Tư Đức Điện, hoàng cung Đại Hán, Hán đế đột nhiên ngồi dậy trên long sàng. Hắn ta vừa mới mơ một giấc mơ, trong mơ Tiêu Nghị mặc khôi giáp, xách thanh đao xông vào trong điện, chặt đầu hắn ta xuống. Máu phun như nước đổ, hắn ta tận mắt nhìn thấy đầu lâu đẫm máu của mình lăn đến bên chân Tiêu Nghị, lại bị ông dùng đá văng ra xa.   Từ khi hắn ta đăng cơ đến nay, vẫn cứ mơ thấy giấc mộng như vậy. Chỉ có điều lúc trước trong mộng hình dáng tướng mạo người ám sát hắn ta mơ hồ, nhưng lần này lại nhìn thấy rõ ràng là Tiêu Nghị.   Hắn ta biết đây chỉ là giấc mộng. Nhưng mơ có hung có lành, từ xưa đến nay, giấc mơ trở thành sự thật cũng không phải số ít. Từ trước đến nay Tiêu Nghị lĩnh quân rất có khuôn khổ, lần này trên đường đi chinh chiến phương Đông thu mua lòng người, về sau sẽ khó đối phó hơn. Hắn ta không ngốc, biết rằng nếu bức Tiêu Nghị làm phản, sẽ phải đối mặt với Dương Thủ Trinh, Khiết Đan, Hậu Thục, Nam Đường thì còn có ai có thể chấn nhiếp? Đến lúc đó giang sơn Đại Hán thật sự sắp xong rồi.   Làm một đế vương, điều đáng buồn nhất đó là có người khiến ngươi phải sợ từ trong xương nhưng lại không thể giết được.   Hán đế lau mồ hôi trên trán, nắm thật chặt quả đấm, khuôn mặt nham hiểm, kêu thái giám tiến đến.   "Giờ gì rồi?" Hắn ta vén chăn lên xuống giường.   "Bẩm Hoàng Thượng, vừa mới giờ Mão. Nếu không, ngài ngủ tiếp một lát?" Thái giám cẩn thận từng li từng tí hỏi. Mặc dù tuổi tác của vị hoàng thượng này không lớn nhưng tính cách lại âm tình bất định. Trước hắn ta có mấy thái giám vì làm sai việc nhỏ mà bị bắt đi. Người người đều nói phụng dưỡng thiên tử là một chuyện tốt, nhưng chỉ có người ở bên cạnh Hoàng đế mới biết được cái gì gọi là gần vua như gần cọp.   "Không cần." Hán đế đứng lên, cung nữ búi tóc cao mặc thanh y chia ra hai hàng tiến vào, trong tay cầm các loại đồ vật như tê bàn, địch vỹ (mũ vua), kim rót khí, thóa ấm (bình nhổ nước bọt), lư hương, hương bàn, mọi thứ vô cùng tinh xảo.   Sau khi Hán đế rửa mặt xong thì đứng đấy chờ cung nữ mặc triều phục, hỏi thái giám: "Sử Tướng đã phát binh rồi sao?"   "Đúng vậy ạ. Ban đầu dự kiến là muộn hơn, nhưng Trấn Ninh Tiết Độ Sứ Hồ - Hoằng Nghĩa đến cấp báo nói, nhận được Thanh Châu cầu cứu, Sử Tướng lập tức dẫn đại quân xuất phát sớm." Thái giám cụp mắt bẩm.   Hán đế im lặng một lát, chậm rãi nói: "Chống đỡ những ngày qua cũng là không dễ. Lúc trước Tiên đế sai Ngụy quốc công ra trấn Thanh Châu, chính là vì đề phòng loại người như Dương Thủ Trinh này, chứ không muốn đặt ông ấy vào hiểm cảnh như thế. Truyền lệnh cho Sử Tướng, cần phải cứu Ngụy quốc công ra bình an."   "Vâng." Thái giám đáp.   Hán đế đi hậu cung thỉnh an Lý thái hậu. Lý thái hậu mặc định phục màu tối, đầu đội mũ phượng, đang tựa trên chiếc ghế dài bằng gỗ lê vàng chạm trổ hoa sen và phượng loan. Bà ta buông thõng hai tay trước ngực, tuổi đã gần năm mươi nhưng trên mặt lại không có vẻ già nua, làn da sáng bóng mượt mà, giống như phụ nhân ngoài ba mươi. Thái y quỳ gối ở bên cạnh chẩn trị cho bà ta, thấy Hán đế tiến vào liền vội vàng hành lễ.   