Từ lúc nhìn thấy Huy Khánh trên đảo này, đầu óc cô lúc nào cũng không tập trung vào việc gì được. Lúc nào cô cũng nghĩ đến anh, mong gặp anh hoặc chỉ cần nhìn thấy anh là đủ. Cô mong sao trời nhanh tối để gặp Huy Khánh vì tối nay lớp cô sẽ có buổi giao lưu ngoài bãi biển. Buổi tối, bãi biển đông nghẹt người. Nhưng lớp của Thảo Nhi vẫn tìm được chỗ ngon lành để tổ chức giao lưu. Nói một cách thẳng thắn thì Khánh là người nổi bật nhất trong đám con trai đi cùng lớp cô lần này. Anh mang cái dáng vẻ của một anh chàng công tử Hà thành chính gốc, đẹp trai, thư sinh, lịch lãm, nụ cười ấm áp chết người. Mấy cô nàng còn độc thân trong lớp biết anh không phải bạn trai của Trang thì ai cũng cố bắt chuyện và làm anh chú ý. Cũng chẳng có gì lạ vì Khánh đạt được mọi tiêu chuẩn của một chàng trai hình mẫu mà cô gái nào cũng mơ đến. Thảo Nhi không thể phủ nhận rằng chính cô cũng bị anh thu hút đến cỡ nào. Nhìn Huy Khánh ngồi đàn hát trước con mắt thán phục của các cô bạn, Thảo Nhi thấy có gì đó không vui. Cô không muốn những người con gái khác nhìn anh như thế? Cô ghen chăng? Anh ngồi cạnh Trang, đối diện với cô nên ngoài nhìn nhau, hai người không trao đổi với nhau được câu nào đến tận lúc cả bọn chia tay để đi lẻ. Trang và một vài người nữa rủ Khánh và Nhi đi uống nước, nhưng cô từ chối. Cô không chịu được cái cảnh cứ phải nhìn Huy Khánh và không thể nói chuyện tự nhiên với anh trước mặt bọn bạn, đặc biệt là Trang được. Về đến phòng, Thảo Nhi đi tắm rồi leo lên giường nằm đọc mấy cuốn truyện tranh mà Lâm- thằng con cả của dì Huyền và bằng tuổi cô để lại cả đống trong phòng nó. Đọc được một chốc thì cô ngủ quên, đến tận khi có tiếng chuông báo tin nhắn cô mới tỉnh dậy. Là một số lạ nhưng khi đọc nội dung cô biết ngay là Huy Khánh: «Nếu em chưa ngủ thì ra bãi biển đi, chỗ chúng ta ngồi lúc nãy ấy. Anh đang ở đó. Anh muốn nói chuyện với em, đi một mình nhé!» Nhắn một tin nhắn trả lời đồng ý, cô đi ngay ra bãi biển. Cô không muốn dối lòng, rằng chính cô cũng mong gặp anh muốn chết đi được. Thảo Nhi đến chỗ hẹn thì thấy Khánh đang đứng quay mặt ra biển. Cô đứng phía sau anh, lặng im ngắm nhìn phải đến 2 phút, cho đến khi anh quay lại: - Sao em đến mà không lên tiếng? Cô không trả lời mà hỏi lại bằng một giọng trêu đùa: - Anh bị bọn bạn em bỏ rơi rồi à? - Anh đã chào họ và ra về trước. - Vậy sao anh còn hẹn em ra đây? Anh nên về nghỉ để ngày mai còn đua chứ? - Em hỏi tại sao anh nói về nghỉ mà còn hẹn em ở đây à?- Huy Khánh quay sang nhìn cô, ánh mắt có vẻ bực bội.- Em đang đùa anh hay thực sự không hiểu đấy? - Em đùa chuyện gì ạ?