Trần Nhược Vũ thao thức cả đêm. Không chỉ vì Mạnh Cổ ép tới sầu thảm mà còn vì gia đình cô khiến cô trằn trọc không nguôi. Cả đêm cầm điện thoại suy nghĩ, cũng không dám gọi điện thoại về nhà. Cô tự hỏi chính mình, có phải vì hôm sau gặp lại Mạnh Cổ khiến cô đau đầu hay không. Không chỉ đau đầu vì không có tiền mời anh ăn cơm, mà còn cả thái độ của anh. Anh để ý cô làm gì? Nên mặc kệ cô là tốt nhất. Trong lòng rối loạn như tơ vò, không biết nên giải thích thế nào với cha mẹ, bây giờ nghĩ cũng không ra được câu nào để nói, vậy thôi, cứ từ từ rồi gọi. Mơ mơ màng màng cả đêm, lúc ngủ cô đã nằm mơ. Trong mơ, cô bị mẹ cầm chày cán bột đuổi đánh, vừa đuổi vừa mắng: “ Con không biết sĩ diện là gì sao? Loại chuyện như này cũng dám làm, nếp nhăn trên mặt cha mẹ đều có là vì con, con còn có mặt mũi mà trở về sao!.” Trần Nhược Vũ ba chân bốn cẳng bỏ chạy, giống như xé gió toạc mưa, chạy như bay. Hai bên đường có rất nhiều cây, nhìn kĩ lại, thì ra không phải là cây, mà là người. Cảm thấy rất kì lạ, bỗng nhiên có cẳng chân của ai thò ra ngáng cô, thế là Trần Nhược Vũ ngã sấp xuống mặt đường. Vừa hay úp mặt ngay vào vũng bùn. Cô ‘ phì phì ‘ nhổ bùn ra khỏi miệng, quay đầu thì thấy, cẳng chân ngáng cô lúc nãy là Tề Na. Ngọn lửa trong lòng Trần Nhược Vũ bỗng bùng cháy, cái loại tiểu nhân vô sỉ này, dám ngáng chân cô. Cô nhảy dựng lên, xông đến, một tay đẩy Tề Na ngã dúi dụi xuống đất, ngồi trên người cô ả. Tề Na giãy dụa mắng chửi, cô ‘ bốp bốp ‘ cho hai phát tát, sau đó dúi mặt vào đống bùn. Khoan khoan, hình như nhầm người!. Cô mở to mắt nhìn kĩ, sao mình lại ngồi trên người Mạnh Cổ! Chẳng những ngồi trên người anh, một tay túm lấy cổ áo anh, xé toạc khuy áo của anh ra, lồng ngực cường tráng của bác sĩ Mạnh phơi bày trước mắt Trần Nhược Vũ. Haiz, dáng người quả thực rất mê hồn. Khuôn mặt Trần Nhược Vũ đỏ ửng, không dám nhìn thẳng vào ngực anh, rời mắt tới khuôn mặt của Mạnh Cổ. Vừa nhìn đã muốn ngất xỉu tại chỗ, Mạnh Cổ đang nhìn cô bằng ánh mắt có thể ăn tươi nuốt sống, cô sợ tới mức bay nhanh khỏi người anh, ném nắm bùn trong tay đi. Còn chưa định thần lại, từ đâu xuất hiện một tiểu đoàn ‘ nữ chiến binh ‘ chạy tới: “ Trần Nhược Vũ! Cô dám giở trò lưu manh với bác sĩ Mạnh Cổ. Cô chán sống rồi!.” Phi đội ‘ chiến binh nữ ‘ này đằng đằng sát khí, ồ ạt chạy tới! Trần Nhược Vũ hoảng sợ! Má ơi, xem số lượng thì đúng có thể xếp hàng từ cửa phòng khám của bác sĩ Mạnh tới cửa nhà cô còn chưa hết. Cô cố gắng tăng tốc bỏ chạy: “ Tôi không có trêu chọc anh ấy, tôi không phải lưu manh, tôi sao có thể giở trò lưu manh với một kẻ lưu manh được!.” Tề Na bỗng nhiên lại xuất hiện, hai mắt đẫm lệ, khuôn mặt biến dạng, vừa che miệng vừa nói: “ Nhược Vũ, cô tưởng rằng trên mặt cô dát vàng chắc, cho dù cô muốn được đùa bỡn với lưu manh, cô nghĩ cô có cơ hội sao? Cô chưa đủ tư cách khiến người khác gật đầu đồng ý đâu! Cô đúng là không biết xấu hổ.” Xung quanh bỗng có thêm nhiều người xuất hiện, tất cả đều nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Vũ, niệm chú: “ Không có tiền, không có sự nghiệp, không có bạn trai, vô cùng đáng thương. Không có tiền, không có sự nghiệp, không có bạn trai, vô cùng đáng thương. Không có