Lâm Nhật Nguyệt mười hai tuổi , học lên sơ trung (Phiên phiên: sơ trung chính là cấp 2 đó). Sở Hạo mười một tuổi , bỏ đi chút tính trẻ con, trên người có hương vị tiểu nam sinh, nhưng vẫn như trước thích quấn quít lấy Lâm Nhật Nguyệt. “Chị Nguyệt, chúng ta cùng đi câu tôm hùm được không?” Tiểu bá vương Sở Hạo cửa cũng không gõ liền trực tiếp vọt vào phòng Lâm Nhật Nguyệt “Em không có gõ cửa.” Ngồi ở trước bàn học đọc sách Lâm Nhật Nguyệt mí mắt cũng không nâng, lạnh nhạt nói. “À, vậy em sẽ gõ lại!” Khi nói chuyện, Sở Hạo thật sự lùi dần đến bên ngoài phòng, đứng trước cửa phòng, sau đó ở bên ngoài vỗ 2 tiếng“cốc cốc”, lớn tiếng nói,“Chị Nguyệt, em vào đây!” Vừa dứt lời, cũng không chờ Lâm Nhật Nguyệt đáp lại, liền lại xông vào. “Chị Nguyệt, đi ! Chúng ta đi câu tôm hùm đi!” Lôi kéo cánh tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo làm nũng nói. “Em đi một mình đi!” Cô mới không cần đi lấy con giun. “Chị Nguyệt, chị đã nói sau khi tan học về sẽ chơi với em. Chính vào ngày đầu tiên chị học tiểu học đó!” Lại tới nữa! Lâm Nhật Nguyệt không khỏi ở trong lòng xem thường một cái. Mấy năm qua Sở Hạo vẫn dùng cái cớ này kéo Lâm Nhật Nguyệt đi ra ngoài bồi hắn điên, kỳ thật cũng chỉ có một mình hắn điên thôi! Lâm Nhật Nguyệt chính là ở một bên lẳng lặng xem, bất đắc dĩ thỉnh thoảng nhếch một chút khóe miệng lên coi như là cô cũng tham dự trong đó, đỡ khỏi bị tiểu tử này làm phiền. Tuy rằng Lâm Nhật Nguyệt luôn lạnh nhạt như thế, nhưng không biết vì sao Sở Hạo lại luôn thích quấn quít lấy cô, một chút cũng không thèm quan tâm hay để ý đến sự lãnh đạm đó . Điều này làm cho người lớn hai nhà đều có chút nghĩ mãi không hiểu. Thế nhưng kỳ thật chính Lâm Nhật Nguyệt cũng không hề suy nghĩ kỹ càng, vì sao Sở Hạo thích dính lấy cô như vậy. “Chị Nguyệt, chị là chị gái nha, không thể nói chuyện không giữ lời đúng không?” Sở Hạo vẻ mặt vô tội hỏi Lâm Nhật Nguyệt, kỳ thật ai mà chẳng biết cậu đang giả bộ ? Lần nào cũng dùng chiêu này, nó cũng không chán sao? Lâm Nhật Nguyệt tiếp tục nhìn sách, không định quan tâm cậu. “Chị Nguyệt?” “Chị Nguyệt?” “Ai nha, chị Nguyệt, đi nào!” Sở Hạo cướp đi sách trong tay Lâm Nhật Nguyệt. “Đưa cho chị.” “Chị không đi em sẽ không trả lại cho chị đâu!” Sở Hạo chơi xấu nói. Thở dài, Lâm Nhật Nguyệt không kiên nhẫn kéo kéo khóe miệng. “Được rồi!” Mỗi lần chỉ cần Lâm Nhật Nguyệt làm động tác này, liền tỏ vẻ cô đã thỏa hiệp . “Đi thôi đi thôi!” Sở Hạo lôi kéo tay Lâm Nhật Nguyệt vội vàng đi ra ngoài. “Chị không lấy con giun.” “Em lấy em lấy!” “Chị không buộc con giun.” “Em buộc em buộc!” “Chị không bắt chim bìm bịp con.” “Em bắt em bắt!” Chỉ cần Lâm Nhật Nguyệt đi chơi cùng hắn, Sở Hạo cái gì cũng không sao hết. “Mẹ, con với Hạo Hạo đi ra ngoài một lát” Trước khi ra ngoài, Lâm Nhật Nguyệt đối với Ngô Mĩ Lâm đang ở trong bếp báo cáo một tiếng. “Mẹ nuôi, chị Nguyệt đi với con nên mẹ cứ yên tâm đi!” “Tử tiểu tử, là có Nguyệt Nguyệt đi cùng con nên ta mới yên tâm đấy!” Đi vào cửa Trương Thục Viên vừa vặn nghe được con dõng dạc mạnh miệng. “Mẹ nuôi.” Lâm Nhật Nguyệt nhu thuận gọi Trương Thục Viên một tiếng. “Vẫn là Nguyệt Nguyệt ngoan!” “ Mẹ, mẹ có ý gì? Con lúc nào làm cho mẹ không yên tâm ?” “Lão mẹ của con chính là mẹ nguyên bản là một thục nữ hiền lương chính hiệu, sau khi sinh con xong bị con biến cho thành người đàn bà chanh chua ! Con định làm mẹ yên tâm kiểu gì đây ?” Nói người đàn bà chanh chua có khoa trương chút , nhưng là Trương Thục Viên nguyên bản vốn là ôn nhu bây giờ biến thành lớn giọng lại là sự thật