- Cô hơi sợ ánh mắt của anh lúc này. - Chiều nay em gặp Long à? Anh có nghe Tú Linh kể lại. Hai người đã nói chuyện gì vậy? Anh tưởng em không thích nói chuyện với cậu ta? - Cũng chẳng có gì. Bọn em tình cờ gặp nhau mà. Nhưng sao anh lại hỏi vậy? - Vì anh không thích em nói chuyện với bất kì gã nào khác. Cứ nghĩ đến em đã đi dạo cùng nó chiều nay mà anh thấy trong người khó chịu không thể chịu được rồi, em có hiểu điều đó không?- Khánh siết lấy vai cô và nói như hét làm cô phải run lên. - Anh bị làm sao thế? Anh làm em thấy sợ đấy. - Anh yêu em, Thảo Nhi. Anh thật sự không tài nào lý giải được tình cảm của anh từ phút đầu gặp em, nhưng chính người bạn thân của anh đã chỉ cho anh thấy em ở đâu trong trái tim anh.- Anh đột ngột kéo cô lại gần và ôm ghì lấy cô. Thảo Nhi xúc động suýt bật khóc. Hình như cô mong đợi nghe câu nói này lâu lắm rồi. Thấy cô run lên trong vòng tay mình, Khánh vội buông tay, kinh hoảng hỏi: - Sao người em lại run thế? Anh xin lỗi, chỉ vì anh quá bối rối mà thôi. - Không phải đâu.- Cô bối rối quay mặt ra phía biển để che đi sự ngượng ngùng của mình. - Em hãy suy nghĩ về những lời anh nói nhé! Anh thật lòng quan tâm đến em. Ngày mai mình gặp lại, em hãy cho anh một câu trả lời nhé! Cô gật đầu. Anh tiếp: - Vậy thôi, em về nghỉ sớm đi. - Vậy em về đây. Anh cũng nghỉ sớm đi nhé! Nhất định là phải về đích an toàn đấy. Không cần đưa em về đâu. Khánh mỉm cười rồi bất ngờ hôn lên trán cô và nói khẽ: - Chúc em ngủ ngon. Anh rất hy vọng sau này luôn được chúc em ngủ ngon như vậy. Đi được vài bước anh quay lại nói: - À mà ngày mai chắc anh không đến đi chơi cùng bọn em được rồi. Có lẽ sáng mai phải chạy thử xe nữa.- Anh vỗ trán như chợt nhớ ra.- Vậy câu trả lời của em để đến khi về Hà Nội hãy trả lời anh nhé! Cô gật đầu cười. Anh cũng cười. Cả hai đều đang vui trong lòng mà không biết rằng chính lời đề nghị định mệnh đó đã làm cả hai rẽ sang hai con đường hoàn toàn khác nhau trong tương lai. * 3 giờ chiều ngày hôm sau, cả lớp chào dì Huyền rồi lên xe về Hà Nội. Thảo Nhi đã nhắn tin cho Khánh và chúc anh an toàn trong cuộc đua. Khi về đến Hà Nội thì trời đã tối mịt, nhưng Nhi thấy bồn chồn vì Khánh không báo cho cô kết quả cuộc thi như đã hứa. Chẳng lẽ đã có chuyện gì không hay xảy ra? Không cầm được lòng mình, cô bấm số và gọi cho anh. - Alô. Tiếng con gái trả lời làm cô sững sờ. Tại sao lại có giọng nữ đáp lại vào giờ này? Thấy cô im lặng, đầu dây bên kia tiếp: - Sao em gọi mà không nói vậy Nhi? Chị Linh đây. Hết sức ngạc nhiên, cô buột mồm: - Anh Khánh có đấy không chị? - Vậy em chưa biết gì à?- Linh ngạc nhiên hỏi lại.- Anh Khánh đã về Hà Nội ngay chiều nay rồi. Anh ấy đi cùng anh Long mà. Em vẫn chưa biết tin anh Long bị tai nạn trong cuộc đua sao? - Sao ạ?- Cô nói như hét- Anh ấy bị tai nạn ạ? Thế có sao không ạ? - Chắc là không có gì nghiêm trọng.- Giọng Tú Linh vẫn điềm tĩnh.