Chí Ái Kim Sinh
Chương 6 : Bất tri bất giác 6
Bởi vì hướng gió, Hikaru vẫn bị ép ở lan can bảo hộ, đằng sau vì đau đớn kịch liệt mà dần trở nên không có cảm giác. Gió vù vù thổi vào lỗ tai, thật giống như muốn thổi vào trong óc, ong ong vang. Không thể tự hỏi, vô lực tự hỏi. Nhưng cảm giác cho cậu biết, có người đang đến đây, hơn nữa, nhất định là cậu ấy.
Huy động sức mạnh toàn thân làm cho mình mở mắt, ánh mắt xanh biếc tiến vào. Mỉm cười, chính mình cư nhiên còn có thể cười? Hikaru đều có chút giật mình, Akira nói gì, nhưng nhìn vào ánh mắt thân thiết ấy, Hikaru biết. Cảm giác tay cậu ấy vòng qua thắt lưng của mình, quấn quanh, là dây thừng đi? Hikaru nghĩ nghĩ. Lại nhắm mắt, không phải vì tuyệt vọng như lúc nãy, hiện tại là bởi vì an tâm. Chính mình khi nào thì tín nhiệm cậu ấy như vậy? Chỉ là đúng lúc này, đối diện một trận gió đánh úp lại, bởi vì kinh ngạc nên Hikaru trợn tròn mắt, tại nơi này trong nháy mắt, cậu nhìn thấy Akira trọng tâm không ổn, hai chân bị thổi lên khỏi mặt đất, thân thể bay lên – rơi ra khỏi vòng bảo hộ!
Ánh mắt Hikaru mở to hơn so với bình thường mấy lần, cậu cảm thấy được tất cả tế bào trong cơ thể mình đều ngừng hoạt động, ý nghĩ trống rỗng, khi nhìn thấy một màn này phát sinh…
“Loảng xoảng —!!!!!!” hai tay Akira nắm được vào vòng bảo hộ, thân thể bị gió kéo ra ngoài tháp Tô-ki-ô.
“Akira–!!!!!!” đây cũng là lần đầu tiên gọi tên cậu ấy, điều bất đồng chính là, dùng tất cả sức lực toàn thân.
“Akira… Akira…” Hikaru không ngừng gọi lên, lúc này cậu cảm nhận được tâm tình bất lực của Akira vừa này, rõ ràng ngay ở bên người, nhưng vì sao lại không giúp được cậu ấy?! Nhìn thấy Akira ở bên cạnh cố gắng duy trì, Hikaru cảm thấy mình sắp điên rồi…
Ngay tại lúc Akira cảm thấy giây tiếp theo mình sẽ buông tay ra, gió đột nhiên chuyển hướng 180 độ, thân thể bay ở trong không trung bị dựng lên, Akira dùng sức, thuận thế lướt qua vòng bảo hộ, hai chân chạm đất.
Đóng nhận ánh mắt kinh hồn chưa định của Hikaru, tuy rằng chính cậu còn đang tim đập không ngừng, nhưng phản ứng đầu tiên chính là nhanh chóng buộc xong dây thừng trên lưng Hikaru. “Bài tập” hoàn thành, Hikaru kéo dây trên lưng mình, ý bảo Xuyên Trạch đã tốt rồi.
Xuyên Trạch dùng sức kéo dây, thân thể Akira một chút một chút bị kéo đi, một khắc trước khi rời khỏi Hikaru, cậu cầm lấy tay Hikaru. Trong đôi mắt hổ phách lộ ra ý cười, Hikaru biết đó là Akira nói cho mình biết không có vấn đề gì.
Akira bị kéo về bên trong bắt đầu cùng Xuyên Trạch kéo dây.
“Ôm chặt anh” Hikaru nói với đứa nhỏ trong ngực, tiểu Diệp nghe lời ôm sát cổ cậu. Hikaru theo dây thừng một chút một chút dời về phía lỗ thủng trên cửa… trước hết đưa tiểu Diệp vào cho Akira đón, sau đó chính mình chui vào.
