Chế tạo hào môn
Chương 381 : Dạy dỗ
La Ngọc Bình cảm thấy hơi oan ức khi bị Hoắc Khải nói như vậy, nhưng anh ta không giải thích, mà chỉ nói xin lỗi, sau này sẽ không làm vậy nữa, rồi vội vàng đi vào phòng họp.
Hoắc Khải đi vào trong phòng họp nhìn một cái, thấy không ít người đều nhìn qua chỗ này, bèn quát lên: “Thích hóng chuyện không? Đã chọn được phương án tối ưu cho ba hạng mục dự án chưa hả?”
Nhóm người bị mắng thì ngay lập tức cúi đầu, tiếp tục làm chuyện của mình.
Hoắc Khải không đến phòng họp số hai ngay. Anh đi đến trước cái bảng trắng lớn được đặt ở giữa phòng, nhìn đủ loại phân tích xu thế trên bảng, nào là các loại tư liệu như đồ thị số liệu, phân tích ngành nghề, sau đó anh cầm bút nhớ lên rồi vẽ mấy vòng tròn và nói: “Tôi không muốn hỏi xem ai là người viết mấy số liệu này, nhưng tôi muốn là lần sau sẽ không xảy ra những chuyện thế này nữa. Mỗi một lần điều tra thì phải đảm bảo rằng nó hoàn toàn có hiệu quả thì mới nên đem ra cho người ta xem. Phải hiểu rằng, khi phân tích xu thế, chỉ cần sai một ly thôi thì sẽ đi cả một quãng đường dài đấy. Cho nên nhất định phải chuẩn xác, không tì vết! Lần này tôi bỏ qua, lần sau sẽ không có ngoại lệ đâu!”
Nói rồi, Hoắc Khải ném bút nhớ xuống rồi rời khỏi phòng họp.
Sau khi anh đi, đám người Khương Mẫn mới ngẩng đầu lên nhìn sang những con số bị khoanh trên bảng trắng.
Những con số đó bao gồm cả mấy ngành nghề, không phải là do một người viết lên, ít cũng phải có đến ba người.
Trong đó có một người không phục, nói: “Mới sáng sớm giám đốc đã ăn phải thuốc súng hay sao thế? Số liệu của tôi không thể nào sai được, đều lấy từ các bài báo cáo trên trang web uy tín cả”.
“Đúng vậy, tôi cũng tra rất lâu mới xác nhận những số liệu này, chứ đâu phải ngày một ngày hai là xong”, một người khác nói.
Khương Mẫn nhìn số liệu kia, trong lòng hơi nghi ngờ. Có biết bao nhiêu là ngành nghề khác nhau, giám đốc vừa đến đã nói người khác làm sai, liệu có phải đang nói điêu không?
Có nhiều người lãnh đạo rất thích soi mói để lập uy tín, cho dù những lỗi sai ấy chẳng hề sai.
Nhưng La Ngọc Bình lại rất tin tưởng Hoắc Khải, cũng có thể nói tính cách của anh ta vốn là kiểu không dễ đi nghi ngờ người khác.
“Giám đốc đã nói vậy thì cứ kiểm tra lại xem. Nếu sai thì sửa, còn đúng thì nói lại với anh ấy là được. Tôi thấy giám đốc không phải kiểu người vô lý đâu. Nếu anh ấy thật sự sai thì chắc chắn sẽ nhận sai đấy”, La Ngọc Bình nói.
“Anh đúng là…”, có người lắc đầu với La Ngọc Bình, tỏ vẻ “anh đúng là hết thuốc chữa”.
La Ngọc Bình cũng không giải thích. Anh ta cảm giác giám đốc không phải kiểu người thích nói xằng bậy. Nếu đã dám nói thì chắc chắn phải có chứng cứ. Nếu không điều tra rõ ràng thì sẽ không dễ dàng kết luận.
Cuối cùng, đến cả Khương Mẫn cũng lên tiếng: “Đã vậy thì kiểm tra lại đi. Lần này kiểm tra kỹ càng chút, không được phép có lỗ hổng. Đến lúc giám đốc hỏi thì còn có cái mà trả lời”.