- Anh Khánh đã đi theo trực thăng đưa anh Long về bệnh viện thành phố rồi lại bay thẳng về Hà Nội mà. Chị cũng đang trên đường lái xe về Hà Nội. Có gì sáng mai chị em mình gặp nhau rồi cùng vào thăm anh ấy nhé! Tú Linh chào cô rồi cúp máy. Thảo Nhi ngồi phịch xuống giường, mặt cắt không còn hột máu. Nếu nói là cô không quan tâm gì đến Long thì hình như cô đang dối lòng mình. Đặt tay lên ngực, cô khẽ cầu mong anh được bình yên. Sáng hôm sau, Tú Linh đến đón cô sớm và đưa cô vào bệnh viện, vừa đi vừa kể vắn tắt cho cô nghe về vụ tai nạn. Thì ra trong khi Silver Wings đang dẫn đầu cuộc đua với một tốc độ kinh hoàng thì bất ngờ xuất hiện một chiếc xe gắn máy đi ngược chiều và đối đầu với anh. Long phanh xe lại rất nhanh, kết quả là chiếc xe chồm lên, lao qua hàng rào phân cách và lao thẳng xuống biển. Trong lúc mọi người hoảng loạn cứu Long thì chiếc xe đó đã nhanh chóng chuồn êm không để lại dấu vết gì. Phòng bệnh của Long là phòng VIP, hai người vệ sĩ đứng ngoài cửa nhất định không cho Linh và Nhi vào. Sau khi giới thiệu tên và chờ họ vào báo cáo, cả hai mới được vào thăm. Phòng bệnh này giống như một căn hộ riêng vậy. Bên ngoài phòng khách có một bộ bàn ghế salon sang trọng, trên tường là một bức tranh thêu khổ lớn. Lúc này trong phòng có khá nhiều người, trừ Khánh và Long ra, Nhi không biết một ai. Một không khí nặng nề và đáng sợ bao trùm cả căn phòng khiến cho Nhi cảm thấy nghẹt thở. Long ngồi trên một ghế đơn, tay vẫn để nguyên dây truyền nước, tay bên kia bị bó bột, trán thì quấn băng trắng, mặt hơi xây sát. Ngồi đối diện với Long là hai người đã đứng tuổi. Mặc dù trông họ có vẻ giản dị và hơi xoàng xĩnh so với những người giàu có, nhưng cô vẫn cảm nhận được những nét quý phái, đường bệ từ họ. Ba người ngồi trên ghết salon dài còn trẻ, một trong ba người chính là Khánh. Kéo cô ngồi vào ghế sau khi đã hỏi thăm tất cả, Tú Linh nói với hai người già: - Lâu lắm rồi cháu mới gặp hai bác nhỉ? Trông bác Liên dạo này trẻ thế? - Con gái càng lớn trông càng xinh nhỉ? Lại mau mồm mau miệng nữa. - Anh không bị làm sao chứ?- Tú Linh nhìn sang Long vẻ quan tâm.- Trông anh te tua thê thảm quá đi! - Cô nhìn thì biết rồi đấy- Anh đáp hời hợt. - Tính nó thế, cháu đừng chấp nhé!- Người phụ nữ cười hiền hậu. - Hì. Cháu quen rồi bác ạ. Bây giờ mà nghe anh ấy nói câu: “Anh không sao, cám ơn em.” thì chắc cháu lăn ra đây xỉu mất. Thảo Nhi cảm thấy cô như người thừa ở đây vì chẳng ai để ý đến sự tồn tại của cô cả. - Thôi hai bác phải về đây. Các cháu trông nom Long dùm hai bác nhé!  Long bướng bỉnh quay đi khi được mẹ mình xoa đầu. - Tụi con ở đây là được rồi.