Châu liên bích hợp
Chương 79
Vi Mậu xem bệnh cho Lý Thái hậu và kê đơn thuốc xong. Bây giờ dù sao cũng ở trong cung trong, tuy là Thái hậu lén mời người vào chẩn bệnh, nhưng theo quy củ phương thuốc cũng phải cho Thái y viện xem xét kỹ lưỡng. Thái giám cầm đơn thuốc đi ra ngoài, một lát sau trở về bẩm báo, nói là Thái y viện thông qua, lúc này Lý thái hậu mới sai thái giám đưa ba huynh muội Vi Mậu ra ngoài.
Vi Nhiễm biết Lý thái hậu không thích mình. Dựa theo điệu bộ bài trừ trước sau như một của Thái Hậu, và hậu cung tàn lụi của Tiên đế thì rất dễ dàng suy đoán ra nguyên nhân. Nàng cũng không thích hoàng cung này, ước gì có thể ra ngoài sớm một chút. Nhưng nàng có đầy bụng nghi vấn, chẳng hạn Thái hậu làm sao lại biết Vi Mậu tới Kinh Thành? Là ai tiến cử với Thái Hậu? Rốt cuộc chỗ dựa của Vi Hân là ai mà có thể thâm nhập đến bên người Thái Hậu một nước?
Vi Mậu đi đằng trước, Vi Nhiễm và Vi Hân song song nhau đi phía sau hắn. Vi Nhiễm quay đầu liếc nhìn Vi Hân, thấy dáng vẻ đối phương ngoan ngoãn cúi đầu, nếu không phải trước kia ở Cửu Lê từng làm việc kia, nàng thật sự coi đó là tiểu muội muội vô hại.
"A tỷ nhìn muội làm cái gì? Vẻ ngoài của muội cũng không xinh đẹp." Vi Hân cũng không ngẩng đầu lên nói, khóe miệng mang theo ý cười hiền lành.
Vi Nhiễm thu tầm mắt lại, nhìn về phía trước, nói rất nhỏ: "Ta không biết ngươi giả mạo thân phận tiên tri là muốn làm gì, phía sau lại có người nào, nhưng ta sẽ không để cho ngươi được như ý. Vi Hân, ngươi không nên mắc thêm lỗi lầm nữa."
Nụ cười trên mặt Vi Hân lập tức thu vào. Nàng ta biết Vi Nhiễm đang dọa mình. Trước kia, khi còn bé, nàng ta muốn hái hoa trên vách đá, Vi Nhiễm cũng dùng giọng điệu này bắt nàng ta từ bỏ. Bây giờ còn tưởng nàng ta là đứa bé ba tuổi à? Chẳng mấy chốc nàng ta sẽ làm chủ cuộc đời mình. Cơm ngon áo đẹp, vinh hoa phú quý. Nàng ta vốn cao cao tại thượng cỡ nào, sao để dạng người như Vi Nhiễm so sánh được? Nàng ta mới là tùy châu hòa bích[1] thật sự.
[1]Tùy châu hòa bích: đều là tên loại ngọc quý giá.
"A tỷ đang nói bậy bạ gì đó. Muội thông qua được nghi thức lửa gai, chính là tiên tri Cửu Lê. Tỷ nói muội giả mạo, có chứng cứ không?"
Vi Nhiễm không nghĩ tới nàng ta nhanh mồm nhanh miệng, cực kỳ khí thế. Tựa hồ có chỗ dựa dẫm không sợ gì, cũng lười nhiều lời với nàng ta. Dù sao nếu nàng ta dám làm ra chuyện không có tính người, mình cũng sẽ không chú ý đến cái gì mà tình cảm tỷ muội cùng tộc.
Đám người đi tới trước Hạo Đãng, thiên tử di giá, bọn họ vội vàng đến đạo bên cạnh né tránh. Vi Nhiễm lén ngước mắt nhìn thoáng qua, chỉ thấy dưới lọng che lộ ra gương mặt thiên tử tuổi trẻ trắng đến tiều tụy, biểu cảm lạnh nhạt. Bả vai hết sức gầy yếu, thắt lưng bằng vàng ngọc to lớn được buộc lỏng loẹt trên thắt lưng. Rõ ràng tiền hô hậu ủng, trong tay nắm giữ quyền lực chí cao một nước, muốn cái gì có cái đó. Nhưng trông hắn ta không được vui.
