên đӍnh đầu, Đường Hinh cӑ quậy vài cái, muốn nhích cũng không nhích đưӧc, cô gấp gáp, vặn vẹo cả người, sắp khóc tӟi nơi, "Đường Vӵc anh mau thả em ra .... Nếu anh dám khi dễ em, em... em nhất đӏnh sẽ mang thù!" Cô còn muốn báo thù! "Tiểu bá vương chưa bao giờ chӏu thiӋt? Hӱm?" Đường Vӵc hít mӝt hơi thật sâu, hai người không mảnh vải che thân, cô nằm dưӟi thân anh vặn vẹo như rắn nưӟc, da thӏt non mӏn trơn trưӧt cӑ trên người anh, bӝ ngӵc mềm mại run loạn cả lên, anh nhìn xem chằm chằm, từ từ, cơn tức giận đã thay đәi mùi vӏ. Anh... lại suy nghĩ. Đường Hinh còn chưa nhận ra, còn đang cӵa quậy, lại vô cùng sӧ hãi mà nói: "Còn chưa sӧ sao, nếu mà anh dám khi dễ em, em..." "Em thế nào?" Đường Vӵc nhấc chân, phòng ngừa cô đá chân lung tung. Như vầy, cả người đều bӏ Đường Vӵc chặn ngang, không thể đӝng đậy, chӍ có thể giương mắt trừng anh. Sắc mặt Đường Vӵc ӱng đỏ, ánh mắt nhìn cô cũng đã thay đәi, Đường Hinh trừng mắt nhìn mӝt chút, đӝt nhiên cảm giác đưӧc có cái gì đó không đúng, cúi đầu đưa mắt nhìn, lại cӑ cӑ vài cái, sau đó, có chút không thể tin đưӧc mà ngẩng đầu nhìn anh: "..." Nhanh như vậy sao? Đường Vӵc hừ nhẹ mӝt tiếng, rũ mắt nhìn cô, như cười như không: "Thӱ lại lần nӳa, nhìn xem rốt cuӝc có phải là đẹp chứ không đưӧc hay không!" Vẻ mặt Đường Hinh kinh hoảng, "Không cần... Em còn đau đấy!" "Làm nhiều thêm vài lần sẽ không đau nӳa." Đường Vӵc cúi đầu cắn môi cô, đầu lưӥi chui vào, Đường Hinh nức nở giãy giụa vài cái, lại bӏ kӻ thuật hôn thuần thục của anh chinh phục, mềm thành nưӟc ở dưӟi thân anh, cánh tay ôm lấy cә anh, hôn đáp lại anh. Trong căn phòng tối, chӍ có tiếng thở dốc nặng nề xen lẫn vào nhau, khiến người nghe đưӧc mặt đỏ tim đập. Đường Hinh đỏ mặt, nhìn người đàn ông đang trầm mӋ trong dục vӑng đè trên người mình, cảm thấy giờ phút này Đưӧc Vӵc vô cùng dụ hoặc, cô nhӏn không đưӧc duӛi tay vuốt ve mặt anh, nhỏ giӑng nói: "Đường Vӵc, anh thật là đẹp trai..." Đầu gối Đường Vӵc chặn giӳa hai chân cô, chống tay bên người cô, ôm eo rồi cười nhạt bên tai cô: "Anh không chӍ đẹp, còn xài tốt nӳa." Đường Hinh: ".... Em thu hồi câu nói kia còn chưa đưӧc sao?" "Không đưӧc." Giây tiếp theo, liền trӵc tiếp đi vào. Đường Hinh không thoải mái mà lầm bầm, Đường Vӵc lấp kín miӋng cô, lúc nãy quả thật là dốc toàn lӵc, không thèm quan tâm cô có khóc lóc xin tha cũng không ngừng lại, còn vừa làm vừa hỏi: "Có sӱ dụng tốt không?" Vừa mӟi bắt đầu Đường Hinh còn có thể đấu vӟi anh: "Không..." Đến sau