Chế tạo hào môn

Chương 390 : Về nhà

Sau khi đánh con trai xong, Sử Vĩnh Ba cũng không nói nữa mà quay đầu đi luôn. Hắn biết nhóm người Vương Vũ Hành tuyệt đối sẽ không nói thật. Bất kể là chuyện giá cổ phiếu tụt thảm có liên quan đến mấy người này hay không thì it nhất là hắn hỏi không ra. Đã vậy thì còn ở lại làm gì. Đưa tiền, xin lỗi, đánh cả con trai rồi. Còn lại cũng chỉ đành nghe theo số phận thôi. Nếu không, cổ phiếu cứ tụt dốc như vậy thì hắn sẽ chết mất. Cũng may Vương Vũ Hành mặc dù không có được sự quyết đoán của Hoắc Khải nhưng lại có sự lạnh lùng tàn khốc hơn cả Hoắc Khải. Thế nhưng cậu ta không phải là người không biết phân biệt phải trái, thích chèn ép người ta đến bước đường cùng. Tạo nên sự tổn thất đến mấy trăm triệu cho Sử Vĩnh Ba cũng coi như đòi lại công bằng cho hai bố con nhà Giang Chí Hạo rồi, huống hồ lại còn được đền bù bốn triệu nữa, không thiệt chút nào. Đến Linh Linh còn nói là bỏ qua chuyện này đi, dù sao thì con trai nhà người ta cũng bị ép ra ngoài du học rồi. Còn có đi du học thật không thì không biết, nhưng ít nhất có thể đảm bảo Linh Linh sẽ không phải chạm mặt với cái thằng đó trong một thời gian nữa. Vì vậy mà Vương Vũ Hành cũng không tiếp tục bỏ đá xuống giếng nữa, nếu không Sử Vĩnh Ba sẽ phải trừng mắt nhìn giá cổ phiếu tụt dốc thêm mấy ngày mất. Sau khi làm xong việc, Vương Vũ Hành đã gọi cho Hoắc Khải để báo cáo luôn. Cậu ta biết Hoắc Khải rất quan tâm đến hai bố con nhà Giang Chí Hạo, nếu không anh đã chẳng chạy ngay đến khi nghe tin Linh Linh gặp chuyện rồi. Phải biết là trong ba năm nay, đến cả cậu ta - người học trò duy nhất của Hoắc Khải mà còn không được đãi ngộ như vậy. Cách làm của Vương Vũ Hành được Hoắc Khải công nhận. Làm gì cũng nên chừa lấy một đường lui, không phải vì ngày sau còn gặp mà là vì hắn không xứng tranh đua với anh. Anh không khen ngợi Vương Vũ Hành vì chuyện nhỏ thế này không tính là gì. Hoắc Khải chỉ nói bản thân dạo này sẽ khá bận nên không rảnh lắm, Vương Vũ Hành cứ làm gì thì làm. Nếu không có chuyện quan trọng thì không cần liên lạc nhiều. Nhóm Vương Vũ Hành là một trong những con át chủ bài của Hoắc Khải, nếu không cần liên lạc thì sẽ không liên lạc luôn, tránh để người khác nhận ra. Hoắc Khải đến sân bay, ngồi mấy tiếng trên máy bay rồi trở về trước cửa nhà. Vừa vào nhà, anh đã thấy Ninh Thần đang chỉ huy mọi người khiêng đồ đạc. Thấy Hoắc Khải trở về, Ninh Thần vui mừng chạy tới ôm lấy cánh tay anh và nói: “Sao anh về nhanh thế, chuyện nhà xong cả rồi sao?” Một tuần không gặp, Ninh Thần nhớ chồng vô cùng, nhưng cô không phải là người thích kéo chân đàn ông. Nếu Hoắc Khải phải chọn giữa gia đình và sự nghiệp thì Ninh Thần thà để anh chọn sự nghiệp. Không phải