Lướt qua cái lỗ thủng, nhất thời cảm giác được sức gió giảm đi, hô hấp cũng thoải mái hơn, cảm giác mệt mỏi điên cuồng đánh úp lại. Một cái xoay người ngã trên mặt đất, trong miệng nói: “Hô ~~~ má ơi!” không ngừng thở phì phò.
“Shindo…” mở mắt đón nhận ánh mắt ngọc bích kia. Thân thiết, vui sướng… là với mình sao?
“Cậu đồ tồi này!!!” Hikaru giãy giụa đứng lên chém mạnh ra một quyền, sợi tóc xanh thẫm phiêu động, Akira ngã trên mặt đất. Hai tay ôm chặt vai đối phương, cả người bị gắt gao giam trên mặt đất, nhìn đôi mắt hổ phách mờ mịt kia.
“Cậu có biết vừa rồi suýt chết không?!!!” Hikaru rống lên.
Phương thức biểu đạt quan tâm của người này quả là đặc biệt nha, Akira cười, bị đánh cư nhiên còn cười, Akira cũng kinh ngạc vì biểu hiện của mình. Quay đầu đi, nhưng nụ cười càng lớn.
“Cậu còn cười?! Cậu…” cơn tức của Hikaru càng cao.
“Nói chung là tốt hơn nếu cậu xảy ra việc gì.” Akira thu lại nụ cười, quay đầu lại, chăm chú nhìn vào ánh mắt chỉ cách mình một chút kia.
Thình lình nghe một câu như thế, Hikaru có điểm không biết làm sao, ngơ ngác nhìn Akira. Nhìn thấy Hikaru như vậy, Akira nhịn không được lại cười.
“Thích, đùa giỡn tôi!” Hikaru bất mãn buông Akira ra.
“A, nhìn thấy hai cậu còn có thể đánh nhau như thế tôi cũng yên tâm.” Xuyên Trạch ở mộ bên nhìn hai người thiếu niên này, cũng thở dài một hơi thật nhẹ nhõm. Vừa rồi đúng là dọa chết anh!
Akira vuốt vuốt tóc, đứng dậy, vươn tay ra trước Xuyên Trạch.
“Cám ơn anh, Xuyên Trạch.”
“Kỳ thật cần cám ơn chính là tôi. Nhiệm vụ lần này nói thế nào cũng là do cậu hoàn thành mà.”
Xuyên Trạch ngượng ngùng cười vươn tay, “Touya Aikra đi? Tôi đã nhớ kỹ.”
“A? Làm sao anh biết tôi tên là Akira?” Akira ngạc nhiên hỏi.
“Bởi vì cậu ấy a!” Xuyên Trạch chỉa chỉa tay vào Hikaru đứng một bên vẻ mặt không hiểu, “Vừa rồi cậu ấy gọi lớn như vậy, chỉ sợ toàn bộ dân Tô-ki-ô đều nghe tiếng!” Xuyên Trạch xấu xa cười.
“Cái kia… Cái kia! Cái kia… bởi vì… bởi vì…” Hikaru mặt đã gấp đến độ hồng giống quả cà chua.
“Không nên trêu cậu ta, chúng ta vẫn là nên nhanh chóng đưa tiểu Diệp về đi.” Vẫn là Akira giải vây cho Hikaru.
“Đúng vậy, đúng vậy! Đến đây, tiểu Diệp!” Hikaru chạy như bay đến bậc thang, ôm tiểu Diệp, tiểu Diệp cũng bởi vì kiếp nạn vừa rồi nên cũng thực thân thiết với ca ca này, ôm chặt cổ Hikaru. Đoàn người đi xuống tầng dưới.
Truyện khác cùng thể loại
91 chương
10 chương
124 chương
116 chương
11 chương
115 chương