Châu liên bích hợp
Chương 97
Đó còn là thời gian ở Nghiệp Đô, Tiết Cẩm Nghi ra ngoài thu tiền thuê đất, nhìn thấy trên đường có một con trâu điên đang đi loạn. Lúc ấy, toàn bộ con đường đều bị con trâu kia đâm đến người ngã ngựa đổ, tiếng khóc tiếng la dậy trời. Nghe tin, quan sai chạy đến cũng bị trâu hất tung ở mặt đất, một đám người không có cách nào khống chế một con trâu khỏe mạnh, cục diện lập tức mất khống chế.
Đúng lúc này, có người dùng gậy trúc khều khối vải đỏ, đứng ở đầu đường. Trâu vọt mạnh về phía vải đỏ, người kia đánh một chưởng về phía đầu trâu: "Ngao....o..." Một tiếng, thân trâu ngã ầm xuống đất, phát ra tiếng vang.
Cả con đường trở nên yên lặng.
Tiết Cẩm Nghi từ bên trong cửa hàng nhô đầu ra, chỉ thấy gò má và bóng lưng người kia xoay người đi xa, bội kiếm trên eo dường như là vật trong quân. Một khắc này, nàng ấy bỗng nhiên nghĩ đến Tiêu Đạc.
Nàng ấy thích Tiêu Đạc là bởi vì nhìn thấy phong thái lúc Tiêu Đạc thuần phục ngựa, nhanh như điện, làm lòng người tin phục. Thật ra nàng ấy cũng biết Tiêu Đạc cũng không thích mình, nhưng nàng ấy chỉ muốn theo đuổi hắn, giống như Khoa Phụ đuổi theo mặt trời[1]. Tiêu Đạc hoàn toàn không giống với những công tử bột mà cha nàng ấy giới thiệu. Loại khác biệt này khiến trái tim nàng ấy muốn tiếp cận.
[1]Khoa Phụ đuổi theo mặt trời: một câu chuyện thần thoại chép trong kinh Hải Sơn Trung Quốc. Chuyện kể rằng có một người tên là Khoa Phụ, vì đuổi theo mặt trời nên rất khát nước, anh ấy uống cạn nước sông Hoàng Hà, sông Vị Hà mà vẫn không hết khát bèn đến nơi khác để mà tìm nước, giữa đường bị chết khát. Cây gậy mà anh ấy để lại sau này biến thành một khu rừng gọi là Trịnh Lâm, về sau dùng cụm từ "Khoa Phụ đuổi mặt trời" để ví với những người có quyết tâm lớn, hoặc hàm chỉ những người không biết liệu sức mình
Từ nhỏ nàng ấy cơm áo không lo, nhưng được sinh ra ở gia đình thương gia, khát khao thoát khỏi thân phận như vậy, cũng muốn được người hùng mạnh bảo vệ. Tình yêu đau khổ mà nàng ấy dành cho Tiêu Đạc không có kết quả, nhưng nàng ấy không bằng lòng chấp nhận. Cho đến hôm đó nhìn thấy người kia giết trâu chỉ trong một chưởng, sức mạnh, tốc độ và sự quyết đoán đều không thua kém Tiêu Đạc, làm cho trong lòng nàng ấy bùng cháy một lần nữa.
"Rốt cuộc là ai vậy? Tại sao con không nói?" Tiết thị hối thúc hỏi.
Tiết Cẩm Nghi có rất ít khi có thái độ nhăn nhó như vậy, nàng nói khẽ: "Ta cũng không biết tính danh của hắn, có lẽ là nhân vật trong quân. Ngài có biết gần đây lứa tuổi trẻ trong hàng tướng lãnh, sức lực của ai nổi tiếng nhất không? Ta chướng mắt những tên thư sinh yếu đuối kia, vẫn là thích võ tướng."
Tiết thị nghĩ nghĩ. Bà ta cũng không quan tâm những chuyện tiền triều này, nhưng vẫn có mấy cái tên như sấm bên tai.
"Mấy người Triệu Cửu Trọng, Lý Trọng Tiến, Trương Vĩnh Đức đó cũng không tệ."