không phải bàn cãi. Bà luôn bị Sở Hạo làm cho không nhịn được phải chửi ầm lên, hận không thể không sinh ra đứa con này. Ở phụ cận người ta cơ hồ mỗi ngày đều có thể nghe được tiết mục Trương Thục Viên mắng con. “Được rồi, Thục Viên, Hạo Hạo đã bớt làm chuyện bướng bỉnh đi rồi!” “Đúng vậy, mẹ nuôi của con thật tốt!” Sở Hạo đối Ngô Mĩ Lâm vuốt mông ngựa. “Ha ha, các con đi chơi đi! Nguyệt Nguyệt, ở bên ngoài chơi nhiều chút nha, không cần về quá sớm đâu!” Ai, cha mẹ người ta đều là lo lắng con gái ở bên ngoài ở bên ngoài chơi đùa quá lâu, mà bà lại lo lắng con gái mình ở bên ngoài chơi đùa quá ít =.=! “Dạ!” Lâm Nhật Nguyệt thản nhiên ứng thanh. “Chúng ta đi thôi ! Chúng ta hôm nay sẽ câu thật nhiều tôm hùm để thêm đồ ăn nha!” “Tử tiểu tử này, suốt ngày chỉ muốn chạy nhảy bên ngoài, hoàn hảo có Nguyệt Nguyệt nhìn nó, có thể cho em yên tâm không ít! Chị Mĩ Lâm, chị thật hạnh phúc nha, không giống như em phải quan tâm con cái như vậy.” “Ai, Nguyệt Nguyệt đứa nhỏ này là ngoan, nhưng là ngoan làm cho chị ngược lại có chút lo lắng. Nó luôn im lặng như vậy, nhìn thấy chị và ba nó mà nó cũng luôn khách khí, không làm nũng với chúng ta bao giờ.” Nói lên tính cách con gái, Ngô Mĩ Lâm có ẩn ẩn lo lắng. “Đứa nhỏ này trời sinh im lặng, trước đây đã biết được điều đó rồi. Nhưng mà chị yên tâm , thành tích học tập của Nguyệt Nguyệt rất tốt, không thích ra bên ngoài chạy nhảy, đây mới là làm cho chị bớt việc đi! Giống Hạo Hạo cả ngày làm em tức giận đến chết khiếp, có cái gì tốt chứ?” Ai, Ngô Mĩ Lâm ở trong lòng thở dài, bà nhưng thật ra tình nguyện Lâm Nhật Nguyệt nghịch ngợm gây sự một chút, như thế mới giống trẻ con! Cho nên bà kỳ thật rất hy vọng Lâm Nhật Nguyệt có thể cùng Sở Hạo ra ngoài chơi nhiều một chút, có thể bị Sở Hạo cuốn hút làm cho hoạt bát, trở nên giống đứa trẻ một chút. Mà Trương Thục Viên còn lại là hy vọng Sở Hạo trầm lặng giống Lâm Nhật Nguyệt một chút, có thể giúp tâm trạng bà thả lỏng. Ai, nhưng là trên đời này nào có chuyện nào thập toàn thập mỹ đâu? “Chị Nguyệt! Mau đỡ mau đỡ, có con tôm rồng mắc câu !” Trẻ con sinh sống ở nông thôn sẽ có thời thơ ấu thật hạnh phúc . Trời xanh mây trắng ruộng đồng hoang dã, cây cối xanh tươi nảy nở, hoa cải dầu* một bãi vàng rực rỡ, đất trời rộng lớn, dụ ngươi chơi đùa. Bắt dế, bắt chuồn chuồn, ba ba, bắt ong mật, bắt ếch, bắt nòng nọc…. *Hoa cải dầu Đáng tiếc Lâm Nhật Nguyệt không thích những hoạt động vui vẻ, cho nên trong cái lạc thú này cô vẫn chưa hiểu rõ hết được. “Chị Nguyệt! Mau đỡ cần câu ! Tôm hùm muốn chạy trốn kìa!” Lâm Nhật Nguyệt nhìn đến tôm hùm mắc câu cũng không thèm kéo cần câu làm cho Sở Hạo đứng một bên lo lắng. “Chị Nguyệt, chị làm chạy bao nhiêu con tôm rồi ? Như vậy chúng ta lấy cái gì trở về thêm đồ ăn a?” Nhìn trong sọt có mấy con tôm rồng ít ỏi, Sở Hạo đối với hành vi của Lâm Nhật Nguyệt có chút buồn bã. “Chị đã nói sẽ không làm gì mà” Một câu nói thản nhiên nhưng làm tức chết người ta, Lâm Nhật Nguyệt vẫn đùa nghịch cần câu. “Được rồi được rồi, bây giờ em câu một mình vậy, chị Nguyệt chỉ cần nhìn xem tôm hùm là được rồi!” Đối với Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo cho tới bây giờ chưa từng tức giận. Buông cần câu, Lâm Nhật Nguyệt nhìn cái sọt tôm hùm. Cái càng tôm khiến cho Lâm Nhật Nguyệt tò mò, không biết cái càng tôm này cắm vào người có đau không nhỉ? Thật cẩn thận nhấc con tôm hùm thứ nhất lên, Lâm Nhật Nguyệt muốn thử xem uy lực cái càng của nó. Nhưng là cô còn không có ngốc đến mức lấy mình làm đối tượng thí nghiệm, vậy thì nên lấy