Chị à! đời này dành hết cho em

Chương 14 : đã lỡ trao tâm.

Tần tiểu thư! đây là đồ mà thiếu gia bảo đem đến cho người thay! Y tá mới vừa ra ngoài thì đã có một cô hầu gái đem đồ đến cho tôi thay, thấy bộ váy xanh da trời còn mới tinh kia, là tôi biết hắn đã kêu người đi mua đem về cho tôi, Thế Cẩn Tư! hắn đúng là rất tốt với tôi, một học sinh cao trung như hắn mà có thể hiểu chuyện đến mức này quả là làm tôi càng ngày càng nhìn hắn nhiều hơn rồi. Nhận lấy bộ váy, tôi chợt chạm tới ánh mắt tò mò của cô hầu gái kia, tuy chỉ lén mà ngẩng đầu nhìn tôi rồi vội cúi xuống nhưng với cái biểu hiện này thật làm tôi cũng muốn biết là cô ấy đang muốn gì?. Có chuyện gì nữa sao? Dạ...dạ không ạ! Trả lời cũng thiếu tự nhiên, khi cô hầu gái đó quay đi, cửa vừa khép tôi cũng đứng sau cánh cửa, và quả nhiên. Chị ta lớn tuổi hơn thiếu gia phải không? Một cô hầu gái khác. Ừ! nhìn thì trẻ vậy thôi! chứ lớn hơn tới chín, mười tuổi lận Già vậy sao?(ngạc nhiên) Lớn tiếng dữ vậy? đi thôi! Tôi vẫn đứng đó, tai nghe không thiếu chữ nào cho đến khi tiếng bước chân đã đi xa, tay nắm chặt lấy bộ váy, tôi không biết là nên vui hay buồn cho cảm xúc hiện tại đây! Thế Cẩn Tư! đây là những gì mà tôi phải đối mặt nếu như kết hôn cùng cậu sao? rõ ràng là sẽ lường trước được mọi chuyện vậy mà lòng tôi lại như có một tảng đá ngàn cân đè lấy, thật nặng nề vô cùng. Phòng khách. Hai người, một kẻ im lặng, người kia đưa mắt nhìn, bầu không khí đầy mùi thuốc súng như chiến trường, nếu có thêm người thứ ba thì thật chẳng còn sống mà ra khỏi đây. Sao không nói? chuyện hôm nay ta xem như không có, từ nay không cho phép gặp cô ta nữa! Ba không thể! Thế Cẩn Tư! cái đồ nghịch tử này... Bốp! một tiếng vang dội, bộ tách trà trên bàn đã bị Thế lão gia một tay mà đùa xuống bàn hết, làm bên ngoài cũng hoảng hồn mà chạy vào, mấy vệ sĩ cùng với Hứa quản gia. Lão gia! Chuyện gì? Ánh mắt giết người, ông quay sang Hứa quản gia mặt vẫn tĩnh lặng chẳng chút biểu cảm kia. Là Tần lão gia cùng Tần phu nhân ghé thăm Là chuyện gì đây! có lẽ ta đã đến không đúng lúc rồi sao? Tần lão gia đã xuất hiện kèm theo nụ cười tươi rói trên mặt, nhưng vị chủ nhà kia lại chẳng mấy là hiếu khách. Tự nhiên đến đây làm gì? Chúng tôi đến đây vì con gái bảo bối Giọng của Tần phu nhân vừa dứt, làm như tất cả mọi người ở đây đều nhìn lầm, trừ Hứa quản gia ra, Thế lão gia đã có vẻ phấn khởi ra mặt, nhưng đó chỉ là thoáng qua vì ông đã nhanh thu lại biểu hiện. khụ! con...con gái nào? Cả hai cũng thong thả bước vào, khi người hầu đã dọn dẹp xong thì cũng tự nhiên mà ngồi xuống. Con chào hai bác! Thế Cẩn Tư đã nhanh đứng dậy, thấy thế Tần lão gia cũng niềm nở gật đầu. Ừ! lâu rồi ta không thấy con đến Tần gia chơi? Con... Đây là sao? Thấy dường như con trai nhà mình đã quen với Tần gia từ trước, Thế lão gia đã nhanh chen vào làm Thế Cẩn Tư chưa kịp trả lời. Thằng bé đã đến Tần gia tôi cầu thân rồi! khi nó đủ mười tám tuổi, sẽ cùng Di Y nhà tôi thành thân Tiếng của người phụ nữ quyền lực lại vang lên, Thế lão gia giờ như đã hiểu mọi chuyện nhưng muốn con trai độc nhất của ông lấy con gái của Tần gia, ông thật không cách nào chấp nhận được. Ta phản đối! Tần lão gia đã thu lại nụ cười. Tại sao? Ông nghĩ gì hả? Cẩn Tư nhà ta mới mười bảy còn con gái ông đã bao nhiêu rồi! không xứng, ta không chấp nhận Ý ông là chê Di Y nhà tôi già!