Chế tạo hào môn
Chương 196 : bận rộn
Biểu hiện của Thượng Toàn Minh và những người khác ở bệnh viện khiến không ít người tưởng thật, nhưng vẫn có rất nhiều người cảm thấy thầy trò họ sẽ không mâu thuẫn đến độ bế tắc. Cãi cọ cũng không sao, kiểu gì cũng có ngày làm lành thôi.
Vì thế, ngày thứ hai vẫn có khá nhiều người đi thăm, trong số đó bao gồm cả Hoắc Khải.
Thế mà tới bệnh viện rồi mới biết, Triệu Vĩnh An đã làm thủ tục xuất viện từ sáng sớm tinh mơ, cũng không biết đã đi đâu mất.
Mất công đi một chuyến nên khá nhiều người tỏ ra thất vọng.
Riêng Hoắc Khải không cảm thấy có gì đáng để thất vọng. Thái độ của anh đối với ông giáo sư này phần nhiều là kính trọng, chứ không hẳn là muốn lợi dụng ông để đạt được mục đích gì đó.
Có lẽ anh cũng có suy nghĩ trên phương diện khác, nhưng Hoắc Khải chỉ thích ứng với tình thế chứ không cố tình làm vậy.
Trong mắt anh, muốn thành công với bất cứ chuyện gì, nhất định phải dùng sức mạnh của mình làm chủ đạo. Nếu không, cho dù thành công, cũng sẽ bị người khác lôi kéo đi quá nửa.
Có điều, các mối quan hệ của Triệu Vĩnh An thực sự có thể giúp Hoắc Khải giảm được rất nhiều công sức, nhưng bây giờ ông giáo sư già như mặt trời xuống núi, đương nhiên anh sẽ thấy đáng tiếc.
Mấy hôm sau, qua bản tin thời sự, Hoắc Khải mới biết Triệu Vĩnh An đã quyên góp tất cả đồ cổ và văn vật cho các bảo tàng rồi.
Khi phóng viên tới phỏng vấn, ông cụ đang đứng trước căn nhà mình mới mua, chăm sóc hoa cỏ.
Căn nhà mới của Triệu Vĩnh An nằm ở khu Tây Bắc, cũng không biết do trùng hợp hay cố tình mà ở cùng khu với Hoắc Khải, hai tòa nhà cũng nằm cạnh nhau.
Ông cụ mua nhà ở tầng một, trước cửa có bồn hoa nhỏ, tính đi tính lại chưa đầy năm mét vuông, đúng là một trời một vực với vườn rau rộng cả trăm mét ở căn nhà của tổ tiên để lại.
Hoàn cảnh xung quanh khá vắng vẻ khiến người ta thổn thức vô cùng. Triệu Vĩnh An năm xưa hô mưa gọi gió mà cũng có ngày phải sống ở nơi như thế này.
Cùng lúc đó, có nguồn tin ngoài lề cho hay, khi nghe tin thầy giáo đã quyên góp đống đồ cổ cho bảo tàng, Miêu Nhất Khoa tức giận đến mức nổi cơn tam bành. Tuy rằng người này cũng không nói rõ ràng điều gì, nhưng tất cả mọi người đều biết, người này đang tức giận vì mình vất vả bao nhiêu năm cũng thành uổng phí.
Dạng người như Miêu Nhất Khoa đã không cần dựa vào Triệu Vĩnh An để kiếm chác các mối quan hệ nữa, bởi vì bản thân người này đã là một nhân vật quan trọng trong mạng lưới ấy. Điều mà người này thực sự coi trọng chỉ có thể là đống đồ cổ và văn vật với giá trị cao ngất trời kia thôi.
Trước kia, ở trong bệnh viện, người này từng vì một cái nghiên mực thời Tống mà cãi nhau với Triệu Vĩnh An, bây giờ có nổi nóng cũng không khiến người ta thấy kỳ lạ.
Theo luân lý đạo đức, hành vi của Miêu Nhất Khoa đáng lẽ sẽ bị lên án.
Anh đâu phải con trai của Triệu Vĩnh An? Cho dù anh từng làm rất nhiều chuyện vì ông ấy, nhưng ông ấy đưa đồ cổ cho anh là ân tình, ông ấy không đưa cho anh, anh cũng không thể nói gì được.
Bây giờ vì vài món đồ cổ mà trở mặt, đúng là chẳng ra làm sao.
Mà đâu chỉ riêng Miêu Nhất Khoa, đám người Thượng Toàn Minh hay Thạch Đông Phong cũng đang giữ kín chuyện gì đó, không hề lộ diện sau khi Triệu Vĩnh An quyên góp đồ cổ, khiến đám đông không dám mạo muội thốt ra lời trách mắng.
