Một tuần sau. Một lần nữa trở lại căn phòng rộng rãi quen thuộc, Diêu Nhật Hiên rất là thỏa mãn, nhìn ánh mặt trời ấm áp bên ngoài, trong lòng liền ngứa ngáy,“An Tu, em muốn ra vườn đi dạo một chút, phơi nắng nha!”. “Không được!” Kì gia ba miệng một lời cự tuyệt. Thực xin lỗi, dựng phu hiện tại bị trói ở trên xe lăn, hoàn toàn mất đi tự do thân thể. Heo ông nhăn mặt sẵng giọng,“Tiểu Hiên, con có nhớ bác sĩ Ngưu nói gì không?” “Tuyệt đối phải nằm trên giường nghỉ ngơi! Ít nhất cũng phải một tuần!” Trí nhớ của heo cô đặc biệt tốt. Heo ông gật đầu,“Hơn nữa, hôm nay đã ngồi xe lâu như thế, con cũng mệt mỏi rồi, nhanh chóng trở về phòng nằm nghỉ đi!”. Diêu Nhật Hiên rất buồn bực, cậu có ngồi xe à? Rõ ràng là nằm bẹp trên xe cứu thương mà về nhà. Đã vậy, quãng đường chỉ có chút xíu à. Nhớ tới mới vừa rồi ở trên xe, Diêu Nhật Hiên lại ngượng chín mặt, Kì gia ba người vừa muốn tiểu cảnh sát lái nhanh nhanh để giảm bớt thời gian, vừa muốn người ta chạy chậm một chút tránh va chạm, khiến cho tiểu cảnh sát một đầu đầy mồ hôi, không biết nên làm sao mới tốt. Vốn Kì Dân Hạo nói sẽ điều trực thăng đến, nhưng cái đó tạp âm cùng chấn động lại lớn hơn nữa, bị bác sĩ Ngưu thẳng thừng gạt đi, nếu không, Diêu Nhật Hiên còn tưởng mình sẽ nhảy dù mà vào nhà. Heo cha trực tiếp bế cậu thẳng hướng phòng ngủ, ôm đến trên giường an trí thỏa đáng, kéo rèm ra,“Em cứ như vậy mà ngắm phong cảnh đi!”. Diêu Nhật Hiên một đầu hắc tuyến, cách một tấm kính thủy tinh có thể cảm thụ được tiếng chim lẫn hương hoa bên ngoài à? Kệ đi! Cậu rất nhanh chóng thích ứng với mọi hoàn cảnh thoải mái nằm trên giường, nói sao đi nữa, vẫn thoải mái hơn  ở bệnh viện rất nhiều. Mở chút nhạc nhẹ, Diêu Nhật Hiên thích ý hưởng thụ cuộc sống hạnh phúc lười biếng của người mang thai. Chờ heo ông nấu xong bữa cơm đầy dinh dưỡng đúng chuẩn khoa học, một nhà lớn nhỏ no căng bụng. Bế Tiểu Bình An, tề xoát xoát ngồi trước giường Diêu Nhật Hiên. Kì An Tu nhìn cha con Diêu gia, rất là thành khẩn,“Tiểu Hiên, An An, có một chuyện anh phải nói với em và con, xin hai người hãy tha thứ cho anh!” Diêu Bình An nhíu mày, nhìn qua ông một cái, Kì Dân Hạo đem bé ôm vào trong lòng, “An An, con trước hết hãy nghe chú nói hết, được không?”. Quái lạ! Cái đầu nhỏ thông minh của Diêu Bình An lập tức ngửi ra được mùi lạ. Chỉ có Diêu Nhật Hiên không được nhanh trí vẫn ngồi ngơ ngác nhìn Kì An Tu, “Có chuyện gì vậy?” Kì An Tu liếc nhìn lão ba và em gái, nhận được ánh mắt cổ vũ của họ, mới lấy ra một chiếc hộp nhỏ cầu kì màu đen, nhẹ nhàng mở ra, không tiếng động để trước mặt Diêu Nhật Hiên. Diêu Nhạt Hiên vừa thấy, vẻ mặt kinh hỉ, rất là kích động cầm lấy khối phượng hoàng cổ ngọc lật tới lật lui,“An Tu, anh thật lợi hại nga! Sao anh biết được miếng ngọc em làm mất là kiểu dáng này? Còn làm giống nhau như đúc?”. Kì gia ba người trao đổi một cái nhìn kinh ngạc lại mang theo một chút sủng nịch cùng bất đắc dĩ, Tiểu Hiên này, không phải là ngốc bình thường! Đây là cái gì vậy? Vì sao mình chưa từng thấy qua? Diêu Bình An nhíu mày càng chặt, hai cánh tay nhỏ khoanh lại, càng nhìn càng cảm thấy thần sắc của ông và cô rất khả nghi. Kì An Tu nói ngắn gọn,“Đây là mảnh ngọc của em!”