Hán đế ra lệnh cho ông ta bình thân, bản thân cũng hành lễ với Lý thái hậu. Lý thái hậu thần sắc bình thản, mắt cũng không nhấc lên, chỉ gọi cung nữ dời ghế con đến cho Hán đế ngồi.   "Thân thể Thái hậu sao rồi?" Hán đế hỏi thái y.   Thái y cung kính trả lời: "Phượng thể của Thái hậu không việc gì, chỉ là. . . Tim thắt cơ tim chính là bệnh cũ khó chữa, vi thần và Thái y viện cũng không có cách, chỉ có thể dùng thuốc chậm rãi điều dưỡng."   Hán đế nhíu mày, muốn quở trách vài câu, nhưng Lý thái hậu mở miệng nói: "Hoàng Thượng không cần làm khó thái y, ai gia đây là bệnh cũ, chống đỡ được bao lâu hay bấy lâu."   Hán đế phất tay, thái y liền khom người lui xuống.   Lý thái hậu vịn cung nữ ngồi xuống, nâng đồ trang sức trên đầu, giương mắt nhìn về phía Hán đế. Tình cảm bà đối với đứa con trai này rất phức tạp. Bởi vì hắn ta nhỏ tuổi nhất, từ khi ra đời đã được đám người sủng ái, không nhận được sự giáo dục của hoàng đế chính thống. Phía trên hắn ta còn có một huynh trưởng phong làm Ngụy Vương là người tài đức khiêm tốn, thông minh tiến bộ, được Tiên đế vô cùng yêu thích. Đáng tiếc, Ngụy Vương tuổi còn đôi mươi đã hoăng, tiên đế bỗng nhiên bệnh nặng không dậy nổi, ngay cả di chiếu cũng không kịp viết, chỉ phó thác mấy trọng thần rồi buông tay mà đi.   Lúc mới bắt đầu kế vị, Hán đế còn thỉnh thoảng nghe lời nói của Lý thái hậu, thế nhưng hắn ta ham chơi và nhàn hạ từ khi còn nhỏ, cuộc sống dần phiền muộn không thôi. Về sau làm việc càng ngày càng quái đản, ngay cả Lý thái hậu cũng không quản được. Mỗi khi có di thần của Tiên đế chạy đến chỗ bà ta khóc lóc kể lể cáo trạng, bà ta đau lòng và bất đắc dĩ, sau đó liền nhớ tới Tiên đế và Ngụy Vương. Con út không nên thân, nhìn thái độ hắn ta đối với mấy người đại thần như Tiêu Nghị càng làm cho lòng người rét lạnh.   Tuy nhiên, lúc Hán đế gặp nguy, bên cạnh toàn lang sói, hắn ta nơm nớp lo sợ, bước đi liên tục khó khăn, có dễ dàng gì đâu.   "Nghe nói Hoàng Thượng không có phong thưởng cho Quân Sử khi hắn đánh thắng Khiết Đan?" Giọng điệu của Lý thái hậu hết sức bình thường, vì không muốn khiến Hán đế bất mãn nên không tỏ ra thái độ khuyên nhủ.   Vẻ mặt của Hán đế quả nhiên không tốt lắm, khóe miệng giật xuống, trả lời: "Trẫm đã tiến phong hắn làm Lưu thủ Đông Kinh, là Sử Tướng nói muốn dẫn hắn cùng chinh chiến phía Đông, lúc này mới coi như thôi. Là ai đến chỗ mẫu hậu luyên thuyên vậy? Lưu Dần? Vương Phần?"   Lý thái hậu thở dài: "Biết Hoàng Thượng không thích nghe, nhưng làm mẫu thân, Thái hậu của Đại Hán, ta cũng phải nói vài câu. Phụ tử Tiêu gia có công chinh chiến vì Đại Hán ta nhiều năm như vậy, có bọn họ, giang sơn Đại Hán mới có thể được giữ vững lâu dài. Hoàng Thượng chớ có làm ra chuyện khiến trung thần lương tướng thất vọng, đau khổ."   Hai năm nay, Hán đế nghe được nhiều nhất chính là những lời này. Phụ tử Tiêu Nghị có công lớn tất nhiên là sự thật, hắn ta lại phải nghe người khác nhắc đến hết lần này tới lần khác, dù là người này là mẫu thân của hắn ta cũng không được. Hắn ta đứng lên, khuôn mặt rũ xuống không thấy rõ biểu cảm: "Lời của mẫu hậu, trẫm cũng nghe rồi. Trẫm còn phải thượng triều, cáo lui trước." Nói xong, hành lễ rồi sải bước đi ra ngoài.   