Uy danh của Triệu Vĩnh An cao thì cao thật, nhưng ông ấy cũng già rồi, mà Miêu Nhất Khoa và những người kia vẫn còn trẻ tuổi. Trong mười mấy năm nữa, nếu bốn người này không chết sớm vì lý do bất ngờ nào đó thì nhiều người vẫn phải nhìn sắc mặt họ khi hành xử.
Ninh Thần cũng xem được bản tin đó, cô không ngừng cảm khái: “Không ngờ giáo sư Triệu già rồi mà còn rơi vào tình cảm thảm thương thế này. Trước kia quan hệ của anh với ông ấy rất khá mà? Hay mà chúng mình đi thăm ông ấy nhé?”
Hoắc Khải không hề phản đối, cho dù chỉ xét tới cống hiến của ông ấy với văn học và truyền thụ tri thức thì việc đi thăm ông ấy cũng là điều nên làm.
Nhưng bây giờ không đúng lúc, Hoắc Khải đã đi xem nông trang mà Liêu Thiên Bằng tìm giúp họ. Nơi này có đủ thứ rau quả và thịt thà, chất lượng khá ổn. Về mặt giá cả, vì nể tình Liêu Thiên Bằng, đương nhiên sẽ đàm phán được giá thấp nhất, còn rẻ hơn người bình thường mua sỉ ở ngoài chợ.
Về phần đầu bếp, Hoắc Khải đã tới trung tâm bồi dưỡng kia rồi, qua một hồi bàn bạc, anh mời được ba mươi thợ học việc với mức lương mỗi tháng một ngàn năm trăm tệ.
Thực ra học viên bình thường không những không có lương mà còn phải trả phí đào tạo cho trung tâm bồi dưỡng, thế nên lương lậu của ba mươi người này sẽ do trung tâm bồi dưỡng phát.
Họ muốn đưa thì đưa, không muốn đưa thì tự rơi vào túi họ, Hoắc Khải sẽ không quản lý chuyện này.
Có lẽ cảm thấy một tháng có thêm vài chục ngàn tệ nên trung tâm bồi dưỡng còn phái thêm hai đầu bếp chính thức tới phụ trách quản lý học viên, tránh xảy ra trường hợp những học viên kia làm việc không tới nơi tới chốn.
Có thức ăn rồi, có đầu bếp rồi, sau khi hai bố con Chương Gia Cường dọn ra khỏi cửa hàng, Mã Tuấn Quý cũng đã dọn dẹp sạch sẽ con ngõ phía sau.
Đội thi công của công ty trang trí cũng đã bắt tay vào việc, theo tiến độ hiện tại thì trong vòng một tuần có thể hoàn thành.
Dù sao yêu cầu của Hoắc Khải đối với cửa hàng này là chức năng phòng bếp đầy đủ, những thứ khác không quan trọng, cho nên việc trang hoàng cũng khá đơn giản.
Đợi bộ phận thu mua của công ty con nhà họ Cơ giúp anh mua dụng cụ phòng bếp với chén bát gì đó là về cơ bản có thể mở cửa kinh doanh được rồi.
Suy xét tới thời gian lên sóng của bữa ăn giảm cân chế biến sẵn vào tuần sau, Hoắc Khải tiến hành luôn hoạt động đặt trước tại cửa hàng.
Mỗi một vị khách mua sản phẩm thuốc giảm cân với đơn hàng trên một trăm tệ có thể bỏ thêm một tệ để đổi lấy một phần ăn giảm cân chế biến sẵn trị giá mười tệ, hoặc bỏ thêm năm tệ để đổi lấy một phần ăn giảm cân chế biến sẵn trị giá hai mươi tệ.
Hoạt động đặt trước sẽ chính thức kết thúc vào tuần sau, nhưng đến lúc đó sẽ còn hoạt động khác, đã vậy còn thu hút nhiều khách hàng hơn cả hoạt động giảm giá đặt trước như hiện tại.
Còn về sự khác biệt giữa phần ăn mười tệ với phần ăn hai mươi tệ là một cái thuần chay, một cái có thịt.
Nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng khi tiến hành trong thực tế, cho dù là phần ăn mười tệ toàn rau, Hoắc Khải cũng yêu cầu nhóm học viên kia phải làm ra rất nhiều cách thức.
Từ phối màu, bày biện suất ăn cho đến cân đong đo đếm tỉ lệ dinh dưỡng.
Để trông có vẻ chuyên nghiệp hơn, Hoắc Khải còn mời riêng một chuyên gia dinh dưỡng khá nổi tiếng trên mạng tới phối hợp các món ăn.
Số lượng đặt trước của ngày đầu tiên đã vượt trên ba trăm phần, gần như mỗi một khách hàng mua sản phẩm giảm cân đều đặt trước một phần.