Tiết Cẩm Nghi chưa từng nghe thấy những người này, đương nhiên không biết người trẻ tuổi giết trâu kia rốt cuộc là ai. Tiết thị nói: "Ba người này chắc đều là biên chế ở trong cấm quân, ngoại trừ Triệu Cửu Trọng, hai người khác vẫn còn trong Kinh. Lý Trọng Tiến thì ta đã gặp rồi, diện mạo không tồi, Trương Vĩnh Đức lại hơi thô bỉ, con muốn gặp thử à?"
Tiết Cẩm Nghi kéo tay áo của Tiết thị nói: "Con là một cô nương, làm sao để hai vị tướng quân tới gặp con được. Không bằng cô cô tìm một cơ hội, để cho con ỏ xa xa nhìn thử một cái. Con biết phải hay không ngay thôi đó mà."
"Được." Tiết thị cười nói. Quả nhiên là con gái lớn không dùng được, nếu có thể tìm một mối hôn sự thích hợp cho Tiết Cẩm Nghi, cũng coi như có chuyện để ăn nói với Tiết gia. Hơn nữa, tấm lòng Tiết Cẩm Nghi đối với Tiêu Đạc cũng nên sớm thu lại.
Lúc này, Hồi Hương đến bẩm: "Hoàng hậu nghe nói Tiết tiểu thư tiến cung, mời nàng qua cung Từ Nguyên ngồi một chút. Tiểu thư Hồ gia và tiểu thư Tống gia cũng ở bên đó."
Tiết thị vốn định cùng đi với Tiết Cẩm Nghi, nhưng nghe nói là tiểu bối trẻ tuổi ở nơi đó, bà ta cũng không tiện đi tham gia náo nhiệt, chỉ để cho cung nữ cùng Tiết Cẩm Nghi qua đó. Bà ngồi một mình ở trên giường ăn trái cây, nghĩ thầm Hoàng hậu chắc là cố ý để Cẩm Nghi kết giao với tiểu thư gia đình giàu có trong Kinh, không sao cả. Không đúng, có lẽ còn có tâm tư khác?
Trong triều chúng thần đều biết thê tử nguyên phối[2] của Quận Hầu Thái Nguyên đã mất tích hơn nửa năm, có thể tìm trở về hay không thì không nói được. Thời thế như bây giờ, cách tốt nhất chính là để Tiêu Đạc tái giá với một tiểu thư thế gia nhằm củng cố thực lực.
[2]Nguyên phối: vợ đầu
Nếu như thế, có lẽ Hoàng Thượng sẽ triệu hắn đến Kinh Thành, cũng phong Vương?
Tiết thị càng nghĩ càng bất an, bà ta luôn không biết tâm tư của Sài Thị. Sài Thị thông minh, còn bà ta thì ngu dốt, chỉ có thể dùng nhiều tâm tư để suy nghĩ hơn. Hôm nay, theo lý mà nói Hoàng Thượng sẽ đến chỗ này của bà ta, không bằng bà ta mượn cơ hội hỏi một chút? Vậy cũng để bản thân an tâm hơn. May mà Hoàng Thượng vẫn là người trọng tình, hai phi tử kia là vì lấy quan hệ chính trị không thể không nạp, còn trẻ trung hơn bà ta rất nhiều, nhưng Hoàng Thượng vẫn không quên bà ta.
Dù sao hiện giờ Hoàng Thượng chỉ có một đứa con là Tiêu Thành Chương, bà ta mẹ sang nhờ con, nhưng thời gian lâu dài thì khó mà nói.
Bây giờ Tiết thị mới biết, gia đình bình thường có cái tốt của người bình thường, phiền não của gia đình Đế Vương thực sự quá nhiều.
. . .
Cung Từ Nguyên của Hoàng hậu thật sự đơn giản hơn cung Ung Hòa của Tiết thị rất nhiều. Sài Thị cũng không cho cung nhân đổi mới hoàn toàn nội thất trang trí, màn che và bình phong cũng là vật tiền triều, có vẻ hơi u ám tối tăm. Nhưng Sài Thị ngồi ở đằng kia, khí độ ung dung làm cho người ta không dám xem thường.
Tống Oánh ngồi phía sau án ưu nhã ăn bánh ngọt, thỉnh thoảng thảo luận với Sài Thị về chút đề tài nhạc khúc, nói chuyện rất hợp ý, người bên ngoài cũng không chen miệng vào được. Nàng ấy biết ý của phụ thân, muốn để nàng ấy gả cho Quận Hầu Thái Nguyên. Quận hầu đúng là rồng trong loài người, nhưng Quận hầu chỉ sủng ái vị phu nhân kia ai chẳng biết rõ? Cho dù bây giờ phu nhân chưa tìm được thì Quận hầu sẽ ghé mắt đến người khác à?