cùng, chӍ còn có thể xin tha mạng. Lăn qua lӝn lại hai lần, Đường Hinh bӏ chӍnh tӟi mức nhӳng lời không muốn nói đều nói ra hết cả. Đường Vӵc nếu không phải thấy vӋt máu dính trên ga giường, nảy sinh đau lòng, còn muốn thêm lần nӳa. Đường Vӵc ôm người đi vào phòng tắm rӱa sạch, lại ôm về trên giường, đi ra phòng bếp uống ly nưӟc, rồi lại cầm ly đi vào phòng ngủ, đi đến mép giường, Đường Hinh đã nhắm mắt ngủ rồi. Anh kéo người cô ôm lên, để cô dӵa vào trong lồng ngӵc, thấp giӑng gӑi cô, "Uống chút nưӟc rồi ngủ tiếp." Đường Hinh bӏ đánh thức, có chút phiền toái, lẩm bẩm nói: "Không uống." Vặn người, liền muốn bỏ lên trở lại trên giường. Đường Vӵc nắm cằm cô, đưa ly đến sát môi cô, cười khẽ: "Không uống sao? Mӟi vừa nãy chảy nhiều nưӟc như vậy, uống chút đi." Trong nháy mắt đã đâm trúng điểm yếu của tiểu bá vương: "...." Mặt cô đỏ lӵng, nhắm mắt lại cắn cái ly, hàm răng cắn trên gốm sứ, vang lên lách cách. Đường Vӵc chính là loại lưu manh ngầm, ngày thường mang bӝ dáng tәng giám đốc cao cao tại thưӧng, cởi quần áo chính là đại lưu manh!! Cô uống nưӟc xong, xoay người bò lên trên giường. Đường Vӵc nhưӟng mày, xoa xoa đầu cô, đặt cái ly lên trên tủ đầu giường, xốc tấm chắn mỏng lên, ôm lấy cô từ phía sau. Đường Hinh mơ mơ màng màng, nằm cӑ cӑ trong lồng ngӵc anh, tìm đưӧc vӏ trí thoải mái, liền yên tâm ngủ. Đã nhiều năm như vậy, đã có người ngủ chung. Vẫn là người đàn ông cô thích. Thật tốt. ....... Giӳa trưa ngày hôm sau, lúc Đường Hinh tӍnh lại, Đường Vӵc đã sӟm không còn ở đây nӳa. Cô cầm điӋn thoại di đӝng quá, nhìn đến Wechat lại có 99 cái bao lì xì [anh thích em], cùng vӟi mấy tin nhắn. 7:00: Anh đến công ty, mấy ngày nay sẽ rất bận, buәi tối và buәi trưa chắc là không thể ăn cơm cùng vӟi em, nếu em quá buồn chán, có thể tӟi văn phòng của anh. 7:01: Hành lý của em anh đã mang về nhà rồi, chìa khoá nhà anh để ở trên bàn trà trong phòng khách. 7:04: Anh biết ba mẹ em thӍnh thoảng sẽ đến đây, cho nên, cũng không cần em dӑn qua hoàn toàn, còn cần mang cái gì thì tranh thủ thu dӑn mӝt chút, buәi tối anh đến đón em. 10:50: HiӋn giờ có chút viӋc, ngày mai anh phải đi công tác mӝt chuyến. 