ai để thử đây? Người được chọn tốt nhất chính là Sở Hạo đang chuyên chú câu tôm hùm bên cạnh mình. Nghĩ nghĩ Lâm Nhật Nguyệt thật sự cầm kia con tôm hùm kia hướng về nơi có nhiều thịt nhất trên người Sở Hạo — mông. (Phiên phiên: OMG =))) “A a!” Nơi nông thôn hoang dã truyền ra một tiếng thét kinh thiên động địa. Sở Hạo sợ đau nhất, chỉ cần đau một chút cũng làm cho cậu khóc đến quỷ thần cũng phải khiếp sợ . “A…… Đau chết mất! Đau chết mất! Chị Nguyệt? Là chị lấy càng tôm hùm hướng vào em à? Ô…… Đau quá a!” Vừa vỗ về mông vừa giơ chân Sở Hạo nhìn đại tôm hùm Lâm Nhật Nguyệt đang cầm trong tay, có chút không thể nào tin nổi chị Nguyệt mà cậu yêu quý nhất cư nhiên lấy tôm hùm cắn mông cậu. “Chị muốn thử xem càng tôm kẹpvào thì đau hay không đau?” Đối mặt Sở Hạo sói tru, Lâm Nhật Nguyệt chút không có cảm thấy áy náy. “Chị Nguyệt, chị làm sao có thể lấy em làm vật thí nghiệm? Ô…… Đau…… Đau……” Sở Hạo xoa mông vẻ mặt ủy khuất, cũng không dám làm gì Lâm Nhật Nguyệt, nếu là người khác cậu đã sớm đánh cho tan tác. “Vì chỉ có em ở bên cạnh.” Lâm Nhật Nguyệt nhàn nhàn nói. “Ô…… A! Tôm hùm của em! Tôm hùm của em như thế nào không thấy ?” Nhìn thấy cái sọt rỗng tuếch nằm trên mặt đất, Sở Hạo lại bắt đầu kêu toáng lên. “Em vừa mới đá chúng đi mà.” “A? Ô…… Tôm hùm của em, Mông của em!” Đối với Sở Hạo mà nói buổi chiều hôm nay quả thật là xui xẻo. “Còn lại một con, em muốn hay không?” Trên tay vẫn còn con tôm hùm, Lâm Nhật Nguyệt nói với Sở Hạo. “Muốn, đương nhiên muốn! Dám kẹp mông em? em trở về trước tiên sẽ cắt càng nó, lại nấu nó, lại bóc da nó, ăn thịt nó!” “Vậy cho em” Nghe được Sở Hạo còn muốn con tôm hùm còn sót lại này, Lâm Nhật Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền bắt nó nhét vào trong tay Sở Hạo, kết quả – “A!” Đất trời lại lâm vào chấn động một chút, ai không biết còn tưởng rằng có động đất! “Chị Nguyệt! Chị làm gì vậy?” Vội vàng hất đi con tôm hùm trên tay, ngón tay Sở Hạo bị cặp vào, hoàn hảo hoàn hảo, không chảy máu, chỉ có chút hồng. “Là em chính mình nói muốn .” “Vậy chị cũng không thể trực tiếp ném nó vào tay em! Em là em của chị chứ không phải kẻ thù đâu nha!” “Tay trơn, nắm không được .” Đại tôm hùm kia càng không ngừng giãy dụa, phải có khí lực rất lớn mới có thể nắm nó đấy! “Chị Nguyệt, mông em đau, tay cũng đau, chị cõng em đi, chúng ta về thôi !” “Chân em không bị sao hết” Lâm Nhật Nguyệt không để ý tới Sở Hạo cố làm ra vẻ. “Chị Nguyệt –” Giả bộ đáng thương là sở trường của Sở Hạo. “Tự mình đi.” Bỏ lại ba chữ, Lâm Nhật Nguyệt xoay người chính mình đi luôn. Lưu lại Sở Hạo ở nơi nào hối hận, một tay cầm cái sọt, một tay xoa xoa mông. Khi hai người về đến nhà, người lớn hai nhà đều đang đợi bọn họ ăn cơm . “Hạo Hạo, mông con làm sao vậy?” Đầu tiên nhìn đến Sở Hạo vỗ về mông Lâm Kiến Cường quan tâm hỏi. “Ô…… Cha nuôi, con bị tôm hùm kẹp! Đau quá!” “Tử tiểu tử, câu tôm hùm cũng có thể để nó kẹp vào mông à? Con câu kiểu gì vậy, lấy mông mình làm mồi câu sao?” Trương Thục Viên sau khi nghe con nói xong, lại là chửi bới một chút. “Lão mẹ, con đau sắp chết rồi, mẹ còn mắng con?” “Con tiểu tử này, bị tôm hùm kẹp đau đến thế sao? Chỉ có đau như vậy mà cũng không chịu được, như thế mà là nam tử hán đại trượng phu sao?” Con trai không chịu được đau luôn là điều mà Sở Phương Uy canh cánh trong lòng. “Lão ba, con cũng không phải đại trượng phu, nhiều lắm là cái đậu nành hủ!” “Con……” “Được rồi được rồi, Thục Viên Phương Uy, hai người cũng đừng mắng Hạo Hạo , ăn cơm thôi. Hạo Hạo, rất đau sao?” Ngô Mĩ Lâm hoà giải nói. “Vẫn là mẹ nuôi tốt, quan tâm con! Mẹ nuôi — con rất đau! Mẹ không biết con tôm hùm kia lớn thế nào đâu” Làm nũng là bản lĩnh lớn nhất của Sở Hạo. Việc này Lâm Nhật Nguyệt chưa từng làm bao giờ. Vào lúc ban đêm, khi Lâm Nhật Nguyệt chuẩn bị lên giường ngủ,“Cốc cốc cốc!” Ngoài ban công truyền đến tiếng đập cửa. Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt cũng đoán được chắc chắn là Sở Hạo. Hai nhà họ rất gần nhau, từ ban công đi qua có thể sang được. “Chị Nguyệt?” Bên ngoài quả nhiên truyền đến tiếng kêu to của Sở Hạo. Nguyên bản Lâm Nhật Nguyệt không định mở cửa, nhưng là lại sợ ầm ỹ đến cha mẹ, cho nên không tình nguyện cũng đành ra mở cửa. “Chị Nguyệt –” Sở Hạo đi vào phòng vẻ mặt cười nịnh đối với Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt âm thầm nhíu mày, nghĩ rằng tiểu tử này trễ như vậy không ngủ không biết lại muốn làm cái gì nữa đây. “Chị Nguyệt, em không ngủ được, chị nói chuyện với em một lát được không?” Sở Hạo dường như hiểu được trong lòng Lâm Nhật Nguyệt đang suy nghĩ cái gì. “Chị muốn ngủ.” Lâm Nhật Nguyệt lạnh nhạt cự tuyệt hắn. “Em với chị cùng nhau ngủ, chúng ta ở trên giường nói chuyện phiếm!” Nói xong cũng không quản Lâm Nhật Nguyệt có đồng ý hay không, liền đỉnh đạc nằm đến trên giường, còn vỗ vỗ vị trí trống không bên cạnh ý bảo Lâm Nhật Nguyệt cũng đi lên, giống như đó là giường của hắn mà không phải của Lâm Nhật Nguyệt . Nhưng mà kỳ thật cũng không khác nhiều lắm , Sở Hạo từ nhỏ có một nửa thời gian là ngủ trên giường Lâm Nhật Nguyệt , bởi vì hắn rất thích quấn quít lấy cô. “Đứng lên.” Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên Sở Hạo chiếm giường của cô, nhưng Lâm Nhật Nguyệt vẫn là có chút bất mãn. “Chị Nguyệt — mông của em đau, đau đến nỗi em không ngủ được!” “Chuyện này không liên quan đến chị” Lâm Nhật Nguyệt đứng trước giường lạnh lùng nhìn Sở Hạo đang ở trên giường cô. “Ô? Chị Nguyệt sao chị dễ quên như vậy? Là chị làm mông em đau như vậy nha! Em cũng không có nói cho cha nuôi mẹ nuôi biết, đó cũng là vì nghĩ cho chị nha a! Chị cũng nên bù đắp lại một chút chứ, đúng hay không?” Nói lên này Lâm Nhật Nguyệt là có một chút ngượng ngùng , nhưng là ai bảo cậu nhất quyết kéo cô đi câu tôm hùm? Cho nên Lâm Nhật Nguyệt quyết định hai người coi như xí xóa. “Chị Nguyệt, tới đây!” Sở Hạo vừa làm nũng vừa bắt buộc lôi kéo Lâm Nhật Nguyệt nằm đến trên giường, sau đó dựa vào Lâm Nhật Nguyệt. Lâm Nhật Nguyệt cũng lười cùng cậu nháo, bởi vì biết nháo cậu cũng sẽ nháo, nên không cần uổng phí khí lực . “Chị Nguyệt, chị có thích em không?” Ôm cánh tay Lâm Nhật Nguyệt, Sở Hạo ngẩng mặt hỏi Lâm Nhật Nguyệt. Nhắm mắt lại, Lâm Nhật Nguyệt chịu được tiếng huyên náo của Sở Hạo. “Chị Nguyệt?” “Không nói lời nào chính là im lặng, im lặng chính là đồng ý, nói như vậy chị Nguyệt là thích em!” Sở Hạo tự quyết định đem Lâm Nhật Nguyệt không thèm nhìn tự định nghĩa là vì thích cậu. “Em cũng thích chị Nguyệt! Chị Nguyệt? Chị có nghe hay không, em cũng thích chị!” Phiền chết mất! Lâm Nhật Nguyệt trong lòng không khỏi bực mình. “Chị Nguyệt, chị nghe được đúng không? Em nhìn thấy lông mi chị động nha!” “Câm miệng!” Chịu được không được Sở Hạo lải nhải, Lâm Nhật Nguyệt rốt cục ra tiếng . “Dạ!” Sở Hạo ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thế nhưng tay ôm cánh tay Lâm Nhật Nguyệt không có buông ra. Chỉ chốc lát liền truyền ra trầm ổn hít thở của hắn. Nhìn Sở Hạo ngọt ngào ôm tay cô khi ngủ, Lâm Nhật Nguyệt trong lòng là bất đắc dĩ , nhưng là không có cách nào với cậu. Em trai nhỏ hơn