Cho dù gương mặt xấu xí, cô đơn khốn cùng cả đời, cô cũng chưa từng nghĩ tới muốn đi ỷ lại bất luận kẻ nào, chưa từng nghĩ tới sẽ đi phiền toái bất luận kẻ nào…… Này hết thảy, cũng không phải cô mong muốn, mà là anh cứng rắn cấp cho cô, không phải sao? Cắn chặt môi dưới, co cúi đầu đẩu tế gầy bả vai, không tiếng động khóc nức nở. "Đồng Húc Hòa, bạn làm sao vậy?" Một bạn học nam ngồi bên cạnh xoay mình thấy vậy liền hỏi. Cô chấn động, vội vàng lau nước mắt. "Bạn đang khóc sao?" Cậu bị dọa ngây người. Liều mình lắc đầu, liều mình lau nước mắt, cô cũng không dám mở miệng. "Các em đi học lại không chuyên tâm, đang nói cái gì?" Thầy giáo không hờn giận trách mắng. "Thưa thầy, Đồng Húc Hòa rất giống đang khóc……" Học sinh nam nói. Thầy giáo kinh ngạc đi tới, hỏi:"Đồng Húc Hòa, có vấn đề gì sao? Là nghe giảng không hiểu hay là……" "Không có…… Không phải…… Thực xin lỗi……" Cô che miệng lại, thấp giọng nói, nhưng nồng đậm giọng mũi cùng nấc nghẹn ồ lên. "Vẫn là không thể thích ứng? Muốn hay không đến phòng phụ đạo……" Thầy giáo đã được cho biết, học sinh này mới tới xếp lớp thành tích nổi trội xuất sắc, nhưng lại từ nhỏ ở nhà tự học, có vẻ mẫn cảm hướng nội, muốn thầy giáo chiếu cố nhiều hơn. Các học sinh đều vây quanh lại đây, tò mò đánh giá bạn học mới này, khe khẽ nói nhỏ. Mọi người đều đối học sinh mới này tinh tế học phi thường tốt, bởi vì rất ít người có thể ở lớp học dành cho quý tộc của trung học tư này nhập học trực tiếp, hơn nữa nghe nói cô trước cũng chưa từng đến trường học mà học lại tốt, người như thế sẽ là cái gì bộ dáng, học sinh trong không ngừng thảo luận. Hôm nay cô rốt cục đến lớp, đúng là như vậy một cô gái thanh tú hơi gầy, nhưng thật ra lại ngoài dự đoán của mọi người, không ít người muốn cùng cô bắt chuyện, chính là cô là như thế hướng nội im lặng, thậm chí mang điểm bi thương, các học sinh nhất thời cũng không dám đến quá gần, chỉ có thể xa xa nhìn cô, không thể hiểu được cô vì sao lại khóc. "Không cần…… Cám ơn…… Tôi tốt lắm……" Ý thức được ánh mắt của mọi người, cô hai tay xoa xoa, đã muốn bắt đầu khẩn trương. "Thoải mái, đừng nóng vội, tiếp nhận một hoàn cảnh mới khó tránh khỏi sẽ có vẻ không được tự nhiên, từ từ sẽ quen thôi." Thầy giáo trấn an nói. "Đúng rồi, chúng tôi đều sẽ giúp em, đừng lo lắng……" "Chính là a, lớp học của chúng ta mọi học sinh đều rất tốt, sẽ không khi dễ em!" Những người xung quanh mỗi người nói một câu, càng ngày càng đứng gần vào, hình thành một loại áp lực, cô cứng ngắc nói không ra lời, lưng toát ra mồ hôi lạnh, hô hấp dần dần dồn dập. "Thầy giáo, em nghĩ, em nghĩ đưa bạn ấy đến phòng y tế nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn, bạn ấy giống như không thoải mái