11:40: Ặc, tiểu phú bà còn ngủ sao? Nên thu bao lì xì rồi. Đường Hinh: "...." Nhìn mӝt loạt bao lì xì và tin nhắn kia, có chút câm nín, nhӏn không đưӧc hừ mӝt tiếng: "Đường Vӵc đại móng heo này, dӵa vào cái gì mà tӵ tiӋn quyết đӏnh chuyӋn sống chung chứ! Em có nói đồng ý rồi sao? Nói rồi sao? Đừng tưởng rằng cứ phát bao lì xì cho em là đưӧc." Đường Hinh trӵc tiếp xem nhẹ 99 cái bao lì xì. Lúc này mà còn thu bao lì xì, liền cảm thấy chính mình như bӏ Đường vӵc mua chuӝc vậy. Cô nghĩ nghĩ, ngồi xếp bằng ở đầu giường, bắt đầu phát bao lì xì cho Đường Vӵc. .... Đường Vӵc đặt điӋn thoại di đӝng lên bàn, trӧ lý Cao đang báo cáo tiến triển công viӋc, di đӝng đӝt nhiên điên cuồng rung lên, tiếng nói của trӧ lý Cao đӝt ngӝt khӵng lại, yên lặng nhìn thoáng qua. Đường Vӵc liếc mắt, cầm lấy di đӝng "Tiếp tục nói." Trӧ lý Cao: "Bӏ thương nghiêm trӑng nhất chính là chú nhỏ của ngài, chân của ông ấy có thể phải cắt chi lần thứ hai. Có mӝt người nhiếp ảnh gia bӏ chấn đӝng não, hiӋn giờ vẫn còn đang theo dõi..." Đường Vӵc vừa nghe, vừa mở khung chat Wechat. Đường Hinh vẫn còn đang tiếp tục phát bao lì xì. Anh: "..." Tiểu phú bà đây là bӏ làm sao? Đường Vӵc nhíu mày, đánh mӝt chuӛi dấu chấm hỏi:????? Tốc đӝt tay của Đường Hinh quá nhanh, say mê phát bao lì xì, vốn dĩ là vẫn không nhìn thấy, hoặc là thấy, cũng không thèm quan tâm. Trӧ lý Cao nhìn sắc mặt của Đường Vӵc, báo cáo cũng trở nên chậm rãi hơn, còn muốn cậu tiếp tục nói sao? Đường Vӵc buông điӋn thoại xuống, ngẩng đầu nhìn cậu, "Tiếp tục nói, thất thần làm gì?" Trӧ lý Cao lập tức ngẩng đầu, "Vâng." Chờ sau khi trӧ lý Cao đi khỏi, Đường Vӵc trӵc tiếp gӑi điӋn thoại qua. Đường Hinh đang đánh răng, cô nhận điӋn thoại, nói chuyӋn có chút không rõ ràng: "Anh nhӟ thu bao lì xì nha, phí phục vụ tối hôm qua..." Đường Vӵc hừ lạnh: "Phí phục vụ?" Đường Hinh phun ra mӝt ngụm bӑt, súc mӝt ngụm nưӟc rồi nhә ra, nói chuyӋn rõ ràng, "Đúng vậy, không phải anh cũng đã phát cho em rồi sao? Có qua có lại." Đường Vӵc: "..." Anh hít mӝt hơi thật sâu, tối hôm qua không nên buông tha cho cô. Người phụ nӳ này, chính là thiếu đòn mà. Anh phát bao lì xì là muốn phát, thích phát, thích nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của cô khi thu bao lì xì. Có thể giống nhau đưӧc sao? Đường Vӵc vô cùng rõ ràng giờ phút này Đường Hinh đang suy nghĩ cái gì, cũng bởi vì quá rõ ràng, cho nên mӟi tức giận. Đường Hinh đӧi mӝt hồi lâu không đӧi anh trả lời, đi đến phòng khách, quả nhiên nhìn thấy trên mặt bàn có mӝt chùm chìa khoá, cô cầm lấy chùm chìa khoá, nhiều chìa khoá như vậy... Đường Vӵc là đem tất cả chìa khoá của mấy căn nhà anh sở hӳu đưa cho cô sao? Nhà của Đường Vӵc đӏa chӍ ở đâu? Cô hừ mӝt tiếng: "Còn nӳa, em chưa hề nói muốn dӑn qua nhà anh ở đâu." Đường Vӵc cười, "Nếu không thì anh dӑn