Bởi vì hình ảnh được chụp quá xinh đẹp, đủ thứ màu sắc được kết hợp với nhau gợi lên cảm giác thèm ăn, bên cạnh còn ghi chú rõ thành phần dinh dưỡng và số calorie.
Đồng thời lời giới thiệu trên trang chủ còn ghi chú cẩn thận, giao hàng toàn quốc trong vòng mười hai giờ đồng hồ, giao hàng tại tỉnh thành trong vòng sáu giờ, nếu quá thời gian trên sẽ tiến hành bồi thường theo thời gian vận chuyển, cứ mỗi một tiếng đồng hồ bồi thường một tệ.
Tóm lại, chỉ cần là vấn đề nhỏ nhặt có thể gia tăng mức độ tín nhiệm của khách hàng, Hoắc Khải đều suy xét tới.
Bởi vì có thêm hoạt động đặt trước suất ăn giảm cân nên bây giờ ngày nào Ninh Thần cũng bận rộn hơn.
Lần trước, sau khi đàm phán về vấn đề vận chuyển với Mục Thế Kiệt, cô đã trở nên tự tin hơn nhiều, khi xử lý công việc cũng bắt đầu trở nên rành mạch, không còn phải hỏi ý kiến Hoắc Khải về tất cả mọi việc như trước kia nữa.
Bản thân Hoắc Khải cũng bị Cơ Hương Ngưng lôi đi xử lý sự vụ của công ty.
Nguồn vốn mới một trăm hai mươi triệu tệ nâng giới hạn dã tâm của Cơ Hương Ngưng lên cao hơn hẳn, cô muốn làm vài việc mà trước kia chưa làm được, thậm chí không dám nghĩ tới. Mà những việc này, cô cũng không có kinh nghiệm, cũng không tìm được sự trợ giúp nào vừa đáng tin vừa bản lĩnh ngoài Hoắc Khải.
Cũng vì sợ bị người ta nói ra nói vào, nếu không Cơ Hương Ngưng sẽ yêu cầu Hoắc Khải đi cùng mình hai mươi tư tiếng đồng hồ, lỡ như có linh cảm nào đó đột ngột xuất hiện, cô có thể bàn bạc cùng anh bất cứ lúc nào.
Người phụ nữ này quá đặt nặng sự nghiệp, may mà trước kia Hoắc Khải thường xuyên làm việc với cường độ cao như thế này trong thời gian dài, cũng không cảm thấy khó thích ứng. Nếu đổi lại là người khác chắc đã gục từ lâu rồi.
Đến cuối tuần, Ninh Thần quả quyết từ chối yêu cầu Hoắc Khải tăng ca của Cơ Hương Ngưng, khăng khăng kéo anh tới phòng khám tâm lý của Phan Tư Mễ.
Điều này ít nhiều gì cũng khiến Hoắc Khải cảm thấy nghi hoặc. Lần trước anh đến, rõ ràng Phan Tư Mễ đã nói có thể xác định rằng anh không bị bệnh gì, không cần can thiệp bằng tâm lý, sao bây giờ còn bắt Ninh Thần dẫn anh tới?
Có thời gian làm việc này, chi bằng anh xử lý vấn đề công việc, cùng lắm thì đi thăm Triệu Vĩnh An cũng được.
Thế nhưng Ninh Thần cực kỳ quan tâm đến chuyện này, từ lần trước Hoắc Khải đứng ở cửa phòng vệ sinh hỏi cô có cần giúp gì không, Ninh Thần càng thêm chủ động.
Hoắc Khải cực kỳ nhức đầu, cứ nhẫn nhịn mãi, sắp bùng nổ rồi.
Thậm chí có vài lần anh đã đứng trên bờ vực mất khống chế, nếu không phải vì lúc Đường Đường ngủ nghê không ngoan, cứ hay lăn qua lộn lại, có lẽ đã “cướp cò” lâu rồi.
Thêm một lần tới phòng khám tâm lý này, Ninh Thần chẳng buồn lên tầng, chỉ đưa anh tới cửa rồi nói: “Anh tự đi tìm Tư Mễ đi, em về xử lý công việc của cửa hàng Taobao đây”.
Hoắc Khải cảm thấy nghẹn lời, bây giờ anh đột nhiên nghĩ, mình dạy Ninh Thần thành một người phụ nữ mạnh mẽ, hình như là lựa chọn sai lầm.
Dưới ánh nhìn trừng trừng của Ninh Thần, Hoắc Khải đành bất đắc dĩ đi lên tầng hai.
Trên tầng, Phan Tư Mễ đã đợi từ lâu, nhìn thấy anh đến, cô bác sĩ tâm lý xinh đẹp này cười tít cả mắt rồi nói: “Anh đến rồi à!”
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
57 chương
11 chương
573 chương
300 chương