Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 72 : Bữa cơm gia đình lớn 3
Những người trẻ sau khi đợi nhận xét xong xuôi cả rồi thì mới bắt đầu gắp thức ăn vào chén của mình và nhâm nhi, trò chuyện vui vẻ. Trong suốt thời gian ăn uống tất cả mọi người trò chuyện cười nói vui vẻ làm cho không khí tiệm mì náo nhiệt và đầm ấm hạnh phúc vui vẻ hơn, khi buổi cơm tối đã được ăn no hết sạch thì trời cũng đã trở tối, bác Thắng thì được Mạc Bình dẫn về nhà nghỉ ngơi còn mẹ của Đóa Lệ cũng được Mạc Bảo đưa về nhà an toàn, giờ đây trong tiệm mì chỉ còn 3 cặp đôi: Diễm Quỳnh x Quốc Trình, Khắc Lạc x Hạnh Linh và Kỳ Tường x Đóa Lệ ngồi lại bàn phiến chuyện vài câu và cùng nhau dọn dẹp mọi thứ. Kỳ Tường cùng với người yêu đứng rửa chén, anh đang có ý định quay sang hôn thì bị Khắc Lạc với Quốc Trình ném lon bia vào đầu mình và cười ha hả, anh tức tối quế độ quay người lại ném lại vào người bọn họ sau đó đắc trí nói:
- Đề nghị hai bạn trẻ ngâm túc dùm cái, để yên cho người ta làm việc riêng đi bớt có mà làm phiền xen ngang đi nha.
Hạnh Linh nghe thấy vậy bèn lên tiếng:
- Làm việc riêng thì dẫn nhau về nhà mà làm, chứ ở đây là tập thế nên kiềm hãm lại con thú tính đê. - Vừa nói vừa đi đến chen ngang ở giữa Kỳ Tường và con bạn thân của mình.
Kỳ Tường vì bị tấn công một lúc bởi 3 người mà người yêu mình lại cứ đứng cười không ngớt, anh hậm hự bước ra đứng kế bên cô ấy mè nheo nói:
- Em coi bọn họ kìa... Anh chỉ là muốn đứng phụ rửa chén dọn dẹp cùng em thôi mà họ dám quấy rối không cho anh tập trung rửa chén kìa vợ à. Em nói gì minh oan cho anh đi vợ.
Đóa Lệ không thể nào mà nhịn cười được khi thấy bộ dạng mè nheo cũng như giọng nói mếu máo vô tội từ anh, cô quay sang nhìn anh mà cười ha hả tới nỗi ra nước mắt, hồi sau cố trấn an bản thân lại rồi mới lên tiếng giúp cho anh yêu của mình:
- Ba người này kì ghê, sao cứ me anh yêu của tui mà chọc ghẹo miết hà. Người ta nhìn bên ngoài men men vậy thôi chứ bên trong tâm hồn mong mảnh dễ vỡ lắm nên đề nghị hãy chọc ghẹo nhiều hơn nhé. Ha ha ha ha... A Tường ơi.. Athương athương nà.
Khi cả bốn người kia đang thay phiền nhau chọc ghẹo cười đùa vui vẻ thì Diễm Quỳnh chọn cho mình một góc ngồi suy tư, cô cảm thấy bản thân mình bây giờ vui buồn lẫn lộn, vui vì cuối cùng cũng đã có người chấp nhận yêu thương chăm sóc mình và người ấy cũng cùng mình bay qua London để du học nhưng niềm vui đó chẳng thể nào khiến cho cô vui nỗi khi nỗi buồn vì xa dady của mình, không biết từ đây cho tới những ngày tháng sau khi được thả ra tù ông sẽ sống như thế nào đây khi công ty mà ông bỏ công ra gầy dựng bao nhiêu lâu nay đã đều bị tịch thu hết rồi, cổ phần lại bị giảm đi mất 50%, liệu sau khi ra tù rồi bạn bè hay ai đó khi gặp lại dady thì họ có cười chê hay không? Và không biết từ lúc vô tù cho tới hôm nay dady của mình ở trong đó có bị uất hiếp từ ai hay không? Cơm tù làm sao ngon, giường gối trong đó làm sao êm ái mà mỗi lần gặp mình thì dady vẫn cứ nói dối bảo ở đó trong đối xử vs ông rất tốt. Chỉ cần nghĩ đến bấy nhiêu đó thôi mà trái tim của một người con muốn quặn thắt đau đớn tột cùng, bao nhiêu nước mắt cứ tuôn dài ra mãi mãi, cảm giác bây giờ của Diễm Quỳnh vô cùng hối hận vì mình mà khiến dady ra nông nổi như thế này, cô hận bản thân mình, ghét bản thân mình rằng tại sao đó giờ mình chỉ biết nghĩ cho bản thân mà