Chị à! đời này dành hết cho em
Chương 17 : sự thật về duy bối bối.
Thế gia.
Vừa vào đến nhà, chưa kịp lên phòng Thế Cẩn Tư đã gặp ngay ba mình đang ngồi đợi trong phòng khách, với cái nhìn như thể đứa con trai đã phạm phải tội tài trời làm Thế Cẩn Tư cũng biết rõ nguyên nhân, bỏ tay vào túi quần, hắn vẫn hiên ngang đi đến, mà ngồi xuống đối diện ông.
Ta đã cấm mày qua lại với con gái Tần gia rồi! Vậy mà mày dám cãi ta, hôm nay còn ngang nhiên hẹn hò với nó? Mày là xem ta chết rồi sao?
Nộ khí đã hùng hụt, Thế Cẩn Tư vẫn giữ nguyên vẻ mặt mà buông một câu bình thản.
Con yêu Di Y! Ngoài Di Y ra, sẽ không chấp nhận bất cứ ai cả
Tại sao? Trên đời này thiếu gì nữ nhân xứng với mày?
Con đã nói rồi! Trong mắt con chỉ có Di Y thôi, bây giờ là vậy, sau này cũng thế, sẽ không bao giờ thay đổi
Mày...
Tức giận, ông đứng dậy, cầm gậy lên ông đã đánh mạnh vào vai Thế Cẩn Tư, hắn chỉ nhăn mặt mà một chút tránh né cũng không có, thấy thế nộ khí kia càng tăng cao.
Nghịch tử! Hôm nay ta sẽ đánh chết mày
Nhưng gậy vừa vung thì Thế Linh Lung đã chạy đến.
Ba ơi! Đừng mà
Thế Linh Lung ôm lấy tay ông, cũng không làm cơn giận của ông hạ được.
Tránh ra, hôm nay ta phải đánh cho thứ nghịch tử này một
Ba ơi! Cẩn Tư nó còn nhỏ vẫn chưa suy nghĩ nhiều, từ từ nó sẽ biết, Tần Di Y ấy không xứng với nó thôi
Có lẽ đã động đến bảo bối của mình, Thế Cẩn Tư cảm thấy khó chịu mà phản bác.
Chị không biết gì thì bớt xen vào chuyện của em đi, Di Y có xứng với em hay không? Em là người hiểu rõ nhất
Thế Linh Lung đã đen mặt, nhắc đến Tần Di Y là cơn điên của cô lại muốn tác phát, chỉ muốn nhổ ngay cái gai trong mắt này.
Mốt ta sẽ tạo buổi gặp mặt cho mày và Lý tiểu thư của Lý gia
Nghe đến đây Thế Linh Lung đã quay sang phản ứng.
Không được!
Vì quá lỗ mãn về sự nông nổi của mình, nên cũng vội đính chính.
Con...con nghĩ Cẩn Tư còn nhỏ, nên để em nó học xong đã...
Chẳng chút để tâm, ông vẫn cương quyết ý định của mình.
Trước tạo hôn ước, sau này cưới
Con không đồng ý
Giờ mặt Thế Cẩn Tư đã lạnh tanh, chẳng lấy một chút cảm xúc, làm Thế lão gia, cục tức đã xong ra khỏi não.
Mày...mày phải đi
Đời này ngoài Di Y ra, con sẽ không cưới bất cứ người nào cả
Nói xong Thế Cẩn Tư đã quay đầu rời đi, làm Thế lão gia giận đến phải ôm đầu, mặt đã nhăn nhó đến mức khó coi.
Tại sao ta lại sinh thứ nghịch tử như nó chứ!
Ba ơi! Chúng ta sẽ từ từ tìm cách, ba đừng giận nữa
Thế Linh Lung cũng tỏ vẻ lo lắng mà vuốt vuốt lấy lưng ông, nhưng ánh mắt hiểm độc cũng nhanh hiện ra, nghiến răng, nghiến lợi trong lòng, cô thề sẽ không tha cho Tần Di Y.
============================
Trường Tư Lập.