Trong mười lăm người này, Khương Mẫn có địa vị cao nhất, tính cách cũng mạnh mẽ. Anh ta đã nói vậy rồi thì những người khác sẽ không lên tiếng nữa.
Tra thì tra, dù sao cũng chẳng cần quan tâm tốn mất bao nhiêu thời gian.
Lúc này, Hoắc Khải đã đến phòng họp số hai.
Hơn hai mươi ghế ngồi trong phòng họp gần như đã được lấp đầy. Những người ngồi trong phòng họp hôm nay đều là cấp giám đốc trở lên. Ngoài các giám đốc của các phòng ban ra thì còn có thành viên của hội đồng quản trị.
Ví dụ như Lý Tinh Thanh, Lý Chính Thụy.
Thấy Hoắc Khải đi vào, bọn họ lập tức nhìn qua. Tất cả đều biết được bà cụ mở cuộc họp là vì đứa con hoang này.
“Bên này”, Lý Thắng Bân vẫy tay với Hoắc Khải.
Hoắc Khải nghe lời đi sang và ngồi ở bên phải Lý Thắng Bân.
Hoắc Khải vừa ngồi xuống, Lý Tinh Thanh đã cất lời: “Chức vụ không cao mà oai quá nhờ, làm bao nhiêu người phải chờ một mình cậu, giỏi lắm!”
Hoắc Khải nhìn ông ta không đáp. Anh chưa bao giờ thích trả treo với ai, thà vậy thì đánh nhau một trận còn hơn.
Ít nhất còn có chút mặt mũi đàn ông.
Cũng may bà cụ không cho Lý Tinh Thanh nói nhiều. Bà ta lên tiếng: “Nếu đã đến đủ rồi thì tôi sẽ nói nguyên nhân mở cuộc họp ngày hôm nay. Chủ yếu là phòng kế hoạch đang có một phương án phát triển sơ bộ. Đây là danh sách đã được chốt, các dự án bên trong sẽ bị xóa sổ toàn bộ. Tất cả các vị trí nhân viên cũng sẽ tiến hành điều chỉnh nội bộ”.
“Khoan đã”, Hoắc Khải đột ngột giơ tay lên cắt đứt lời của bà cụ.
Nếu là người khác thì bà cụ đã ném gậy vào người đó rồi. Nhưng với Hoắc Khải thì bà ta chỉ nhìn và hỏi: “Có gì thì để sau hãy nói”.
“Tôi nghĩ nói bây giờ thì ổn hơn”, Hoắc Khải đáp: “Nếu các nhân viên không muốn tham gia vào phòng ban thì có thể thành lập tổ dự phòng, chuyên làm những chuyện rảnh rỗi. Dĩ nhiên thì tiền lương cũng phải điều chỉnh xuống một mức độ nào đó, và lấy hiệu quả làm việc làm chuẩn”.
Bà cụ nghe vậy thì sửng sốt, không ngờ Hoắc Khải lại nói chuyện này. Đúng là bà ta định ném toàn bộ những nhân viên bị điều chỉnh cho cấp dưới xử lí.
Muốn tiếp tục đi làm cũng được, muốn biến đi cũng OK, hoặc cũng có thể đến làm loạn luôn, dù sao bà ta chỉ phụ trách nhóm lửa cho Hoắc Khải chứ chẳng cần quan tâm gì khác.
Hiện giờ Hoắc Khải chủ động ra mặt, cũng đỡ cho bà ta phải nói nhiều.
Mặt khác, đám người Lý Tinh Thanh vừa đọc công văn trong tay thì sắc mặt liền trở lên khó coi vô cùng.
Các dự án trong này, người nào cũng có can hệ. Việc đám người chi phụ ở trong đó ăn chực nằm chờ đã không còn là điều gì bí mật nữa rồi.
Mà cò những dự án bị tổn thất rất nghiêm trọng, nhưng thật ra đó chẳng phải sự thật.
Thậm chí có một số dự án đáng lẽ là có lãi nhưng vì đám người chi phụ làm loạn quá lâu nên nơi đó đã gần như trở thành địa bàn của họ.