vì sự nghiệp đi lên thì cô sẽ được hưởng thụ, mà là cô biết xã hội này ép đàn ông phải có sự nghiệp của bản thân. Sự mạnh yếu của sự nghiệp, thậm chí ở một góc độ nào đó, quyết định độ mạnh của lòng tự tôn. Vả lại, nhà họ Lý là gốc rễ của anh, quan trọng hơn cô nhiều lắm. Dĩ nhiên đó chỉ là suy nghĩ của mình cô, trên thực tế thì cả nhà nhà họ Lý cộng lại cũng chẳng quan trọng bằng một cọng tóc của Ninh Thần. Ít nhất với Hoắc Khải là vậy. Đường Đường cũng chạy qua ôm lấy đùi Hoắc Khải và nói: “Bố, bố có đem quà cho con không?” Hoắc Khải rút ra một hộp quà tặng đồng hồ cho trẻ em mà anh mua ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay: “Dĩ nhiên là có rồi. Đây là đồng hồ cho các bạn nhỏ này. Con đeo vào thì sẽ không lo lạc bố mẹ nữa”. “Oa! Con thích lắm!”, Đường Đường vui vẻ ôm bố nói. “Con bé còn nhỏ, anh mua đồng hồ làm gì chứ”, Ninh Thần nói. “Bây giờ bọn trẻ hay đeo cái này. Người khác có, con gái anh cũng phải có chứ”, Hoắc Khải trả lời. “Anh cứ chiều thì con sẽ hư đấy”, Ninh Thần nói thì nói vậy nhưng nụ cười trên mặt cô lại thể hiện rõ niềm vui vì chồng yêu thương con. Nhìn những nhân viên đang chuyển đồ, Hoắc Khải hỏi: “Sao tự nhiên lại chuyển đồ ra ngoài vậy em?” “Bên công ty sửa nhà nói nhà đã được trang hoàng xong, có thể chuyển vào. Em nghĩ anh chưa về mà đã chuyển vào thì không hay lắm. Nhưng có thể nhân lúc anh chưa về để thu dọn một vài đồ vật cũ không cần đến. Nơi này cũ rồi nên nhiều đồ bỏ đi và mấy cái nồi niêu xoong chảo cũ nữa. Cái nào bán được thì bán hết đi để còn mua mới”, Ninh Thần đáp. Xem ra cô đang rất mong đợi căn nhà mới này. Xã hội này làm gì có ai thích ở nhà cũ đâu. Có người phụ nữ nào mà không thích ở nhà mới cao to đẹp đẽ chứ? Huống hồ đây còn là ngôi nhà mới đầu tiên của Ninh Thần. “Sao hôm nay không sợ phí tiền nữa hả?”, Hoắc Khải trêu cô. “Bỏ cũ làm mới mà, không thể vào nhà mới với đống đồ cũ được, không may mắn đâu anh. Với cả chúng ta có đổi mãi đâu, thỉnh thoảng xa xỉ chút cũng được chứ sao”, Ninh Thần đáp. Quan niệm về sự lãng phí của cô đã dần dần thay đổi so với trước, khi mà thu nhập của cô được tăng lên. Ít nhất là so với năm ngoài, nếu như chuyển sang nhà mới thì Ninh Thần cũng sẽ không nỡ ném đi mấy thứ đồ kia đâu. Các đồ vật có thể sử dụng, cảm giác có thể dùng được, nhìn như là dùng được thì cô đều giữ lại. Hoắc Khải không phản đối việc tiết kiệm, cũng rất tán đồng với quan niệm của cô. Không xa xỉ, không lãng phí, nhưng cũng không vì tiết kiệm mà món gì cũng không nỡ mua. Mục đích kiếm tiền là để tiêu tiền chứ không phải để gửi tiết kiệm ngân hàng. Hiện giờ có rất nhiều người đều hiểu nhầm mục đích kiếm tiền, cứ cho rằng nên giữ tiền để phòng ngừa chuyện gấp. Thật ra bọn họ đã quên mất lúc kiếm tiền không phải để cho những việc gấp mà là để bản thân mua được những món đồ tốt hơn. Mặc dù có thể khiến gia đình có chút tích cóp, nhưng nếu nhìn từ căn bản thì có hơi đầu đuôi lẫn lộn. Lãng phí thì sao, chỉ cần thoải mái và tiêu đúng lúc thì chẳng có gì sai. Lúc Ninh Thần đang chỉ huy nhân viên của công ty dọn nhà thì Hoắc Khải đã chốt luôn ngày mai sẽ dọn nhà, đỡ cho càng kéo dài thì Ninh Thần càng lo. Thanh lý đồ cũ không phải chỉ cần hai ba tiếng là xong, có rất nhiều đồ vật cần phải phân loại chỉnh lý, xem có cần hay không, có tặng hay là ném đi. Chút chuyện nhỏ này Ninh Thần tự làm là được. Thấy Hoắc Khải rảnh rỗi đứng đó thì cô nói: “Nếu không có việc gì làm thì anh qua chỗ Tư Mễ đi. Cậu ấy bảo anh chưa lấy báo cáo tâm lý nữa kìa”. Nói đến Phan Tư Mễ, đã lâu lắm rồi Hoắc Khải chưa gặp người phụ nữ này. Từ lúc Phan Tư Mễ nói lời mập mờ lần trước, Hoắc Khải đã tránh xa cô ta rồi. Nói từ góc độ hiện thực thì Phan Tư Mễ là một người rất có sức quyến rũ. Nếu là người khác thì chắc đã rơi vào lưới tình của cô ta từ lâu rồi. Nhưng Hoắc Khải thì khác, anh đã chết một lần, nên đã có nhiều kiến giải với về cuộc đời. Những dục vọng bình thường đã không dễ dàng làm anh dao động nữa. Vì mục tiêu của anh là nhà họ Hoắc! Là nơi có tài sản đã gần đạt đến ngàn tỉ! Có một thứ to lớn như vậy đè lên thì có ai có thể đi nghĩ đến những chuyện khác được chứ. Cho nên hành động của Phan Tư Mễ chỉ như lấy cành tre đánh vào nước thôi. Ninh Thần không hề cảm giác được những chuyện này. Phan Tư Mễ trong lòng cô chỉ là một bạn học cũ, và giờ là bác sĩ tâm lý của chồng cô, vậy thôi. Nếu cô mà biết Phan Tư Mễ đã từng làm gì thì e là nhân sinh quan của cô sẽ sụp đổ mất. Bởi vì trong ấn tượng của cô, Phan Tư Mễ là người có tính cách kiêu kỳ tự cao, sẽ không dễ dàng thích ai đó, chứ đừng nói là đi quyến rũ ai. Nhưng bây giờ Phan Tư Mễ lại có ý với chồng cô? Hoắc Khải cũng không định nói chuyện đó cho cô biết. Chủ yếu là nghĩ đến mối quan hệ giữa cô và Phan Tư Mễ. Nếu nói thật thì Ninh Thần sẽ khó chịu, mà thế thì việc gì phải nói ra? Cho nên Hoắc Khải bèn đáp: “Cũng không vội mà, lát nữa anh đến công ty nhà họ Cơ đã, Cơ Hương Ngưng gọi sắp cháy máy anh rồi”. Phương án thay đổi của nhà họ Cơ đã chính thức được áp dụng, Cơ Hương Ngưng đã làm theo ý kiến của Hoắc Khải, dùng công ty làm điều kiện để lôi kéo được rất nhiều thành viên cốt cán. Đám người đó và Cơ Xuyên Hải đã nắm quyền kiểm soát công ty. Nói là để cho gia tộc quản nhưng thực chất một phần quyền quản lý cũng có tên Cơ Hương Ngưng. Đám người này không ngốc, đương nhiên hiểu nếu như bản thân động vào công ty chi nhánh thì cũng chưa chắc đã làm công ty có nhiều lợi nhuận hơn trước.