Chế tạo hào môn
Chương 383 : Cân bằng
Nhưng bà ta cũng thực sự có khả năng nhẫn nhịn, trước mặt người đó không nhắc đến một câu, nên nổi cáu cũng chỉ nổi cáu thôi chứ cũng không có hành động gì.
Vào lúc họ không hề hay biết thì bà ta đã bố trí để trả thù xong, chỉ đợi thời gian thích hợp để thu lưới.
Nghĩ đến đây, Hoắc Khải lại càng thêm cảnh giác với bà cụ họ Lý này.
Anh đang nghĩ, mình muốn lợi dụng nhà họ Lý để điều tra chuyện nhà họ Hoắc, vậy bà cụ có lợi dụng mình để đạt mục đích gì không?
Ngoài việc thừa kế quyền cổ phần, bà ta còn có ý đồ gì khác nữa?
Tạm thời Hoắc Khải không nghĩ ra, nhưng điều này cũng không thể khiến anh bớt phòng bị với bà cụ.
“Ngoài việc tách những dự án lỗ vốn ra, còn có một chuyện khác. Đó là con đường phát triển của phòng kế hoạch do Lý Phong làm giám đốc phụ trách”, bà cụ nói.
Ánh mắt bà bà cụ liếc qua, Hoắc Khải hiểu ngay ý của bà ta, nói: “Qua hai ngày sắp xếp và tổng kết, phòng kế hoạch của chúng tôi dự định sẽ tiến hành tối ưu hoá và tích hợp với những dự án hiện có. Từ tình hình trước mắt có thể thấy, ít nhất có thể đưa ra ba dự án có lợi nhuận năm hơn một tỷ. Nói chính xác là một dự án một tỷ, ba dự án như vậy thì sẽ đạt được ba tỷ. Tôi đã bàn với bà cụ, liên quan đến ba dự án này sẽ do nhánh phụ và dòng chính cùng nhau xuất vốn và quản lý. Đương nhiên, sẽ phải căn cứ vào tỷ lệ góp vốn và ý kiến của cấp quản lý để phân chia lợi nhuận. Những người không muốn tham gia thì chúng tôi cũng không ép, nhưng trước mắt vì nguyên nhân dự án tích hợp rất phiền phức, không muốn mất quá nhiều sức lực vào vấn đề này nên thời gian suy nghĩ chỉ có một tuần, sau một tuần sẽ không tiếp nhận bất kỳ người nào nhập vốn nữa”.
Không chỉ những người khác ngây người ra mà cả Lý Thắng Bân cũng sững sờ.
Ba dự án mà lợi nhuận năm đạt trên một tỷ? Dòng chính và nhánh phụ cùng nhau xuất vốn và quản lý?
Tại sao bà cụ chưa từng nói chuyện này với ông ta?
Bà cụ nhìn Hoắc Khải chằm chằm, sắc mặt có chút u ám, dựa vào sự nhạy bén của bà ta đương nhiên sẽ hiểu việc làm này của Hoắc Khải chính là đang báo thù.
Làm gì có cái gì là đã bàn bạc, nhưng nếu bây giờ bà cụ phủ nhận chuyện này thì mũi nhọn lại chĩa vào người bà ta. Cho dù Hoắc Khải nói thật hay giả, thì những người khác cũng sẽ cho rằng bà cụ lật lọng, giở quẻ ngay tại trận.
Không thấy một đám người kia khi vừa nghe thấy lợi nhuận năm hơn một tỷ thì mắt ai cũng phát sáng lên sao.
Lợi nhuận một năm của cả nhà họ Lý bây giờ cũng không đến một tỷ, chứ đừng nói một dự án đã đạt được một tỷ.
Đương nhiên có một số người cũng khá bình tĩnh, không dễ dàng tin lời Hoắc Khải nói.
Ví dụ như Lý Chính Thuỵ. Nét mặt ông ta khá lạnh nhạt, nghi ngờ nói: “Phòng kế hoạch của cậu mới thành lập được hai ngày đã dám lớn tiếng nói làm được mấy dự án lợi nhuận năm trên một tỷ cho dòng họ thì quả thật khó mà tưởng tưởng nổi. Giám đốc Lý Phong, cơm thì có thể ăn chực nhưng nói thì không thể nói bừa. Nếu không làm được, cậu biết sẽ có hậu quả gì không?”