cô một tuổi nhưng lại cùng ngày sinh này thật giống như là từ nhỏ tìm cô phiền toái . Lâm Nhật Nguyệt mười sáu tuổi , đã là một cô gái tự lập. Sở Hạo mười lăm tuổi , có hương vị tiểu nam nhân, lại vẫn như cũ thích quấn quít lấy Lâm Nhật Nguyệt. “Chị Nguyệt, sắp đến sinh nhật của chúng ta , năm nay chị định tặng quà gì cho em?” Nằm ở trên giường Lâm Nhật Nguyệt, hai tay gối đầu, Sở Hạo nhàn rỗi hỏi Lâm Nhật Nguyệt. Bởi vì hai người là cùng một ngày sinh nhật, cho nên hàng năm người lớn hai nhà sẽ cùng nhau thay bọn họ chúc mừng sinh nhật. Từ lúc còn nhỏ, hàng năm Sở Hạo đều tặng quà sinh nhật cho Lâm Nhật Nguyệt. Nhớ rõ lần đầu tiên cậu đưa cho Lâm Nhật Nguyệt là một gốc cây hoa hải đường xinh đẹp. Lúc đưa vào trong tay Lâm Nhật Nguyệt, còn bao nhiêu bùn đất dính vào đó! Lúc đó Trương Thục Viên hỏi cậu là hoa hải đường kia lấy ở đâu ra, cậu trả lời là từ bồn hoa của nhà bác Trương cách vách. Trương Thục Viên tức giận đến mức lập tức kéo lỗ tai cậu đến xin lỗi bác Trương, thuận tiện đem hoa trả lại cho người ta. Lúc ấy Sở Hạo còn không chịu đem hoa trả lại cho bác Trương, lý do là nếu trả lại sẽ không có quà đưa cho Lâm Nhật Nguyệt. Kết quả lại bị Trương Thục Viên chửi bới một chút. Đến buổi tối, Sở Hạo vụng trộm chạy tới tìm Lâm Nhật Nguyệt, theo trong lòng lấy ra một khóm hoa hải đường đưa cho cô làm quà sinh nhật. Lâm Nhật Nguyệt vừa thấy chỉ biết chính là khóm hoa ban ngày hắn đã lấy xuống , bởi vì giấu ở trong lòng hoa đã muốn có chút thưa thớt . Thế nhưng Lâm Nhật Nguyệt vẫn là nhận, bởi vì cô biết nếu không nhận lấy, thì Sở Hạo sẽ bám lấy cô không yên . Buổi sáng ngày hôm sau khi Lâm Nhật Nguyệt nhìn thấy bồn hoa trước nhà bác Trương, nhìn thấy khóm hoa hải đường hôm qua bị Sở Hạo ngắt đã muốn một đóa hoa cũng không có , liền ngay cả nụ hoa cũng không thấy một cái, trụi lủi chỉ còn vài miếng lá cây. Lâm Nhật Nguyệt có thể tưởng tượng được biểu tình của bác khi trông thấy khóm hoa hải đường lúc này, bác ấy là người rất yêu hoa cỏ . Sau đó lại có một lần, Sở Hạo tặng Lâm Nhật Nguyệt một cái con mèo nhỏ. Lâm Nhật Nguyệt không thích nhất chính là chó mèo, lúc đang muốn cự tuyệt, bà Vương gần đó vọt tiến vào, nhìn thấy con mèo trong tay Sở Hạo, con mèo nhỏ kêu “Meo meo meo meo”, bà Vương liền gọi “Giai giai! Giai giai” Liền đem con mèo nhỏ lấy lại. Vương bà là bà lão mẹ goá con côi , con mèo nhỏ này là được mèo cưng của bà trước khi chết sinh hạ, lại bị Sở Hạo thuận tay mang đi làm quà sinh nhật đưa cho Lâm Nhật Nguyệt. Kết quả con mèo nhỏ bị Vương bà bế trở về, Sở Hạo lại bị Trương Thục Viên mắng một chút, mà Lâm Nhật Nguyệt thì tại trong lòng âm thầm may mắn. Thế nhưng lần đó Sở Hạo vẫn là tặng cô quà sinh nhật. Đó là một bức tranh, trên bức tranh có một con mèo nhỏ, một cái tiểu nam hài cùng một cái tiểu cô nương, ở sau bọn họ còn có một cái bà lão, đó chính là Vương bà, người đã ôm con mèo nhỏ – xém chút nữa là món quà không mong muốn của Lâm Như Nguyệt- đi, nếu Vương bà nhìn đến Sở Hạo đem chính mình vẽ xấu như vậy, không biết sẽ bị tức giận đến như thế nào! Dù sao mỗi lần sinh nhật quà của Sở Hạo tặng đều rất đa dạng, các món quà đều là kinh dị cổ quái nào đó, chỉ có hắn mới nghĩ ra, làm hại trong thùng của cô toàn là rác. Lâm Nhật Nguyệt có một cái thùng, chuyên môn thu thập món quà mà Sở Hạo đưa cho trong ngày sinh nhật. Lâm Nhật Nguyệt hàng năm cũng đều tặng quà cho Sở Hạo, không cần hiểu lầm, không phải cô chủ động muốn tặng , mà là Sở Hạo hàng năm trước khi sinh nhật đều đã ám chỉ Lâm Nhật Nguyệt cậu muốn quà sinh