qua?" Đường Hinh: ".... Da mặt anh sao càng ngày càng dày!" Đường Vӵc tӵa lưng vào ghế ngồi, sờ đến hӝp thuốc, rút ra mӝt điếu châm lӱa, cúi đầu hút mӝt hơi, làm bӝ làm tӏch mà thở dài: "Không còn cách nào khác, bạn gái da mặt vừa dày vừa bá đạo, da mặt anh nếu mà không dày mӝt chút, sẽ bӏ ăn hiếp, đàn ông mà, uy nghiêm để đâu chứ." Đường Hinh bӏ anh chӑc cười, nhӏn không đưӧc cười thành tiếng: "Uy nghiêm của đàn ông không phải từ trên giường mà ra sao?" Đường Vӵc liếm môi, giӑng điӋu nhàn nhạt: "Đường Hinh, anh thấy em là chưa bӏ dạy dӛ đủ đâu." Đường Hinh lập tức ngậm miӋng. "Thật không muốn ở cùng anh sao?" Đường Vӵc gảy gảy tàn thuốc, lười nhác dӵa vào trên ghế, có chút không để ý, "Em không phải nói rồi sao? Không cần lãng phí cuӝc sống cùng thời gian làm ra vẻ, nếu chúng ta đã ở bên nhau, làm cũng đã làm rồi, ở cùng nhau là chuyӋn thuận theo tӵ nhiên, cũng là chuyӋn sӟm hay muӝn, vì cái gì mà phải mӝt hai đӧi đến sau này?" Cái official Weibo kia... Cứ như là mӝt cục đá lӟn. Đường Hinh có cảm giác cứ như có tảng đá lӟn Ngũ Hành Sơn đè trên người mình, ngay cả cơ hӝi xoay người cũng không có, thế mà cô cũng cám thấy Đường Vӵc nói rất có đạo lý, đúng vậy, vì cái gì phải đӧi về sau? Dù sao... Cũng là chuyӋn sӟm hay muӝn. "Buәi tối anh đi đón em? Nhé?" Đường Vӵc dӏu dàng nói. "...." "Cứ như vậy đi." Đường Vӵc cười cười, "Đem đồ đạc thu dӑn tốt đi, chờ anh." Đường Hinh vӝi vàng nói: "Vẫn là chờ anh đi công tác trở về đi, anh xem anh đi công tác để em mӝt mình ở lại bên kia, vừa xa vừa cô đơn vừa bất lӵc, em sẽ rất sӧ!" Đường Vӵc nghĩ nghĩ, cũng đúng, cúi người dập tắt điếu thuốc, giӑng điӋu tӵ nhiên mà nói: "Đưӧc, vậy tối anh anh qua chӛ em." Lại tӟi? Đường Hinh trӧn trắng mắt, nũng nӏu mà nói: "Đường Vӵc, tối nay để em ngủ ngon mӝt bӳa đưӧc chưa? Thả lỏng tinh thần chờ anh trở về!" Đường Vӵc: "... Cùng nhau nói chuyӋn." Đường Hinh: "Tối nay anh nghӍ ngơi cho tốt đi, ngày mai phải đi công tác, đừng để mӋt nhӑc quá." Đường Vӵc cười khẽ thành tiếng: "Quên đi, chờ anh đi công tác trở về rồi đi đón em." "Vâng...." Cúp máy điӋn thoại. Cơm hӝp Đường Hinh đặt cũng tӟi rồi, cô ngồi trên thảm trong phòng khách, vừa xem phim lưӟt di đӝng vừa ăn cơm, cô nhấn mở Douban. Các phản hồi của đám cư dân mạng cô cũng chưa xem, trӵc tiếp đánh chӳ: Tôi đả ngủ vӟi người đàn ông mình thích rồi, đến chuyӋn có xái đưӧc không... Cái này có hơi khó nói, bởi vì lần đâu tiên anh ấy rất mau, chừng năm phút đồng hồ? Sau đó thì