Tống Oánh không ngốc, càng không phải là tiểu nữ hài ngây thơ. Nàng ấy ra vào cung đình từ nhỏ, thấy rất nhiều chuyện của hoàng gia. Nhưng vị Quận hầu Thái Nguyên này thật sự là một người chung tình, năm đó thích Chu Gia Mẫn, liền thích mười mấy năm, nếu không có vị phu nhân kia đột nhiên xuất hiện thì hiện giờ Chu Gia Mẫn đã là thê tử của Quận hầu, làm sao đến mức sau này làm những chuyện sai trái kia?
Huống chi, trong lòng Tống Oánh vẫn luôn nhớ nhung vị nam tử ở Lạc Dương năm đó.
Nàng ấy nghe nói gần đây trong quân đội có một vị trẻ tuổi lên chức rất nhanh, tên là Triệu Cửu Trọng, cũng là nhân sĩ Lạc Dương. Nàng ấy âm thầm sai người đi vẽ gương mặt thì nhìn thấy có mấy phần giống với người nọ năm đó, nhưng dù sao đã qua rất lâu rồi, không nhớ rõ. Đáng tiếc y đến phương Bắc chiến đấu, chờ y trở về, nhất định phải thấy tận mắt gặp, rốt cuộc có phải Triệu Nguyên Lang năm đó hay không.
Hồ Lệ Nghiên tuổi nhỏ hơn một chút, còn chưa đủ chín chắn, nhìn thấy y phục thêu phương hoàng trên người Sài Thị chỉ cảm thấy sặc sỡ loá mắt, nếu mình có thể mặc vào nhất định cũng rất xinh đẹp.
Sài Thị từ trong ánh mắt của hai vị cô nương đã có thể đoán ra tâm tư của họ. Hôm nay bà tìm họ đến chỉ vì nói chuyện phiếm uống trà, dù sao đây là hai vị cô nương xuất sắc nhất trong Kinh hiện giờ. Xuân yến sắp tiến hành, tìm hiểu tính tình của họ, đến lúc đó cũng chọn cho họ một cửa lương duyên tốt. Tống Oánh xuất thân và tài mạo song toàn, cử chỉ chững chạc đúng mực, hơi giống Chu Gia Huệ năm đó. Nhưng rốt cuộc là thiếu đi mấy phần ngây thơ, hoạt bát của thiếu nữ. Còn Hồ Lệ Nghiên thì tuổi trẻ, ngây thơ hoạt bát cũng có, nhưng thiếu đi vẻ chững chạc.
Hai người đều là cô nương xinh đẹp như hoa nhưng không bằng Vi Nhiễm. Tính tình giống như Vi Nhiễm, chín chắn nhưng không mất đi sự hoạt bát thì tốt hơn.
Sài Thị thở dài trong lòng, nếu Vi Nhiễm ở đây, bụng cũng đã lớn sáu bảy tháng rồi. Mảnh vườn trồng hoa hồng ở Tiêu phủ bị hủy bởi trận lửa lớn kia, Sài Thị đã sai thợ thủ công trong cung xây dựng lại trong hoa viên của cung Từ Nguyên. Nhìn thấy những bụi hoa kia thì lại nhớ tới Vi Nhiễm. Rốt cuộc Mậu Tiên có tìm được nàng hay không? Làm sao không có một tin tức nào vậy?
Lúc này, cung nhân dẫn Tiết Cẩm Nghi vào. Tiết Cẩm Nghi bắt chước kiểu hành lễ đã học, Sài Thị cười nói: "Không cần đa lễ, lại gần đây nào, để bản cung nhìn ngươi thật kỹ một chút."
Tiết Cẩm Nghi vui vẻ đi đến trước mặt Sài Thị. Nàng ấy và Sài Thị là cố nhân, mặc dù bây giờ thân phận của Sài Thị khác biệt, là mẫu nghi cao quý một quốc, nhưng nàng ấy cũng không câu nệ giống như Tống Oánh và Hồ Lệ Nghiên. Sài Thị và nàng ấy nói vài câu đã bị nàng ấy chọc cười: "Thế nào, ngươi còn muốn tìm bạn cho con thỏ à?"