- Người ngồi bên trái Khánh đáp. Không một lời chào, đợi bố mẹ đi rồi, Long quay sang nhìn Tú Linh: - Hai người qua quán Ngọc Trai mua giúp tôi một suất cháo tu hài nhé! “Hai người” ở đây nghĩa là bao gồm cả Nhi nữa. Tú Linh nói kháy: - Vẽ chuyện. Không thích bọn này làm kì đà cản mũi thì cứ nói luôn ra, mệt anh quá đấy. - Thôi, năn nỉ cô đó.- Long cười hiền khô khiến Nhi ngỡ ngàng. Con người này không ngờ khi cười lại dễ thương như thế? Tú Linh ngúng nguẩy đứng dậy và lôi tuột Nhi đi. Từ đầu đến cuối trong căn phòng này, cô như diễn một vai câm vậy. Cô cảm thấy lạc lõng với những người ở đây, kể cả thái độ im lặng của Khánh nữa. Anh bỗng nhiên trong cô sao mà xa vời quá! Nhi và Linh đã đi rồi, Long quay lại với vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Tùng hỏi: - Cô gái đi cùng Tú Linh là ai vậy? - Là người đã cứu Long lần trước.- Khánh đáp thay Long. - Ra vậy.- Tùng nhếch mép cười. Không ai trong những người còn lại hiểu câu “ra vậy” của Tùng có ý nghĩa như thế nào. Người ngồi bên tay trái Khánh hỏi sang một chuyện khác: - Vậy vụ này chú tính sao? Anh ta hỏi hướng vào Long. - Có kẻ nhất quyết muốn tôi chết.- Long gằn giọng. - Tao cũng nghĩ vậy. Và chủ mưu rất có thể là…- Tùng bỏ lửng câu nói. - Trần Thắng Lợi. Hắn cay cú tao vì tao không những cướp cái hợp đồng resort ở Cát Bà mà còn ép hắn phải nhả ra một trong những thành quả của hắn.  - Giết thằng đó là xong, việc gì chú phải nghĩ nhiều. - Anh học được cách xử lý đó từ bao giờ thế?- Long liếc nhìn anh ta. - Chính ngày đó chú đã dạy anh còn gì. Một thời gian làm ăn ở nước ngoài đã dạy anh rằng hãy đối với phó với kẻ thù bằng chính thủ đoạn của hắn. Bây giờ anh chẳng sợ những lời đe dọa vu vơ như trước nữa. - Anh cứ làm một thằng con ngoan cho ông bà già nhờ đi. Việc của tôi, tôi sẽ tự giải quyết. Anh hãy chơi đẹp với hắn, đánh bại hắn ngay trên thương trường ấy. Cái mối thù ngày trước chẳng đáng để anh làm vậy đâu.  - Long nói đúng đấy, anh Phương.- Khánh gật đầu đồng tình.- Bây giờ anh đủ mạnh để hạ hắn mà không cần đến hai bác rồi.  - Hợp đồng cái resort ở Cát Bà tôi giao lại cho anh, coi như là tôi tạo cho anh bước đà, còn bay được lên hay không anh phải tự dựa vào sức mình thôi. - Lâu lắm không gặp lại, không ngờ chú ngày càng giống bố. Tiếc là chú lại chọn đi con đường khác. Cũng đến lúc chú lo làm ăn đi là vừa đấy, chú có biết mẹ rất lo cho chú không? - Cuộc sống của tôi thế nào tự tôi sẽ lựa chọn. - Được rồi.- Phương đứng dậy- Anh biết là anh không thể thuyết phục nổi chú. Chú ở đây nghỉ ngơi đi, anh sẽ quay lại sau. Hai đứa ở lại với nó nhé! Lúc này, Tú Linh và Nhi đang trên đường quay trở lại bệnh viện. Thấy Thảo Nhi cứ im lặng mãi, Linh gặng hỏi: - Em nghĩ gì mà im lặng ghê thế? - Em thấy em quá xa lạ với những người trong phòng bệnh của anh Long, như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau vậy.