Vi Nhiễm vốn muốn nhìn một chút liền cúi đầu, lúc này, trước mắt nàng bỗng nhiên xuất hiện một hình ảnh: Đó là ngôi làng đất gạch ngói bùn, bao trùm bởi một lớp tuyết mỏng. Hán đế cưỡi ngựa hốt hoảng quay đầu, phía sau hình như có người nào đang đuổi hắn ta, thần sắc hoảng sợ. Bỗng nhiên hắn ta bị người bên cạnh mạnh mẽ lôi xuống ngựa, một đao chặt đầu xuống. Máu phun tung tóe trên phan can[2] bên cạnh, dường như còn mang theo nhiệt độ nóng hổi.
[2]Phan can: thứ cờ có vải hay lụa rủ xuống được treo bằng thanh tre.
Vi Nhiễm giơ tay che miệng lại, cố nén mới không nôn ra.
Nàng biết vương triều hưng thịnh thay đổi nhất định sẽ liên quan đến đổ máu và hy sinh, nhưng nàng không ngờ tới kết cục của Hán đế lại bi thảm như vậy. Chẳng lẽ phụ tử Tiêu gia đuổi tận giết tuyệt hắn ta, mới khiến hắn ta cuối cùng đầu một nơi thân một nẻo? Tình cảnh máu tanh tàn nhẫn như vậy, mặc dù khó mà tránh khỏi phải xảy ra, nhưng nàng thật sự thà không nhìn thấy.
Nàng vừa đồng tình nhìn Hán đế một cái rồi rũ mắt xuống.
Chờ Hán đế đi qua thì hắn ta chợt dừng bước, hỏi thái giám bên cạnh một câu: "Vừa rồi đứng ở ven đường tựa như là người bên cạnh mẫu hậu?"
"Đúng vậy ạ. Nghe nói là Thái hậu mời cao nhân dân gian tiến cung xem bệnh." Thái giám cung kính trả lời.
"Cao nhân dân gian có thể giỏi hơn thái y Thái y viện trong cung?" Hán đế khịt mũi coi thường.
Thái giám cười nói: "Dân gian có rất nhiều người tài. Lấy những người biểu diễn trên đường phố kia mà nói, chẳng phải xuất sắc hơn trong cung sao ạ? Không phải Hoàng Thượng hay nhắc tới khi còn bé đã xem những gánh xiếc kia biểu diễn sao?"
Khi còn bé, Hán đế còn có thể thường xuyên chạy ra đường xem náo nhiệt, từ khi làm Hoàng đế, cũng không làm theo ý muốn được nữa. Hắn ta đột nhiên hào hứng, nói với thái giám: "Trẫm muốn xem cảnh múa rối, ngươi đi Kinh tìm gánh hát biểu diễn dẫn vào. Dựng một sân khấu ở hậu viện Tư Đức điện, đừng rêu rao."
Thái giám líu lưỡi, vội vàng thấp giọng nói: "Hoàng Thượng, cái này chỉ sợ không được, không phù hợp quy củ. Nếu như bị đại thần trong triều biết, chỉ sợ ngài lại gặp phiền phức."
"Trẫm là thiên tử, muốn xem cảnh múa rối còn phải được bọn họ đồng ý à?" Hán đế nghiêm nghị nói. Thái giám không dám khuyên nữa.
***
Gió bắc xen lẫn nước mưa lạnh buốt, quét sạch đại địa phương Bắc. Bình nguyên đông bộ nước Hán, từ lúc kiến quốc đến nay trải qua một trận chiến kịch liệt nhất, khói lửa rải rác trên đất, xác người nằm như núi. Tiêu Nghị dẫn đại quân, lấy khí thế ưng trảo ép ba đường Tiết Độ Sứ phản quân, Bình Lư Tiết Độ Sứ Dương Thủ Trinh đóng cửa cố thủ, công lâu khó xuống, Tiêu Nghị phát lệnh không mạnh mẽ tiến công nữa mà đổi lại dựng trại đóng quân xung quanh thành.
Ông biết địa thế Dương thành dễ thủ khó công, còn có bốn phương thông với đường thủy. Trước tiên, ông cắt đứt toàn bộ đường thủy thông với Dương thành, chia binh đóng giữ, sau đó mỗi ngày phái kỵ binh đến dưới thành kêu hàng, công bố hàng binh không những vô tội mà còn có tiền thưởng.