lắm." Bạn học nam bên cạnh thấy cô thực sự không thoải mái, lập tức đề nghị. "Cũng tốt, Tạ Tường Nghị, em đưa bạn Đồng Húc Hòa đến phòng y tế." Thầy giáo cũng phát hiện điều khác thường. Tạ Tường Nghị vì thế nhẹ giọng hướng Đồng Húc Hòa nói:"Đi thôi, đi phòng y tế yên lặng hơn một chút, bạn sẽ đỡ." Đồng Húc Hòa gật gật đầu, đứng dậy đi ra phòng học. Các học sinh lớn tiếng ồn ào, cười chế nhạo Tạ Tường Nghị tìm lấy cớ chuồn êm tán gái. Tạ Tường Nghị quay đầu trừng mắt nhìn bạn học liếc mắt một cái, mới đi theo Đồng Húc Hòa rời đi. Trên hành lang ánh mặt trời tà chiếu, minh ám đối lập mãnh liệt, Đồng Húc Hòa trốn tránh ánh mặt trời, đi ở chỗ tối, nghĩ rằng: Cô hoặc là chỉ có thể vĩnh viễn tránh ở góc tối âm u, không nên vọng tưởng đi vào chỗ sáng, không nên…… Nghĩ đến chính mình còn có quyền lợi hưởng hạnh phúc…… "Đồng Húc Hòa, phòng y tế đi phía trái……" Tạ Tường Nghị thấy cô thẳng tắp đi về phía trước, vội vàng nhắc nhở. Nhưng chân cô vẫn không ngừng bước, vẫn trực tiếp đi dọc theo hành lang, hướng cổng trường mà đi. "Đồng Húc Hòa? Đồng Húc Hòa? Chờ một chút –" Tạ Tường Nghị ngẩn người, đuổi theo giữ chặt lấy cô. Cô giống như chú chim nhỏ bị chấn kinh, lui thân thể, quay đầu nhìn hắn. Trẻ tuổi lại sức sống mười phần hé ra trên mặt…… Hắn là ai vậy? Cô suy nghĩ, sau đó mới nhớ tới đến lúc trước thầy giáo có giới thiệu quá, hắn là lớp trưởng…… Hắn cũng ngây dại, không hề có ý tứ buông tay cô ra, hỏi:"Ách…… Bạn…… Muốn đi đâu?" "Tôi nghĩ đi ra ngoài…… Nghĩ rời đi nơi này……" Cô tinh tế nói. "Đi ra ngoài? Nhưng là hiện tại là đi học ở trường……" Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp lại tái nhợt vì khóc của cô, thanh âm phút chốc dừng lại. "Muốn như thế nào…… Mới có thể đi ra ngoài? Tôi phải chạy nhanh đi ra ngoài…… Tôi không thể lại ở lại nơi này……" Thanh âm ương ngạnh hỏi, nói không được. Hắn chỉ dừng ba giây, đã bắt lấy tay cô, chuyển hướng bên phải."Muốn đi, phải đi từ cửa sau, mới không bị các giáo viên phát hiện." Cô tâm thần hỗn loạn bị hắn mang hướng bãi đỗ xe ở cửa sau của vườn trường, chỗ nhân viên quản lý bãi đỗ xe có cửa nhỏ chuyên dụng. Hắn ở trước cửa dừng lại, quay đầu nhìn cô. "Từ nơi này đi ra ngoài là đến nơi." "Cám ơn……" Cô nói xong, đi về phía cửa nhỏ. "Đồng Húc Hòa, bạn…… Một người đi không sao chứ?" Nhìn bóng dáng cô mỏng manh cô đơn, hắn đột nhiên cảm thấy xúc động nghĩ muốn đi cùng cô. "Không sao cả, tôi vẫn đều là một người." Cô xoay người đối hắn đau khổ tự giễu cười cười, liền biến mất ở ngoài cửa. Tạ Đình Nghị kinh ngạc đứng ở tại chỗ, tâm không biết vì sao hơi hơi rung, mà loại cảm giác này, theo suốt hôm nay từ lần đầu tiên mắt nhìn thấy Đồng Húc Hòa, liền vẫn không ngừng như vậy.