chưa bao giờ nghĩ cho người khác đặc biệt là dady của mình, từ nhỏ cho tới lớn bản thân muốn cái gì thì dady luôn đáp ứng mọi thứ chỉ sau 1 phút, chỉ cần cô vui thì dady luôn sẵn sàng làm tất cả mọi thứ vì thế mà cô đã cảm thấy bản thân mình không cần thiết quan tâm đến người khác đã làm như thế nào để có được điều đó cho mình. Giờ đây có hối hận hay ghét bản thân cũng đã muộn màng rồi, cô phải thay đổi lại tính tình của mình và không cho phép bản thân mình sai lầm thêm lần nào nữa, vì bây giờ đã Quốc Trình bên cạnh cô, tuy cậu ta cũng xuất thân từ gia đình giàu có nhưng tính cách lẫn cách sống rất đỗi bình dị thế nên cô phải học hỏi theo điều ấy. Quốc Trình vừa mới thu xếp mọi hành lí lên xe hết rồi và anh đang đảo mắt kiếm người yêu của mình thấy cô đang ngồi ở góc cạnh cửa sổ đang đưa tay lên mặt để quẹt đi nước mắt thì đã lập tức đi từ từ lại dang tay ôm trọn lấy người con gái ấy vào lòng mình, nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu và dịu dàng trìu mến nói:
- Tự bao giờ mà trông em lại đáng yêu đến thế này cơ chứ? Anh nào giờ cứ nghĩ em mạnh mẽ hơn Tiểu Lệ nhưng hôm nay thì em lại đáng yêu hơn cô ấy nhiều đó cô gái của anh. Đừng khóc nữa nhé em yêu, chúng ta sắp ra sân bay rồi nên em hãy cười tươi lên thì dady ở đây mới an lòng sống tốt đợi chúng ta về được chứ.
Diễm Quỳnh bất ngờ khi bị anh phát hiện ra mình khóc nhưng lại thấy ấm ấp hạnh phúc vô cùng khi nghe những lời nói từ anh ấy, cô quay mặt lại vào người anh sau đó ngước mặt lên nhìn anh cười tươi đanh đá nói:
- Em luôn mạnh mẽ hơn con bé Lệ đó nhiều nên anh đừng có đánh đồng so sánh em với con bé đó. Em vẫn đang cười tươi nè anh không thấy sao?
Quốc Trình nở một nụ cười đầy ấm áp và nắm tay kéo cô đứng dậy sau đó nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi mắt vừa mới khóc xong của người yêu mình rồi từ từ hôn xuống đôi môi thì bỗng nhiên chả biết từ đâu 2 cặp đôi yêu nghiệt kia đứng bao quanh và đồng thanh la lên:
- Sắp trễ giờ tới nơi rồi mà còn ở đó ôm hôn nữa hai người kia.
Cả hai người ngượng đỏ mặt xua tay cau có hồi đáp:
- Biết rồi... Haiss...
Thế là cả 3 cặp đôi cùng nhau đi ra sân bay, Kỳ Tường vs Quốc Trình đi làm thủ tục máy bay, còn những người còn lại ngồi bên ngoài đợi, trong khi chờ đợi thì Khắc Lạc ga lăng bảo đi kiếm gì đó để mọi người ăn nên chỉ còn 3 cô gái ngồi lại với nhau. Diễm Quỳnh quay người sang nắm chặt lấy tay của Đóa Lệ khẽ nói:
- Chị cảm ơn em đã chấp nhận tha thứ và chịu làm bạn với chị. Chị thật sự rất hối hận về những gì đã gây ra với em, thành thật xin lỗi em và gia đình em rất nhiều Đóa Lệ à.
Đóa Lệ cũng nắm lại bàn tay hơi run và xoa nhẹ nhàng, cô nhìn thẳng vào đôi mắt u buồn đầy sự hối hận kia khẽ mỉm cười thật tươi lắc đầu nói:
- Đã là con người thì ai cũng đều phạm phải sai lầm cả chị à nhưng điều quan trọng nhất là người đó nhận ra được cái sai lầm của bản thân và chân thành ăn năn hối lỗi thì luôn xứng đáng nhận được sự tha thứ từ người khác. Vì thế chị không cần cảm thấy hối lỗi gì với em đâu, mọi chuyện cũng đã xảy ra lâu rồi và em cũng không để bụng đâu nên chị cười lên và hãy sống tốt hơn nhé. Dù chị có đối xử như thế nào với em thì em vẫn xem chị là bạn của mình vì chị là bạn thân của người yêu em.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
23 chương
91 chương
57 chương
51 chương
1694 chương