Nhân số quân đội Tiêu Nghị lãnh gấp mấy lần phản quân không nói, uy danh của ông ở Hà Bắc không ai không biết, không người nào không hay. Người đi theo Dương Thủ Trinh phản loạn, quả thật chính là binh lính thời loạn thế ham hư vinh, trước mắt ngay cả tính mệnh còn khó giữ, ai mà nhớ thương phú quý phải đánh đổi mạng sống để hưởng thụ kia chứ? Tiêu Nghị dùng kế đúng chỗ, mỗi ngày giơ cái rương đầy vàng bạc tiền tài ở dưới lầu cho người trên cổng thành nhìn, dần dà, cũng có một số binh sĩ từ trong Dương thành trốn ra đầu hàng, còn mang tin tức trong thành tới.
Tiêu Nghị ngồi ở bên trong soái trướng, các tướng lĩnh đứng ở hai bên, còn có Trấn Ninh Tiết Độ Sứ Hồ Hoằng Nghĩa. Đám người đều đang nhìn một tên tiểu tướng quỳ trên mặt đất. Hắn ta vốn là tiên phong dưới trướng Dương Tín, mặt mũi đầy tro bụi, khôi giáp chỉnh tề, bị bầu không khí trong trướng dọa, bả vai sụp xuống. Hắn ta khẽ ngẩng đầu nhìn chủ soái Tiêu Nghị một chút, đôi môi lúng túng.
"Còn không mau nói!" Chương Đức Uy quát to một tiếng, tiểu tướng kia nằm rạp trên mặt đất: "Tiết soái. . . Đã không ở trong thành, cùng với Quân Sử rút lui từ đường phía sau. Hiện tại, trong thành đang dựa vào Thích sứ cố gắng chống đỡ. Vốn dĩ chúng ta đang chờ viện binh, nhưng người kia chậm chạp không hành động, Tiết soái biết bị lừa, cũng có chút không giữ được bình tĩnh. Hôm qua nói muốn đi Thanh Châu lấy thủ cấp Ngụy quốc công, chôn cùng hắn. . ."
Đám người đều lộ ra vẻ mặt chấn động, nhìn về phía Tiêu Nghị. Ông đứng dậy, chắp tay đứng trước địa đồ bằng da trâu. Vốn cho rằng Dương Thủ Trinh cố thủ Dương Thành là muốn tránh mũi nhọn đến từ đại quân mình dẫn dắt, yên lặng chờ thời cơ phá vòng vây. Tiêu Nghị muốn ép Dương Thủ Trinh đến mức lương thảo cạn kiệt, nào ngờ ông đã đánh giá cao khí tiết của ông ta, cái tên này lại lấy quân dân toàn thành làm lá chắn, bản thân chạy trốn.
Sau Truy Châu không xa chính là Thanh Châu, Chu Tông Ngạn cố thủ ở nơi đó, bởi vì vị trí địa lý của Thanh Châu vô cùng quan trọng. Xa hơn Thanh Châu về hướng Đông chính là biển, đi thuyền có thể lên Bắc xuôi Nam. Dương Thủ Trinh vốn cấu kết với người người Khiết Đan, nếu để ông ta đi thuyền trốn đi, Bắc cảnh Đại Hán lại không được yên bình, cho nên tuyệt đối không thể để cho ông ta chạy trốn.
Nhưng chủ lực Đông chinh đều tập trung ở trong tay Tiêu Nghị, vì phối hợp tác chiến với hai cánh trái phải, bất cứ lúc nào cũng phải điều binh khiển tướng được. Bản thân ông không chỉ đóng quân ở đây mà còn không thể tùy tiện hạ lệnh toàn quân thẳng tiến, sơ sót một cái, sẽ xâm nhập một mình, trúng gian kế của Dương Thủ Trinh.
Lúc ông đang bối rối, Triệu Cửu Trọng tiến lên quỳ trên mặt đất nói: "Mạt tướng nguyện lĩnh một đội binh sĩ, đuổi theo phụ tử Dương Thủ Trinh!"
Cả trướng xôn xao, người người đều tập trung ánh mắt trên người tiểu tướng chừng hai mươi này. Sau khi Chương Đức Uy dẫn y đến trong quân, y tác chiến dũng mãnh, xung phong đi đầu, trận chiến lớn nhỏ đều biểu hiện hết sức xuất sắc, nhanh chóng được Tiêu Nghị để ý.
Chương Đức Uy nhíu mày, tay nắm chặt kiếm trên eo, không nói gì. Trải qua mấy ngày nay kề vai chiến đấu, vào sinh ra tử, Triệu Cửu Trọng bảo vệ ở hai bên hắn, hắn đã xem y là huynh đệ. Hắn biết năng lực của Triệu Cửu Trọng, không phải vật trong ao, nhưng đề nghị như vậy thật sự là vừa lớn gan vừa mạo hiểm. Sơ sót một cái sẽ bị nói là tham công.