Lý thái hậu nhìn bóng lưng hắn ta rời đi, âm thầm lắc đầu. Từ khi Hán đế kế vị đến nay, mẹ con như người xa lạ. Bà ta khuyên cũng không phải, không khuyên cũng không phải. Chỉ có điều hắn ta khư khư cố chấp như vậy, sớm muộn cũng sẽ mất hết lòng người, đến lúc đó, giang sơn mà Tiên đế để lại. . . Lý thái hậu cảm thấy trái tim lại hơi đau, bèn nằm trên giường. Nếu như Ngụy Vương không hoăng sớm thì tốt rồi. Ngụy Vương mà còn sống, Tiên đế cũng không đến mức quá bi thương mà đột ngột qua đời, giang sơn cũng không cần đặt ở trên vai đứa con nhỏ của mình.   Nói cho cùng, cũng không trách ai được. Đều là ý trời trêu người.   Lúc này, thái giám cúi đầu chạy vào, nói khẽ: "Thái hậu, Nhị tiểu thư Ngụy quốc công phủ cầu kiến."   ***   Lúc Cố Thận Chi đến Kinh Thành, vừa khéo Vi Mậu còn chưa rời đi. Vi Nhiễm nhận được tin tức, lập tức đặt trước nhã gian ở Quy Vân lâu, hẹn Cố Thận Chi gặp mặt ở đó.   Cố Thận Chi tới trước, ngồi ở trong gian phòng trang nhã uống trà. Y dùng khăn vấn đầu cánh tròn, cả người mặc trường bào cổ tròn màu đàn hương, thần sắc thanh lãnh. Không biết còn tưởng rằng là vị đại nhân nào đó cải trang đi dạo dân gian. Sau khi tiểu nhị dâng trà, lại ân cần hỏi thăm Cố Thận Chi có muốn thêm chút trà bánh nữa hay không, Cố Thận Chi khoát khoát tay xin miễn.   Kinh Thành không hổ danh có cảnh tượng nhà trời, dưới lầu là dòng sông Biện phồn hoa nô nức, thuyền bè qua lại không ngớt, tiếng người huyên náo. Nhưng Cố Thận Chi trời sinh thích thanh tĩnh, cái náo nhiệt này lại làm y có chút nhức đầu.   "Tam thúc công." Có người ở sau lưng kêu một tiếng, Cố Thận Chi quay đầu, gặp Vi Nhiễm đi tới, vừa tháo vi mũ xuống. Một thời gian không gặp, làn da của nàng óng ánh ngọc nhuận, sắc mặt quyến rũ rực rỡ, còn có loại phong nhã chỉ thuộc về phụ nhân. Như bông hoa được chăm sóc tỉ mỉ trong nhà ấm, so với lần đầu gặp ở Nghiệp Đô thì xinh đẹp hơn rất nhiều. Chắc hẳn tất cả những điều này, không thể không kể đến công lao của Tiêu Đạc.   Y nhất thời thất thần, cho đến khi Vi Mậu mở miệng kêu lên: "Thận Chi."   Cố Thận Chi đứng dậy thi lễ: "Đại Tế Ti."   "Giữa hai ta, gọi thẳng tên là được rồi, không cần khách khí." Vi Mậu và Cố Thận Chi cũng đã nhiều năm không gặp. Khi còn bé cùng nhau theo Lâm Đào học y, Lâm Đào cứ luôn khen Cố Thận Chi rất có thiên phú, tương lai tạo nghệ không kém bà. Sau này Lâm Đào qua đời, chưa được hai năm Cố Thận Chi cũng rời khỏi Cửu Lê, ra ngoài lang bạc kiếm sống. Giữa bọn họ thỉnh thoáng có thư từ qua lại nên cũng không cảm thấy lạ lẫm.   Vi Nhiễm ngồi xuống, giả bộ như mất hứng nói: "Đại ca bảo muội gọi là Tam thúc, bản thân lại gọi thẳng tên y, như vậy chẳng phải muội chịu thiệt sao?"   Vi Mậu cười ha hả, tay chỉ Cố Thận Chi nói: "Nói thật, tên tiểu tử này tính cách cổ quái, lúc đầu mặc dù ta cho muội tinh thần hương, nhưng lại không chắc chắn y sẽ giúp muội. Cho nên muội lễ phép chút cũng không sai. Bây giờ muốn muội gọi tên của y, muội cũng gọi không quen đúng không?"   "Vì sao gọi không quen?" Vi Nhiễm đã chuẩn bị, hướng về phía không khí kêu lên: "Cố Thận Chi!"   