"Nương nương không biết, bây giờ nó đã trưởng thành, bắt đầu muốn chạy ra bên ngoài. Ta tìm một người chuyên nuôi thỏ, cho nó kết đôi với một con thỏ mẹ, lúc này mới an phận. Bây giờ vợ chồng trẻ tình cảm rất tốt. Chờ sinh ra thỏ con sẽ đưa một con cho nương nương được không ạ? Thật ra, ta cũng muốn đưa cho biểu tẩu. . ." Thần sắc của Tiết Cẩm Nghi ảm đạm đi.
Sài Thị cười nhu hòa: "Chờ con thỏ sinh thỏ con thì nàng đã trở về rồi. Đến lúc đó đưa cho chúng ta mỗi người một con cũng được."
Tiết Cẩm Nghi vui vẻ gật nhẹ đầu.
Hồ Lệ Nghiên quan sát tỉ mỉ Tiết Cẩm Nghi, cuối cùng nhận ra, đây không phải là nữ tử mang vàng bạc đầy người nàng ta nhìn thấy ở gần nhà sao? Hôm nay ngược lại đã biết thu liễm. Nàng ta rất không thoải mái, một nữ tử thương nhân bình thường, bởi vì dựa vào quan hệ với Thục phi mà được ra vào cung đình còn chưa tính, lại quen thân với Hoàng hậu đến như vậy?
Sài Thị bảo Tiết Cẩm Nghi ngồi ở bên cạnh Hồ Lệ Nghiên, Tiết Cẩm Nghi hướng về phía hai người vấn an, cố ý kết giao. Tống Oánh đáp lại bằng một nụ cười, Hồ Lệ Nghiên lại lãnh đạm. Tính tình của Tống Oánh với ai cũng có thể đối xử thân thiện. Hồ Lệ Nghiên thì thẳng thắng hơn nhiều, không thích thì chẳng muốn ứng phó nhiều.
Đợi ra khỏi cung Từ Nguyên, Tống Oánh và Hồ Lệ Nghiên đi ở phía trước, Tiết Cẩm Nghi đi theo sau bọn họ. Bọn họ đang nói về một số cửa hàng son phấn, tơ lụa nổi danh trong Kinh, nàng ấy một cái cũng không biết. Hơn nữa bọn họ cũng rất chú ý cách đi đứng, trong xương cốt lộ ra khí chất cao quý ưu nhã, nàng ấy cũng không học được. Tiết Cẩm Nghi có chút mất mát, lúc trước nàng đã không thích Chu Gia Huệ, nhưng cũng phải thừa nhận nàng ấy đúng là một tiểu thư khuê các.
Đến cửa cung, đương nhiên phải mỗi người đi một ngả. Hồ Lệ Nghiên và Tiết Cẩm Nghi ở cùng một con phố khác, Tống Oánh thì ở tại nơi khác. Tống Oánh ngồi lên xe ngựa đi trước, Hồ Lệ Nghiên nhìn Tiết Cẩm Nghi một cái, lại nhìn xe ngựa trang trí hoa lệ sau lưng Tiết Cẩm Nghi một cái rồi bật cười, nói với thị nữ bên người bằng giọng điệu trêu chọc: "Có mấy con gà rừng cắm mấy cọng lông Phượng Hoàng, rơi xuống ổ Phượng Hoàng thì coi bản thân là Phượng Hoàng. Ngươi nói có buồn cười không?"
Nàng ta lớn lên trong quân, không giống đại tiểu thư nũng nịu như Tống Oánh mà thích nói thẳng.
Tiết Cẩm Nghi cũng không ngốc, đương nhiên biết nàng ta đang nói bản thân. Nếu là lúc trước thì cũng nhịn, bây giờ nàng ấy không muốn nhẫn nhịn nữa. Hồ Lệ Nghiên này từ khi nhìn thấy mình đã bắt bẻ, rốt cuộc mình đã đắc tội với nàng ta ở chỗ nào? Là vì được Hoàng hậu coi trọng hay sao? Đây chính là tình cảm lúc bọn họ ở Nghiệp Đô, một người ngoài như nàng ta có thể so sánh được à?
Nói thế nào hiện giờ Tiết Cẩm Nghi cũng là người có Hoàng hậu và Thục phi làm chỗ dựa, đương nhiên không sợ Hồ Lệ Nghiên.