Sau ngày hôm qua, là một đêm thức trắng không ngủ được, những chuyện nam nữ thường tình như thế không phải tôi không biết, nhưng thật tôi chưa từng chảy qua cảm giác đó, nếu thật một ngày phải làm chuyện đó với Thế Cẩn Tư thì thế nào? Tôi sắp phát điên vì cái đầu đen tối của mình, trong giờ dạy học, tôi vẫn cứ nghĩ vớ vẫn mà chẳng chút tập chung lấy.
Đi ngang qua phòng học của Thế Cẩn Tư, chân chợt dừng lại, không hiểu sao tôi lại muốn gặp hắn vô cùng, hôm nay giờ dạy của tôi hắn cũng không đến học kia mà.
Bên trong.
Nói đi! Cậu đã có nhiều kinh nghiệm như vậy rồi!
Duy Bối Bối mặt bối rối, cố tránh ánh mắt người đối diện, mà đánh trống lãng.
Người ta là nữ nhân, thì có kinh nghiệm gì chứ?
Câm ngay! Mau nói, những cô gái đó có biểu hiện gì?
Khẽ kéo cong môi, Duy Bối Bối giờ đã nghiêm túc trở lại, tay chống càm, hướng Thế Cẩn Tư đầy ý châm chọc.
Sao? Đã thịt rồi à?
Nghe hỏi thế, Thế Cẩn Tư bỗng cảm thấy có chút xấu hổ, mặt chẳng chút tự nhiên.
Chưa! nhưng...tôi muốn
Thấy khuôn mặt đã nhiễm chút hồng kia, Duy Bối Bối như vừa phát hiện được một chuyện thú vị, nụ cười kia càng thích thú hơn.
Bình thường thôi! Cậu là nam nhân, gần người con gái mà mình thích thì phải như thế rồi, còn tôi gần những cô gái đó là họ tự nguyện, tất nhiên họ sẽ chẳng phiền hà gì nếu tôi làm chuyện đó
Lời của Duy Bối Bối làm Thế Cẩn Tư cũng rơi vào trầm tư, cũng phải, nếu Di Y của hắn thật sự thích hắn thì khi hắn có làm chuyện kia, Di Y của hắn cũng sẽ tình nguyện, nhưng nghĩ lại hắn vẫn muốn tôn trọng bảo bối của mình hơn.
Thế Cẩn Tư! Cậu làm tôi ngạc nhiên thật đấy! Nhiều năm quen biết, thấy cô gái nào đến gần, cậu cũng đều tỏ thái độ chán ghét, tưởng cậu thích con trai ai ngờ lại...
Lời của Duy Bối Bối như muốn tạt nước lạnh vào mặt Thế Cẩn Tư làm hắn đã đen mặt lại.
Im đi! Cậu ra ngoài đi
Thật quá đáng, lợi dụng được rồi là đuổi người ta như đuổi tà!
Duy Bối Bối giả bộ làm nũng, người cũng chòm đến.
Kẹt! Khi tôi trong thấy cảnh này! Thật là không biết nói gì? Tay Duy Bối Bối đã để dưới càm Thế Cẩn Tư hắn, cả hai cũng đưa mắt nhìn sang tôi.
Xin lỗi!...làm phiền rồi!
Với một cái cười ngượng gạo,tôi nhanh quay đầu thì tay đã bị giữ lại.
Di Y nghe tôi nói đã
Tôi giật mình, nhìn hắn, sao có Duy Bối Bối ở đây hắn lại dám gọi tôi như thế?.
Em Cẩn Tư! Đây là trường học?
Tôi cố nhắc khéo hắn, nhưng hắn dường như không nghe thấy.
Chúng ta nói chuyện chút đi
Tôi đơ người, vì thấy Duy Bối Bối đã mang ý cười đầy mặt, đang nhìn chằm chằm vào tôi, nhanh sau đó Thế Cẩn Tư cũng đã quay sang đuổi người.
Cậu ra ngoài đi
Duy Bối Bối cũng nghe theo, khi bước qua tôi, Duy Bối Bối chợt ghé sát vào tai.
Cô ơi! Cô cẩn thận đấy ạ!