nhật là gì, sau đó Lâm Nhật Nguyệt liền tặng cho cậu. Kỳ thật Sở Hạo cũng có hỏi Lâm Nhật Nguyệt thích quà gì, chính là Lâm Nhật Nguyệt mỗi lần đều lấy hai chữ đáp lại – tùy tiện! Cho nên mới làm cho Sở Hạo đưa một ít loạn thất bát tao gì đó đưa cho cô. “Chị vẫn chưa nghĩ ra là tặng em cái gì đúng không, chị Nguyệt?” Lâm Nhật Nguyệt tập trung làm bài tập cũng không để ý tới hắn, cô năm nay lên cấp 3, học tập so với trước kia bận rộn hơn nhiều. “Chị Nguyệt, năm trước em có mang găng tay nhưng bây giờ , em không tìm thấy nó đâu cả!” Cũng không để ý Lâm Nhật Nguyệt lãnh đạm, Sở Hạo tiếp tục nói. Lâm Nhật Nguyệt hiểu được , năm nay hắn là muốn một đôi găng tay. “Chị Nguyệt? Chị Nguyệt?” Theo trên giường đứng lên, Sở Hạo tiến đến bên cạnh Lâm Nhật Nguyệt, dường như muốn kêu hồn cô trở về. “Biết rồi.” Lạnh lùng nói một câu, Lâm Nhật Nguyệt cũng không thèm nhìn tới hắn. “Chị Nguyệt chị thật tốt!” Đáp án này làm Sở Hạo thực vừa lòng. “Chị Nguyệt, chị năm nay muốn em tặng quà gì a?” “Tùy tiện.” “Được!” Không biết năm nay Sở Hạo lại định tặng món quà quái dị gì đây? Hôm nay là sinh nhật Lâm Nhật Nguyệt mười sáu tuổi, và sinh nhật Sở Hạo mười lăm tuổi. “Hạo Hạo, Nguyệt Nguyệt, chúc hai con sinh nhật vui vẻ!” “Cám ơn ba mẹ, cám ơn cha nuôi mẹ nuôi.” Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt thế nhưng cũng không quá để ý đến sinh nhật, cô cảm thấy sinh nhật cùng ngày bình thường không có gì khác nhau. “Cám ơn lão ba lão mẹ, cám ơn cha nuôi mẹ nuôi!” Nhưng là đối với Sở Hạo mà nói sinh nhật là ngày trọng đại, có thể hánh động tùy ý mặc kệ lão ba lão mẹ. “Chị Nguyệt, sinh nhật vui vẻ!” “Sinh nhật vui vẻ.” “Đến đến đến, nhanh ước đi!” Lâm Kiến Cường tiếp đón hai cái hài tử hứa tâm nguyện. Lâm Nhật Nguyệt cùng Sở Hạo ở trước hai cái bánh ngọt sinh nhật nhắm hai mắt lại, yên lặng ước nguyện vọng của chính mình. “Tốt lắm, nhanh thổi nến đi!” Trương Thục Viên nói. “Thổi xong còn có quà nha!” Sở Phương Uy dương dương tự đắc trong tay đang cầm món quà được gói tinh xảo. “Phù!” “Phù!” “Lão mẹ lão mẹ, mau đưa quà!” Xòe tay ra, Sở Hạo hướng Trương Thục Viên đòi quà. “Cầm đi, của con đó tử tiểu tử!” Sở Phương Uy đem quà ném cho con, sau đó chuyển hướng Lâm Nhật Nguyệt, đem một hộp quà khác đưa cho cô,“Nguyệt Nguyệt, đây là cho con, mở ra nhìn xem!” Tiếp nhận hộp quà, Lâm Nhật Nguyệt bóc giấy rồi mở ra. Là một bộ [ bách khoa toàn thư ]. Đối với đửa nhỏ im lặng như Lâm Nhật Nguyệt, trừ bỏ tặng sách Sở Phương Uy cùng Trương Thục Viên chắc không suy nghĩ ra còn có thể tặng cái gì? Cho nên trên cơ bản hàng năm bọn họ đều là tặng sách cho Lâm Nhật Nguyệt. “Cám ơn cha nuôi mẹ nuôi.” “Có thích hay không?” “Dạ, thích.” “Lão ba lão mẹ, sao hai người không hỏi con có thích hay không?” Cầm trong tay vừa sách phong tennis chụp cùng tennis, Sở Hạo có chút chua nói. “Quà như cậu đã gợi ý chả lẽ lại không vui sao ? Chúng tôi việc gì phải lãng phí nước miếng?” Trương Thục Viên thối nói. “Con nào có?” “Con không có thật?” “Được rồi được rồi, Hạo Hạo, đến xem chúng ta tặng quà gì cho con này!” Mắt thấy hai mẹ con muốn cãi nhau đến nơi, Ngô Mĩ Lâm vội vàng nói sang chuyện khác. “Dạ!” Theo Ngô Mĩ Lâm trong tay nhận quà Sở Hạo còn không quên hướng Trương Thục Viên le lưỡi. “Nguyệt Nguyệt, đến đây, đây là của con!” Lâm Kiến Cường đem quà đưa cho Lâm Nhật Nguyệt. “Cám ơn ba mẹ.” “Mở ra nhìn xem!” Ngô Mĩ Lâm thúc giục con gái xem quà. Lâm Nhật Nguyệt mở hộp quà ra, bên trong là một bức tranh, kêu là “Nhật nguyệt đồng huy” (LNS:Trời trăng cùng sáng =)) đùa thôi, nghĩa