Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chương 68 : Ăn sủi cảo à? Sao nghe mùi giấm!

Edit: okipanda Chỉnh sửa: Maroon Nàng mỉm cười ôn nhu với ta, thanh âm rất nhẹ, nghe mà mát lạnh cả tinh thần: “Chủ tử, người muốn dậy chưa?” Ta á khẩu, ta đã thành chủ tử của nàng khi nào? Mặc dù ta rất có hứng thú với “F4”, thế nhưng, có một số nhân tài không thể tùy tiện nói đoạt là đoạt được, “Bạch Y Khanh Tương” là những nhân vật thế nào ta「có thể không biết sao? Trên giang hồ đại danh đỉnh đỉnh “Tứ đại quái kiệt”, nếu không bởi vì những kẻ bị bốn người bọn họ giết đều tự mình đến tìm chết, phỏng chừng sẽ không phải là “Tứ đại quái kiệt”, mà là “Tứ đại ác nhân”! Bạch U, sử dụng đao, một bộ U Minh đao pháp khi múa tốc độ còn nhanh hơn ta đánh chữ! Khanh Trần, sở trường về độc, chỉ có kẻ nàng không muốn hạ độc chết, chứ không có người nào mà nàng hạ độc không chết! Tương Sở, văn nhân nho nhã, văn nhân đó nha, điểm huyệt đều dùng bút lông, thường ngày tiếc chữ như vàng, mở miệng máu chảy thành sông! Bút phán quan, nam nhân lời nói cay độc chính là hắn. Về phần Y Y thì, nữ tử này huệ chất lan tâm, có khả năng biện bạch, lời lẽ khéo léo, thuật dịch dung tài giỏi có thể ‘man thiên quá hải’. Trên cơ bản, là nhân vật sắm vai người phát ngôn bộ ngoại giao của “F4”, đương nhiên cũng là một “FBI” ưu tú. Ngươi nói xem, ngươi nói xem, “F4” như vậy ta dám thòm thèm không?! Dám không?! “Cần nô tì hầu hạ chủ tử thay y phục không?” Ta phun ra sạch nước trà dùng để xúc miệng đang sục nãy giờ, hấp tấp rửa mặt qua loa, lau mặt khô ráo, rồi vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, để ta tự mặc.” Y Y cười khẽ nói: “Dạ, vậy nô tì đi ra phòng ngoài phòng chờ chủ tử.” Khom người thi lễ, “Gia đang ở Tây Uyển Bạch Mai đình, chờ chủ tử tới thì có thể truyền bữa trưa.” “Không cần, không cần, Y Y ngươi ngồi chơi chút xíu, ta làm rất nhanh.” Cầm lấy y phục Y Y chuẩn bị cho ta chạy đến phía sau bình phong mở ra mặc. “Gia bảo nô tì báo với chủ tử là Sở Sở cô nương đã tới, nói chủ tử đừng lo lắng, Ma y đã bắt đầu châm cứu cho Sở Sở cô nương.” Té, nhanh như vậy sao? “Nhanh ghê! Cửu Trọng sơn cách Ngọc Quốc gần lắm sao? Một ngày đêm đã tới!” Y Y nở nụ cười, nói: “Cửu Trọng sơn ở ngay biên giới nước ta và Ngọc quốc, theo đó nếu liên tục thúc ngựa đi nhanh chẳng phân biệt ngày đêm, một ngày hơn thì có thể tới Cửu Trọng sơn. Bởi vì Sở Sở cô nương trúng độc đã lâu thể chất hư nhược, nên mới vừa đi vừa nghỉ trì hoãn tốc độ mới mất hơn hai ngày mới tới.” “Ờ……” Ta cuối cùng cũng mặc xong y phục, từ phía sau bình phong đi ra, nhìn thấy trong