Chỉ có thể là yêu
Chương 20
Khánh về lại Hà Nội theo ý của bố mẹ, còn lại Long và Thảo Nhi ở lại Cát Bà. Mọi chuyện những tưởng đã qua. Nhưng...
Đó là một buổi nhập nhoạng tối mà cả hai người sẽ không tài nào quên được. Long chở Nhi chầm chậm đi trên con đường mà hai người đã hàng trăm lần tản bộ, lặng thinh. Anh đang suy nghĩ điều gì ghê lắm. Và hôm nay anh trầm hơn thường lệ, trầm theo cái cách mà cô chưa bao giờ thấy.
Cô sợ sự im lặng đó của anh.
Long dừng xe lại. Anh bước xuống đường, tựa người vào thành xe, nhìn ra biển. Cô cũng bước xuống, lại gần anh.
- Có chuyện gì phải không ạ?- Mấy hôm nay linh tính luôn mách bảo cô rằng có cái gì đó thật lớn sắp xảy đến.
- Em có nhớ nơi này không?- Long ngẩng đầu nhìn bầu trời u ám những mảng mây đen kịt. Đêm nay có trăng mà không thấy trăng đâu, chỉ có một vầng sáng nhờ nhờ, nhạt nhòa.
- À, đây là nơi mà anh đã nói...- Cô ấp úng.
- Là nơi chúng ta đã bắt đầu.- Long nói thay cô.
- Ừm...- Cô gật đầu.
- Mình đã yêu nhau, cũng có những lúc giận nhau, nhưng rồi tất cả cũng qua đi. Anh đã rất mong mỏi sẽ cùng được em bước đi mãi trên con đường của hai chúng ta. Nhưng anh rất tiếc, chúng ta phải dừng lại ở đây thôi.
Những lời anh nói sao nhẹ nhàng, nhưng nó lại làm tâm hồn cô vỡ vụn. Anh đang nói đến chuyện chia tay sao?
- Anh, ý anh là...
- Anh không thể yêu em được nữa, khi trong anh có một lý do lớn hơn để căm ghét em.- Anh nhìn thẳng vào cô, đôi mắt lộ rõ vẻ đau đớn.
Vậy là anh đã biết. Một sự xấu hổ bao trùm lấy cô, làm sao cô còn dám đối mặt với anh được nữa đây.
- Em xin lỗi...
- Anh không thể tha thứ cho những gì em đã làm với anh được. Anh đã rất muốn nổi giận với em khi anh xem cuốn phim đó. Em hỏi tại sao anh lại có nó trong khi em đã cầm bản gốc rồi, phải không? Em ngốc nghếch lắm. Sau này, khi anh không còn bên cạnh em, hãy cẩn thận với bọn đàn ông nhé!
Chân cô như muốn khụy xuống. Anh đỡ cô, để cô tựa vào xe, tiếp :
- Anh nhận được chiếc đĩa sáng nay. Khi xem xong, anh muốn lao đến gặp em, và có thể anh đã làm gì đó cực kì tàn nhẫn và thô bạo với em rồi. Cảm giác bị phản bội không chỉ một lần, mà đến hai lần cực kì khủng khiếp, nó còn kinh khủng hơn cả cảm giác thất bại.
Những mất mát trong quá khứ đã dạy cho anh phải tỉnh táo. Thật may là anh đã như thế. Nếu là anh của ngày trước, thì có thể anh đã lao đến tìm gặp thằng đó, giết nó cho hả giận. Còn bây giờ, hình như tay anh run hơn khi làm việc ấy.
Anh có thể không nổi giận với em, nhưng tha thứ cho em thì không bao giờ anh làm được. Em không những phản bội anh, mà còn tiếp tay cho hắn làm hại đến bạn thân của anh. Em nghĩ anh có thể làm gì với em?
Long nhìn cô, đôi mắt anh cũng long lanh lên vì những giọt lệ đau đớn. Còn cô thì đã khóc. Khóc vì tủi hổ, khóc vì đau, khóc vì thương anh, khóc gì giận bản thân mình.
- Anh sẽ không đi tìm thằng đó. Nên em cũng đừng tìm anh. Anh chỉ sợ lần sau gặp lại, anh sẽ không thể bình tĩnh được với em như thế này.
- Em hiểu mà. Bản thân em cũng đã không còn xứng với tình yêu của anh nữa rồi.- Cô lắc đầu, nhưng hai dòng lệ cứ tuôn ra mãi.