"Tình hình hậu phương không rõ, bản soái không cách nào trợ giúp ngươi bất cứ lúc nào. Ngươi dẫn người truy đuổi, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì, còn rất có thể sẽ mất mạng." Tiêu Nghị vững vàng ngồi trên chế chủ soái, dùng khẩu khí không chút rung động nói. Người hành quân đã sớm không màng đến sinh tử, ông chỉ muốn xem thử dũng sĩ trẻ tuổi này có đáng để ông giao trách nhiệm hay không.
Triệu Cửu Trọng giương mắt nhìn về phía chủ soái trầm ổn nội liễm, dùng giọng điệu sắc bén nói: "Hễ là người đánh trận, lấy chính hợp, lấy kỳ thắng[3]. Mạt tướng muốn thử một lần, không sợ chết!"
[3]Lấy chính hợp, lấy kỳ thắng: Đây là một kiểu tư tưởng quân sự của người Trung Quốc cổ đại. Ý nói người chỉ huy phải sử dụng lực lượng của họ một cách chính xác và thay đổi chiến thuật linh hoạt trong chiến đấu.
Người trẻ tuổi kia nói năng có khí phách, khiến đám người trong soái trướng chấn động rất sâu sắc. Tiêu Nghị đứng dậy, trong lồng ngực kích động, chỉ vào y nói: "Tốt! Triệu Cửu Trọng nghe tướng lệnh!"
. . .
Tờ mờ sáng, Thích sứ Truy Châu bị Tiêu Nghị sai người bắn một mảnh lụa vào đầu tường. Hắn ta đứng trên lầu cổ thành phủ đầy rêu, tay run rẩy bám vào gạch đá trên đầu tường, quay đầu nhìn thoáng qua cảnh hoang tàn khắp thành trì.
Mà dưới thành là đại quân khí phách to lớn đen nghìn nghịt, lít nha lít nhít, tạo thành một tấm màn. Đằng trước chúng quân, một người mặc giáp bạc nặng nề, cưỡi trên lưng ngựa đen, mặc dù cách xa vài dặm, nhưng Thích sứ lại giống như có thể trông thấy cặp mắt kia, hết sức trầm ổn sáng tỏ trong làn sương mù và mưa thu chưa tan.
Ngón tay hắn ta run rẩy nắm lấy ba chữ trên mảnh lụa: "Bách tính khổ."
Trung Nguyên chiến loạn liên miên, bách tính chịu đủ mọi nỗi khổ chiến tranh, còn gặp phải thiết kỵ Khiết Đan. Cao tổ xây dựng đất nước, vất vả lắm mới ổn định đại địa Trung Nguyên bấp bênh, chiến hỏa lại dấy lên lần nữa, chỉ vì ham muốn cá nhân của một số người.
Thích sứ Truy Châu nghĩ lại cha con Dương Thủ Trinh bỏ thành mà chạy kia, vứt bỏ quân dân một thành như vứt bỏ giày cũ, còn hạ lệnh hắn ta phải chiến đến phút cuối cùng. Dựa vào cái gì mà hắn ta phải bắt nhiều người vô tội bỏ mạng để cho chủ tử bất nhân bất nghĩa chạy trốn? Lúc trước Dương Thủ Trinh nâng cờ dịch xí (đổi màu cờ), không hỏi ý khiến bọn họ, bây giờ bỏ thành mà chạy, cũng không lo cho bọn họ.
Nếu Tiêu Nghị muốn công cũng có thể công thành chiếm đất, giết hết đám phản quân bọn họ, nhưng ông lại không làm như thế, mà đưa tới ba chữ khiến người khác nhìn thấy phải giật mình này, để cho bọn họ cơ hội cuối cùng. Thích sứ ngửa đầu hít một hơi thật sâu, cảm giác mưa gió lạnh buốt đánh vào mặt, trong đầu dần dần thanh tĩnh, quay đầu phân phó: "Hạ lệnh, mở cửa thành!"
Các binh sĩ còn đang kiên cường thủ thành sửng sốt một chút, lập tức lộ ra vẻ mặt như trút được gánh nặng.
Tiêu Nghị rất có kiên nhẫn chờ đợi, mưa to khiến bốn phía trở nên mơ hồ, nhiệt độ chợt hạ xuống, mắt không thể nhìn xa. Ông nhìn hai cánh cửa thành đóng chặt kia, binh sĩ trên cổng thành còn đang trung thành với cương vị, vững như bàn thạch. Chúng tướng đều đang đợi ông ra lệnh, nếu trong thành không có chủ soái, phá thành chỉ là chuyện trong nháy mắt. Bọn họ không biết chủ soái đang chờ cái gì?