đen là thế, còn nghĩa bóng thì ở đoạn dưới chị Nguyệt có nói á =))).Giấy bóng trang hoàng bên ngoài thật làm cho bức tranh càng trở nên hấp dẫn, một bên là mặt trời đang mọc, huyễn lệ rực rỡ, một bên là ánh trăng, thanh nhã trắng trong thuần khiết, toàn bộ hình ảnh trông có vẻ mâu thuẫn nhưng lại hài hòa một cách kì lạ. Lâm Nhật Nguyệt biết nó đại biểu cho cái gì. Có lẽ, khi cô sinh ra, cha mẹ đã mượn hình ảnh trong bức họa này để đặt tên cho cô, để nói cho cô hiểu rằng bọn họ đối của cô quan tâm yêu thương cùng lo lắng đến cỡ nào.(LNS:Hình ảnh mặt trời là cha, mặt trăng là mẹ, lây hai hình ảnh đó đặt tên cho con, như ý nói suốt đời cha mẹ luôn ở bên con í ^^) “Cám ơn ba mẹ!” “Thích không?” Ngô Mĩ Lâm hỏi có chút chờ mong. “Dạ, rất thích.” Lâm Nhật Nguyệt là thật thích. Cô kỳ thật không phải không biết tính mình hay im lặng, cô lạnh nhạt, thậm chí có khi biểu hiện ra lạnh lùng làm cho Lâm Kiến Cường cùng Ngô Mĩ Lâm đối cô sinh ra thật sâu lo lắng. Cô cũng không muốn như vậy, chính là tính cách này của cô từ lúc sinh ra đã không thể thay đổi. Cô không thể giống Sở Hạo làm nũng với người lớn như vậy được, cô chính là không làm được. “Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!” Nghe được Lâm Nhật Nguyệt trả lời, Ngô Mĩ Lâm có chút kích động. Đây là lần đầu tiên sau khi Lâm Nhật Nguyệt nhận được quà nói câu “Rất thích”, trước kia cô đều chỉ nói “Thích” mà thôi, một chữ khác biệt biểu đạt ý tứ hoàn toàn khác. Ngô Mĩ Lâm cùng Lâm Kiến Cường liếc mắt nhìn nhau một cái, lo lắng với con gái có chút hạ xuống. Này bức “Nhật nguyệt đồng huy” Là vợ chồng hai người cố tình tìm rất lâu để đem tặng con gái . Từ đó muốn cho Lâm Nhật Nguyệt biết bọn họ yêu thương lo lắng cho cô vô cùng. Sau khi nghe được Lâm Nhật Nguyệt trả lời, bọn họ biết Lâm Nhật Nguyệt đã hiểu được khổ tâm của bọn họ . Lúc này bọn họ đối với tính cách Lâm Nhật Nguyệt cũng có chút thản nhiên. Con gái từ nhỏ chính là loại cá tính lạnh nhạt này, miễn cưỡng thay đổi cũng không có ý nghĩa, sẽ thuận theo tự nhiên đi! “Oa! Là mp3 loại mới nhất nha!” Lúc này Sở Hạo thanh âm oa oa kéo suy nghĩ hai người lại. “Có thích không, Hạo Hạo?” “Thích, thật sự là rất thích ! Cám ơn cha nuôi mẹ nuôi!” “Tử tiểu tử, đừng chỉ vội nhận quà, quà con tặng cho Nguyệt Nguyệt đâu?” Trương Thục Viên lớn giọng nói. “À, đúng rồi! Chị Nguyệt, đây là quà em tặng chị!” “Cám ơn.” Nhận quà của Sở Hạo, Lâm Nhật Nguyệt khách khí nói cảm ơn. Trong lòng lại suy nghĩ tiểu tử lần này không biết lại tặng món quà cổ quái gì. “Là cái gì nha? Nguyệt Nguyệt mở ra nhìn xem!” Bởi vì có vết xe đổ, Trương Thục Viên đối với món quà con tặng rất quan tâm, sợ hắn lại đưa cái gì kì quái gì đó. “Đúng vậy, lần này là cái gì?” Kỳ thật ba người còn lại cũng rất tò mò. “Không được mở! Quà lần này chỉ có một mình chị Nguyệt được xem! Chị Nguyệt, sau khi trở về phòng hãy xem nha!” Sở Hạo vội vàng ngăn cản lại việc Lâm Nhật Nguyệt chuẩn bị mở quà. “Tử tiểu tử, lần trước là tằm cưng (LNS: e hèm, ko bik ở đêy có phải là con tằm ko =.