Long nắm lấy đôi tay run rẩy của cô, anh kéo cô lại gần, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên má cô, nơi nước mắt đang chảy xuống. Nước mắt mặn chát bờ môi anh, làm cổ anh nghẹn lại, và đắng ngắt nơi trái tim. Môi anh tìm đến môi cô, nụ hôn cuối vừa ngọt ngào, nhưng cũng vừa chua xót không thể làm cô ngừng khóc. Anh hôn cô rất lâu, vì anh biết rằng, đây sẽ là lần cuối cùng anh yếu mềm trước cô. Anh sẽ mất hình bóng thân thương này mãi mãi.
Anh muốn nói với cô rằng anh yêu cô, lời mà trước nay anh chưa bao giờ nói cả. Nhưng những lời nói giờ đây đều trở thành vô nghĩa.
Buông cô ra, để cô đứng thẳng dậy, anh ngồi vào xe, nổ máy và phóng đi bằng một sự quyết tâm. Thảo Nhi nhìn theo, một lúc sau, cô ngừng khóc, lau nước mắt, bật cười :
- Anh đã đi rồi. Có lẽ như thế là tốt nhất cho chúng ta. Cảm ơn anh đã yêu em...
Và cô thất thểu đi về phía nhà dì Huyền.
*
Một tháng sau...
D.R bar.
- Dạo này nghe nói anh trở lại đây thành trùm rượu luôn hả?- My Vân nhìn Long cười.
Mới có 1 tháng mà trông anh khác đi thấy rõ. Râu mọc tua tủa, đôi mắt lờ đờ, gương mặt gầy rộc đi. Cái vẻ phong độ thường ngày đã không còn ngự trị nơi anh nữa.
- Có chuyện gì không ổn sao?
- Này, mình cưới nhau nhé!- Vân đột ngột đề nghị.
- Cưới à?- Anh nhếch mép hỏi lại.
- Phải… cưới. Bây giờ anh đã quên cách yêu em, nhưng em sẽ làm cho cảm giác đó quay trở lại với anh. Anh nên bắt đầu ổn định gia đình và công việc được rồi. Em sẽ là một người vợ để anh phải tự hào cho mà xem.
- Nghe có vẻ… thú vị đấy nhỉ?- Anh lại cười, hôm nay anh đã uống khá nhiều. Vì ngày hôm nay là ngày kỉ niệm một năm anh và Nhi quen nhau. Nhưng tất cả đã là quá khứ hết rồi.
- Sao? Cưới nhé! Hai tuần nữa có ngày đẹp lắm đấy.
- 2 tuần? Cô định chạy cưới đấy à?
- Mình sẽ làm đơn giản thôi. Lo liệu cũng nhanh mà.- Cô cười.
- Vậy cứ thế đi. Cô cứ gọi điện cho mẹ tôi rồi hai người tự lo nhé!- Anh vỗ vai cô rồi ngật ngưỡng đi ra phía cửa. Miệng anh lẩm bẩm đầy chua chát: “Vợ ngoan của anh, em hãy mở mắt ra mà xem anh trả thù em thế nào đây. Em nghĩ là anh sẽ tha thứ cho em sao? Không bao giờ...”
*
- Em sẽ đi sao?- Khánh hạ tách trà xuống, nhìn Thảo Nhi.
Có vẻ như cô đón nhận sự chia tay bình tĩnh hơn Long, không suy sụp, không héo hon. Cô vẫn lại là cô gái đầy sức sống trước kia mà anh quen.
- Hai giờ sáng em sẽ bay.- Cô gật đầu.- Em đến để chào anh. Sức khỏe anh chắc ổn rồi chứ ạ?
- Đã nói ngay từ đầu là anh không sao mà. Anh rất tiếc đã không thể làm gì cho em, cuối cùng thì Long vẫn biết. Anh không nghĩ là có đến hai máy quay ở trong gara ấy, cái kia được bảo mật mà chỉ có Long mới biết. Lại còn cái đĩa kia nữa, chắc tên kia đã kịp sao ra thêm một bản nữa trước khi đưa em cái thẻ phim.
- Chẳng phải anh nói, đã là họa thì sẽ không tránh được sao? Nếu cứ sống như chưa hề xảy ra chuyện đó, thì chắc em sẽ luôn bị giày vò bởi cảm giác tội lỗi và hổ thẹn mất.
- Có lẽ đi xa một thời gian sẽ làm em thanh thản hơn. Nhưng, có một tin mà anh muốn nói với em…- Khánh đột nhiên lặng lẽ hơn.
- Sao thế ạ?
- Long sắp kết hôn.
Một chút ngỡ ngàng hiện lên trên gương mặt Nhi. Nhưng rồi cô mỉm cười:
- Đó là điều đương nhiên phải làm mà anh. Anh ấy cũng không còn trẻ nữa. Mẹ anh ấy rất mong anh ấy yên bề gia thất để còn tập trung vào kinh doanh nữa.
- Em không buồn sao?
