Chỉ Cần Em Biết Đó Là Anh
Chương 2
A… nhìn người phụ nữ xinh đẹp điềm đạm ở trước mắt cùng với… ông chú mặt than. Dựa vào cái gì cơ chứ, đây là sự phối hợp bậy bạ gì vậy. Tôi châm chọc ở sâu tận trong đáy lòng mình! Rốt cuộc đây là cái gì cơ chứ? Người đẹp và quái vật hay vẫn là hoa nhài cắm bãi phân trâu? Làm ơn đi, mỹ nhân của tôi……
Còn có, Itachi này, làm ơn không cần phải làm khuôn mặt nghiêm trang như vậy để nói chuyện với em chứ, đây là là mẹ tôi, còn đây là cha tôi. Người đằng trước thì còn có thể chấp nhận được, vô cùng vui vẻ, nhưng người ở đằng sau thì……
Kết quả Itachi ném cho tôi một ánh mắt vô cùng kiên định.
…….
Được rồi, chị đây nhận! “Mẹ, cha! Hai người đã về rồi.” Thật ra bị ép buộc kêu lên.
Trong lòng mãnh liệt châm chọc ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’, ‘hoa nhài cắm ở bãi phân trâu’ x 100.000.000.000……
Tôi vô cùng “bình tĩnh” bất mãn ở trong lòng!
“Remon! Con không sao chứ, nghe nói con bị thương ở đầu, có còn đau không?” Mikoto khom lưng xuống nhẹ nhàng sờ đầu tôi, đôi mắt đen láy tràn đầy lo lắng.
A… hạnh phúc a, hồn tôi bay ra rồi, là mẹ mỹ nữ đó a! Ở sau lưng phụ trợ bối cảnh vô số trái tim bắn chíu chíu, tôi vô cùng không để ý tới hình tượng cười ngốc hề hề. Trời mới biết hiện tại tôi có bao nhiêu bộ dạng ngốc [Tác giả: Xin nhờ, làm gì có lúc cô để ý tới hình tượng chứ! Remon: Lúc ở trước mặt mỹ nữ đùa giỡn a. Tác giả:……]
“Không đau, không đau chút hết, mẹ! Mẹ nhìn đi, con rất khỏe mạnh.” Múa tay múa chân cả người, tôi nói.
“Phải không? Nhưng mẹ cảm thấy con có chút là lạ? Đầu không bị làm sao chứ?”
……
Tôi choáng váng, mẹ mỹ nữ sẽ không nghĩ tới việc đầu của tôi vì ngã đập xuống nên đã hỏng rồi chứ!
“Khụ.” Tôi ho khụ một tiếng! Không được, tôi phải cứu vớt một chút hình tượng còn sót lại!
“Mẹ, cha (tiện thể đây, lễ phép cơ bản tôi còn hiểu được!) Từ sau lần con bị ngã xuống, mặc dù đầu bị đập xuống vô cùng đau! Bất quá đột nhiên con cảm thấy được mở rộng hơn rất nhiều, chuyện trước kia thì khá là mơ hồ, chỉ nhớ được vài thứ linh tinh. Cũng may là có anh Itachi, kiên nhẫn giải thích nói cho con biết, cho nên có những chuyện nên biết thì cũng đã biết, không biết thì vẫn là không biết! Hiện tại, con tuyệt đối là một đứa bé ngoan! Tuy lúc trước con không biết mình là người như thế nào, nhưng… giờ phút này con muốn sửa đổi trở thành một người hoàn toàn mới, một lần nữa đối xử nhân thế! Con muốn nhiệt tình với bạn bè, kính trọng trưởng bối, chăm sóc cha mẹ, chăm sóc anh trai, yêu thương em trai, làm một người con tốt có trí thức phát triển toàn diện! Vâng, là như vậy đấy!”
Lời ăn tiếng nói của tôi đã diễn thuyết một bài tình ái dào dạt! Còn không quên thêm vào một ít động tác cơ thể. Mà ở một bên, Mikoto cầm vai tôi nắm lấy, cười nói với tôi là:
“Nói rất hay.”