tiền, không có sự nghiệp, không có bạn trai, vô cùng đáng thương....” Nhìn xem, cứ như thế này thì cả thế giới này đều biết tới cô. Da đầu Trần Nhược Vũ run rẩy, mắt thấy đám người kia càng tới càng đông, càng lúc càng hăng, rồi mẹ cô lại xuất hiện, bà nở nụ cười tươi rói, khuôn mặt dịu dàng, nắm tay Mạnh Cổ, nói: “ Con gái tôi đối với cậu như vậy, nên để nó tự gánh hậu quả.” Cái gì? Cô không muốn thế! Trần Nhược Vũ còn chưa kịp kháng nghị quay sang nhìn thấy Mạnh Cổ, sắc mặt cô liền chuyển sang màu trắng bợt, liếc nhìn cô một cái, rồi chạy mất dạng. Chờ một chút, chạy cái gì mà chạy, cô đâu có ý định nhờ vả anh! Chuyện đã thế này, nên cùng mọi người ngồi xuống, nói chuyện nhỏ nhẹ... Trần Nhược Vũ mở to hai con mắt nhìn theo bóng dáng kẻ đang chạy như điên kia, thì tỉnh giấc! Tỉnh lại một lúc lâu rồi mà hơi thở vẫn rối loạn, nhịp tim còn đang nhảy ‘ tưng tưng ‘. Chạy cả đêm như này quả là rất tốn sức. Trong lòng Trần Nhược Vũ vẫn còn nơm nớp lo sợ, mất một lúc mới ổn định lại tinh thần, sau đó trùm kín chăn, hệt như con rùa rụt cổ vào trong mai. Bỗng nhiên, một tia sáng lóe lên trong bóng tối âm u. Cô bỏ chăn ra khỏi đầu, nhớ tới bóng dáng Mạnh Cổ trong mơ, ra là vậy, đúng rồi, cô đã có biện pháp đối phó với anh rồi. Anh sợ nhất cô ỉ lại anh! Anh nói, giữa cô và anh chỉ nên làm bạn bè. Cô cũng là kẻ biết suy nghĩ, sau đó cô liền tránh mặt anh, khiến anh cảm thấy mình tài hoa hơn người, cho nên mới kiêu ngạo với cô. Nhưng nếu cô mặt dày quấn quít lấy anh, nhất định lúc đó anh sẽ sợ cô. Anh nhất định sẽ sợ hãi, rồi tìm cách trốn tránh cô. Nếu đúng như thế, chẳng phải cô được yên thân sao? Mặt dày chính là bá đạo, cuộc đời vẫn còn hy vọng! Đúng, cứ thế mà làm! Ngày hôm sau, 5 giờ 58 phút Trần Nhược Vũ xuất hiện ở bệnh viện. Cô đâu có ngu mà chạy đến văn phòng anh để nghe búa rìu dư luận, vì thế cô ngồi chờ ở dưới vườn hoa, rồi nhắn tin cho anh. “ Bác sĩ Mạnh, tôi đến rồi. Tôi quyết định cùng anh ngắm chim thưởng hoa trong bầu không khí lãng mạn ở vườn hoa bệnh viện. Cùng anh thưởng thức bữa tối lãng mạn, anh mau xuống đây, tôi ở dưới vườn hoa chờ.” Nghĩ đi nghĩ lại, bổ sung thêm một câu: “ Không gặp không về!.” Phải thêm dấu chấm than cho câu văn trở nên cường điệu hơn. Quá ghê tởm, không tin không trị được anh. Trần Nhược Vũ vừa soạn tin vừa nghiến răng ken két. Cùng một nội dung, gởi ba lần tin nhắn. Không thấy Mạnh Cổ trả lời tin nhắn. Trần Nhược Vũ nhìn di động, tưởng tượng khuôn mặt anh khi đọc tin nhắn này, đầu tiên sẽ nhăn mặt cau có, xen lẫn cảm giác sợ phát khiếp, chỉ nghĩ thôi trong bụng Trần Nhược Vũ tưng bừng bắn pháo hoa. Hahaha, cứ để anh làm lấn lướt đi, ép tôi mời anh ăn cơm ư? Tôi sẽ trị anh đến chết thì thôi! Đợi nửa ngày, không thấy Mạnh Cổ xuất hiện. Trần Nhược Vũ nhìn đồng hồ, quyết định đợi đến 6h30 mà anh không xuất hiện, cô sẽ soạn một tin nhắn tràn ngập tình yêu, sau đó chạy lấy người. Trong vườn hoa, có mấy cậu nhóc chạy tới chạy lui chơi đùa, Trần Nhược Vũ nhìn theo cũng cảm thấy vui lây, lân la tới làm quen với chúng. Đang nói chuyện với mấy đứa nhỏ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nữ gọi tên mình: “ Trần Nhược Vũ.” Trần Nhược Vũ quay đầu, là y tá