- Cô thật thà đáp. - Đấy là em chưa quen thôi mà. Họ đều là những người rất dễ gần. Người mặc áo sơ mi kẻ ca rô chính là anh Tùng, một người bạn thân khác của anh Long. Anh ấy là một luật sư. Người còn lại là anh Phương, anh trai của anh Long. - Thật thế ạ? - Chị biết là em sẽ ngạc nhiên mà.- Tú Linh bật cười. Đến ngay lần đầu khi gặp họ chị còn không dám tin họ là anh em ruột nữa. Chị nghe bố chị nói anh Long không giống bố mẹ mà giống một bà dì ruột. Cô ấy rất đẹp, nhưng đã qua đời từ 3 năm trước rồi. Em biết không, chị suýt trở thành chị dâu của anh Long đấy. - Sao cơ ạ? - Thật đấy. Bố mẹ chị và bố mẹ anh Long muốn kết thông gia nên muốn chị và anh Phương thành một đôi, nhưng chị đã không đồng ý. - Tại sao không ạ? - Vì bọn chị đâu có yêu nhau. Anh Phương sau đó sang Úc và nghe nói đã lấy vợ bên đó rồi. Hai người họ mới về Việt Nam được vài tuần thôi. Nhi im lặng nghe Linh kể về những kỉ niệm của ngày trước, khi bố mẹ cô nhất định bắt cô lấy Phương. Nhưng như chợt nhó ra điều gì, Thảo Nhi quay sang hỏi: - Thế còn Silver Wings và Prince Sun, hai chiếc xe ấy vẫn ở Cát Bà ạ? - Không, sáng nay hai chiếc xe sẽ về đến Hà Nội. Silver Wings hư hại khá nặng. Chiếc xe đó là quà tặng sinh nhật của dì anh Long nên nó rất quan trọng với anh ấy. Thảo Nhi thở phào vì cuối cùng Long cũng được bình an. Nhìn thấy anh vẫn bình thường, thậm chí là có thể ngồi nói chuyện với cái giọng thường ngày mà cô rất ghét, nhưng cô vẫn thấy vui. Khi Nhi và Linh về đến bệnh viện thì Phương và đám vệ sĩ đã rời đi. Khánh cũng không còn ở đấy, chỉ có Tùng đang nằm dài trên salon đọc báo một cách lười biếng, còn Long đang được mấy cô y tá giúp thay băng ở đầu. Thấy hai người đi vào, Tùng nhổm dậy, còn Long thì mở mắt ra. - Bữa sáng muộn đấy em gái.- Tùng mỉm cười nói, mắt không chừng liếc sang Thảo Nhi. - Anh Khánh đâu rồi?- Linh ngạc nhiên hỏi. - Nó có hẹn khám với một ông lớn nên về rồi.- Tùng đáp hờ hững. Thảo Nhi cố nén một tiếng thở dài thất vọng. - Nghe nói em chính là người đã giúp đỡ Long dạo trước đúng không?- Tùng chợt quay sang cô.- Anh là Tùng, bạn của Long, tên em là gì? - Cô bé tên Thảo Nhi.- Linh xen vào- Cái kiểu nói chuyện của anh làm em sởn hết cả gai ốc lên rồi. Tùng chưa kịp đáp lại thì Long lên tiếng: - Chiếc xe đã về đến Hà Nội rồi, mày qua công ty bảo hiểm lo thủ tục cho tao đi. - Ừ, vậy tao đi một lát sẽ quay lại. Tùng chào hai cô gái và đi luôn. Trong phòng chỉ còn lại ba người. Trong khi Tú Linh thao thao bất tuyệt về mấy thứ liên quan đến xe cộ thì Long ngồi ăn một cách ngon lành. Chợt có tiếng gõ cửa rất nhẹ và lịch sự. Long buông thìa, nói với Linh: - Ra mở cửa giúp tôi đi. Tú Linh vui vẻ đứng dậy. Long quay sang nói với Nhi, vẫn