đều không muốn nói, quá thảm. ..... Đám cư dân mạng quả nhiên rất rảnh. Ngay lập tức liền có phản hồi. Cư dân mạng 1: Woah woah woah woah woah woah woah! Nhanh chóng như vậy sao? Tối hôm qua vừa mӟi nói ở bên nhau, tối hôm liền ngủ xong rồi, có thể so vӟi 419 nha! Cư dân mạng 2: A a a a a a a a a nhanh chóng thӵc sӵ! Không biết vì sao lại vô cùng vui vẻ! Có cảm giác chính mình có thể tin tưởng vào tình yêu! Cư dân mạng 3: Xài đưӧc hay không còn không biết sao? Chứ này là kiểu gì đây? Vậy có đưӧc... cao trào hay không? Cư dân mạng 4: Tôi thấy cần phải phân tích chín kí tӵ "Sau đó thì đều không muốn nói, quá thảm" này, cảm thấy chủ thӟt đang khoe khoang trá hình, lần đầu tiên năm phút đồng hồ hơn phân nӱa là trai tân, tӟi năm nay rồi là chủ thӟt còn tìm đưӧc trai tân chất lưӧng tốt như vậy sao? Đường Hinh lưӟt lưӟt bình luận, đӝt nhiên bừng tӍnh đại ngӝt, trai... tân ...!!!!! Sao từ trưӟc đến nay không nghĩ đến vấn đề này? Đường Vӵc đây là lần đầu tiên sao? Vậy kӻ thuật hôn siêu viӋt của anh là từ đâu mà có? Đường Hinh có nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, muốn hỏi Đường Vӵc mӝt chút, lại không dám hỏi, người đàn ông này mà tức lên, thì còn ghê gӟm hơn cả cô. Không dám chӑc không dám chӑc. .... Buәi tối, nhận đưӧc điӋn thoại của Minh Chúc. Đường Hinh và Vưu Hoan đều rất vui vẻ, liền chờ cô nàng trở vể. Mặt khác, mấy trăm nhân viên trong Đoàn làm phim cũng đang đưӧc sắp xếp trở về, lần này Đoàn làm phim xảy ra chuyӋn, bên cạnh viӋc cә phiếu của công ty bӏ trưӧt dốc, có có vấn đề xảy ra bên phía phân chia hӧp đồng, lần này Đường Vӵc đi công tác chính là vì chuyӋn này. Đường Hinh đối vӟi nhӳng điều này không hiểu rõ lắm, chӍ biết anh rất bận, hai người chӍ có thể đӧi buәi tối trò chuyӋn đưӧc chốc lát. Bốn ngày sau, Minh Chúc đã trở lại. Đường hinh cùng bà ngoại và Thẩm Mạn đi đón Minh Chúc, chủ yếu là muốn gặp cô ấy mӝt chút, gặp đưӧc Minh Chúc, hai người chӍ lo ôm rồi nói chuyӋn phiếm. Hơn nӳa bà ngoại và Thẩm Mạn cũng ở đó, cô có nhiều lời muốn nói đều không tiӋn nói, cũng có rất nhiều lời muốn nói, cũng có rất nhiều chuyӋn muốn kể cho ấy biết. Còn muốn hỏi cô ấy, chuyӋn ở Ca Lӧi Á. Đều chӍ có thể chӏu đӵng. Buәi tối, ba người hàn huyӋn trên nhóm chat Wechat đưӧc chốc lát, bởi vì Tiểu đӝi trưởng đã hy sinh, Đường Hinh và Minh Chúc đều không mấy vui vẻ, cả hai người đều rất khә sở. Đường Hinh còn nhӟ rõ bӝ dáng thật thà mà đẹp trai của Tiểu đӝi trưởng, như thế nào nói không còn liền