Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 70 : Độc từ đâu đến, giải thích thế nào?

Edit: okipanda Chỉnh sửa: Maroon “Yến Tứ Phương ngươi đúng là Bồ Tát chuyển thế đầu thai, ta yêu ngươi chết mất! Ha ha ha ~~~~~~~~” Ta cảm thấy không biết có phải ta đã từng luyện lăng ba vi bộ linh tinh gì đó hay không, mà sao có thể dùng tốc độ như vậy chạy vào trong phòng được?! Quả thực còn nhanh hơn so với chạy thoát thân. “Sở Sở…” Ta nức nở lên đài. Bảy phần giả, ba phần thật! “Lăng nhi!” Khi ta nhìn thấy Sở Sở, sống mũi bỗng thật sự cay cay, lại còn có chút ngượng ngùng thút tha thút thít, cười mếu máo: “Sở Sở, tỷ đừng nói chuyện, mới vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi nhiều chút. Tỷ muốn ăn cái gì? Ta căn dặn phòng bếp làm cho tỷ liền! A đúng rồi, tỷ có khát không? Yến có cho tỷ uống nước chưa? Còn khó chịu không? Tỷ xem tỷ gầy ……” Khụt khịt mũi, làm gì mà giống như ngửi phải hạt tiêu thế này, “Tỷ còn để cho ta sống nữa không?! Tỷ gầy thành ra thế này, ta「phải giảm cân đến đời nào mới có thể giống được như tỷ đây?!” Đầu ngón tay lành lạnh của Sở Sở trượt qua khóe mắt ta, nàng ôn nhu mỉm cười sủng nịnh: “Lăng nhi ngốc…” “Ta mặc kệ, trong vòng mười ngày tỷ phải ráng ăn thành như ta vậy! Hắc hắc, làm tỷ muội phải đồng cam cộng khổ mà, ta mà là đại béo, thì tỷ phải là tiểu béo!” Thượng Quan Sở Sở lúc nghe đến hai chữ “tỷ muội” trong lòng có một tư vị không nói nên, là hổ thẹn? Hay là hối hận? Nhưng nàng biết nàng đã không thể quay đầu lại nữa rồi, không thể quay lại được nữa rồi. “Ưm…” Nàng gật đầu, đầu nặng tựa nghìn cân. Lúc ngẩng đầu lên lại, trên mặt nàng lại nở một nụ cười tươi tắn, nhẹ giọng gọi: “Tiêu…” Hiên Viên Tiêu thong thả bước đến trước giường Sở Sở, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhưng không hề nói chuyện. “Chuyện kia… Sở Sở… Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho tỷ trước…” Len lén liếc mắt nhìn Hiên Viên Tiêu, hắn căn bản không hề nhìn ta, ta vội vàng chuồn nhanh, dại gì làm bóng đèn điện (kỳ đà cản mũi), do đó, ta giả mù sa mưa nói: “Hai người… hai người cứ từ từ trò chuyện nha…” Lúc ta bước ngang qua người Yến Tứ Phương, hắn nói một câu: “Nàng không cần đến trù phòng, hiện tại Sở Sở chỉ có thể húp cháo.” “Hả? Ờ.” Ta hậm hực đi ra ngoài. *** Ba ngày sau, thân thể Sở Sở cơ bản đã khôi phục, những lễ vật Đông Phương Cửu tặng cho Yến Tứ Phương phần lớn đều cho Sở Sở dùng, bản thân Yến Tứ Phương cũng không có phản ứng gì, rất hào phóng, ta càng cảm thấy cái này gọi là tận dụng triệt để, dù gì hắn vốn chính là làm nghề y, thuốc bổ gì mà không có, vậy mà chẳng hề mảy may quan tâm một chút xíu gì cả. Sau đó, cả đám người bọn ta tề tụ ở Bạch Mai đình bàn bạc trao đổi về vấn đề hành trình, bọn ta không thể quấy rối mãi chỗ ở của Yến Tứ Phương được, đương nhiên phải thảo luận vấn đề chỗ ở sắp tới. Điều quan trọng nhất là, Sở Sở đã khỏe hơn nhiều, bọn ta cuối cùng cũng có thể hỏi nàng rốt cuộc vì sao bị trúng độc, đương nhiên rất có khả năng nàng không nhớ rõ, hoặc là căn bản không biết được, nhưng vẫn hy vọng nàng có thể nhớ lại một chút manh mối. “Yến, lần trước ngươi nói độc Sở Sở trúng tên là…” “Phệ hồn.” “Biến! Ai hỏi ngươi!” Ta trừng mắt với Đông Phương Cửu, sau đó đổi sang dịu dàng nhìn Yến Tứ Phương, lại hỏi: “Là bí dược của Hoàng tộc Dực Quốc ư?” Yến Tứ Phương khẽ căng