Vi Mậu gõ bàn một cái nói: "Không biết lớn nhỏ."   Bản thân Vi Nhiễm cũng cảm thấy là lạ, cười cười: "Quả thật là gọi không quen, luôn cảm thấy không thuận miệng. Vẫn là gọi Tam thúc công tương đối thuận miệng hơn."   Hai huynh muội ở bên cạnh cười nói, Cố Thận Chi cúi đầu châm trà, lúc nãy nghe nàng gọi tên của mình, tay y run một cái, nước trà liền bắn mấy giọt lên trên tay áo. Tiếng kêu dịu dàng mềm mại kia đi vào trong lỗ tai, giống như mưa phùn gió nhẹ tạt vào mặt, thể xác tinh thần đều thoải mái không nói thành lời. Y bất động thanh sắc tiếp tục châm trà, cũng không nói chuyện, chỉ là trong lòng không cách nào bình tĩnh một hồi lâu.   "Đúng rồi, các ngươi nói Vi Hân thông qua được nghi thức lửa gai, trở thành tiên tri rồi hả?" Cố Thận đẩy chén trà gần như sắp tràn sang bên cạnh, lấy chén trà mới châm trà lần nữa.   Vi Nhiễm nhìn động tác của y, gật đầu nói: "Đúng vậy. Đại ca nói mấy trưởng lão và cha đều là người chứng kiến. Nhưng lúc trước ta ở cùng nàng ta, chưa từng nghe nàng ta nhắc đến năng lực dự báo gì. Việc này, Tam thúc công thấy thế nào?"   Phụ mẫu Cố Thận Chi là vu y nổi tiếng nhất Cửu Lê, cũng nhờ đó, Cố Thận Chi từ khi còn nhỏ đã có thể ra vào nơi cất giữ kinh quyển điển tịch cổ xưa, mưa dầm thấm đất, đối với văn tự ghi lại lưu truyền từ thời thượng cổ cũng có phần nghiên cứu. Y biết nghi thức lửa gai cũng không phải hoàn toàn không có sơ hở, chỉ cần kế hoạch chu toàn, đồng thời người tiếp nhận nghi thức phối hợp, hoàn toàn có thể thông qua. Nhiều năm như vậy cũng không có người nào dám thử, một là bởi vì tiên tri thật chưa từng xuất hiện, thứ hai bởi vì mọi người đều biết trước kia tiên tri đều chết oan chết uổng, cho nên không ai dám đi giả mạo.   Rốt cuộc Vi Hân có phải là tiên tri hay không, y vẫn không dám phán đoán suy luận. Nhưng y rất muốn biết nàng ta có được thân phận tiên tri là muốn làm gì?   "Còn có một việc, ta vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ." Vi Mậu nhẹ giọng nói, "Ngươi còn nhớ rõ ta từng đề cập với ngươi câu chuyện ngọc tỉ truyền quốc không? Trước kia lúc Dương Tín đem việc này ra làm ầm ĩ, chuyện ngọc tỉ chỉ có mấy trưởng lão trong tộc, còn có cha, ta, Yêu Yêu biết. Ta phỏng đoán người tiết lộ tin tức nhất định là người trong tộc, nhưng ngọn nguồn là ai bị người khác mua chuộc, với lại vì sao phải làm như vậy?"   Cố Thận Chi cúi đầu nhìn màu sắc bóng loáng trên chén trà, nhàn nhạt nói ra: "Ngươi xác định là bị mua chuộc à? Hơn nữa, nhà các ngươi cũng không chỉ ba người phụ tử huynh muội các ngươi, có ngoài hai người sống cùng các ngươi nhiều năm như vậy, chẳng lẽ không có cơ hội biết?"   Vi Nhiễm và Vi Mậu hai người chấn động, Vi Mậu giống như thể hồ quán đỉnh[1]: "Ngươi nói là. . . Trâu thị và Vi Hân? Nhưng tại sao bọn họ phải làm như vậy? Nam nhân có thể hứa lấy quan to lộc hậu, vàng bạc tiền tài, bọn họ bán chúng ta có thể được lợi ích gì?"   [1]Thể hồ quán đỉnh: bỗng nhiên hiểu rõ   Cố Thận Chi quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Ta cũng không chắc chắn là bọn họ, chỉ là suy đoán mà thôi. Ta từng nghe đến một chuyện xưa rất thú vị, các ngươi muốn nghe hay không?