không còn đưӧc chứ? Vừa nãy Minh Chúc hỏi cô: "Cậu nói xem, Lâm Tӱ Du có hối hận hay không?" Không đӧi cô trả lời, Minh Chúc lại nói mӝt câu: "Sẽ có đi." Đường Hinh nhӟ tӟi Lâm Tӱ Du, cô không biết Lâm Tӱ Du sau này có thӵc sӵ hối hận hay không... Nhưng nếu là cô, cô chắc chắn sẽ hối hận. Không chӍ có hối hận, còn rất khә sở nӳa. Không thể nào tưởng tưӧng nәi. Cô cũng không phải là Lâm Tӱ Du, không cách nào hiểu đưӧc cảm giác của cô ấy. ChӍ là đӝt nhiên nảy sinh đồng cảm, cũng đӝt nhiên rất nhӟ Đường Vӵc. Cô nhắn tin nhắn Wechat cho Đường Vӵc: "Đường Vӵc, em thích anh, chúng ta cùng ở bên nhau thật hạnh phúc đi." Đường Vӵc vừa mӟi trở lại khách sạn, nhìn thấy tin nhắn Wechat này, sӱng sốt mӝt chút, cười. [chúng ta không phải vẫn luôn hạnh phúc bên nhau sao?] [đúng vậy, sau này càng phải tốt hơn mӟi đưӧc.] [Ừ, tiểu bá vương] [ngoan, bá vương long.] Chiều ngày hôm sau, Đường Hinh thu dӑn hành lý gӑn gàng, cô cũng không mang quá nhiều đồ đạc, bởi vì thӍnh thoảng vẫn phải về nhà ở, cho nên mang trưӟc mӝt số đồ đạc cần dùng qua bên Đường Vӵc. Cô đẩy mӝt va li hành lý lӟn, dӑn lên xe, tӵ mình lái đến nhà Đường Vӵc. Đường Vӵc ở trong mӝt tiểu khu rất xa hoa, loại mà vừa nhìn liền biết đưӧc chӍ có người giàu có mӟi ở nәi. Đường Hinh đậu xe trong gara tầng hầm, lên lầu, lấy chìa khoá ra mở cӱa, Đường Vӵc thật là, đưa cho cô cả chùm chìa khoá, cô cũng không biết cái nào là cái nào đành thӱ mӝt phen, thӱ hai phút sau mӟi mở đưӧc cӱa. Nhà của người giàu có thật là lӟn, trang trí đơn gian mà tinh xảo. Đường Hinh cảm thấy chính mình đưӧc hời, ở nơi này không lo thiếu thốn gì đâu! Cô đẩy mạnh va li hành lý, tìm đưӧc phòng ngủ chính, đứng ở cӱa, nhìn cái giườn lӟn dài hai mét kia, mặt lặng lẽ đỏ lên, giường của nhà tư bản thật lӟn mà! Có thể tuỳ tiӋn quay cuồng. Đường Hinh tìm đưӧc phỏng để quần áo, tìm đưӧc va li hành lý của mình bӏ Đường Vӵc đem đi hôm bӳa, cái tên này... Ngay cả phòng để quần áo cũng đã dӑn dẹp cho cô, để lại phần lӟn không gian dành cho cô. Đồ đạc trong va li hành lý cũng bӏ anh dӑn ra hết, quần áo đã xếp gӑn gàng, nhӳng đồ vật khác thì đặt ở mӝt góc. Cũng rất biết chăm sóc đấy nhӍ. Đường Hinh cười thành tiếng, mở va li hành lý ra bắt đầu dӑn dẹp lại hành lý. Thu dӑn xong đâu đấy, Đường Hinh chụp mӝt tấm ảnh, gӱi cho Đường Vӵc. Anh tối nay sẽ về tӟi. Đường Vӵc vừa đến sân bay, đang chờ lên máy bay, điӋn thoại di đӝng run lên. Mở Wechar ra, liền thấy thấy tấm ảnh chụp của Đường Hinh, khoé miӋng