hàm: ” ‘Phệ hồn’ vốn xuất xứ từ hoàng tộc Dực quốc, sau đó lưu truyền trong giới quý tộc ở Dực quốc.” “Loại độc dược hại người này còn muốn lưu truyền?! Thật đê hèn!” Ta vừa thuận miệng nói, kết quả phát hiện sắc mặt của Khanh Trần mỹ nữ hơi kỳ kỳ, thầm mắng bản thân miệng mồm không ý tứ, vội vớt vát, “Kỳ thực, chỉ cần không dùng để hại người, vẫn có giá trị bảo tồn, ha ha…” Yến Tứ Phương nhìn ta cười phì một tiếng, nói: “Giá trị của độc dược e rằng chính là dùng để hại người.” Ta cứng họng, không còn biết nói gì nữa. Quay đầu nhìn về phía Sở Sở nhà ta: “Sở Sở, lúc ở Ngôn quốc có người của Dực quốc từng đến chỗ chúng ta sao?” Nhắc tới Ngôn quốc ta「liền lập tức nghĩ tới Vân Tiên nhân, từng cảnh từng cảnh tái hiện lại lướt nhanh trong đầu ta. Có lẽ ta vĩnh viễn cũng không thể quên được dưới tán cây hoa ngọc lan cùng hắn ngẫu nhiên tương phùng, một hình bóng lướt qua tim trong khoảnh khắc là một vẻ đẹp vĩnh hằng. Còn những lừa dối và tàn nhẫn lúc sau này, đối với một kẻ trí nhớ kém như ta mà nói, hẳn là rất dễ quên. Ta vẫn tin tưởng rằng một người có đôi mắt giống như thế, nhất định là người thiện lương, tận sâu thẳm trong tâm hồn nhất định là thiện lương. “Ừm, đúng, chính là cái ngày muội đi vắng, người của Dực quốc và Đông Nhạc đã tới.” Thượng quan Sở Sở nhớ lại. “Đông Nhạc?” Ta không nhớ rõ Đông Nhạc là thuộc địa của nước nào, ngoại trừ Kim, Ngọc, Lương, Ngôn bốn quốc gia lớn, còn có sáu quốc gia nhỏ, lần lượt là Đông Nhạc, Tây Kỳ, Bắc Tường, Thương Mân, Thục Quốc và Dực Quốc. Đông Nhạc và Dực Quốc là thuộc địa của Ngọc quốc. Tây Kỳ và Thục Quốc là thuộc địa của Kim Quốc. Thương Mân và Bắc Tường là thuộc địa của Lương quốc. “Lăng nhi, Đông Nhạc là thuộc địa của Ngọc quốc a, ha ha, lúc thu cống phẩm hàng năm nhớ đừng có quên nó nha!” Đông Phương Cửu cười giảo hoạt, ra vẻ nịnh nọt. Ta đột nhiên tỉnh ngộ, vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, nếu không cũng sẽ không tới cửa tìm ta và Sở Sở!” Đông Phương Cửu sắc mặt chợt lạnh, sau đó nói khẽ: “Ha ha, ‘Đồng Quy’ là bảo bối bí mật của Đông Nhạc quốc, mỗi một Quốc Chủ và Quốc Mẫu của Đông Nhạc quốc vào ngày đại hôn sẽ cùng uống ‘Đồng Quy’ để biểu thị lòng trung trinh. Nhưng nghe nói sau khi Quốc Chủ tiền nhiệm lên ngôi, ‘Đồng Quy’ mẫu cổ chỉ còn sót lại hai con, hơn nữa cũng không gây giống ra thêm mẫu cổ nào nữa. Cho đến hiện tại, trên đời chỉ còn lại hai con mẫu cổ, vốn đều ở trong tay của Quốc chủ Đông Nhạc Quốc, nhưng mà, nghe đồn mười năm trước đã bị người đánh cắp mất một con.” “Hả?! Nói cách khác, kẻ hạ cổ ta chính là một tên bại hoại người Đông Nhạc quốc sao?!” Trong cơn giận dữ không đủ để hình dung tâm tình của ta lúc này. Hiên Viên Tiêu vẻ mặt âm trầm lạnh như núi băng nói: “Cũng chưa chắc, bởi vì mười năm trước mẫu cổ đã bị người đánh cắp mất một con!” Ta suy nghĩ cả nửa ngày trời cũng không suy đoán được chút manh mối nào, mấy cái chuyện vu oan giá họa này là bình thường, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, hai tiểu quốc này đều là thuộc địa của Ngọc quốc chúng ta, kiểu gì cũng cảm thấy không thoát khỏi can hệ?! “Sở Sở, người của Đông Nhạc và Dực Quốc đến làm gì?” Ta vẫn gửi gắm chút hy vọng trên người Sở Sở. Suy nghĩ một lát, Sở Sở nói: “Dực Quốc dâng tặng Ngọc Linh trà, Đông Nhạc dâng tặng…” Lại nghĩ một lát, nhìn ta nói: “Tặng mấy hộp điểm tâm a! Lăng