(trán đã nổi gân xanh) Đúng vậy! Cả hai tay đã nắm thành quyền, trán đã nổi đầy gân xanh,nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, Thế Cẩn Tư vì là hậu bối nên không thể vô phép xen vào còn Tần phu nhân vẫn ngồi im lặng cho đến khi không còn căng thẳng thêm được nữa, bà mới lên tiếng. Ông muốn thế nào mới cho Di Y nhà tôi vào cửa? Chỉ là một lời nói nhẹ nhàng, nhưng biểu hiện của hai người đàn ông kia cho thấy đây được xem là một lời đe dọa. không muốn thế nào cả! ta không chấp nhận Ba...! Phụ Thân, mẫu thân đại nhân! chúng ta về thôi! Tôi đã nghe hết tất cả, ở lại chỉ thêm mất mặt mà thôi! không hiểu sao phụ thân cùng mẫu thân đại nhân của tôi lại đến đây kia chứ! nhưng tôi chưa kịp tiến vào thì đã nghe mẫu thân ra lệnh. Cẩn Tư! đưa con bé đi cho ta Nhanh sau đó tay tôi đã được Thế Cẩn Tư nắm lấy và nhẹ kéo đi, bỏ mặt những ánh nhìn tò mò của những người khác, hắn lôi tôi vào phòng và đóng ngay cửa lại. Sao lại đưa tôi vào đây? Lại đây! Hắn ngồi ngay đầu giường còn giang tay về phía tôi, làm tôi hơi sợ, rõ cái tên này, luôn thích làm những gì bản thân mình muốn mà. Không...không lại! Không ngoan chút nào! Thế... Tôi đã nằm gọn trong cái ôm của hắn, cố động để đẩy hắn ra, thì hắn lại thì thào. Bảo bối! dù ba có không đồng ý! thì Thế Cẩn Tư tôi quyết sẽ không từ bỏ em Hắn đúng là yêu nghiệt, chỉ cần một lời nói của hắn thôi có thể làm tâm tôi an ổn và ấm áp đến lại thường, tôi biết bản thân mình đã rơi vào lưới tình của hắn như một con mồi đang nằm trên tơ nhện, càng vùng vẫy thì lại càng không thoát được. Bảo bối sao lại im lặng rồi...? Tôi cố lẫn tránh cái nhìn của hắn, nhưng vẫn bị hắn nhìn thấy, tôi thấy rõ đôi mắt lúc đầu thoáng ngẩn ra kia nhưng sau đó pha lẫn xót xa kèm sự yêu thương của hắn ẩn hiện. Nói tôi nghe, sao em lại khóc rồi? Đưa tay đến hắn nhẹ nhàng lau đi những dòng lệ nóng hổi đang tuôn trào đó, nhưng hắn càng lau, tôi lại càng khóc lợi hại hơn. Di Y? Cậu là một tên xấu xa, tại sao cậu lại thích tôi, để giờ đây tôi không thể nào khống chế được con tim mình nữa rồi,...tôi...tôi thích cậu mất rồi! Hắn im lặng, tôi cố lau nhanh nước mắt xấu hổ đó để rời đi, nhưng chưa kịp thì hắn đã giữ bàn tay đang lau kia lại. Bảo bối! em có biết tôi hạnh phúc thế nào không? Tôi nhanh quay mặt sang né tránh ánh nhìn của hắn. Sao...sao tôi biết được! Bảo bối! tôi yêu em! Hắn lại ôm chầm lấy tôi, lần này như muốn khảm tôi vào người hắn hắn luôn vậy, tôi thấy rõ sự vui sướng của hắn luôn tỏ đầy khuôn mặt khi môi đã kéo cong thế kia, Thế Cẩn Tư! tôi thật sự đã đem tâm trao cho cậu rồi! mong cậu đừng làm tôi thất vọng.