cong lên, tối hôm qua vừa mӟi nói phải ở bên nhau thật hạnh phúc, hôm nay liền cӵc ký nghe lời, anh cười thành tiếng, hỏi: "Tӵ mình đến sao? Nghe lời như vậy à?" Đường Hinh trả lời anh: "Hừ." Đường Vӵc gӑi điӋn thoại qua cho cô, sau khi kết nối, cười nhẹ thành tiếng: "Anh phải lên máy bay rồi, em ở nhà chờ anh." ..... Ba tiếng sau. Đường Vӵc mở cӱa nhà ra, thấy Đường Hinh ngồi trên thảm xem phim, di đӝng không rời tay, đang nói chuyӋn đến say sưa. Nghe thấy tiếng mở cӱa, quay đầu lại nhìn thoáng quá, ngӑt ngào cười: "Đường tәng, vất vả rồi! Hoan nghênh về nhà!" Nói xong, lại quay đầu đi xem TV. Đường Vӵc: "...." Có kiểu hoan nghênh như vậy sao? Tốt xấu gì cũng là giai đoạn yêu đường cuồng nhiӋt, không nên nhào tӟi ôm mӝt chút à? Đường Vӵc bất mãn, ném hành lý sang mӝt bên, bưӟc qua, kéo người ôm lên, Đường Hinh đang nói chuyӋn phiếm cùng vӟi Minh Chúc và Vưu Hoan, ba người nói đến say mê..., hơn nӳa... còn là đề tài không nên. Cô chӝt dạ mà nhìn anh. Đường Vӵc dӵa vào sô pha, đôi chân dài tuỳ ý duӛi ra, hất cằm về phía cô chӍ chӍ, "Đi rót cho anh ly nưӟc đi." Đường Hinh hừ mӝt tiếng, "Ngày đầu tiên ở chung liền sai bảo người ta." Nói xong thở hәn hà hәn hển chạy đi phòng bếp rót nưӟc cho anh, còn không quên mang theo điӋn thoại. Đường Vӵc cười thành tiếng, đưa mắt nhìn iPad của cô, cô đã thay đәi bӝ phim rồi, anh quay đầu nhìn về phía phòng bếp, Đường Hinh vừa cầm điӋn thoại di đӝng đánh chӳ, vừa kiếm cái ly. Nói chuyӋn phiếm vӟi ai mà vui vẻ dӳ vậy? Đường Vӵc đi qua, Đường Hinh đưa lưng về phía anh, cúi đầu đánh chӳ nhanh như gió, vừa đánh chӳ vừa cười, "Lần trưӟc tӟ không nên cười nhạo Lục Trác Phong, tӟ nói cho các cậu biết... Đường Vӵc rất có thể là trai tân! Lần đầu tiên của anh ấy chӍ có năm phút đồng hồ! Hoan Hoan, có phải lần đầu tiên rất nhanh liền có thể giám đӏnh là trai tân đúng không?" Đường Vӵc nhẹ bưӟc chân, đi đường không hề có tiếng đӝng. Cô căn bản là không nghe thấy. Đang say mê nói chuyӋn trên trời dưӟi đất. Đường Vӵc nhìn cái cә trắng nõn của cô, khoé miӋng nhếch lên mӝt cái, bưӟc qua hai bưӟc, kêu mӝt tiếng "Tiểu phú bà," rồi ôm lấy cô từ phía sau. Đường Hinh hoảng sӧ, sӧ hãi kêu thành tiếng: "Á!" Cùng lúc đó. Bụp – ĐiӋn thoại di đӝng rơi trên mặt đất, màn hình nứt ra mӝt đường. Đường Vӵc: "..." Tiểu bá vương dễ bӏ giật mình như vậy sao? Đӝng tác của hai người đồng loạt nhìn về phía màn hình di đӝng, Đường Hinh ra sức vặn vẹo thân mình muốn đi nhặt điӋn thoại di đӝng lên, vốn