Điền. Xinh đẹp, phóng khoáng, dịu dàng, duyên dáng yêu kiều chính là y tá Điền. Theo truyền thuyết kể lại, đây là người phụ nữ vừa cười vừa nói với bác sĩ Mạnh, xứng cho câu trời sinh một cặp. Trần Nhược Vũ bật dậy, lập bức tường chắn đề phòng. Y tá Điền ngầm đánh giá Trần Nhược Vũ, ánh mắt cũng không mấy hảo cảm, giọng nói lạnh lùng: “ Bác sĩ Mạnh nói, cuộc hẹn lãng mạn gì đó, bữa tối ngọt ngào nào đó anh ấy không ăn nổi, anh ấy nhờ tôi nói với cô một tiếng.” Một gậy giáng xuống đầu Trần Nhược Vũ, cảm giác buồn bực khó tả, tên đàn ông chết tiệt phái cô y tá xấu xa xuống đả kích cô. Muốn coi thường cô sao? Bữa tối lãng mạn ngọt ngào, rõ ràng là anh đọc qua tin nhắn rồi. Trần Nhược Vũ tức đến không nói nên lời, tên bác sĩ Mông Cổ chết tiệt, dám đem tin nhắn của cô cho người phụ nữ này xem, còn bảo cô ta tới đuổi cô đi. Thế này là thế nào? Gọi phải đến, đuổi phải đi? Trần Nhược Vũ hít sâu một hơi, cười nói: “ Vậy sao? Không sao cả. Làm bác sĩ luôn luôn bận rộn, tôi có thể thông cảm được. Có phải có ca giải phẫu cấp cứu không? Không ăn được bữa tối thôi, không quan trọng. Có hôm, sau khi kết thúc cuộc giải phẫu cấp cứu, hơn bốn giờ đêm anh ấy còn gọi điện cho tôi, hại tôi mất cả giấc ngủ, tôi cũng không trách anh ấy.” Trần Nhược Vũ cười tủm, tỏ ra rộng lượng có thể bao dung tất cả mọi chuyện, thật ra cô đang cắn răng nuốt hận! Thế nào? Đủ mờ ám chưa? Đủ để khiến y tá Điền duyên dáng tức đến phát điên chưa? Nét mặt y tá Điền bỗng trở nên cứng ngắc lại. Cảm thấy khá hài lòng, Trần Nhược Vũ lại cười cười, nói tiếp: “ Anh ấy bận như vậy, tôi cũng không nên quấy rầy. Cô giúp tôi nói với anh ấy một tiếng, lần sau muốn hẹn tôi thì phải tự sắp xếp thời gian cho ổn, như vậy mới không lãng phí thời gian. Nên biết rằng, tôi không phải lúc nào cũng rảnh rỗi.” “ Lần sau muốn hẹn tôi.” Câu này quan trọng, cô không hề bịa đặt, quả thật là tên bác sĩ Mông Cổ chết tiệt hẹn cô trước. Cô đâu điên mà đi hẹn anh. Sắc mặt y tá Điền xanh lét, muốn nói gì đó, há miệng thở dốc nhưng lại không nói nên lời. Chỉ biết đứng đó trừng mắt với Trần Nhược Vũ, rồi tỏ vẻ khinh thường ‘ hừ ‘ một tiếng, xoay người bỏ đi. “ Y tá Điền.” Trần Nhược Vũ gọi cô ta, nói: “ Haiz, ngại quá. Tôi với anh ý nói chuyện, mà phải phiền cô làm người chuyển lời, sau này tôi sẽ nhắc nhở anh ấy.” Trần Nhược Vũ tủm tỉm cười, nhìn sắc mặt y tá Điền xấu đến không từ nào diễn tả được, trong lòng càng vui mừng. Y tá Điền bước đi trong nỗi căm giận. Trần Nhược Vũ trở lại băng ghế dài, lấy di động ra, soạn một tin nhắn gởi cho Mạnh Cổ. Để cho người khác xem tin nhắn của cô? Cố ý làm khó cô? Cô sẽ không dễ dàng lùi bước! “ Xin chào. Anh cứ làm việc của anh, nhớ chú ý sức khỏe. Sao anh nỡ nhờ y tá Điền xinh đẹp dịu dàng giúp anh chuyển lời, anh nên chân thành cảm ơn cô ấy. Còn bữa đại tiệc lãng mạn ngọt ngào này, tôi sẽ một mình thưởng thức, anh cũng đừng để mình đói. Không cần phải lo cho tôi.” Kể cả nhìn cũng không thèm nhìn lại, vui vẻ bấm nút gởi đi. Sau đó, cô lấy ra trong túi hai cái bánh, một chai nước khoáng, chuẩn bị mở tiệc. Vừa ăn, Trần Nhược Vũ vừa nghĩ, sớm biết như vậy thì nên mua bánh bao. Bánh bao năm xu một cái, bánh mì năm tệ một cái, cô lỗ vốn rồi!