. “A!” Diêu Nhật Hiên hét lên một tiếng. Kì gia ba người nghĩ rằng cuối cùng cậu ta cũng hiểu được ,“Tiểu Hiên, bảo trì bình tĩnh! Bình tĩnh!”. Diêu Nhật Hiên liều mạng kéo tay Kì An Tu, vẻ mặt sùng bái, “An Tu giỏi quá đi! Sao anh tìm được miếng ngọc này hay vậy? Anh thật tốt với em! Kỳ thật miếng ngọc này bị mất, em rất đau lòng! Dù sao cũng là đồ gia truyền của nhà em nha! An Tu anh đúng là quá tốt! Chắc là vất vả lắm mới tìm được đi?”. Heo ông lẫn heo cô đồng thời ôm trán thở dài, nghe không nổi nữa. “Tiểu Hiên, chẳng lẽ cậu không thấy kỳ quái sao?” Kì An Na nhịn không được bắt đầu ám chỉ, “Mảnh ngọc kia sao vô duyên vô cớ ở trên tay anh hai?”. Diêu Nhật Hiên nghiêng đầu nghĩ nghĩ,“Đúng ha? An Tu, sao anh tìm được ?”. “Ngu quá!” Diêu Bình An khinh thường nhìn qua, “Ba ba, ngọc của ba khẳng định là bị chú lấy đi đó!”. “Không đúng nha?” Diêu Nhật Hiên càng hồ đồ,“Mảnh ngọc này rõ ràng rơi ở chỗ ôn tuyền, hẳn là bị cha của Tiểu An An lấy đi mới đúng a! Sao lại bị An Tu lấy đi chứ?” Cha của ta? Diêu Bình An cảnh giác cao độ nhìn Kì An Tu, một đôi mắt to quay tròn ở trên người hắn đảo tới đảo lui. Kì An Tu bị nhìn đến ngượng ngùng, lại lấy ra hai tấm ảnh chụp,“Đây là anh, đây là An An.”. Tấm ảnh của An An Diêu Nhật Hiên đương nhiên nhận ra được, nhưng mà,“An Tu, sao anh lúc nhỏ lại nhìn giống An An như đúc vậy?” Heo ông không thể nhịn được nữa,“Con phải nói ngược lại, là An An lúc bé nhìn giống An Tu như đúc mới đúng.” A? Diêu Nhật Hiên vò đầu, lặp lại như vẹt sửa chữa thành câu nghi vấn, “An An lúc bé vì cái gì lại giống An Tu như đúc?”. Loại phản ứng này…… thật sự là làm cho người ta không nói được lời nào. Diêu Bình An hét lên, ngón tay nhỏ bé quyết đoán chỉ thẳng Kì An Tu, kích động lắp bắp, “Vậy…… tức là nói…… nói ông…… ông……”. “An An, cha là cha của con.” Kì An Tu khẳng định lại bổ sung một câu,“Là cha ruột!” “A?” Diêu Nhật Hiên há hốc miệng ngốc lăng nhìn hắn, “Anh là cha của An An? Sao anh lại là cha của An An được chứ?” Kì An Tu cúi đầu, “Bởi vì, anh chính là …….trong rừng cây …… người kia.” Không khí đọng lại, thời gian cũng đọng lại. Tất cả mọi người đều chờ đợi phản ứng của Diêu Nhật Hiên, một giây, hai giây…… heo cô cúi đầu nhìn đồng hồ, thẳng đến qua đi hai phút bốn mươi chín giây, Diêu Nhật Hiên cuối cùng hét to một tiếng, từ trên giường nhảy dựng lên. May mắn, không phải đến hai phút năm mươi giây. Heo cô vốn đang thấy may mắn, đã thấy giây tiếp theo, Diêu Nhật Hiên lại chủ động nhảy vào trong lòng Kì An Tu,“Thật vậy sao? An Tu là thật sao?”. Kì An Tu bị động tác nguy hiểm như vậy khiến cho sợ tới mức tâm can đều nhảy vọt ra ngoài, gắt gao ôm lấy cậu, run run trả lời, “Thật …… là thật ! Em đừng kích động, bảo trì bình tĩnh!”. “Thật tốt quá! Tiểu An An cuối cùng cũng tìm được cha rồi!” Diêu Nhật Hiên hoàn toàn không để ý còn có những người khác ở đây, lập tức chu miệng ở trên mặt hắn trái hôn phải hôn,“Sao lại có chuyện tuyệt vời như vậy? Heo anh đừng gạt em nhé? Cái kẻ cường bạo em thật sự là anh sao? Thật tốt quá!”. Toàn gia choáng váng, này…… phản ứng như thế này, còn…… có thể coi như là người bình thường sao? Diêu Nhật Hiên cũng không để ý, vẫn lải nhải,“Anh có biết hông, em vẫn luôn lo lắng cha của An An là người rất xấu xí, lại còn ngu ngốc kém cỏi, bề ngoài lại lôi thôi, nhưng không ngờ lại là người tuyệt vời như anh, anh là cha ruột của An An thật sự là quá tuyệt vời! Kỳ thật em sớm nên nghĩ đến cha của An An phải là người rất hoàn mỹ, An An thông mình như thế, một chút cũng không giống em! Ha ha!”