một mực im lặng nãy giờ: - Cô giúp tôi đem bỏ nó vào thùng rác trong bếp rồi giúp tôi lấy cái áo sơ mi ở trong tủ. Chiếc áo này toàn mùi thuốc sát trùng, tôi không thở được. Cô ngoan ngoãn làm theo lời anh. Khi mang áo ra cho Long, cô giật mình thấy Năm Đại Bàng đang ngồi lù lù trên ghế, còn Tú Linh thì không thấy đâu. Hôm nay, Năm Đại Bàng ăn mặc có hơi khác. Tóc anh ta chải cụp xuống và anh ta bận một chiếc áo sơ mi hơi nhăn nhúm, một chiếc quần bò bụi. Nếu không có vết sẹo dài cắt ngang mà thì không ai dám cho rằng anh ta là một đại ca giang hồ có tiếng. Có lẽ hắn cố ăn mặc một cách lương thiện nhất khi đến đây. Cô đưa mắt nhìn Long, hỏi trống: - Chị Linh đâu rồi? - Về rồi. Ở nhà cô ta có việc gì đó. - Nếu không có việc gì thì em cũng về đây.- Cô vơ vội cái túi xách ở trên ghế. - Khánh nói nếu cô không có việc gì quan trọng thì ở lại đợi nó. Xong việc nó sẽ đến ngay.  - Vậy thì hai anh cứ nói chuyện đi, em ra ngoài một lát sẽ quay lại. Cô vừa định quay đi thì Long đã chộp lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi phịch xuống ghế. Anh thản nhiên nói tiếp: - Cô ở lại giúp tôi gọt táo mời khách ăn đi.  Nhi đưa mắt nhìn Năm Đại Bàng, lúc này vẫn đang ngồi đợi tiếp tục câu chuyện vừa mới bị cô ngắt quãng. Rồi cô miễn cưỡng kéo đĩa táo lại gần, bắt đầu gọt, nhưng trong lòng thì vẫn sợ hãi và lo lắng. - Nghe nói anh bị thương, anh em rất lo lắng.- Năm Đại Bàng lên tiếng, vẫn cái giọng trầm trầm và có uy ấy. - Nói anh em yên tâm, tôi không sao. Cũng không cần động tay vào chuyện lần này, tôi sẽ tự giải quyết được. - Vậy tôi yên tâm rồi. Anh ở lại dưỡng thương cho lành hẳn rồi hãy ra nhé! Mọi người rất muốn đến thăm anh nhưng sợ làm phiền tới anh. - Tôi biết anh em có lòng thế là được rồi. - Vậy tôi đi đây. Năm Đại Bàng đứng dậy, chào một cách chân thành rồi lại đội sụp cái mũ lên đầu và đi ra. Nhi nhìn trái táo đang gọt dở trên tay, rồi lại nhìn Long thắn mắc. Phớt lờ ánh mắt của cô, anh chậm rãi lần cởi từng chiếc cúc áo. Thảo Nhi thoáng đỏ mặt dù đây chẳng phải lần đầu cô nhìn thấy cơ thể anh ta. Do bị gãy một tay nên loay hoay mãi anh mới cởi được áo ra. Cô nhận thấy ngực anh cũng được băng trắng lại. Đặt trái táo xuống, cô hỏi: - Anh có thể tự mặc áo được không? - Cô nghĩ tôi vô dụng thế sao?- Long liếc nhìn cô. - Ngực anh bị sao thế? - Gãy hai xương sườn. Không sao. “Vậy mà còn nói không sao ư?”- Cô thầm nghĩ. Bây giờ cô mới nhận ra những vết thương cũ của Long đã hoàn toàn biến mất, không để lại dấu vết gì, dù chỉ là những vết sẹo nhỏ nhất. Cô cứ ngây ra cho đến khi Long ngẩng đầu lên nhìn cô khiến cô bối rối cúi xuống bổ quả táo vừa gọt xong. Long lại tiếp tục công việc mà không biểu lộ thái độ gì. Không khí yên lặng làm cô thấy nghẹt thở, cô đằng hắng một tiếng rồi hỏi: - Bố mẹ anh có vẻ rất thương anh đấy chứ? Tại sao anh không sống cùng họ? Dù sao thì sống bên cạnh những người thân vẫn là tốt nhất mà. - Tôi không quen.