“Đương nhiên là biết, chắc là bị khai trừ hoặc xua đuổi khỏi dòng họ nhỉ”, Hoắc Khải thản nhiên trả lời, nói: “Những điều tôi nói, các ông có thể nghi ngờ, cũng có thể không tham gia. Nếu nhánh phụ không có ai tham gia thì dòng chính sẽ tiếp quản độc lập ba dự án này. Đến lúc đó, lợi nhuận của dòng chính sẽ lớn hơn mấy lần tổng tiền của tất cả các ông cộng lại. Nghe rất vô lý đúng không, nhưng nhỡ là thật thì sao? Các ông không sợ dòng chính đạt được khoản lợi nhuận nhiều như vậy rồi đá các ông ra khỏi sân chơi sao?”
“Cậu nói linh tinh cái gì thế!”, Lý Thắng Bân đập bàn đứng dậy.
Câu nói này của Hoắc Khải rõ ràng là đang chia rẽ, gây bất hoà, mà điều quan trọng nhất là, anh là người của dòng chính còn sắp thừa kế quyền cổ phần. Tại sao lại nói giúp cho đối thủ cạnh tranh?
Nếu không phải đang ở phòng họp của công ty thì Lý Thắng Bân đã sớm cho anh một phát tát rồi.
Hoắc Khải cũng không tiếp tục nói, nhường thời gian còn lại cho những người khác.
Có một vài câu nói, cần phải dừng đúng lúc, nói nhiều lại phản tác dụng.
Giống như đào hố, anh chỉ cần gieo một hạt mầm thì có thể lớn lên. Nếu một hố gieo quá nhiều mầm thì cũng không đủ dinh dưỡng mà nuôi lớn.
Việc Hoắc Khải đang làm bây giờ là gieo một hạt mầm vào lòng mọi người.
Không cần tất cả hạt mầm đều đâm chồi, chỉ cần vài hạt có thể nảy mầm là được rồi.
Điều quan trọng nhất là, làm như thế có thể chia rẽ mối quan hệ của dòng chính và nhánh phụ. Vốn dĩ mối quan hệ của họ đã không tốt rồi mà Hoắc Khải cũng thật sự không hi vọng dòng chính sẽ độc lập nắm phần lớn quyền lực trong tay. Vì trong tương lai anh muốn quay trở về nhà họ Hoắc, mà nếu không quay về được nhà họ Hoắc thì thế lực của anh cũng phải có đủ cơ hội để phát triển.
Với sức mạnh như nhà họ Lý thì trong tương lai có thể trở thành đối thủ cạnh tranh hoặc thậm chí là kẻ thù của anh.
Nếu đã như thế thì Hoắc Khải sao có thể thực sự để họ phát triển thêm được.
Không cố ý ngáng chân đã là tốt rồi, ít nhất phải cân bằng các thế lực trong dòng họ.
Một gia đình lớn rất dễ xảy ra chuyện.
Bà cụ nhìn chằm chằm Hoắc Khải với vẻ mặt u ám, tay nắm chặt gậy nổi gân xanh, một phần là do đã lớn tuổi rồi, còn phần khác là do quá tức giận.
Cậu là con cháu của dòng chính lại chủ động nhắc nhở nhánh phụ đừng để dòng chính chiếm lợi thế, não bị vào nước sao!
Coi như trả thù bà ta, nhưng báo thù như thế cũng quá đáng lắm.
Nhưng bây giờ bà cụ không thể lên tiếng vì bà ta biết, thực ra không có mấy người của nhánh phụ tin tưởng điều đó. Nhưng nếu bây giờ bà ta lên tiếng thì dù là quở trách tên khốn này. Hay thậm chí bảo anh nói khoác không ngượng mồm, không thừa nhận sự tồn tại của ba dự án này thì cũng đều là chứng minh tính khả thi của việc này.
Cho nên, trong lòng bà cụ có tức đến đâu cũng phải kìm nén lại.