Hồ Hoằng Nghĩa giục ngựa tiến lên: "Sử Tướng, đánh đi!"
"Chờ một chút."
Rốt cục, phía trước truyền đến tiếng két nặng nề, cửa thành lại được mở ra!
Thích sứ Truy Châu dẫn quân dân trong thành đi ra, quỳ trước mặt Tiêu Nghị, tay nâng khay, phía trên đặt đại ấn Truy Châu.
Sau lưng Tiêu Nghị vang lên tiếng hoan hô chấn thiên động địa, ngựa đạp lên mặt đất, Triệu Cửu Trọng cảm giác mặt đất dưới chân dường như đang muốn nứt ra. Y quay đầu nhìn về phía chủ soái bên cạnh, tóc mai đã bạc, nhưng vẫn trầm ổn như núi, trong lòng vô cùng chấn động. Hôm qua sau khi y yêu cầu lãnh binh, mặc dù Tiêu Nghị đồng ý lời thỉnh cầu của y, nhưng không để cho y lập tức xuất phát. Cho đến lúc này y mới hiểu được, thì ra Tiêu Nghị muốn đoạt được Dương Thành, để y có thể thông qua bức bình phong đầu tiên này mà không hao tổn một cọng lông. Đây là Tiêu Nghị chiếu cố tiểu tướng, cũng là bảo vệ những binh lính mà ông dẫn dắt.
Hơn nữa biết rõ trong thành không có chủ soái, Tiêu Nghị không chỉ không hạ lệnh công phá thành trì, mà chờ đợi bọn họ quy hàng. Chủ động quy hàng, dựa theo luật Hán có thể miễn tội chết. Chuyện này đối với Đại Hán, đối với bách tính mà nói đều là chuyện may mắn.
Giờ phút này, lần đầu tiên Triệu Cửu Trọng lĩnh ngộ được, những Tiết Độ Sứ sưu cao thuế nặng ức hiếp bách tính kia, căn bản không thể xưng là quân nhân. Một người quân nhân chân chính, thứ có thể mang tới cho quốc gia và bách tính chính là sự che chở và yên ổn. Khó trách Tiêu Nghị lại dạy dỗ được đứa con trai như Tiêu Đạc, hổ phụ đâu sinh khuyển tử.
Tiêu Nghị cảm giác được ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ bên cạnh ông, xoay người gật đầu với Triệu Cửu Trọng: "Đi thôi."
"Mạt tướng tuân lệnh!" Triệu Cửu Trọng hét lớn, dẫn theo trên trăm kỵ binh nhanh chóng rời đi.
***
Sùng Nguyên Điện - Hán Cung, triều thần đang nghị sự, Hán đế vẫn không có tâm trạng lắng nghe.
Chiến sự phía Đông tiến triển thuận lợi, Tiêu Nghị không hổ là lão tướng, không đánh mà thắng, đoạt được Dương Thành - Truy Châu, nhưng lại để cha con Dương Thủ Trinh trốn thoát. Phía bên Trương Vĩnh Đức cũng tiến triển thuận lợi, Vĩnh Thanh Tiết Độ Sứ liên tục bại lui. Ngược lại phản quân yếu nhất trong ba đường là Thái Ninh Tiết Độ Sứ đang ở thế giằng co với Tiêu Đạc - người thiện chiến nhất.
Tiêu Đạc vây quanh Thái Ninh Tiết Độ Sứ ở Bộc Dương, chậm chạp không công. Hán đế phái ba người mang tin tức tiến đến hối thúc hỏi Tiêu Nghị, nhưng ông lại chưa hồi âm một lần nào, Tiêu Đạc cũng vẫn không có động tĩnh. Hán đế sờ đầu rồng trên tay vịn, mắt sắc thâm trầm, cha con Tiêu gia đã không để hắn ta vào mắt nhanh như vậy rồi.
Lúc này, triều thần đang thảo luận về quốc sự Khiết Đan, Gia Luật Đô Mạc giết Hoàng thái tử, thành tân hoàng Liêu quốc. Hắn ta đang chỉnh đốn quốc sự, rất có thể xua binh xuống phía Nam một lần nữa, nhằm rửa sạch nhục nhã. Dù sao đối với dân tộc du mục Khiết Đan mà nói, đại địa Trung Nguyên rộng lớn quá hấp dẫn.