mắt Y Y có ý cười, đột nhiên phát giác một vấn đề trọng đại, “Sở Sở mất hai ngày trời mới đến?! Vậy ta đây chẳng phải là đã ngủ suốt hai ngày?!!” Y Y cười gật đầu. Oh my God! “Đi, dẫn ta đến chỗ Ma y trước, ăn trưa không vội, ta muốn thăm Sở Sở trước cái đã!” Ta cười ** chìa móng vuốt sói nắm lấy tay Y Y lúc đang không có phòng bị, kéo tay Y Y cái vèo, mang theo vẻ nịnh nọt, nói: “Y Y, dẫn ta đi đi ~~~ được không ~~~” Ta biết nếu không cảm động nàng, nàng nhất định nghe theo tên ngốc Đông Phương Cửu kia sẽ dẫn ta đi ăn cơm trưa trước. “Chủ tử, người có yêu cầu gì cứ việc phân phó nô tì làm. Gia đã căn dặn, miễn là là bảo đảm an toàn cho chủ tử, mọi việc chủ tử yêu cầu nô tì đều phải nghe theo.” Y Y mặc dù nói như vậy, nhưng vẫn không rút lại bàn tay nàng đang nằm trong tay ta「, chỉ khẽ cười, rất ôn nhu. Ta cùng Y Y mới vừa rảo bước tiến đến hậu viện chợt đã nghe có người gọi ta. “Công chúa!” Là Ất nhà ta! Ta buông tay Y Y ra nhanh chân đi về hướng phía trước, kết quả chạy chưa đến mười mét đã bị ai đó từ phía sau vòng tay ôm lấy thắt lưng của ta lại, ta lập tức đá chân ra phía sau. Hành hung không thành. Tên ngốc Đông Phương Cửu này đã quá quen thuộc với động tác võ thuật của ta, tránh ‘tặc’ kịp thời. “Đông Phương Cửu!…” Đôi mắt ta phun lửa, xoay người đối mặt với tên ngốc kia quát lớn: “Ngươi chú ý cho lão tử một chút! Đừng có ôm ôm ấp ấp chứ! Ngươi có biết hai chữ “tự ái” viết như thế nào hay không hả?!” “A?……” Đông Phương Cửu vẫn cúi thấp đầu suy nghĩ, chớp chớp đôi mắt phượng hớp hồn của hắn nói với ta: “Ta chỉ biết chữ ‘tự’ viết như thế nào thôi, về phần ‘ái’ thì, ha ha ha, xưa nay chưa từng thấy, cho nên không biết.” Tiếp đó tên ngốc kia lại nhìn ta đắm đuối, thanh âm giả bộ ẻo lả nũng nịu nói, “Tiểu Lăng nhi dạy ta đi!~~~~” Ta thèm vào! Đừng đừng ép ta nói lời thô tục! Nhấc chân giẫm mạnh vào chân hắn, quay sang phía Ất ngoan ngoãn đang đứng bên cạnh còn chưa rõ tình hình, phân phó nói: “Ất, phế tên nhân yêu này cho lão tử!!!!” “Kít…” Có tiếng cửa mở, nhưng không có ai từ trong phòng đi ra, chỉ có giọng nói lạnh lùng của Yến Tứ Phương bay tới, “Còn có thêm một từ nào truyền đến lỗ tai Yến mỗ, tay của Yến mỗ sẽ run thêm một lần!” Giỏi cho cái tên Yến Tứ Phương nhà người! Được lắm Ma y Giáp nhà ngươi! Ngay cả chủ tử của ngươi mà ngươi cũng dám uy hiếp! Quên đi, ta nhịn! Vì Sở Sở, ta nhịn ngươi một chút, hừ! Đá văng Đông Phương Cửu, ta chạy đến Tây Uyển. Nếu người nhà của “bệnh nhân đang phẫu thuật” không thể đi cùng, ta đi lấp đầy bụng trước vậy. Tây Uyển, Bạch Mai đình. Từ đằng xa đã thấy Vô Dục nhe ra hai hàm răng trắng muốt cười với ta, sáng rỡ như ánh mặt trời. Hiên Viên Tiêu ngồi ở trong đình không biết là uống trà hay là uống rượu, phía sau lưng hắn là bạn Thập Tứ đứng thẳng vô cùng nghiêm túc. Yo oh, đông đủ quá ta. Ta mới vừa ngồi xuống ghế, đại đội nhân mã cũng đã kéo tới. Ất bước nhanh về phía ta, hình như trong tay hắn đang cầm một cái gì đó na ná giống phong thư, ta nhìn hắn mỉm cười, ánh mắt giao nhau, Ất thoáng nở một nụ cười rất nhẹ không dễ gì phát hiện, nhưng lại tao nhã thơm tho như một đóa xuân mai hé nở trong tuyết. Đông Phương Cửu tự tiện ngồi xuống bên trái ta, mặc dù ngồi ở đây dùng cơm chỉ có ba người bọn ta, nhưng rõ ràng là có bốn cái ghế mà, hắn vẫn có quyền lựa chọn a! Phía sau hắn đương nhiên là cái tổ hợp “F4” chói mắt kia. “Công chúa, đây là thư bệ hạ đích thân viết.” “Oh?” Ta có chút kinh ngạc, Thượng Quan Thiên tiểu tử này viết thư gì cho ta a? Có chuyện gì thì bảo Ất tiện thể nhắn không phải được rồi sao? Nhìn Ất cũng không có phản ứng gì đặc biệt, có lẽ không phải là cơ mật quốc gia gì, vì thế nhận thư xong ta liền bóc ra. Hisss…… Hít vào một luồng khí lạnh…… Uh…… Tâm tình có phần phức tạp…… Phùu…… Thằng nhóc này mắc bệnh rồi sao? Chết tiệt! Tên tiểu hài tử xấu xa mắc chứng thiếu tự tin cao độ, chứng ỷ lại nghiêm trọng và chứng luyến ái mê muội tỷ tỷ! “Lăng nhi, có chuyện gì?” Một chưởng vỗ tới. “Đông Phương Cửu cái tên ngu ngốc nhà ngươi lúc nói chuyện có thể cách xa cái lổ tai ta ra một chút có được không!” “Lăng nhi hung dữ với ta, người ta đau lòng quá …… huhu……” Ta ói…… “Giáng yêu thập bát chưởng!” bộp bộp……“Tên nhân yêu chết tiệt nhà ngươi!” “Thượng Quan Lăng! Muốn ** thì tới chỗ không ai nhìn thấy mà làm!” Thanh âm lạnh lẽo thật giống như băng hà. Ta thu chưởng, nghiêng đầu tròn mắt nhìn Hiên Viên Tiêu, cười vô lại, xoay mặt sang hỏi Vô Dục: “Bữa trưa hôm nay có phải ăn sủi cảo hay không?” Vô Dục sửng sốt, trả lời: “Sư phụ không căn dặn. Nếu công chúa muốn ăn, Vô Dục sẽ phân phó phòng bếp đi chuẩn bị.” Ta cười cười, nghiêng đầu đưa mắt nhìn Hiên Viên Tiêu, lầm bầm thiệt lớn: “Ò, ta còn tưởng rằng bữa nay ăn sủi cảo, nếu không vì sao lại tỏa ra vị dấm chua nồng nặc như vậy chứ!” Chun chun cái mũi, ta hít trái ngửi phải, sau đó làm như tỉnh ngộ vỗ vào đầu mình, chỉ vào Hiên Viên Tiêu, cất giọng lanh lảnh, mặt mày nghiêm túc, “Oh! Chính là từ chỗ hắn tỏa ra mùi!” Hiên Viên Tiêu sắc mặt nhất thời xanh mét, Đông Phương Cửu không lưu tình giễu cợt cười thành tiếng, ngoại trừ bạn Thập Tứ đáng thương chỉ dám khẽ giật giật khóe miệng một chút, những người còn lại đều che mặt vai run run.