"Phượng Hoàng cũng chia ra nhiều loại, chung quy các loại Phượng Hoàng cũng chỉ có thể làm con đứng đầu trong bầy gà rừng, có cái gì tốt mà đắc ý?" Tiết Cẩm Nghi chế giễu lại: "À, ta nghe nói, ngươi muốn làm Kỳ Vương phi nhưng biểu ca ta vốn không coi trọng ngươi. Làm sao đây, lại muốn đánh chủ ý lên đại biểu ca ta? Nói thật cho ngươi biết, đại biểu ca ta càng chướng mắt ngươi hơn nữa! Ngươi so với đại biểu tẩu, ngay cả một đầu ngón chân của tẩu ấy cũng không sánh nổi."
"Ngươi dám nói chuyện với ta như vậy!" Hồ Lệ Nghiên giật mình. Một đứa con gái thương nhân lại dám phách lối như vậy?
Tiết Cẩm Nghi hai tay khoanh ở trước ngực: "Ngươi đi hỏi thăm một chút, đại biểu ca của ta thương yêu đại biểu tẩu ta cỡ nào, cho dù tung tích của tẩu ấy tạm thời không rõ nhưng ngươi cũng không chui vào chỗ trống được đâu, khuyên ngươi sớm từ bỏ ý niệm này đi!"
Hồ Lệ Nghiên chưa từng gặp Tiêu Đạc, chỉ nghe sự tích anh dũng mang binh đánh giặc của hắn, mang mấy phần sùng bái của tiểu nữ hài đối với anh hùng, ngược lại thật sự không nghĩ tới gả cho hắn. Nhưng bị Tiết Cẩm Nghi kích động như vậy, ngược lại sinh mấy phần háo thắng, nàng ta cắn môi một cái: "Chúng ta cứ chờ xem!"
***
Dưới sự kiên trì của Vi Khôn và sự thuyết phục của mấy vị tộc trưởng, Vi Mậu vẫn là Đại tù trưởng kế nhiệm của Cửu Lê.
Vi Nhiễm đỡ Vi Khôn ở miếu Vu Thần xem lễ, nhìn thấy Vi Mậu đứng ở trước tượng thần Xi Vưu, mặc trang phục Đại Tế, giơ Vu trượng lên cao, tiếp nhận lễ bái của mấy vị tộc trưởng. Người trong tộc có mặt đều cúi người hành lễ, ánh mắt thành kính.
Mặc dù ngọc tỉ truyền quốc hiến tặng cho Đại Chu nhưng sứ mệnh của Cửu Lê sẽ không vì vậy mà kết thúc. Trải qua lần sống sót sau tai nạn này, người dân Cửu Lê cũng càng thêm hiểu được tầm quan trọng của sự đoàn kết.
Mặc dù huyết mạch của Đại tù trưởng có cơ hội được ưu tiên kế thừa vị trí tộc trưởng nhưng nội bộ Cửu Lê vẫn thi hành chế độ nhường ngôi, để người có đức đảm nhiệm chức vị tộc trưởng. Đại Tế Ti và Đại Vu nữ được chọn ra trước đây mới là người thừa kế tộc dân công nhận. Bởi vậy Vi Mậu lấy thân phận Đại Tế Ti kế thừa vị trí Đại tù trưởng là lẽ đương nhiên.
Vi Nhiễm vốn cũng có tư cách, nhưng nàng đã gả đến Đại Chu, chắc chắn không cách nào gánh vác trách nhiệm này. Nàng ngẩng đầu nhìn tượng đá Xi Vưu, ông mãi mãi đứng vững ở đó, uy nghiêm, mắt nhìn thẳng về phía trước, giống như tang thương biến hóa trên thế gian này với ông chỉ là một cái búng tay.
Nghi thức kết thúc, Vi Nhiễm dìu Vi Khôn đi ra khỏi miếu Vu Thần. Vi Khôn đã khôi phục được kha khá, chỉ là tay chân vẫn chưa được nhanh nhẹn cho lắm, không có cách nào tự nhiên như lúc trước. Chuyện ông bị Trâu thị ngược đãi không nói cho Vi Nhiễm biết, Vi Nhiễm cũng nghĩ không ra Trâu thị sẽ phát điên như vậy.
"Yêu Yêu, ta hơi mệt chút, muốn trở về nghỉ ngơi." Vi Khôn hiền hoà nói.