=), lần này có phải hay không lại đưa rác cho Nguyệt Nguyệt ?” Sở Phương Uy đối với con cũng là không có cách nào. “Cái gì rác? Tằm cưng có thể tính rác sao? Con lần này tặng cho chị Nguyệt là thứ hàng ngày nhất định phải dùng đến, mới không phải cái gì rác đâu!” Sở Hạo vì chính mình cãi lại nói. “Kia vì sao không cho chúng ta xem?” Trương Thục Viên vẫn là lo lắng con đưa quà xảy ra vấn đề. “Dù sao mọi người chính là không thể nhìn, chỉ có một mình chị Nguyệt được xem!” “Tử tiểu tử, nếu để cho mẹ biết con lại đưa cái gì loạn thất bát tao gì đó cho Nguyệt Nguyệt, mẹ không làm thịt con mới là lạ!” Trương Thục Viên uy hiếp con. “Nguyệt Nguyệt, nếu tiểu tử này tặng cho con món quà kỳ quái rác rưởi gì đó, con liền nói cho mẹ nuôi biết! Mẹ nuôi sẽ cho nó ăn no đòn!” Trương Thục Viên lại nói với Lâm Nhật Nguyệt Lâm Nhật Nguyệt chính là thản nhiên cười cười, cũng không đáp lại. “Được rồi, Thục Viên! Nguyệt Nguyệt, quà con định tặng cho Hạo Hạo đâu?” Ngô Mĩ Lâm luôn ở thời điểm tất yếu đảm đương người hoà giải. Lâm Nhật Nguyệt cầm lấy hộp bên người đưa cho Sở Hạo. “Oa! Là cái găng tay nha! Chị Nguyệt chị làm sao mà biết em muốn đôi găng tay? Em đi suốt phố mà tìm không thấy đâu!” Sở Hạo khoa trương nói. Lâm Nhật Nguyệt ngầm xem thường. “Tử tiểu tử, con xem Nguyệt Nguyệt thật ngoan, làm sao giống như con?” Trương Thục Viên nhịn không được lại muốn quở trách con. “Con cũng rất ngoan a! Con làm sao không ngoan ?” “Con dù sao cũng không ngoan!” “Lão mẹ mẹ làm sao có thể nói con do chính mình đẻ ra như vậy?” “Cậu là nhặt được , không phải tôi sinh !” “Lão ba, ba xem vợ ba đang nói gì vậy?” “Nói cái gì? Tiếng người!” “Được rồi được rồi, hai cái người này! Mau đến ăn bánh ngọt đi!” Mắt thấy này hai mẹ con lại muốn ầm ĩ không ngừng , Ngô Mĩ Lâm lại một lần đi ra hòa giải. “Hừ! Thối lão mẹ!” Đối với Trương Thục Viên giả bộ thành cái mặt quỷ, Sở Hạo nhanh như chớp chạy ra. “Xú tiểu tử!” Trương Thục Viên cũng không cam yếu thế cầm lấy trên bàn lá trà quán nhưng hướng ót của Sở Hạo. “Ôi! Đau quá! Lão mẹ mẹ định mưu sát con trai mẹ?” Xoa đầu, Sở Hạo cau mày nói. “Hừ!” Trương Thục Viên cũng y hệt như trẻ con. Nhìn này hai mẹ con nhà này, những người khác ở đây đều không tính quản bọn họ , mỗi người đều tập trung ăn bánh ngọt đi . Lâm Nhật Nguyệt trở lại phòng mình, theo dưới sàng lôi ra một cái rương nhỏ, này chỉ thùng là chuyên môn thu thập rác mà Sở Hạo đưa cho . Nguyên bản Lâm Nhật Nguyệt là muốn trực tiếp đem hộp quà ném vào trong rương , nhưng là bởi vì Sở Hạo kiên trì cường điệu chỉ có một mình cô được xem, cô vẫn là có hiếu kì một chút . Cho nên cô liền mở hộp quà ra . Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt sau khi nhìn thấy quà trong hộp, cư nhiên nhịn không được thấp rủa một tiếng. Là cái gì có thể làm cho Lâm Nhật Nguyệt luôn im lặng lại mắng chửi người vậy? Chúng ta hãy mau nhìn vào món quà mà Sở Hạo tặng Lâm Nhật Nguyệt. Nằm trong hộp quà cư nhiên…… Cư nhiên là một bộ nội y! Là một bộ nội y hoa cỏ đáng yêu! Bên cạnh còn hé ra tờ giấy: Chị Nguyệt đôi chân của chị càng dài càng mê người =)))))) Khó trách Lâm Nhật Nguyệt lại mắng chửi người !Cầm hộp giấy gói quà, Lâm Nhật Nguyệt đem nó với bộ nội y chướng mắt kia ném vào thùng, không bao giờ muốn liếc mắt nhìn cái kia lần nữa! Buổi sáng ngày hôm sau Ngô Mĩ Lâm cùng Trương Thục Viên bà tám hỏi món quà của Sở Hạo đưa là gì, Lâm Nhật Nguyệt ngượng ngùng nói ra miệng, chỉ nói là hai chiếc khăn tay. Kỳ thật Lâm Nhật Nguyệt cũng chưa nói dối, bởi vì hiện nay nội y sơ hình chính là dùng hai chiếc khăn tay khâu cùng một chỗ . Bất quá Ngô Mĩ Lâm cập Trương Thục Viên đối với món quà lần này Sở Hạo đưa có chút kinh ngạc, nhất là Trương Thục Viên, nói thẳng luôn “Tiểu tử này không bình thường”, không tin nó sẽ tặng món quà bình thường như vậy. Nhưng là Lâm Nhật Nguyệt là sẽ không nói dối, cho nên cho dù không muốn tin tưởng cô cũng không thể không tin. Mà khi Sở Hạo hỏi Lâm Nhật Nguyệt có thích hay không món quà hắn tặng, Lâm Nhật Nguyệt ngay cả một cái xem thường cậu cũng lười xem.