- Long đáp lại, giọng nhẹ bẫng khiến cô cảm thấy hơi chông chênh. - Lần đầu tiên em nghe có người nói không quen sống cùng bố mẹ đấy. - Cô không biết thì đừng phát biểu lung tung nữa.- Long gằn giọng, cố kết thúc cái chủ đề mà anh rất ghét này. - Anh luôn cho là tôi rắc rối, không hiểu chuyện. Ít nhất thì cũng phải cho tôi biết rồi mới đánh giá được tôi có hiểu hay không chứ?- Cô cự lại. Long lặng thinh. Anh lại bắt đầu cái thái độ khép mình lại và thờ ơ với xung quanh như bao lần khác. Cô muốn đứng dậy, ra ngoài để không khí trong phòng bớt căng thẳng, nhưng đúng lúc ấy thì anh lại đột ngột nói tiếp: - Họ đã vứt bỏ tôi ngay từ khi tôi còn bé. Họ không có lý do gì để đòi hỏi ở tôi một thái độ khá hơn cả. Trong thâm tâm họ, tôi chỉ là một thằng bé láo lếu, ranh mãnh, lười biếng và cứng đầu mà thôi. Nhi chết sững trước lời bộc bạch của anh. Hình như đôi mắt luôn cao ngạo kia vừa chùng xuống và có cái gì đó long lanh nơi mi mắt. Long quay mặt đi. Khi ngoảnh lại, mắt anh lại ráo hoảnh, khô khốc và lạnh nhạt. - Vậy anh đã lớn lên mà không có sự quan tâm của cha mẹ sao? - Nói vậy đủ rồi.- Long dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại. Anh lúc nào cũng dừng câu chuyện với cô một cách ngang chừng như thế khiến đôi khi cô cảm thấy hẫng hụt. Lại có tiếng gõ cửa. Cô đứng dậy. Sau cánh cửa là hai cô gái trông rất đẹp mà cô đoán họ là những người mẫu. Thấy cô, hai người họ ngừng cười, nhìn nhau rồi cô gái ôm bó hoa hỏi bằng giọng hách dịch: - Anh Long ở trong này à? Cô khẽ gật, thế là hai người họ xô cô ra và đi vào. Hai cô gái ríu rít chào anh rồi ngồi xuống hai bên thành ghế nơi Long đang ngồi. - Sao hai cô biết tôi ở đây? - Bọn em biêt tin từ chiều qua. Hỏi mãi mới biết anh ở đây. Ai cũng lo cho anh hết á. - Vậy hai cô cứ ngồi đây đi, tôi có cái hẹn với bác sĩ đi chụp lại não rồi.- Anh lạnh lùng đứng dậy và đưa mắt ra hiệu cho Nhi đi theo mình. - Anh sẽ trở lại ngay chứ?- Hai người tẽn tò đưa mắt nhìn nhau. - Dĩ nhiên, nếu hai cô có thể chờ. Thảo Nhi vội theo Long. Nhưng khi thấy anh đi vào thang máy và xuống thẳng tầng 1 rồi đi ra sân, cô ngạc nhiên hỏi: - Không phải anh phải đi chụp X- quang sao? - Cô định ngồi đó nghe họ lải nhải thì cứ quay lại.  - Nhưng anh đâu được phép rời khỏi bệnh viện.- Cô cau mày. - Không được rời khỏi đây là ý của họ, còn có ở lại đây hay không là do tôi quyết định. Tôi nói rồi, nếu cô không đi cùng tôi cũng không sao… Không yên tâm với việc để anh ra ngoài một mình trong tình trạng này, Thảo Nhi mím môi và chạy theo anh ra cổng.