Vi Nhiễm gật nhẹ đầu, đưa Vi Khôn trở lại trong phòng, dìu ông nằm ở trên giường. Vi Khôn giống như thoáng cái đã già đi rất nhiều tuổi, trọng trách trên người rốt cục đã có thể tháo xuống thì lập tức có vẻ dầu hết đèn tắt. Cố Thận Chi nói bệnh phong tật của ông không cách nào khỏi hẳn, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, về phần tuổi thọ chính là do trời định.
Vi Khôn nhìn qua Vi Nhiễm, giọng nói khẽ run: "Yêu Yêu, con có từng trách cha không?"
Vi Nhiễm kéo chăn đắp cho Vi Khôn xong, cười nói: "Con phải trách cha cái gì? Bây giờ con không phải là sống rất tốt đó sao?"
Vi Khôn run rẩy nắm chặt tay của Vi Nhiễm, nói ra: "Lúc ấy Đông Hán đến đòi người, cha không bảo vệ được con. Con đường tương lai của con chưa chắc sẽ dễ đi hơn lúc trước, là cha vô dụng không giúp được con. Kế mẫu của con và Vi Hân đều là cha mang vào nhà. Cha có lỗi với huynh muội các con, cũng có lỗi với nương con."
"Cha đừng nói như vậy. Con đã lớn như vậy, ở trong nhà chưa từng chịu ủy khuất, đều là nhờ cha và đại ca che chở cho con. Còn kế mẫu và Vi Hân là chính bọn họ sinh tà niệm, có tội thì phải chịu tội. Lúc trước cha cũng không biết họ sẽ làm những chuyện này."
Vi Khôn thở dài, không muốn nhắc lại hai mẹ con kia, chỉ hỏi: "Điện hạ còn chưa trở lại à? Các con chuẩn bị lúc nào thì trở về?"
Vi Nhiễm nói: "Có lẽ chuyện lưu dân thật sự có chút khó giải quyết, chàng ấy không thoát thân ra được. Chờ chàng ấy trở về có thể sẽ lập tức lên đường. Cha, cha hãy hứa với con, cố gắng bảo trọng thân thể. Con còn muốn mang theo ngoại tôn của cha trở về thăm cha đó."
Vi Khôn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc của Vi Nhiễm. Dung mạo của nàng cực kỳ giống Lâm Đào, chỉ là Lâm Đào dịu dàng và nhu hòa hơn. Tính tình của đứa con gái này cũng có thể đỡ gánh vác rất nhiều chuyện hơn. Ông nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước, càng thêm nhớ nhung ái thê. Nếu không phải hai đứa con ràng buộc, còn có trách nhiệm với Trâu thị thì chỉ sợ ông không sống được lâu như vậy.
Ông không đồng ý với Vi Nhiễm, chỉ là nặng nề nhắm mắt lại dường như ngủ thiếp đi.
Vi Nhiễm đặt tay của ông vào trong chăn, cẩn thận đi ra ngoài. Chuyện tình cảm thật khó mà nói, cũng không có đúng sai. Nàng tin cha yêu nương tha thiết, nhưng yêu có rất nhiều loại phương thức. Có một số người, khi bạn đời của mình đã chết thì tình yêu của hắn cũng chết, cô độc cả đời hoặc là không lâu cũng u sầu mà chết theo. Mà có người thì bỏ phần tình cảm đó vào trong lòng, tiếp tục sống. Dù sao người yêu đã chết cũng sẽ không hy vọng người sống vĩnh viễn sống trong bi thương không thể tự thoát ra được.
Vi Nhiễm nghĩ, chính nàng có lẽ thuộc về cái sau, cũng hi vọng Tiêu Đạc là cái sau.
Nàng đi ra ngoài thì nhìn thấy Cố Thận Chi đứng ở nơi đó, bóng lưng vừa cao vừa gầy, so với lần đầu nàng nhìn thấy còn gầy hơn rất nhiều. Tính tình của người này cũng thật sự cổ quái, có đôi khi cảm thấy giữa bọn họ phải coi là đã đồng sinh cộng tử, nhưng y như gần như xa làm cho người ta suy nghĩ không thấu.
"Tam thúc công, người ở đây làm gì vậy?" Nàng mở miệng hỏi.
