Thiếu niên cảm thấy mình bị rơi xuống thế hạ phòng, nhíu nhíu mày. Có điều cậu cũng không phản bác mà chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cháo. Không biết vì sao nhưng cậu không muốn đem suy nghĩ trong lòng mình nói ra, muốn hỏi anh không sợ tôi có ý đồ xấu tiếp cận anh, định mưu đồ gây rối sao? Không muốn đại mỹ nhân nghĩ đến những điều này, cũng không muốn dùng khẩu khí như vậy để nói chuyện với anh. Ăn sáng xong, đại mỹ nhân hỏi cậu: “Hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?” Cậu sờ môi, không trả lời. Ngược lại cậu không trả lời anh cũng đã quen, thu thập chén bát xong liền khom lưng xuống, đùa giỡn nhéo nhéo mặt cậu: “Tới để cho tôi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này sao? Thật ngoan~” Thiếu niên nghiêm mặt. Đại mỹ nhân, “Hửm” Mặt thiếu niên càng lạnh lùng, anh càng niết niết nắn nắn. Thiếu niên thấy vậy quay mặt đi tránh né, ngồi một lúc liền đứng bật dậy nói: “Tôi về đây.” Đại mỹ nhân ồ lên, “Hóa ra là tới đây ăn chùa nha~” Thiếu niên dừng bước, “Không có.” Đại mỹ nhân cười cười: “Nếu là ăn chùa thật tôi cũng rất vui. Ngồi một lúc nữa đi, mất công đến chỉ để ăn sáng thật lãng phí.” “Tôi ở lại cũng không để làm gì.” Đại mỹ nhân ngó ngó cậu, lại cúi xuống nhìn đống bát trong tay. Mặt trời chân lý liền chiếu xẹt qua tim. (câu gốc đại ý là như vậy =))) Một phút sau, thiếu niên đứng trước vòi nước, bày ra bộ dáng băng-sơn-tuấn-tú-tiểu-thiếu-niên nghiêm túc rửa chén, đại mỹ nhân ở bên cạnh khúc khích cười: “Vừa vặn tôi rất ghét rửa bát. Sau này đến ăn chùa, bát liền giao cho cậu.” Cứ như vậy, hai người thành lập một loại quan hệ kì dị. Đại mỹ nhân ép cậu ở lại ăn cơm, bắt cậu rửa bát, lúc cậu rửa còn vui cười hớn hở trêu “tay nghề” không tồi. Thiếu niên không thích đề cập đến chuyện của mình, đại mỹ nhân cũng không hỏi vấn đề của cậu, không hỏi những vết thương trước kia là sao, không hỏi mối quan hệ của cậu với ba mẹ đến tột cùng là như thế nào. Chỉ có điều xưng hô bắt đầu từ “Cậu” dần biến thành “Tiểu Tầm”, tình cờ cũng sẽ biến thành “Cậu bạn nhỏ” rồi “Đệ đệ”. Đoạn quan hệ này giằng co hai cái cuối tuần, tới tuần thứ ba, bỗng nhiên thiếu niên không xuất hiện nữa. Nguyên một tuần không thấy bóng người, cũng không có nửa điểm tin tức. Đại mỹ nhân đã mua nhiều đồ ăn trong tủ lạnh, từ sáng tới tối trước khi đi ngủ đều phát sầu. Không ăn thì đồ không còn tươi, mà ăn một mình thì không hết. So với cái này, càng làm anh lo lắng còn có một chuyện khác. Đứa trẻ kia tại sao đột nhiên không đến? Chẳng lẽ lại bị đánh? Trên người có vết thương nên không dám đến gặp mình? Thiếu niên biến mất thời gian càng dài anh ngày càng lo lắng. Rốt cuộc tới lúc anh sắp không chịu được mà sang gõ cửa nhà đối diện hỏi Trần tiên sinh cách liên lạc của cậu thì thiếu niên mới lại xuất hiện. Trên người mặc một chiếc áo khoác đen to sụ không vừa vặn, co ro ngồi ở góc quành cầu thang trên nhà đại mỹ nhân một tầng, mặt chôn ở đầu gối, áo khoác cơ hồ phủ kín cả người. Lúc đại mỹ nhân về nhà nhìn thấy cậu, nhanh chóng gọi tên thiếu niên. Cậu ngẩng đầu lên, mặt trắng bệch như tờ giấy, má lại có năm dấu tay đỏ lừ. Mùi tin tức tố Omega trên người cậu nồng nặc truyền đến, dọa đại mỹ nhân sợ hết hồn. “Cậu làm sao vậy? Phát tình?” Đại mỹ nhân đỡ thiếu niên dậy, phát hiện cả người cậu run rẩy dữ dội, nhiệt độ cũng cao hơn bình thường. Biểu hiện giống như phát tình nhưng trên mặt thiếu niên một nửa điểm động dục cũng không có, cậu gắt gao cắn chặt môi, cơ hồ muốn đem môi mình cắn nát. Đại mỹ nhân khẩn trương nâng cậu dậy, mà thiếu niên chỉ ngửa mặt lên nhìn anh, phảng phất như chân không có sức. Đột nhiên thiếu niên mạnh mẽ vùng ra, bước chân xiêu vẹo tựa hồ muốn chạy trốn. Đại mỹ nhân đuổi theo cậu tới hành lang, nhanh chóng nắm lấy tay kéo trở về trước cửa nhà mình. Sức kéo có chút lớn, thiếu niên ngã vào lồng ngực, cả người bị anh ôm lấy. “Chạy cái gì?” Đại mỹ nhân không cao hứng, “Cậu tình trạng này còn muốn đi nơi nào?” Thiếu niên rít lên, “… Mặc kệ tôi.” Đại mỹ nhân không nói hai lời, một tay ôm cậu, một tay tìm chìa khóa, cương quyết mở cửa ép cậu đi vào. Thiếu niên suy yếu đến mức không tránh thoát nổi, bị anh thả xuống ghế salon. Mùi tin tức tố tràn ra dày đặc, đại mỹ nhân không nghĩ tới người lãnh đạm như cậu mà lại có mùi ngọt nị như vậy, cho dù anh là Omega mà cũng bị ảnh hưởng có chút không chịu nổi. Đại mỹ nhân thở hổn hển hai cái, bình ổn rồi mới hỏi: “Trả lời tôi, cậu gặp chuyện gì?” Thiếu niên không trả lời, anh lại hỏi: “Cần tôi lấy thuốc ức chế, hay là tìm giúp cậu một Alpha?” “…” Thiếu niên cắn chặt răng, “Không muốn Alpha.” Trực giác đại mỹ nhân không đơn giản, không có lập tức đi lấy thuốc ức chế mà chăm chú nhìn cậu, hỏi, “Tại sao?” “…” “Tại sao?” Đại mỹ nhân giữ chặt vai cậu, “Trả lời tôi!” Thiếu niên co quắp trên ghế salon, áo khoác đen bị mở rộng, lộ ra bên dưới là chiếc áo sơ mi trắng rách nát, trên da loang lổ dấu tay. “Dùng qua quá nhiều lần.” Cậu nói, “Bẩn.” Huhu đại mỹ nhân chính là vừa phúc hắc lại vừa dễ thương mà ToT