Chị à, chị thật rắc rối
Chương 4 : Triển lãm tranh
Đến cô nhi viện,Thỏ thích chí nắm tay nó, chạy tung tay khắp cô nhi viện, đùa giỡn với những đứa trẻ cùng tuổi.Nhìn nét mặt của Thỏ, nó cảm thấy rất vui.Có lẽ, nó đã đúng khi dẫn con bé đến nơi này
Cảnh vật xung quanh cô nhi viện không hề thay đổi, nó phóng tầm mắt ra xa, lơ đãng nhìn cây cổ thụ to lớn đang cố gắng vươn thật cao để hướng tới mặt trời.Trên thân cây cổ thụ, những dòng chữ ngây ngô được khắc trên cây đã mờ đi từ lâu.
Hít thật sâu một hơi, nó đưa tay chạm vào dòng chữ trên cây, lẩm bẩm “Chẳng mấy chốc là 18 tuổi rồi”
Thỏ không hiểu nó đang nói gì nên bâng quơ nhìn vào dòng chứ khắc trên cây “ Vào đúng ngày 18 tuổi, tôi sẽ đến tìm cô!”, cô nhóc chợt nghĩ tới mối tình giống như trong phim, từ khắc chữ trên cây rooif thề non hẹn biển, lãng mạn chết đi được
Nó dẫn Thỏ đem đống đồ mang tới quyên góp. Lần này, nghe nói cô nhi viện mở cuộc triển lãm tranh,mọi người xem ra rất phấn khởi khi biết tin này, đặc biệt là bé Thỏ, cô nhóc phấn khích tới mức cả đêm không ngủ được. Hết chạy loạn trong nhà làm phiền Nguyên lại nhảy tưng tưng trên giường khiến nó không tài nào chợp mắt được
Nó hung dữ nhìn Thỏ “Có lẽ lâu rồi không được ăn món thịt thỏ hầm, thỏ ha!”
Bé Thỏ hoảng sợ, chạy một mạch về phòng không dám nổi loạn nữa. Trẻ con đúng là trẻ con,được tham gia triển lãm tranh vui tới vậy sao? Bất giác, nó mỉm cười
Sáng sớm, không đợi Nguyên tới gọi nó dậy, bé Thỏ đã hí hửng tự động mặc quần áo, ăn sáng, nhân tiện đến gọi nó dậy.Mệt mỏi cả buổi tối đánh vật với đống bài toán khô khan, nó giờ đang lim dim thì bị Thỏ đánh thức. Vốn dĩ tâm tình đã không tốt, định cho con nhóc con kia một trận nhưng thấy điệu bộ của con bé, nó cũng không nỡ
Nó ngáp ngáp ngồi vào bàn ăn thì thấy hắn đang ngồi thất thiểu gặm bánh mì.Trông vẻ mặt hắn thế kia, nó mừng thầm trong lòng nhưng vẻ mặt thì có chút tiếc rẻ
“Mới sáng sớm, ai cả gan làm đại thiếu gia ra nông nỗi kia..chậc..chậc..ăn mất ngon!”
Hắn đưa mắt nhìn nó, định bảo rằng “ Không phải do cô hại sao” nhưng lại nói “Ơn giời, nhờ cô ban phước cả!”
Nó cười hì hì, nhai nốt bánh mì trong miệng,dặn dò người giúp việc không được cho hắn đi đâu nếu không có sự chấp thuận của nó.
“Cô với Thỏ đi đâu?”
Chẳng mấy khi thấy hắn nhiệt tình quan tâm, nó cũng vui vẻ đáp lại
“Xem triển lãm!”
Cũng suy nghĩ một lát rồi nói “tôi cũng đi, còn hơn bị cầm tù ở nhà”
Bé thỏ đang uống sữa thì sặc lên, sặc xuống
Nó nghi ngờ nhìn hắn một lượt, suy cho cùng để hắn ở nhà cùng tội ngiệp, thôi thì cho hắn đi theo
“Được, nếu cậu đã có nhã hứng thì đi thôi” Quắc mắt cảnh cáo “Đừng để tôi biết cậu giở trò gì, không qua được thiên lí nhãn của tôi đâu!”
Hắn gật gật
Tới phòng tranh,nó đưa mắt ngắm ngắm mấy bức tranh rồi kéo luôn Thỏ đi theo. Tranh ấy à, nó càng nhìn càng không hiểu
Hắn lẩm bẩm “Hừ, đã không hiểu lại còn bày đặt đi xem triển lãm,xàm!”
Hai chị em đang tung tăng đi thì nó chợt khựng lại ở bức tranh “Chàng trai 16”. Nó quay sáng hỏi Thỏ
“Xem ra, tranh cũng không tệ đúng không nào?”
Nhìn thấy bức tranh có hình ảnh một anh chàng đang dăm chiêu suy nghĩ gì đó,đôi mắt toát lên sự u buồn, lạnh lẽo.Thỏ reo lên
“Chị,chị,chúng ta mua bức này”
Nó gật đầu tán thành
Nó và Thỏ đứng chờ hết bức tranh này đấu giá đến bức trạnh kia đấu giá, cuối cùng thì mới tới bức tranh “Chàng trai 16”, nó phấn khởi vén tay áo lên,ánh mắt kiên định nhìn Thỏ
“Chị mà đấu giá thành công, bức tranh kia thộc về chị!”