. Diêu Nhật Hiên hoàn toàn chìm trong hạnh phúc sung sướng, khiến cho Kì An Tu cao hứng đến phát điên. Nhưng rồi Kì An Tu lại tức muốn hộc máu, sớm biết Tiểu Hiên cao hứng như thế, vậy trước kia hắn hoảng loạn, lo lắng làm cái khỉ gì? Diêu Nhật Hiên cao hứng một trận, đột nhiên nhớ tới một vấn đề quan trọng, “Heo, anh không gạt em chứ? Không được! Anh cần phải xét nghiệm DNA với An An!” “Cái kia…… đã làm xong rồi.” Heo cô nhún vai, như đã chuẩn bị sẵn, rút ra một tờ giấy chứng nhận,“Tôi không phải là hoài nghi cái gì cả, chỉ là sau khi biết An An là con ruột của anh hai nên tôi mới thuận tiện lúc ở bệnh viện lấy tóc của cả, làm chút xét nghiệm. Dù sao sau này có muốn sửa hộ tịch hay làm ba cái thủ tục gì đó cho An An, có thứ này vẫn là tiện hơn nhiều.” Diêu Nhật Hiên nhìn kết quả xét nghiệm trùng khớp đến 99.99%, cười toe tóe, ở trên giường lăn qua lăn lại,“Quá tuyệt vời! An An là con của An Tu! Quả thực rất hoàn mỹ !”. “Có cái gì tốt?” Diêu Bình An tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, chạy đến giật lấy tờ giấy xét nghiệm vứt ra ngoài, hung hăng mắng ba ba,“Ngu ngốc! Đại ngu ngốc! Ông ta đối xử với chúng ta như vậy, ba còn cao hứng? Ba ba! Chúng ta không cần để ý đến ông ta nữa! Ông ta là người xấu!” Ách…… Nụ cười của Diêu Nhật Hiên cứng lại, nghiêng người ngồi dậy, ngón tay ở trên giường vẽ vòng tròn, cúi đầu yếu ớt hỏi con,“An An, không phải con rất thích chú sao? Chú là cha ruột của con chẳng phải rất tốt a!” Tiểu Bình An tức giận đến giậm chân, giọng nói lại trở nên lắp bắp, “Nhưng mà…… nhưng mà ông ta…… ông ta làm như vậy đối với ba…… lại…… lại mặc kệ chúng ta……”. “Không phải như thế!” Kì An Tu vội vàng giải thích,“An An, cha không phải mặc kệ con! Cha thật sự không biết!”. “Đúng đó!” Diêu Nhật Hiên còn giúp hắn nói chuyện,“Khi đó ba bỏ chạy sớm quá, nếu sớm biết rằng đó là cha của con, ba ba sẽ không đi.”(aka, nếu ta mà biết đó là một anh chàng siu đẹp zai đang xxoo ta thì ta đâu có chạy, chỉ tại sợ quá nhắm mắt nên không bít) Nói cái kiểu gì vậy? Kì An Na thực hồ đồ, đứa nhỏ này năm đó rốt cuộc làm sao mà tốt nghiệp đại học luật vậy? “Sau đó cha có đi tìm hai người!” Kì An Tu cực lực giải thích, xuất ra một cái đống hồ sơ,“Con coi đi, đây là tư liệu mà năm đó cha đã điều tra toàn bộ nhân viên trong khu nghỉ mát lẫn khách hàng, nhưng hoàn toàn tìm không thấy Tiểu Hiên.”. Diêu Nhật Hiên gật đầu,“Em không có đăng ký, em ở nhờ phòng ký túc với A Võ, không có tư liệu lưu lại.” Cậu lật xem đống tư liệu khổng lồ,“An Tu, anh có đi tìm em à?! Thật là vất vả cho anh!” Kì An Tu hiện tại đã biết Tiểu Hiên tuyệt đối không trách cứ mình, tuy rằng có làm cho hắn không nói được lời nào, nhưng cũng làm cho hắn cao hứng, ngược lại lại vướng phải đứa con,“An An, cha thật sự không phải cố ý, con tha thứ cho cha được không?”. “Không!” Diêu Bình An dùng hết khí lực toàn thân, thanh âm non nớt hét đến khàn cả giọng, “Cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho ông! Tôi hận ông!”