- Nói là không thì thật là nói dối. Nhưng em thấy mừng cho anh ấy nhiều hơn. Bọn em đã xác định là không thể bước tiếp nữa, thì tốt nhất nên quên nhau đi. Anh ấy nói em không được đến tìm anh ấy, nên phiền anh gửi lời chúc mừng của em tới anh ấy, và đưa cho anh ấy vật này giúp em.
Thảo Nhi đặt sợi dây chuyền có mang chiếc nhẫn kim cương lên bàn. Khánh nhìn chiếc nhẫn, anh thở dài:
- Đây là lần thứ hai em nhờ anh việc này. Lần trước anh đã từ chối em, nhưng lần này anh sẽ giúp em.
- Cám ơn anh.- Cô mỉm cười và đứng dậy.- Giờ em phải đi rồi, nếu trễ chút nữa chắc không bắt được xe bus.
- Để anh đưa em ra sân bay.- Anh đề nghị.
- Ơ không cần đâu ạ!- Cô lắc đầu- Em tự đi được mà.
- Thôi nào, anh có nói sẽ ở đấy đợi em đến giờ lên máy bay đâu. Anh chỉ đưa em đến sân bay thôi mà. Chẳng lẽ em từ chối sự giúp đỡ từ một người bạn thân thiết của em.
Lời của Khánh không khi nào cô từ chối được. Anh lái xe chở cô ra ngoại thành. Nhưng thay vì đi thẳng vào sân bay, anh dừng lại trước một khách sạn kế bên sân bay, nói:
- Em nên nghỉ ngơi trong này rồi chừng nào đến giờ hãy ra.
- Ơ, không cần đâu ạ! Em đợi ở phòng chờ của sân bay cũng được mà.
Khánh kiên quyết xách va li của cô đi vào đại sảnh của khách sạn này. Anh tự tay nhận chìa khóa, đưa cho cô.
- Tiền anh cũng đã trả rồi. Em không ở cũng không lấy lại được. Chìa khóa đây, phòng 411. Chắc em biết đường lên chứ?
Nhi gật đầu đầy miễn cưỡng. Khánh lúc nào cũng tận tình với cô như thế.
- Vậy…- Anh đặt tay lên vai cô- Em bảo trọng nhé!
- Em sẽ không liên lạc lại với mọi người đâu, nên anh cho em gửi lời chào đến chị Linh nhé! Em sẽ rất nhớ chị ấy…
- Được rồi, lên nghỉ sớm đi.
Tận mắt nhìn thấy Nhi đi vào thang máy rồi, Khánh mới ra khỏi khách sạn. Anh nhìn lên bầu trời, trong vắt. Và anh lái xe, về nhà.
Có lẽ sẽ còn rất lâu nữa cô mới sẽ lại được ngắm bầu trời miền Bắc trong đêm hè thế này. Cuộc sống nơi xứ người ra sao cô cũng không biết rõ, nhưng cô phải đi, vì cô không thể nào sống cùng với anh dưới một bầu trời được.
Anh sẽ có gia đình. Người lấy anh sẽ chăm sóc cho anh, sẽ không làm anh bận tâm nhiều như cô. Cô chúc anh hạnh phúc, và cũng mong cho mình sớm tìm được hạnh phúc mới như anh. Chỉ còn vài tiếng nữa thôi, cô sẽ xa nơi này, nơi đã chôn dấu những kỉ niệm mà cả cuộc đời cô sẽ không bao giờ quên. Phải, sẽ không bao giờ quên.
1 giờ sáng. Tiếng máy bay rít trên đường băng nghe rợn người. Thảo Nhi xách hành lý trên tay, nhìn lại mình trong gương một lần nữa. Có tiếng gõ cửa. Cô ngạc nhiên quay lại. Rồi cô xách luôn va li đi ra.
Phía sau cánh cửa, gương mặt thân quen hiện ra, khiến cho cô bàng hoàng đánh rơi cả va ly. Long đứng đó, đôi mắt nhìn cô, hàng lông mày vẫn cau lại theo thói quen, nó làm anh trở nên dữ tợn hơn. Một người bên trong, một người bên ngoài cánh cửa, cả hai nhìn nhau trân trân. Long khẽ động đậy, Nhi vội lùi lại theo phản xạ. Long lách người đi vào, vẫn giữ thái độ lầm lì đáng sợ.
Nhi quay lại nhìn anh, nghĩ ngay đến lý do tại sao anh lại có mặt ở đây. Có lẽ Khánh đã nói cho anh hay.
- Có chuyện gì không? Đến giờ em ra sân bay rồi.
- Ai cho phép cô đi?- Long lên tiếng, đôi mắt anh nhìn cô đầy oán hận.
