Chạy Theo Hạnh Phúc
Chương 53 : Ngoại truyện 4: Thì ra, anh yêu em nhiều như thế
Dưới tàng cây hoa đào năm đó, cô gái áo trắng tóc đen xinh đẹp duỗi hai tay ra, khóe miệng mang theo nụ cười ấm áp, nhìn những cánh hoa đào rơi nhẹ vào lòng bàn tay mình.
Có một câu hắn vẫn chưa nói cho cô, ngày đó sự rung động trên mặt cô khiến hắn mỉm cười, nụ cười của cô khiến cho những cánh đào rơi trên bàn tay trắng tinh của cô đều buồn bã biến sắc.
Nhưng, hắn chỉ để cô làm tình nhân.
Hắn đã có vợ, hơn nữa sẽ không ly hôn. Hắn nói với bản thân, hắn chỉ say đắm nụ cười của cô mà không thể tìm thấy hương vị ấm áp tươi mắt từ trên người những phụ nữ khác, hắn biết mình cũng không yêu cô. Cho nên, lúc cô nhất định rời đo mới dễ dàng buông tay cô như thế.
Chỉ là những điều đó chỉ vì hắn tự cho rằng như thế mà thôi.
Hắn nhớ tới ngày đó, tinh thần cô không tốt, lúc ăn cơm lại nôn ra, hắn liền gọi người đưa cô đi bệnh viện.
Sau mấy tiếng, hắn ngồi trên xe nhận điện thoại của quản gia “Cô Trình đã mang thai…”
Hắn im lặng một lúc lâu, còn quản gia vẫn nắm điện thoại cung kính chờ.
“Phá đi!” Hắn thản nhiên ra mệnh lệnh, ngoại trừ vợ của hắn ra, hắn chưa từng để cho người phụ nữ nào khác sinh con.
Cô ở bên hắn hai năm, vẫn sống kiên cường và lạc quan, thỉnh thoảng nghịch ngợm, nhưng cho tới bây giờ đều rất nghe lời. Nhưng lúc này, cô đứng thẳng tắp trước mặt hắn, giọng điệu rất kiên quyết “Không!”
Lúc đi vào trong phòng phẫu thuật, nhân lúc mọi người chưa chuẩn bị, lấy đi cây súng bên hông của bảo vệ rồi dí vào huyệt thái dương của mình, yêu cầu được gặp hắn.
Hắn cũng không biết, cô là một người nhất định đoạn tuyệt quan hệ như thế.
Cô nói: “Anh không có quyền làm như thế, nó là con của em, anh không cần nó cũng được, em sẽ nuôi con một mình, em sẽ đi khỏi nơi này!”
Hắn nhìn cô, kiên cường dũng cảm như thế, vì bảo vệ sinh mạng còn chưa thành hình, lần đầu tiên hắn cảm thấy mình còn không có dũng khí bằng cô.
“Cô đi đi…” Hắn nói.
Cô cũng không thèm nhìn hắn một lần nào nữa, xoay người bước ra cửa. Đó là lần nói chuyện cuối cùng trước khi cô đi, cũng không ngờ tới đó là trở thành lần nói chuyện cuối cùng trong cuộc đời này.
14 năm sau, khi thuộc hạ đi vào phòng và nói với hắn, “Cô Trình đã chết….”
Đêm hôm đó, hắn ngồi trong căn phòng mà đã 14 năm nay chưa từng bước vào một lần, mắt vẫn mở đến hừng đông.
Tiểu Doanh, 14 năm sau anh mới hiểu được, thì ra đau lòng là loại cảm giác như thế nào, thì ra, đây chính là tình yêu!
Lúc đầu không kiên quyết để cho em phá thai cũng không phải lời nói của em khiến anh mềm lòng, mà bởi vì, đó là con của chúng ta, anh cũng muốn có nó, thì ra anh luôn không muốn đi vào nơi này, cũng không phải không quyến luyến, mà là sợ nhớ tới em, thì ra cứ cách mấy tháng anh lại sai người đi thăm dò cuộc sống của em, cũng không phải anh nhớ con trai thất lạc ở bên ngoài, mà bởi vì anh muốn biết em sống có tốt không.
Thì ra, thì ra anh yêu em như thế….
Lần đầu tiên hắn nhìn thấy gương mặt con trai của bọn họ, Trình Liệt tràn đầy nỗi hận nhìn thẳng vào mắt hắn.
Trình Liệt rất giống cô, điềm đạm giàu tình cảm, hắn rất thích nhưng lại bị chính con ruột của mình nhìn với ánh mắt như thế trong lòng không phải không đau xót, “Trình Liệt, con có thể tự lựa chọn của sống cho mình, có yêu cầu gì thì có thể nói với ba, ba sẽ thoải mãn cho con!”
“Tôi phải mạnh lên, tôi muốn ông hối hận vì đã đối xử như thế với mẹ của tôi!”
Hắn cười, từ trên người con trai hắn có thể nhìn thấy sự yếu đuối nhưng ngang ngược của cô gái trước kia, khuôn mặt kiên nghị khi nói muốn bảo vệ con của bọn họ.
Hối hận sao? Hắn cũng đã từng hỏi qua bản thân mình, cuối cùng nhận được đáp án rất rõ ràng. Hắn hối hận đối với mỗi việc đã làm với cô, hối hận nhất chính là lúc đầu không nên can dự vào cuộc sống của cô.
“Được!” Hắn đồng ý, 7 năm sau đó, hắn dốc hết sức lực, lựa chọn những nhân tài tốt nhất của mình thay phiên nhau dạy dỗ cho cậu.
Chỉ loại trừ kỹ năng giết người đẫm máu, hắn vẫn hi vọng đứa con trai hắn yêu thương nhất, có thể có một cuộc sống hạnh phúc bình thường.
Hắn bị ung thư gan, đã đến giai đoạn không thể cứu chữa, Holl vẫn khuyên hắn phẫu thuật, nhưng hắn không đồng ý.
Thực ra hắn không có gì lưu luyến ở thế giới này, cái khiến hắn lưu chuyến cũng đã mất, hắn muốn nhanh chóng được nhìn thấy cô một chút, chỉ là không biết, hắn như thế, sau khi chết sẽ bị xử lý đến nơi nào, nếu như là địa ngục hắc ám, thì hắn cũng muốn thấy.
Truyện khác cùng thể loại
40 chương
78 chương
132 chương
110 chương
10 chương
27 chương
59 chương