Nhưng, kể cả khi không nói gì thì cũng có rất nhiều người đang quan sát biểu hiện của bà ta.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó như nuốt phải ruồi của bà cụ thì trong đầu họ cũng nhảy số.
Dù là ba dự án này có tồn tại hay không thì ít nhất việc này cũng là thật.
Nếu đã là thật, vậy lời của thằng nhóc Lý Phong này nói cũng có lý.
Giả thì không sao, nhỡ là thật thì nếu nhánh phụ bọn họ đều không tham gia, để dòng chính cướp hết lợi ích thì sau này làm sao mà sửa sai được chứ?
Nếu tham gia thì nhiều nhất cũng chỉ là đưa ra vài dự án trong tay, nhưng nếu thành công thì mình cũng chiếm được lợi.
Không thành công thì lấy lại dự án là xong.
Thứ gì đã là cũng mình thì không ai mang đi được.
Nghĩ đến đây, trong lòng mọi người đã có quyết định.
Nhưng đang ở trong phòng hợp, họ không thể dễ dàng để lộ suy nghĩ như vậy.
Bởi vì rất nhiều người nghĩ như thế, nên họ cũng đều là đối thủ cạnh tranh của nhau. Bây giờ mà nói ra thì khác gì lộ hết trước mắt người khác.
Những người có thể ngồi trong phòng họp này, đều là những con cáo từng trải qua bao sóng gió và được luyện tập mà thành.
Họ đang im lặng quan sát, cùng lúc đó, Hoắc Khải cũng đang quan sát bọn họ.
Muốn có được chỗ đứng trong doanh nghiệp gia đình như nhà họ Lý thì điều đầu tiên không phải là có thành tích tốt trong công việc mà là phải hiểu rõ những người này.
Chỉ cần hiểu những người này, thì anh mới có thể bắt bệnh bốc thuốc, biết làm sao đối phó với họ.
Đối với thế giới này, Hoắc Khải hiểu rõ một điều, cho dù là làm việc gì thì nói cho cùng đều là đối phó với người khác thế nào.
Cho dù anh muốn làm tốt một sản phẩm thì cũng là để được người khác yêu thích.
Con người là trung tâm của vũ trụ.
Hiểu được con người thì việc gì cũng sẽ thành công.
Thấy không ai nói chuyện, bà cụ dứt khoát nói: “Được rồi, buổi họp hôm nay đến đây kết thúc. Mọi người về làm việc đi”.
Nói xong, bà cụ cũng quay người đi.
Từ động tác vô ý của bà ta đẩy Lý Thắng Bân, không khiến ai dìu có thể thấy tâm trạng của bà ta không hề vui vẻ.
Trong lòng mấy người của nhánh phụ lại nhảy số, không ít người lại nhìn Hoắc Khải, ánh mắt đã hoà nhã hơn nhiều.
Muốn chiếm cơ hội trước thì không thể coi nhẹ thằng nhãi này. Không nói là sẽ đi nịnh nọt lấy lòng thì ít nhất biểu hiện cũng phải tốt hơn một chút.
Có nhiều người đều đang nghĩ, làm sao tìm cơ hội tiếp cận với Hoắc Khải, nói vài lời ngon ngọt.
Những người ôm suy nghĩ này, không phải số ít, đến cả Lý Tinh Thanh cũng có chút động lòng.
Nhưng Lý Tinh Thanh lại không định tiếp cận Hoắc Khải, ở trong phòng họp bị Hoắc Khải làm mất mặt trước mặt mọi người, còn đâu thể diện nữa. Bảo ông ta chủ động làm thân thì tất nhiên là chuyện không thể xảy ra.
Ngoài ra, Lý Chính Thuỵ cũng không muốn làm thế, vì ông ta vẫn luôn không tin lời Hoắc Khải.
Lợi nhuận năm trên một tỷ, có cái con khỉ ấy, toàn là nói vớ vẩn. Nếu tiền kiếm dễ như thế thì nhà họ lý cũng không từ hạng trăm tỷ rơi xuống bước đường này.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
156 chương
33 chương
130 chương
50 chương
136 chương
16 chương
22 chương