Hán đế nhìn về phía Lưu Dần đứng hàng quan văn, đang tranh luận với người khác, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ. Lần trước hắn ta gọi đoàn múa rối đến cung để biểu diễn, đang diễn đến đoạn hấp dẫn thì không biết Lưu Dần nhận được tin tức ở đâu, lại đi đến trước mặt hắn ta đuổi gánh hát đi. Hắn ta đường đường là thiên tử, mất hết thể diện, thật đúng là đáng hận đến cực điểm. Ỷ vào mình là cựu thần Tiên đế thì có thể dùng thế lực chèn ép hắn ta như thế sao? !
Triều thần tranh luận không ngớt, có người muốn sớm chuẩn bị lương thảo để phòng chiến tranh, có người nói buồn lo vô cớ. Hán đế muốn xen vào nói hai câu, nhưng lúc này có lão thần tiếng nói còn to hơn hắn ta, căn bản không có người muốn nghe hắn ta nói chuyện. Những người này đều là lão thần Tiên đế để lại, từ trước đến nay đã quen ương ngạnh, tự nhận có công khai quốc, lại có di mệnh phụ chính, một mực không chịu uỷ quyền, vững vàng ngồi trên đầu của hắn ta.
Hán đế mang vẻ mặt ảm đạm, cảm thấy bản thân không phản kích nữa e là sẽ vĩnh viễn không thể lật mình được.
Lúc này, Vương Phần tiến lên bẩm: "Bệ hạ, thời hạn túc trực bên linh cửu đã đủ rồi, có thể lập Hậu."
Lý Tịch nhìn thấy sắc mặt Hán đế không tốt, vội vàng nối gót hỏi: "Trong lòng bệ hạ có chọn được người thích hợp chưa ạ?"
Câu nói này khiến chư vị đại thần đang cãi lộn trở về hiện thực, lại tranh nhau chen lấn đề cử thiếu nữ tuổi tác thích hợp của gia tộc mình với Hán đế. Hán đế hét lớn một tiếng: "Đủ rồi!"
Lúc này, Sùng Nguyên Điện mới yên tĩnh trở lại.
"Chuyện lập Hậu bàn sau, bãi triều!" Hán đế đứng lên, cũng không quay đầu lại đi ra Sùng Nguyên điện, dặn dò thái giám đi tới Thọ Khang cung của Thái hậu.
Trong Thọ Khang cung, Vi Hân cúi người rửa tay trong chậu động, cẩn thận nghe động tĩnh sau lưng. Vi Mậu quỳ gối trước giường Thái hậu, bắt mạch xong rồi nói: "Bệnh của Thái hậu đã có chút khởi sắc, số lần đau đớn cũng giảm bớt. Thảo dân đã đưa phương thuốc cho Thái y viện, từ mai sẽ để thái y tiếp tục điều trị cho Thái hậu."
"Thế nào, ngươi muốn đi?" Lý thái hậu nhíu mày lại. Những ngày này quả thật bà ta cảm thấy tốt hơn nhiều, còn muốn để Vi Mậu nếu có thể lưu lại, bệnh đau thắt cơ tim của mình có thể khỏi hẳn.
Vi Mậu quỳ nằm trên đất nói ra: "Trong nhà thảo dân có thư gấp, thê tử có thai nhưng thai nhi vô cùng bất ổn, trong lòng hết sức thấp thỏm, còn xin Thái hậu xem xét."
Ánh mắt Lý thái hậu dừng trên phật châu tử đàn trên cổ tay, giơ tay lên nói: "Đứng lên đi. Ngươi khổ cực nhiều ngày, ai gia ban thưởng ngươi vàng bạc mỗi loại năm mươi cái. Cái này đã rất ít, xem như là một chút tâm ý, ngươi cũng không cần từ chối nữa."
Vi Mậu vốn định xin miễn, những ngày này, Lý thái hậu thưởng rất nhiều đồ vật, đều bị hắn từ chối, lần này mà từ chối nữa, hiển nhiên không thể nào nói nổi, bèn thuận theo tạ ơn.
"Còn có Vi Hân. . ." Vi Mậu há hốc mồm, Lý thái hậu nói: "Nha đầu này tính tình nhã nhặn, chịu mệt nhọc, ai gia rất thích, cũng muốn giữ nàng thêm mấy ngày. . . Không bằng hỏi ý nàng thử. Vi Hân, ngươi qua đây."
Vi Hân liền vội vàng đi tới, quỳ gối bên cạnh Vi Mậu nói ra: "Dân nữ nguyện ở lại, phụng dưỡng Thái hậu."