Nó quắc mắt “Em không nhường chị đâu, em cũng muốn mua”
Vì bức tranh, cuộc đấu khẩu giữa hai chị em đã diễn ra
Nó “Mới bảy tuổi, biết gì mà thưởng thức tranh”
Thỏ “Chị mười bảy tuổi nhưng chị cũng nào biết thưởng thức”
Nó “Bức tranh ấy là của chị!”
Thỏ “Không, nó là của em, của em, của em”
Nó (không thèm tranh luận nữa) “Ai đấu giá thành công, bức tranh kia là của người đó, chịu chưa?”
Thỏ “…” gật gật
Nhìn hai chị em nhà này cãi nhau,hắn thấy vô cùng thú vị, cười thầm trong lòng “Tiếp tục cãi nhau đi, tiếp tục cãi nhau đi!”
Bức tranh được đem ra và bắt đầu được đấu giá. Người đàn ông có mái tóc hoa dâm,tay cầm búa gỗ goc mạnh vào bàn, nói
“Bức tranh “chàng trai 16” bắt đầu đấu giá, mức khỏi điểm là 500USD,bắt đầu”
Thỏ dơ tay
“600 USD”
Nó hào hứng “700 USD”
Cả khán phòng ồ lên lần 1
Thỏ “800 USD”
Cả khán phòng ồ lên lần 2
Nó “1000 USD”
Cả khán phòng ồ lên lần 3
Thỏ “1500USD”
Cả khán phòng đưa mắt về phía nó, chờ đợi..
Nó “2200 USD” đưa mắt sang Thỏ “Mời em Thỏ ra giá tiếp”
Cả khán phòng trố mắt nhìn hai chị em nhà nó đấu giá, mồ hôi ai nấy đều lấm tấm trên trán.Bức tranh kia chỉ là hình ảnh một chàng trai 16 tuổi, thoát trông rất ưu tú, đẹp trai,đôi mắt có chút cuốn hút, ngoài ra không có gì đặc biệt, vậy việc gì phải tốn tiền với bức tranh nghiệp dư không chút triển vọng đó
Thỏ cứng họng không nói được gì, Thỏ biết, mình lấy đâu ra 2200 USD mà mua nên mặt mày ỉu xìu chịu thua.
“2200 USD lần 1, 2200 USD lần 2, 2200 USD lần 3.. đã hết lượt, vậy, bức tranh”chàng trai 16” thuộc về cô gái kia, mời cô, mời cô lên nhận tranh!”
Thỏ chẹp miệng tiếc rẻ “Nhường cho chị đấy, dù gì sau này em sẽ lấy lại nó”
Hắn liếc em gái “…” em biết cái quái gì mà thưởng thức tranh
Nhận được bức tranh, nó toe toét khoe với Thỏ “Thỏ nhìn xem,đẹp chưa kìa”
Thỏ “…” tức giận không nói lên lời
Tại một khu biệt thự sang trọng, thỉnh thoảng có bóng người làm đi qua đi lại, lau cái này, chùi cái kia, tới mức không còn hạt bụi nào.Ngồi trên ghế sa lông là một anh chàng trông rất trẻ, cả người toát lên khí chất lạnh lùng.
Mắt đang theo dõi ti vi, anh chàng bấm nút tắt, lạnh lùng lên tiếng
“Lão Triệu!”
Người đàn ông trung niên đang mải dạy dỗ lại người làm, nghe tiếng kêu, ông vội chạy một mạch đến trước mặt chàng trai, giọng điệu cung kính
“Thiếu gia, có gì sai bảo?”
Chàng trai lạnh lùng nhìn lão quản gia, khóe miệng nhếch lên “Cha ta đã tìm được “người đó” chưa?”
“Dạ..dạ” lão quản gia sợ xanh mặt,ấp úng nói “Hình như..hình như chưa thì phải”
Ánh mắt chàng trai đã sắc lạnh giờ trở nên u oán, thâm sâu hơn
“Nhất định, nhất định phải tìm ra cô ta bằng mọi giá, bằng không chúng ta sẽ phải chết”
…
Lão quản gia hốt hoảng vội khom người lùi lại ra sau, đi thẳng ra hoa viên. Từ lâu, lão quản gia luôn thắc mắc, vì hà cớ gì mà cha con nhà ông chủ lại luôn tìm cho được cô gái đó, rốt cuộc cô ta là ai? Tìm được rồi thì sao? Cha con ông chủ định làm gì với cô gái đó
Lắc đầu xua tan suy nghĩ, lão quản gia tiếp tục công việc của mình
Ra khỏi phòng triển lãm, nó trịnh trọng đặt bức tranh vào trong xe,căn dặn
“Nguyên,lát cậu về nhà treo cho tôi bức tranh này lên phòng, rõ chưa”
Hắn bực bội đáp “Rồi rồi, phiền chết đi được!”
Trên đường về nhà, bé Thỏ cứ tiu nghỉu nhìn nó rồi ấm ức nhìn sang bức tranh, không nỡ rời mắt đi. Nó biết, bé Thỏ cũng thích bức tranh này, nhưng, nó không thể nhường bức tranh đó, nó biết, sau này chắc chắn sẽ có việc dùng tới
Lơ đãng phóng tầm mắt ra xa, nó đột nhiên nói “Dừng xe!”
Hắn đột nhiên phanh xe lại, u oán nhìn nó “Chị bị điên à, đang đi lại kêu dừng!”
Nó chớp mắt vô tội “Tôi thích dừng lại đó, được không”
“…”Bó tay với bà chị vừa khùng, vừa rắc rối này
Truyện khác cùng thể loại
249 chương
44 chương
66 chương
123 chương