Tôi cứng người, thì Thế Cẩn Tư đã quát lớn.
Cút ngay!
Duy Bối Bối vẫn giữ nguyên ý cười mà rời đi, đến khi cửa đã được đóng lại, tiện tay Thế Cẩn Tư còn khóa luôn, làm con người chậm chạp của tôi đã nhanh phản ứng.
Sao...sao lại khóa cửa?
Như vậy sẽ chẳng còn ai làm phiền
Giờ hắn đã áp sát tôi vào tường, chợt nhớ lại lúc nãy Duy Bối Bối nói gì nhỉ Thật quá đáng, lợi dụng được rồi là đuổi người ta như đuổi tà
Tâm có chút nhói, hắn và Duy Bối Bối đang làm gì kia chứ!.
Cậu đang đùa giỡn tôi
Em nói gì?(khó hiểu)
Là...chuyện của Duy Bối Bối...lúc nãy đó
Hắn như biết tôi muốn nói gì, ngay khi tôi đang khó chịu thì hắn lại bật cười, khi nhìn đến, thật muốn cho hắn ăn ngay một tát.
Vì chiêu chọc bà cô già như tôi rất vui, nên cậu mới thế đúng không?
Ngốc nghếch! Em là đang ghen đó sao?
Môi hắn đã dán lên trán tôi, nhưng cũng chẳng làm tôi nguôi ngoai được bực tức, nhanh đẩy hắn ra, giờ tôi chẳng khác nào một đứa trẻ.
Thấy tôi ghen cậu rất vui, Thế Cẩn Tư, ra cậu chỉ đang đùa giỡn tôi...uổng công...uổng công tôi lại thích cậu đến thế!
Tư dưng mắt tôi lại cay xòe như vậy, nhưng không để tôi tránh mình, hắn đã ôm lấy tôi, tay còn thuận thế mà nhẹ vuốt lấy tóc.
Bảo bối, đừng giận! giờ em còn không nhìn ra, cái tên Duy Bối Bối là nam sao?
Tôi như muốn ngốc thật sự, cái gì con trai kia chứ? Một cô bé xinh đẹp như thế, nhìn đường nào cũng không giống con trai, chỉ có cái giọng, hơi là lạ thôi, nhưng cũng không thể nói Duy Bối Bối là con trai được.
Cậu tưởng tôi là con ngốc sao? Duy Bối Bối sao là con trai được?
Ừ! Em đúng là ngốc hết thuốc chữa, em thử hỏi hết cái trường này, xem họ sẽ nói Duy Bối Bối đó là nam hay nữ
Tôi hoang mang, chẳng lẽ hắn nói là đúng? Đúng là một chuyện chỉ có trong phim thôi, chẳng thể tin được mà.
Nhớ em quá bảo bối!
Chấm dứt dòng suy nghĩ của tôi là câu nói ngọt như đường của hắn, hắn lại làm tim tôi đập loạn lên, khi nói những lời như thế.
Em nhớ tôi không?
Tôi có hơi xấu hổ, mà gật gật đầu, có lẽ biểu hiện này của tôi đã làm hắn rất hài lòng, nên khóe môi mang niềm hạnh phúc ấy lại càng kéo cao hơn.
Bảo bối hè này chúng ta đi biển nhé?
Đi biển! Tôi đã bao lâu rồi không đi biển rồi nhỉ? Tôi định trả lời thì gì thế này? Tôi từ lúc này đã ngồi lên đùi hắn rồi?.
Thế...?
Ngồi yên nào! Tôi đang hỏi em đấy! Hai chúng ta đi biển chứ? Chỉ hai ta thôi
Tôi bối rối với cái tư thế ái muội này, đây là trường học mà, Thế Cẩn Tư càng ngày càng lớn mật, thêm cái mặt dày nữa, đúng chẳng có đối thủ.
Em còn suy nghĩ lung tung! Tôi sẽ hôn em đấy!
Tôi giật mình vì sợ bị hắn hôn thật, nên vội cúi đầy, thấp giọng.
Ừm!...đi thì đi
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
4 chương
11 chương
10 chương
99 chương
57 chương
75 chương