Vi Mậu sửng sốt, nhìn Vi Hân một chút. Lý thái hậu lộ ra nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu: "Vừa khéo ai gia cũng không nỡ lòng bỏ ngươi."
Vi Mậu biết mình nếu muốn cưỡng ép mang Vi Hân đi, chỉ sợ hôm nay ngay cả Thọ Khang cung này cũng không ra khỏi được. Bất tri bất giác, Vi Hân đã lấy lòng được trái tim Thái hậu. Đi hay ở của nàng ta đã không phải do hắn làm chủ nữa.
Vi Mậu không thể không một mình rời đi.
Sau khi hắn rời đi, Vi Hân ngồi ở sau lưng Lý thái hậu bóp vai cho bà. Thủ pháp của nàng ta rất tốt, huyệt vị nắm chuẩn, bóp dễ chịu hơn cung nữ gấp bao nhiêu lần. Ban đầu, nàng ta theo chân cùng Vi Mậu tiến cung, sau đó Thái hậu liền nhiều lần triệu kiến một mình nàng ta, gần đây ngay cả Hoàng đế cũng thường đến Thọ Khang cung.
Lý thái hậu nhắm mắt lại, cho người trên điện lui ra, đột nhiên hỏi Vi Hân: "Ngươi ở lại cũng không phải là vì ai gia chứ? Ai gia nhìn thấy Hoàng Thượng hình như có mấy phần ý tứ với ngươi?"
Vi Hân dừng tay một chút, vội vàng giải thích nói: "Thái hậu nói đi đâu vậy a? Hoàng Thượng chẳng qua là cảm thấy cùng dân nữ trò chuyện hòa hợp, thỉnh thoảng để dân nữ bồi giá nói chuyện mà thôi."
"Ồ? Các ngươi nói cái gì?" Lý thái hậu thuận miệng hỏi.
Vi Hân tự nhiên trả lời: "Chính là nói chút chuyện dân gian ạ. Dân nữ ở ngoài cung nhìn thấy những trò biểu diễn mới mẻ thú vị đều nói cho Hoàng Thượng nghe. Hoàng Thượng nói người là chim sẻ, bay không ra khỏi tường cao của hoàng cung. . ."
Lý thái hậu im lặng một hồi, xuất thần nhìn bác sơn lô mạ vàng bên cạnh, cho đến khi truyền đến tiếng thái giám hô bên ngoài: "Hoàng Thượng giá lâm!"
Vi Hân vội vàng đứng lên quỳ nghênh, Lý thái hậu cũng ngồi dậy. Hán đế tiến đến, trước hướng Lý thái hậu hành lễ, sau đó ra mệnh Vi Hân đứng lên. Hắn ta ngồi cùng Lý thái hậu nói chuyện một lúc, bèn bảo Vi Hân cùng hắn ta về Tư Đức điện.
Lý thái hậu không thể không cho phép, đặc biệt là nghe Vi Hân nói về đoạn sau đó, sinh ra mấy phần thương tiếc với Hán đế. Hán đế không gần nữ sắc, trong hậu cung đến nay cũng không có nữ tử nào, nếu có thể có một người tri kỷ cũng không phải chuyện xấu. Huống chi Vi Hân tính tình mềm mại, dễ dàng khống chế, không cần lo lắng hậu cung sẽ rối loạn.
Thọ Khang cung đến Tư Đức điện là một đoạn đường không coi là ngắn. Cuối thu không khí quang đãng, có chim sẻ thành đàn dừng ở bên trên tường cung hát líu lo. Hán đế dừng chân ngước nhìn, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ.
"Ngươi nói, làm hoàng đế có cái gì tốt?" Hán đế than thở nói.
Vi Hân nở nụ cười: "Nhớ lại lần đầu tiên lúc dân nữ nhìn thấy Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đang bắt côn trùng cho chúng đánh nhau. Dân nữ không nhận ra ngài là Hoàng Thượng, còn hướng ngài hỏi đường. Ngài tốt bụng chỉ đường, khi đó dân nữ còn nghĩ rằng người trong cung này không lạnh lùng như vậy hết. Chí ít ngài khiến dân nữ biết, Hoàng đế vẫn rất bình dị gần gũi."
Hán đế giật giật khóe miệng, nhìn nàng: "Ngươi cảm thấy, trẫm là Hoàng đế tốt?"
Vi Hân gật đầu: "Hoàng Thượng là quân vương cao quý nhất một nước, thực ra không cần để ý ánh mắt người khác. Có thể nói cho dân nữ biết hôm nay bởi vì chuyện gì mà khiến ngài không vui?"
