Chạy trốn tình yêu
Chương 2
Mai thẫn thờ lại bàn. những suy nghĩ vẫn vơ lấy đi nét vô tư trên khuông mặt của cô.
_Mai mệt à? - Tùng nhìn cô với vẻ đầy lo lắng.
_Không! - Mai mệt mỏi trả lời - xin lỗi Tùng và Hà nhé. Mình có việc phải về trước.
_Ai gọi đấy có việc gì à? - Hà lo lắng hỏi.
Mai vơ vội chiếc ba lô rồi bước nhanh ra khỏi quan cafe. Còn nữa tiếng để đên chỗ hẹn. Cô nhanh chóng nhảy lên một chiếc xe bus vừa chồ tới.
Hoàng ngồi trên chiếc xe máy cà tàng đợi Mai bên đường. Cô hớt hải chạy tới. Từ lâu, Mai không bao giờ để Hoàng phải chờ đợi. Cô luôn là người đến trước và lặng lẻ chơ anh đi tới. Cái dáng cao gầy, khuôn mặt thư sinh, trắng trẻo của Hoàng luôn khiến cô cảm thấy háo hức mỗi khi được gặp mặt.
Hoàng cười tươi rói khi thấy Mai. Khuôn mặt anh ánh lên vẻ cuốn húc đến kỳ lạ.
_Nay bận hay sao mà đến muộn vậy?
_Không bận. Em đi chơi Hà nên về muộn.
_Thế Hà có ra đây cùng em không? - Hoàng có vẻ lo lắng hỏi.
_Không cô ấy vẫn chưa về. Em về trước. Mà sao anh có vẻ sợ hãi thế?
_Mình đi ăn nhé. Hôm nay anh muốn ăn chân gà nướng.
Mai ngồi lên xe của Hoàng. Lần nào cũng vậy, hai người đèo nhau đi khắp các con phố Hà Nội. Thỉnh thoảng dừng lại ở đâu đó để ăn món mình thích. Hai người chỉ im lặng đi bên nhau. Mai thích ngắm dòng người ngược xuôi, những cặp đôi ôm sát nhau thầm thì và lao vút qua bên cạnh. Nhiều lúc, cô cũng muốn ôm anh nhưng rồi lại thôi. Mai chỉ dám đặt tay lên vai anh để tìm kiếm một sự nương tựa.
Kết thúc buổi hẹn hò bao giờ cũng là đầu con ngõ hun hút vào xóm trọ của Mai.. Chưa bao giờ Hoàng đưa cô về tận nhà. Mai cũng không muốn ép anh. Bỡi anh còn phải đi ba mươi cây số để về đến nhà. Nhưng đôi lúc, cô cũng cảm thấy buồn. Nhũng lúc chia tay, Hoàng thường nắm tay Mai. Anh trao cho cô nụ hôn nồng cháy. Nụ hôn đầu tiên của mai dành cho Hoàng. Mai đón nhận nó một cách đầy hứng khởi nhưng cũng vô cùng e ấp, rụt rè. Chưa một lần Hoàng nói yêu cô. cũng rất nhiều lần Hoàng kêu mệt và muốn vào "nhà nghỉ" nhưng Mai từ chối. Cô không biết thứ tình cảm của Hoàng dành cho cô là gì.
Lần này cũng vậy, Hoàng ôm Mai thật chặt. Cô thả lỏng người để cơ thể mình được gầmanh hơn. Mùi hương hoa sữa nồng nàn nhưng càn làm cho cái ôm trở nên ấm áp biết chường nào. Hoàng gắn chặt môi anh va moi Mai. Cô đáp lại nụ hôn ấy nồng nàn và mạnh mẽ hơn lúc nào hết. Chợt, cô vội vã đẩy anh ra.
_Quan hệ của chúng mình là gì vậy anh? - Cô mệt mỏi hỏi Hoàng - Em không biết chúng ta đang là thế nào nữa? Anh nói cho em nghe được không.
_chẳng lẽ, anh đối với em như thế mà em vẫn không hiểu tình cảm của anh dành cho em là gì ư?
_Quả thật em không biết. Nó không phải là tinh bạn mà cũng chẳng phải là tình yêu đúng không anh?
_Vậy em có yêu anh không?