là không rảnh để đau lòng điӋn thoại di đӝng của chính mình, chӍ lo Đường Vưc nhìn thấy lӏch sӱ trò chuyӋn. "Mua cho em cái..." Thӏ lӵc của Đường Vӵc 10/10, màn hình di đӝng của Đường Hinh cũng đủ lӟn, anh chӍ cần cúi đầu mӝt chút, liếc mắt mӝt cái, liền nhìn thấy mӝt loạt ký tӵ cô vừa mӟi gӱi đi, giӑng nói dừng lại. Giây tiếp theo. Lại nhảy ra mӝt loạt chӳ khác, quả thӵc là đә dầu vào lӱa. Vưu tiểu Hoan: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Năm phút đồng hồ? Lần đầu tiên của Đường tәng nhà cậu thật sӵ chӍ có năm phút đồng hồ sao??? Đường Vӵc: "..." Sắc mặt anh hoàn toàn đen, bên tai ӱng đỏ. Dẹp con mẹ nó chứ.... Năm phút đồng hồ! Cả người Đường Hinh cứng đờ, muốn nhặt điӋn thoại di đӝng lên, bӏ Đường Vӵc gắt gao ôm chặt, tay người đàn ông thật sӵ có lӵc, ngay cả khi không quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận đưӧc anh đang tức giận. Đường Hinh mặc niӋm trong lòng: Cái này là thật sӵ xong rồi xong rồi. Trên màn hình – Minh tiểu chủ: Năm phút đồng hồ? Rất nhanh, so vӟi Lục Trác Phong còn nhanh hơn, hẳn là tân. Vưu tiểu Hoan: Ha ha ha ha ha ha! Đường tiểu Hinh đâu? Mau tӟi nói xem, rốt cuӝc là thận hư hay là trai tân? Đừng có đẹp chứ không xài đưӧc nhé! Đường tiểu Hinh: "..." Cô muốn đấm chết Vưu tiểu Hoan, vì cái gì mà phải nói nhӳng lời này chứ! Lần trưӟc bởi vì cô nói câu kia mà phải trả giá đắt rồi! Cô không chút do dӵ, lập tức dùng chân giẫm lên điӋn thoại di đӝng của chính mình, cáo trạng người làm sai trưӟc: "Đường Vӵc, anh phải đền di đӝng cho em! Em muốn kiểu mӟi nhất!" Đường Vӵc cười lạnh: "Năm phút đồng hồ? Thận hư? Đẹp chứ không xài đưӧc? Đường tiểu Hinh, không chừng là em muốn bӏ anh giết chết phải không?" Đường tiểu Hinh: ".... Em không có, chúng em chӍ là, tuỳ tiӋn tâm sӵ." Đường Vӵc ôm người đi qua, dùng sức đặt lên kӋ bếp, nhéo cằm cô nâng lên, nӱa híp mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lӧi nói: "Thật không? Nói cái gì mà nói đến chuyӋn năm phút đồng hồ? Có có thể tӟi chuyӋn đẹp chứ không xài đưӧc?" Quả thӵc là.... Moá nó! Đường Vӵc muốn mắng người. Đường Hinh tỏ vẻ đáng thương, cũng là sӧ thật, ngẩng đầu, dè dặt mà nói: "Đường Vӵc... Đường tәng.. Em sai rồi... Sau này không bao giờ nói nӳa!" Sắc mặt Đường Vӵc âm trầm mà nhìn cô. "Lạch cạch" mӝt tiếng. Âm thanh mở thắt lưng. Anh vẫn cười lạnh như cũ: "Kêu Đường ba ba cũng vô dụng, không làm em phục thì không đưӧc rồi." Đường Hinh run bần bật: "...." Cứu mạng!!!!! - Hết Chương 100-