Bọn họ làm sổ sách giả, đến mức máy tính chuyên nghiệp còn không nhận ra, nói thua lỗ là thua lỗ. Tất cả lợi nhuận lại bị bọn họ đút túi.
Ai cũng thấy được sau này nhà họ Lý sẽ ngày càng kém, nên muốn nhân lúc còn có thể để cắn thêm mấy phần, nhanh chóng tích trữ lợi ích.
Như dưới Lý Tinh Thanh là một hạng mục liên quan đến thức ăn cho heo, là một phần rất nhỏ trong tất cả các dự án nhà họ Lý.
Mỗi năm kế toán sẽ báo cáo rằng vì những lí do như giá cả dao động, giá nguyên liệu tăng cao hay là thiên tai gì đó mà thức ăn cho heo thua lỗ rất nhiều. Có những lúc họ chẳng buồn tìm lí do nữa mà nói rằng nhân viên không đủ kiến thức dẫn đến giá thành cao và thua lỗ mạnh.
Trên thực tế thì giá thịt heo tăng theo năm, nên thức ăn cho heo cũng có giá cao hơn.
Giang Bắc vốn đã là một tỉnh lớn chuyên sản xuất lương thực của cả nước, phần lớn đều nhập vào kho quốc hữu, thế nhưng vẫn khó mà tiêu hóa hết được.
Một là xuất khẩu ra nước ngoài, hai là tiêu thụ trong nước, nhưng vẫn còn một phần có chất lượng không được tốt bằng nên cứ bị bỏ lại ở đó. Ngoài ra, vì là nơi sản xuất lương thực lớn nên đất canh tác cũng rất nhiều.
Rơm rạ mỗi năm chất chồng thành núi, xác cây ngô nằm lăn lóc khắp nơi.
Có rất nhiều người đã nhân cơ hội này để bán thức ăn cho heo, chuyên đi thu mua số hoa màu vụn về để gia công lại. Nông dân trồng xong cũng không biết vứt hoa màu vụn đi đâu, còn đang sầu đời vì không được ném đi đây.
Có người của bên sản xuất thức ăn cho heo mua lại, họ còn vui gần chết.
Có tiền hay không cũng được, miễn là đem số rác rưởi kia đi hết thì không trả tiền cũng chẳng sao.
Ngoài những loại hoa màu thừa ra thì còn cả đậu nành đã ngâm nước, bã đậu đã bị chiên qua dầu, nước bã đậu vân vân cũng đều được cho miễn phí.
Ở các tỉnh khác, mấy món này còn đáng chút tiền, nhưng ở Giang Bắc thì không nổi một xu.
Bởi vậy mà nhà máy sản xuất thức ăn cho heo của nhà họ Lý năm nào cũng kiếm được không ít nhờ việc tiêu thụ ra tỉnh khác.
Nhiều thì không dám nói, nhưng ít thì cũng phải đến mấy chục triệu tiền lợi nhuận.
Đây là cái kho vàng nhỏ của Lý Tinh Thanh, mỗi năm đều lỗ rất nhiều, nhưng lại không cần phải giao tiền cho gia tộc. Có khi chỉ cần khóc kêu nghèo là lại được bù thêm tiền, vui không kể xiết.
Nhà họ Lý có không ít người đều làm như vậy. Bất kể là ngành nghề gì, bất kể có phù hợp trào lưu hay không, đều có thể khiến cho ngành nghề đó thua lỗ thảm thiết.
Dĩ nhiên không có nhiều ngành nghề như vậy, cũng chỉ có khoảng bảy tám cái thôi. Còn lại đều đã bị thời đại đào thải, không bán ra được sản phẩm nào hết.
Nhưng dù là thua lỗ thật hay giả thì đám Lý Tinh Thanh cũng sẽ không đồng ý việc xóa bỏ mấy dự án này.
Trong nhà có biết bao nhiêu người đang phải trông chờ vào nó đấy. Hơn nữa, cho dù có là dự án thua lỗ thì cũng có thể dựa vào báo cáo giả để tăng lên thu nhập cho nhân viên.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
156 chương
33 chương
130 chương
50 chương
136 chương
16 chương
22 chương