nhi chẳng phải còn khen điểm tâm rất ngon, còn nói bọn họ đúng là người có lòng sao?!” “Oh my God…” Ta bất lực cúi đầu. Ta nhớ ra rồi, hôm thẩm vấn tiểu hồ ly của lão hồ ly Vô Ngôn, ta「không ngủ được chút nào, sau khi trở về vừa nằm xuống là ngủ ngay, còn muộn giờ đến buổi lễ tuyển phi của Vân tiên nhân… Aizzz, nếu như không đi thì tốt biết mấy! Ừm, sau đó vội vội vàng vàng thức dậy, người cũng mơ mơ màng màng, uống mấy ngụm trà, bốc được hai miếng điểm tâm thì bị Sở Sở kéo đi rồi. Chết tiệt! Không ngờ chính ta tự mình ăn điểm tâm có hạ cổ?! “Yến, cổ có thể hạ vào trong điểm tâm không?!” Theo lý thuyết cổ là một loại côn trùng? Aizz, ngẫm lại đã thấy mắc ói! “Chỉ cần có thể tồn tại, thả vào đâu đều có thể được.” Yến Tứ Phương thờ ơ nói. “Hả?! Vậy ta chỉ nhớ có mình ta ăn điểm tâm, không nhớ có nam nhân nào ăn hết?” Đưa tay vò đầu bức tóc, thình lình nhìn về phía Ất, “Ất, có phải ngươi ăn không?!” Ất bị ta hỏi ngớ người, lập tức lắc đầu: “Thuộc hạ chưa về.” Ngất, sao ta lại quên chuyện này. Đông Phương Cửu thở dài nói: “Lăng nhi, nếu cổ cái thực sự là bị kẻ gian của Đông Nhạc quốc giấu ở trong bánh cho nàng ăn, vậy cổ đực nhất định đã được đưa vào thân thể của kẻ mà bọn chúng đã sớm tuyển chọn rồi.” “Chó chết! Thật nham hiểm!” Nhịn không được phải buộc miệng chửi thề, ta không đi giết người cũng đã là tu dưỡng lắm rồi! Lại thầm mắng kẻ bị tình nghi của Đông Nhạc Quốc cả nửa ngày trời, sau đó hỏi Sở Sở: “Sở Sở, vậy ta cũng uống trà sao không trúng ‘phệ hồn’ hả?” Sở Sở ngẩn ra, nói: “Trà muội uống đâu phải là ‘Ngọc Linh’. Bữa đó, sau khi Dực Quốc đưa Ngọc Linh trà tới, ta một mình chờ muội chán quá liền làm theo phương pháp mà Dực Quốc nói, đem ngâm vào trong nước thử xem, nhưng sau khi uống thì thấy cũng bình thường, mùi vị hơi đăng đắng, nghĩ chắc muội không thích, nên không cho muội uống.” Ò, trời ạ trời ạ, cũng may chưa cho ta uống, đã cứu ta nửa cái mạng rồi! Nếu không ta vừa trúng “đồng qui” lại có thêm “phệ hồn” chắc ngủm củ tỏi sớm quá. “‘Phệ hồn ’ mặc dù khó giải, nhưng có thể giải được. Lăng nhi không cần lo sợ.” Phượng mâu đen thẫm của Đông Phương Cửu khẽ nhướng lên, càng lộ rõ vẻ mị hoặc, chỉ là trong mắt vẻ lo lắng hiện lên nhiều hơn. “Ta biết, chẳng phải Yến đã giải độc cứu Sở Sở sao.” Một mặt vui mừng thay cho Sở Sở, một mặt thương xót cho bản thân. Thực sự là sống chết có số, tất cả đều xem thiên ý vậy! Giống như Sở Sở là người ôn nhu thiện lương như vậy bị trúng phải loại độc đáng sợ kia ông trời không phải cũng đã cứu nàng sao, đâu giống loại mẹ kế vô lương tâm như ta bị ông ta ngó lơ chỉ e ta không chết… “Lăng nhi, muội đừng buồn, có độc dược, sẽ có giải dược, muội nhất định không có việc gì đâu!” Sở Sở đưa tay ôn nhu đặt lên tay ta, hơi dùng sức, khiến ta cảm giác được sự cổ vũ của nàng. Lại nói vì sao Thượng Quan Sở Sở thay đổi, kỳ thực đứa trẻ này dựa theo lời Lăng mẹ kế viết trong sách: năm mười lăm tuổi xuyên tới Ngọc quốc, lại sống thêm mười lăm năm nữa, cho nên nàng đã 30 tuổi rồi, trong suy nghĩ sẽ càng thêm “thành thục”. Nàng cũng không phải muốn làm người xấu, chỉ là không muốn sống giống như trước khi “Xuyên qua”, chỉ là một người bình thường, vô cùng bình thường mà thôi. Lời Sở sở: Ta không phải hung ác, chỉ là nếm trải tư vị đố kị. Ta không phải không có trái tim, chỉ là trong tim chỉ chứa bản thân mình. T_T…