Hán đế liền kể chuyện trên triều, căm phẫn sục sôi nói: "Đám lão thần kia có mấy người để trẫm vào mắt? Còn có Tiêu Nghị kia nữa, cũng rất đáng giận. Trẫm sai người đi Truy Châu ba lần, hỏi thăm ông ta tình hình chiến đấu, mà ông ta ngay cả đôi câu vài lời cũng không trả lời!"
"Sự tình trên triều đình, dân nữ không hiểu lắm. Thế nhưng tại sao Hoàng Thượng lại phải để Lưu đại nhân làm càn chứ? Có lẽ chính là ngài dung túng, để bọn họ ngày càng táo tợn hơn. Ngài cho bọn họ biết tay một chút, chẳng phải không ai dám khinh thị ngài sao?" Vi Hân nói xong, nhìn thấy sắc mặt Hán đế thay đổi, vội vàng cúi đầu, "Dân nữ nói sai."
"Ngươi không có nói sai, là trẫm quá nhu nhược." Hán đế nặng nề nói, sau đó không nói một lời đi lên phía trước, Vi Hân vội vàng bước nhanh đi theo.
Ban đêm, Vi Hân ở lại nội cung, chưa trở về, cung trong chỉ phái người đến Tiêu phủ nói một tiếng. Vi Mậu đang ở trong viện Vi Nhiễm chắp tay sau lưng đi tới đi lui, Vương Tiếp ôm đầu nói: "Mậu ca ca, huynh đừng đi tới đi lui nữa, đầu ta muốn choáng rồi này. Còn Vi Hân kia, nàng ta cố gắng muốn làm phi tử Hán đế, huynh còn có thể ngăn cản không cho à?"
Vi Nhiễm đang uống trà, nghe vậy suýt chút nữa phun nước trà trong miệng ra, nghiêng qua nhìn hắn một chút.
"Ta nói sai sao? Nếu không một nữ tử nhu nhược như nàng ta còn có thể khuấy động giang sơn Đại Hán này? Không có khả năng. Theo ta thấy, do các ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi." Vương Tiếp khoát tay áo, uống một hớp rượu, liền ăn một miếng bánh ngọt hoa cúc làm từ đường và bột mì.
Vi Mậu lại đi tới ngồi xuống, tay đặt ở trên đầu gối: "Nếu không ta đi hỏi Thận Chi một chút? Để một mình Vi Hân ở tại nơi này ta thật không yên tâm."
Vi Nhiễm nhàn nhã xoay chén trà trong tay, hồi tưởng lại những biểu hiện mấy ngày nay của Vi Hân, quả thật là một giọt nước cũng không lọt, hết sức xuất sắc. Nhưng người phía sau nàng ta đã giăng lưới, Vi Hân chẳng qua là một mắc xích trong đó, có nàng ta hay không, cuối cùng đều sẽ dẫn đến cùng một loại kết quả. Vi Hân chỉ là một phần trợ lực mà thôi. Ngược lại, nếu như lần theo Vi Hân, manh mối sống này, nói không chừng có thể tìm được ánh sáng trong sương mù dày đặc.
"Nàng ta đã có bản lĩnh ở lại, cho dù huynh cưỡng ép mang đi, chẳng lẽ không thể nghĩ cách trở lại được? Không bằng chúng ta xem thử rốt cuộc nàng ta muốn làm gì. Nơi này có Tam thúc công, Vương Tiếp, trong phủ đầu còn có bà mẫu, không có chuyện gì. Đại ca, huynh vẫn nên mau trở lại Cửu Lê đi."
Vương Tiếp cũng phụ họa nói: "Đúng đó, không phải chỉ là Vi Hân sao? Cũng không phải có ba đầu sáu tay, Mậu ca ca, a tỷ đệ còn ngóng trông huynh đấy."
Vi Mậu cân nhắc một chút, quyết định ngày mai đi gặp Cố Thận Chi xong rồi trở về.
Dương Nguyệt đi tới, không dám nhìn Vi Mậu, chỉ bám vào bên tai Vi Nhiễm nói hai câu, Vi Nhiễm đứng lên nói: "Hai người các ngươi uống ít một chút, ta về phòng trước đây."
Nhìn nàng bước nhanh rời đi, Vương Tiếp cười cười, nhỏ giọng nói với Vi Mậu: "Nhìn dáng vẻ sốt ruột của Yêu Yêu tỷ, khẳng định là Quân Sử gửi thư."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
22 chương
85 chương
14 chương
22 chương
10 chương