Cố Thận Chi xoay đầu lại, gương mặt trắng nõn không có biểu cảm gì, lạnh nhạt nói: "Ta tới bắt mạch cho ngươi." Gần đây y thường ở trong Tàng thư động khêu đèn đêm đọc sách, người không biết còn tưởng rằng y đang tìm bảo bối gì. Thật ra y đang tìm xem thử có biện pháp gì có thể kéo dài tuổi thọ của huyết mạch tiên tri.
Y tận mắt thấy lúc Lâm Đào mang thai thổ huyết, cũng không dám nói cho Tiêu Đạc và Vi Nhiễm. Y hiểu được chuyện này nếu là ý trời thì không ai nghịch chuyển được.
Nhưng y không thể trơ mắt nhìn chuyện như vậy lại xảy ra một lần nữa mà không thể làm được gì.
Cũng may bây giờ có vẻ cái thai này của Vi Nhiễm rất vững, sẽ không có chuyện gì.
Vi Nhiễm ngồi trong phòng, nhìn Cố Thận Chi bắt mạch, ánh mắt của y vẫn cứ rơi vào nơi khác, giống như rất không muốn ở chung một chỗ với nàng vậy. Đã không muốn như thế thì làm sao lại chủ động chạy tới bắt mạch?
"Tam thúc công, có phải ta đã đắc tội người ở chỗ nào rồi hay không?" Vi Nhiễm nhịn không được hỏi.
Cố Thận Chi thu tay lại, ngước mắt nhìn nàng một chút: "Không có." Nói một cách nhẹ nhàng như mây gió, đạp tuyết không có dấu chân.
Vi Nhiễm một tay chống cằm, tựa ở trên bàn trà, nhìn chằm chằm biểu cảm của Cố Thận Chi: "Mạo muội hỏi một câu, tuổi của Tam thúc công cũng không nhỏ, vì sao còn chưa đón dâu? Tay nghề y thuật này của người nếu không có ai kế thừa chẳng phải là đáng tiếc sao? Chẳng lẽ. . ." Vi Nhiễm dừng một chút.
Trong lòng Cố Thận Chi căng thẳng, giả bộ như cúi đầu sửa sang tay áo, giọng nói cũng nhẹ mấy phần: "Chẳng lẽ cái gì?"
"Chẳng lẽ người thích nam?" Vi Nhiễm nghĩ đến dáng vẻ lúc y và Lý Diên Tư ở cùng nhau lại vô cùng hòa hợp. Trừ cái đó ra, bên cạnh y đừng nói nữ nhân, ngay cả một động vật giống cái cũng không có.
Sắc mặt của Cố Thận Chi lập tức biến đổi, chợt chau mày, im lặng đứng lên.
Đột nhiên, y đi đến trước mặt Vi Nhiễm, hai tay chống ở hai bên người nàng rồi bất thình lình cúi người xuống. Vi Nhiễm không ngờ y đột nhiên tới gần, hơi thở ấm áp đều phun ở trên gương mặt nàng, mùi hương dược thảo nhàn nhạt đập vào mặt. Y rất gần, bờ môi gần như đụng phải lông tơ nhỏ bé trên da nàng.
Nàng theo bản năng rụt rụt thân thể, kéo khoảng cách với y.
Cố Thận Chi nhìn ánh mắt của nàng, chậm rãi đứng thẳng người lên nói: "Biết sợ? Ta là nam nhân bình thường."
Vi Nhiễm cười cười. Nàng biết rõ Cố Thận Chi sẽ không làm gì, nàng cũng không biết lòng tin như vậy rốt cuộc từ đâu mà đến, nhưng vẫn cứ tin chắc y sẽ không tổn thương mình. Từ Nghiệp Đô đến Kinh Thành rồi lại đến Cửu Lê, y đối với nàng mà nói tựa như huynh trưởng, luôn luôn xuất hiện vào thời điểm nàng cần. Sự ỷ lại của nàng với cha và đại ca, ít nhiều dời sang người này một chút.
Bên ngoài có người kêu một tiếng: "Điện hạ đã trở về!"
Vi Nhiễm vui mừng đứng lên, chạy thẳng ngoài.
Cố Thận Chi nhìn chăm chú nơi nàng vừa ngồi. Giống như một con bướm đang đậu ở trên bụi hoa, y vốn muốn giơ tay bắt lấy nhưng nó chợt vỗ cánh bay mất.
Chỉ có người kia mới có thể túm nàng vào trong lòng bàn tay.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
22 chương
85 chương
14 chương
22 chương
10 chương