Trên đầu Tsugaku thì có vài cái vạch đen, giống như đang ám chỉ ‘Đây thật sự là con gái của tôi sao?’. Itachi thì vẫn là mặt than, ok, không nhìn tới, anh ấy thường xuyên như vậy đấy, còn Sasuke thì hóa đá. A! Mà tôi thì một lòng nhào cả vào trên người của mẹ mỹ nhân.
Đúng rồi, cá nhân tôi còn quên nói đến sở thích, mặc dù tính chất của tôi cực kỳ bình thường… nhưng tôi lại vô cùng phi thường yêu thích mỹ nữ, nhất là mỹ nữ phi thường a. À ~ Hú hú hú……[Tác giả: Lại tới nữa rồi!]
Kế tiếp, tôi liền bắt đầu cuộc sống lười kiểu mới của mình, nếu như bạn thường xuyên đến nhà Uchiha. Bạn sẽ phát hiện, bạn có thể ở trên cành cây, trên hành lanh, giường nhỏ bên trong phòng ngủ, trên nóc nhà, trên bụi cỏ, thậm chí là ở trên đá cẩm thạch bên bờ hồ ở trong sân, đủ mọi loại nơi mà người bình thường cho là không thể ngủ được, đều có thể được nhìn thấy mọi tư thế ngủ vĩ đại của tôi! Chẳng qua, tư thế yêu thích nhất của tôi vẫn là nằm sấp, thoải mái quá! [Tác giả: Cho nên cô vẩn cứ như vậy, chưa từng khắc phục qua! Remon: Tôi cam tâm tình nguyện a, ai chẳng có lúc muốn điều gì chứ! Tác giả: –_–|||]
“Remon, đừng ngủ, anh hai đi nhận nhiệm vụ rồi, ra giúp ta luyện tập Shuriken đi!”
Khi tôi đang hưởng thụ tắm nắng giữa trưa, thì có người đến kết thúc quang cảnh, phía bên kia đầu của tôi… Sasuke tới tìm tôi nhìn chằm chằm, ba giây sau tôi lại nằm sấp xuống “Không muốn.”
Phách!!! Sasuke tức giận, một chưởng đánh vào trên đầu tôi! Vì vậy mà tôi đã bị chảy máu mũi, bời vì tôi đang nằm sấp trên tảng đá! Tôi ngẩng đầu, nhìn hắn, hắn liền phát hoảng, vội vàng dùng tay giúp tôi lau, tôi bắt lấy tay hắn! Dùng tay áo chính mình lau một chút!
Sasuke đoán là đã làm tôi tức giận, hắn không dám nhìn tôi, cúi đầu không dám nói chuyện!
Ai… Vì sao có cảm giác… hắn sợ tôi? Choáng váng, rốt cuộc trước kia ‘Uchiha Remon’ đã đối đãi với Sasuke như thế nào vậy?
Gãi gãi đầu, thôi, lười suy nghĩ. Dù sao chỉ cần tôi đối xử tốt với hắn là được đi. Tôi dắt tay hắn, hướng đến rừng cây sau nhà đi đến.
Sasuke đột nhiên bị động tác của tôi mà ngây ngẩn cả người! “Ngươi, ngươi dẫn ta đi đâu?”
Tôi quay đầu nhìn về phía hắn, miễn cưỡng nói một câu. “Không phải em nhờ chị cùng em đi luyện tập Shuriken sao?”
Sasuke nghe xong, hưng phấn lên nhìn tôi. “Thật… thật sự chứ?”
“Đương nhiên!” Tôi cười cười “Điều này làm sao sẽ có thể là giả!”