_Còn anh? Anh có yêu em không?
_Anh nghĩ em đã có một câu hỏi thừa. Chẳng lẽ tất cả những gì anh làm cho em, em không cảm nhận được tình yêu của anh dành cho em hay sao?
_Em sợ cả hai chúng ta điều đang lầm lẫn. Đó không chắc đã là tình yêu.
_Vậy đó là cái gì? - Hoàng gắt lên đầy chán nản
_Em cũng không biết nó là cái gì nữa. Bỡi nếu yêu em, anh sẽ không bao giờ trốn tránh bạn bè em, anh sẽ dành cho em những ngày nghĩ cuối tuân vui vẻ. Em chưa chồng, anh cũng chưa vợ nhưng em luôn có cảm giác chúng ta đi chơi với nhau như những kẻ vụng trộm.
_Em cũng có cho anh cái anh muốn đâu! - Hoàng tỏ ra mệt mỏi - Anh vượt mấy chục cây số đến đây, đi chơi với em vậy mà chỉ ôm, hôn thôi cũng đã khó khăn rồi. Nếu không phải là yêu, thì liệu anh có hấp hơi mà đi như vậy không?
_Anh đi chơi với em chỉ vì muốn chuyện đó thôi sao? Nếu vậy thì anh đừng bao giờ đi nữa. Em đã nói với anh rồi. Em muốn dành lần đầu tiên ấy cho người chồng của em.
_Thời giờ, có cô gái nào giử được cho chồng đâu. Em đúng là cổ hủ.
_Nếu không còn ai nữa thì chắc chắn vẫn còn em. Anh đừng coi thường em như vậy. Nếu anh đến đây chỉ vì chuyện đó, thì chúng ta vẫn không nên gặp nhau nữa.
Mai vùng vằng bước nhanh về con ngõ sâu hun hút. Cô mong anh sẽ đuổi theo, sẽ kéo cô lại và ôm cô thật chặt. Nhưng Hoàng vẫn đứng im một chỗ. Chỉ có những lời xin lỗi nhạt nhếch của anh đuổi theo cô.
_Anh xin lỗi. Nhưng em đã hiểu lầm anh rồi.
Mai đi nhu chạy về khu trọ của mình. Cô có cảm giác bị xúc phạm một cách nặng nề. Thỉnh thoảng, Mai ngoái lại nhìn Hoàng. Anh vẫn ngồi trên xe, hướng mắt về phía cô và dường như đang gọi điện cho ai đó. Có lẽ vì anh bận điện thoại nên không thể đuổi theo Mai. Cô nghĩ vậy và chợt thấy mình trẻ con quá. lần nào cũng vậy, chưa về dến phòng thì những bực bội của Mai dành cho Hoàng đã tan biến hết.
_Cậu về rồi à? May quá, tớ đỡ phải khóa cửa. Tớ sang nhà đứa bạn chơi nhé. Đóng cửa đi ngủ đi. Sáng mai tớ mới về đấy? - Hà vội vã chạy ra vào con ngõ hun hút tối.
Chắc lại đi với người yêu chứ con bạn nào. Mai mệt mỏi nằm vật ra giường. Những giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt thanh tú của cô mặn chát. Chợt chuông điện thoại báo có tin nhắn. Chắc Hoàng muốn xin lỗi cô. Nhưng số điện thoại hoàn toàn lạ. " ngủ chưa Mai? hồi chiều tiết quá Tùng không được nói chuyện nhiều với bạn. Chúc Mai ngủ ngon" - Mai bĩu môi trước tin nhắn từ số lạ. Cái trò tán tỉnh cũ rích và rẻ tiền quá.
Mai chìm vào giấc ngủ lúc nào không ha. trong giấc mơ, Cô thấy mình được hai người đàng ông cầm tay dắt đi trên một thảm hoa vàng rực rỡ. Hai người đó là Tùng và Hoàng. Cô giật mình choàng tỉnh. Ánh nắng ban mai đã xuyên qua khe cửa sổ lọt vào giường Mai nằm. Đầu Mai nặng trĩu. giấc mơ vừa qua vẫn vương vấn trong đầu cô.
Truyện khác cùng thể loại
44 chương
66 chương
67 chương
48 chương
50 chương
266 chương