- Em phải đi thôi. Ở đây mãi, em sẽ sống và chết mòn trong cái quá khứ mất. Không lẽ anh muốn giữ em lại để tham dự lễ cưới của anh?
- À, phải, nếu tôi muốn thế thì sao?
“Anh ấy đang say.” Thảo Nhi thầm nghĩ, và đôi co với một người say là hành động ngu ngốc nhất trên đời.
- Em sẽ gửi thiệp mừng cho hai người.- Cô đáp, lại xách va li lên và định ra khỏi phòng.
Nhưng Long đã bật dậy, lao về phía cô, túm lấy vai cô và đẩy mạnh cô vào tường. Anh nhìn cô bằng đôi mắt nảy lửa, anh gằn giọng, chửi thề:
- Mẹ kiếp. Cô không còn coi tôi là cái quái gì trong mắt cô nữa à? Tôi đã nói cô đừng có đi cơ mà. Cô lúc nào cũng muốn đâm vào trái tim tôi những nhát dao lún cán sao?
Nhi cảm thấy sợ hơn là đau, dù anh đang siết mạnh lấy hai vai cô, ép cô chặt vào tường.
- Nếu có ngày em gửi cho anh một chiếc thiệp mời, liệu anh có đến không?
- Lại còn dám cự lại tôi nữa à?- Anh hét lên.
- Thả em ra, em phải đi.
- Không.
- Em nhắc lại lần nữa, đừng để em phải kêu lên, đừng để chúng ta đánh mất cơ hội cuối cùng làm những người bạn tốt.
- Đã nói là không mà.- Anh hét lên còn to hơn cô.
Nhi đẩy anh ngã ra, do đang có men trong người nên Long chẳng giữ nổi thăng bằng cho mình nữa. Anh ngã vật xuống sàn. Thảo Nhi hối hận vì đã ra tay quá mạnh với anh, cô định đỡ anh dậy. Nhưng nếu cứ nhùng nhằng thế này, cô sẽ bị anh làm cho mềm lòng mà không cất bước ra đi nổi nữa.
- Em cũng định bỏ tôi đi thật sao?- Long lẩm bẩm, giọng anh nghèn nghẹn, hình như anh đang khóc.
Cô cũng không cầm nổi lòng mình khi nhìn thấy anh như thế nữa. Cô quẳng va li sang một bên, đỡ anh dậy, để anh nằm lên giường. Cô nhìn anh, nước mắt cứ thế trào ra. Như chợt tỉnh, Long ngóc đầu dậy, nhìn cô ngồi đó, anh kéo cô lại và ôm chặt lấy cô.
- Tại sao anh không thể ngừng nhớ về em? Tại sao căm ghét em mà anh vẫn cứ yêu em?
Long cúi xuống hôn lên những giọt nước mắt nơi má cô, hôn lên trán cô, rồi cổ cô, sau cùng môi anh tìm đến môi cô. Hai tâm hồn như vỡ òa ra với những cảm xúc, những nhịp đập dâng trào mà không gì có thể kìm lại lúc này.
Thời gian lặng lẽ trôi đi…
Chỉ còn những tiếng thở đều…
Và tiếng yêu của hai con người lạc mất nhau tìm về sau cơn giông tố…
*
“Tít tít, tít tít”. Nhi choàng tỉnh giấc bởi tiếng chuông tin nhắn. Không phải của cô, mà là của Long.
“Chắc anh ngủ lâu rồi nhỉ? Em vừa mới may xong những đường may cuối cùng của chiếc váy cưới em sẽ mặc. Sáng nay mình đi đăng kí rồi về đi chụp ảnh nhé! Hôn anh trong giấc mơ.”
Tin nhắn từ My Vân. Thảo Nhi quay vào nhìn Long, anh ngủ lúc nào cũng đẹp, cũng bình yên. Cô đọc lại tin nhắn một lần nữa, nhưng cô không khóc. Cô đưa tay lên cổ, nơi sợi dây chuyền mang chiếc nhẫn kim cương vừa được anh đeo lại. “Từ nay thể xác anh sẽ mãi mãi không thuộc về em nữa rồi. Em phải đi thôi, sẽ mang theo tình yêu của anh và sống bình yên ở một chân trời mới.”
Cô nhẹ nhàng xuống giường, đi vào nhà tắm. Lúc quay trở ra, cô lại đến bên giường, cúi xuống hôn lên trán anh. Rồi xách va li lên, cô khẽ khàng đi ra khỏi phòng, khép cửa lại. Chuyến bay đã cất cánh cách đây 2 tiếng đồng hồ. Vẫy một chiếc taxi, cô nói:
- Làm ơn cho về ga Hà Nội.
Hết phần II
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
19 chương
33 chương
21 chương
21 chương
1731 chương
34 chương