Sasuke lại một lần bị tươi cười của Remon thu hút, hắn phát hiện Remon tỉnh lại từ lần trước, đã thật sự thay đổi rất nhiều. Lần trước khi cô nấu cơm cũng vậy, trước kia cô chỉ biết làm đồ ngọt mà anh hai thích ăn nhất, cái khác cũng đều không làm, nhưng ngày đó cô lại ưu tiên hỏi hắn ‘Em thích ăn cái gì’, còn làm cho hắn ăn nữa! Lúc nhìn thấy cha mẹ cũng vậy, nhất là bài diễn thuyết kịch liệt làm cho hắn không thể nào quên được. Sau đó, cô lại lười biếng, không dính sát vào bên người anh hai, mà là đi tìm nơi nào đó để ngủ. Còn nữa, cô thế mà đồng ý giúp đỡ hắn luyện tập Shuriken, còn dắt lấy tay hắn… Có điều, Remon như thế này, hắn càng thích! Từ nhỏ hắn đã không rõ, vì sao sau này chị ấy luôn luôn dùng một loại ánh mắt khinh thường nhìn hắn, cô luôn ở trước mặt cha, mẹ, anh hai làm bộ như rất yêu thương hắn, nhưng đến khi chỉ có hai người, cho tới tận bây giờ thì luôn không để ý hắn! Thậm chí còn có thể dùng từ chán ghét để hình dung đến! Đúng vậy! trước kia Remon chán ghét hắn, về phần vì sao Remon lại ngã đập đầu, là vì anh hai nhờ xin cô giúp hắn đi bắt mèo, bởi vì anh hai còn có nhiệm vụ cần phải làm, cô ở trước mặt anh hai làm mặt rất thích rồi đồng ý, nhưng khi anh hai vừa đi, cô sẽ không thèm quan tâm tới hắn! Hắn rất tức giận, đẩy cô ấy một chút, sau đó hình như hắn đứng không vững, liền rớt theo đi xuống! Nhìn trên đầu Remon, băng gạc vẫn như cũ còn ở trên đầu! Trong lòng nhất thời áy náy lên.
Nhận thấy được ánh mắt ở phía sau, tôi quay đầu lại, thấy áy náy trong mắt Sasuke, nghĩ nghĩ rồi mở miệng: “Làm sao vậy?”
Sasuke giật giật môi, do dự nói: “Remon, đầu ngươi còn đau không?”
Nghe được lời nói của hắn, tôi nở nụ cười, dừng bước chân lại xoay người ôm cổ hắn, nửa đùa tí tửng nói: “Sasuke thổi vù vù cho chị thì sẽ không còn đau nữa!”
Sasuke không chịu được đỏ mặt lên.
“Mau thổi vù vù đi.” Tôi thúc giục!
Sasuke đem cái miệng nhỏ nhắn tiến đến gần băng gạc thổi thổi! Tôi buông hắn ra. “Được rồi, không đau!”
“Thật chứ?” Sasuke có chút không tin, chỉ thổi có vài cái, làm gì lại thần kỳ đến như vậy.
Tôi gật đầu “Thật sự!” Cầm lấy tay Sasuke để lên trên ngực!
Sasuke bị dọa đến, nghĩ muốn lùi về sau, nhưng Remon kìm lại rất chặt, hắn cảm giác được trái tim của cô đang đập!
Tôi cười “Lo lắng của Sasuke chị nhận được hết! Có nó, nên chị sẽ không còn đau nữa.”
………
“Ngu ngốc.” Thật lâu sau, Sasuke kéo tay ra nói.
A… đứa nhỏ này thật kiêu ngạo, nhưng cũng thật đáng yêu! Lại hung hăng xoa lấy tóc hắn! “Phải gọi là chị, Sasuke không thể gọi chị là ‘ngu ngốc’, như vậy thì chị sẽ rất đau lòng!”
Sasuke bĩu môi, nhỏ giọng nói một tiếng: “Remon!”
Aiiii… tôi thật vô lực thở dài, quên đi, Remon thì Remon!
Sau đó.
Đi vào trong rừng cây, nhìn Sasuke ngắm tấm bia quăng lung tung, nếu cứ như vậy, hắn là đang lãng phí thể lực của chính mình a!
Aiiii… Trong sáu năm tốt nghiệp trung học cơ sở cùng trường trung học bậc cao đẳng, tôi vừa kiêm chức làm quản lý cho cơ sở võ thuật, làm người trợ giúp trong đó, cứ tự nhiên như vậy, tôi cũng theo học rất nhiều công phu. Trong đó, ông chủ nơi đó nói tôi có thiên phú về võ thuật, cho nên khi ông ấy thu nhận tôi làm học trò, tôi đã học Taekwondo, không thủ đạo, còn có thêm một chút công phu của Trung Quốc. Còn dạy cho tôi sử dụng rất nhiều vũ khí, đao, kiếm, côn, cửu chương tiên, roi… Đối với việc ném vũ khí, tôi cũng hơi bị thành thạo đấy! Tôi đi lên giữ chặt tay Sasuke, từ trong tay hắn lấy dao Kunai (dao găm).
“Em trai yêu quý của chị, cái này không thể tùy tiện ném đi như vậy! Cần phải dùng lực cổ tay chứ không phải là lực cánh tay! Biết không?”
Nói xong, tôi quăng dao Kunai ném đi, ngay chính giữa hồng tâm!
“Oa!” Sasuke kinh ngạc la làng lên.
Tôi vỗ vỗ tay, kiêu ngạo. Ngay sau đó, khó có được nhiệt tình như bây giờ, nghĩ muốn đem tài hoa ra một chút: “Sasuke, có muốn xem thêm một chút kích thích không?”
Sasuke gật đầu!
Tôi cười, đem vài cái bia dọn xong. Chính mình đi đến trên cây. Đem Kunai trong tay đặt ở bên hông. “Quan sát cho kỹ nhá, Sasuke!” Nói xong tôi nhảy xuống, ở không trung trở mình lại, rút Kunai ở bên hông ra, một, hai… ném, xoay người lại, ba, bốn… ném, tiếp tục xoay người… năm, sáu, bảy, tám… rơi xuống đất, đem hai Kunai cuối cùng ném ra!
“Phách phách phách phách phách phách.” Liên tục vài tiếng, hoàn toàn trúng giữa hồng tâm! Vô cùng hoàn mỹ.
“Thật là lợi hại! Remon dạy ta!” Sasuke vọt tới trước mặt tôi nói.
Tôi nắn nắn xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn. “Gọi là chị.”
“Remon chính là Remon!” Hắn kiên trì nói.
“Chị sẽ không dạy cho em!” Tôi làm bộ không để ý hắn.
“Hừ!!!” Sasuke hừ một tiếng “Ta đây tự mình làm!”
Tôi còn cho rằng hắn đang đùa, nhưng ai biết được, hắn thế nhưng lại thật sự chạy đến trên cây. Khi tôi đang suy nghĩ tại sao thằng nhóc này lại bỗng nhiên đi lên trên cao như vậy, không ngờ hắn lại học bộ dáng nhảy xuống của tôi. Làm ơn đi, cái đó đều là nhờ thành quả luyện tập thật lâu dài chị đây mới thành công được, làm sao có thể trong một lần nhìn qua thì sẽ làm được! Tôi vội vã xông lên phía trước, tiếp được hắn đang rơi xuống đất!
Sasuke nhìn khuôn mặt tôi đang gần sát hắn, không biết vì sao mặt hắn lại đỏ lên!
Tôi buồn cười nhìn chằm chằm vào hắn. “Khoe khoang à, cậu bé đẹp trai!”
Vì thế Sasuke liền kiêu ngạo, một phen đẩy tôi ra. “Remon chết tiệt, một ngày nào đó ta sẽ hơn hẳn ngươi. Hừ!”
Nói xong liền vui vẻ chạy đi! Tôi lắc lắc đầu, tiểu tổ tông a. Tôi đi theo phía sau hắn! Hướng đi về nhà!
=== ====== =======
Tác giả có chuyện muốn nói: Được rồi, Tsugaku đại thúc bị ta làm cho sụp đổ hình tượng, bất quá…. Ta thích đại thúc như vậy nha! Ha ha!
Truyện khác cùng thể loại
82 chương
134 chương
31 chương
66 chương
85 chương
22 chương