Người đụng vào Tiêu Đạc cúi đầu vội vàng đi, Tiêu Đạc nhìn xem bóng lưng của nàng ta, lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu, chỉ nghe Ngụy Tự ở trong quán hô to: "Quân Sử, ngài mau tới!"   Lúc này, Tiêu Đạc mới thu hồi ánh mắt, nghiêng người tránh đám người đang trốn ra, đi vào bên trong trà lâu.   Trong lầu khói bốc nghi ngút, chính giữa đại đường có một người đang nằm trên mặt đất, mấy nam tử gan lớn vây quanh ở bên cạnh, thậm chí không thèm bỏ chạy.   Ngụy Tự ngồi xổm trên mặt đất, tay mò về cổ của người nọ, ngẩng đầu lắc đầu với Tiêu Đạc.   Tiêu Đạc thấy người chết là nữ tử, hơn nữa mặt mũi có mấy phần giống Trịnh Lục Kiều, đại khái đoán được thân phận của nàng ta.   "Tuổi quá trẻ đã té chết, đáng tiếc quá." Có người bên trong đám đông vây xem phát ra thở dài một tiếng.   "Ta thấy nàng từ cửa sổ lầu ba nhảy xuống, đoán chừng là bị thế lửa dọa sợ. Đang êm đẹp, ai có thể nghĩ tới sẽ có lửa chứ."   Tiêu Đạc nhìn Ngụy Tự một chút, dẫn đầu đi ra quán trà, chắp tay nhìn lên bầu trời trầm tư. Trùng hợp? Hắn vừa muốn bắt Trịnh Lục Châu thì người đã té chết. Manh mối đến nơi đây thì gãy mất. Hắn mơ hồ cảm thấy đó cũng không phải chân tướng sự việc, nhưng đã không có chứng cứ.   "Mậu Tiên!" Có người sau lưng kêu hắn một tiếng, hắn quay đầu, nhìn thấy Chu Gia Mẫn để một nữ tử trẻ tuổi khác ngơ ngẩn tại chỗ, một mình đi tới, sắc mặt trắng bệch.   "Ta và Tống tiểu thư hẹn Trịnh di nương uống trà nghe hát, vốn định chờ chàng qua đây, không ngờ tới xảy ra ngoài ý muốn." Giọng của nàng ta cũng có chút run rẩy: "Một khắc trước, người còn êm đẹp, bây giờ đã. . ." Nàng ta khe khẽ lắc đầu, không có nói tiếp, chắc hẳn cũng chịu kinh hãi không nhỏ.   Tiêu Đạc không nói gì, chỉ gật đầu với nàng ta rồi xoay người đi.   Chu Gia Mẫn nhìn bóng lưng hắn, muốn nói lại thôi, hai cánh tay xuôi ở bên người nắm chặt thành quyền, giữa bọn họ suy cho cùng vẫn là người xa lạ. Làm sao nàng ta lại không biết, Tiêu Đạc bảo nàng ta hẹn Trịnh Lục Châu, trên thực tế chính là đang thử thăm dò nàng ta? Hắn chưa từng tin tưởng nàng ta.   Nam nhân này đã không giống lúc trước, hoặc là nói, từ khi hắn buông bỏ tình cảm với nàng ta thì bọn họ đã không còn như trước kia nữa.   Nhưng trên đời có một số người chính là như vậy, lúc có được không biết trân quý, chờ đến khi đã mất đi lại liều mạng muốn vãn hồi. Chu Gia Mẫn không muốn làm loại chuyện chó vẩy đuôi mừng chủ kia, nàng ta muốn để chính Tiêu Đạc biết, ai mới là lựa chọn chính xác của hắn.   Bên này xảy ra án mạng, đương nhiên có người chạy đi báo quan. Khai Phong phủ phán quan Hàn Thông nghe vậy chạy đến, lệnh sai dịch đưa những người có mặt ở hiện trường qua quán trà đối diện trà lâu tra hỏi, khi biết được người chết là ái thiếp của quốc cữu gia Lý Tịch, ông ta bị dọa đến mức lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán. Lần này mũ cánh chuồn trên đầu có chút nguy hiểm rồi.   Một tên sai dịch chạy đến bên cạnh Hàn Thông nói ra: "Đại nhân, có người muốn gặp ngài."   "Gặp. . . Gặp cái gì mà gặp! Không thấy được nơi này xảy ra án mạng, bản quan đang bận sao?" Hàn Thông nhướng mày quát.   Sai dịch im lặng không dám nói, lại có một người cao giọng nói: "Hàn đại nhân thật là kiêu ngạo."   Hàn Thông nhíu mày, đẩy sai dịch sang một bên, đang muốn nhìn xem người nào không biết sống chết người dám nói ông ta như thế. Nhìn thấy Tiêu Đạc chắp tay đứng ở đó, vội vàng đổi sắc mặt, đứng dậy thở dài nói: "Tiêu Quân sử, không biết là ngài muốn gặp bản quan, thất kính thất kính."   Dựa theo quan phẩm mà nói, ông ta ở phía trên Tiêu Đạc. Dù sao Tiêu Đạc không có lĩnh chức vụ Lưu thủ Đông Kinh. Nhưng trong loạn thế, quân nhân mới là người có quyền nói chuyện chân chính. Khí thế quan văn tự nhiên là yếu đi mấy phần. Càng đừng đề cập đến phía sau Tiêu Đạc là Tiêu Nghị, giữ chức vị cao, bình thường cũng trêu chọc không nổi.   Tiêu Đạc đi tới ngồi xuống, cũng không khách sáo với ông ta: "Hàn đại nhân cũng ngồi xuống đi, chỉ là ta muốn nghe lời nói của nhân chứng trong quán trà một chút." Trong lòng Hàn Thông không khỏi chột dạ, không nghĩ tới Tiêu Đạc lại muốn đích thân xen vào một án mạng, mồ hôi trên người ông ta chảy càng nhiều hơn.   Đầu tiên, ông ta gọi lão bản quán trà đến trước mặt: "Ngươi nói đi, quán trà đang yên đang lành vì sao lại cháy?"   Lão bản kia là nam tử trung niên gầy gò, vẻ mặt ông ta cầu xin nói: "Tiểu nhân cũng không biết. Chỉ là Trung thu sắp đến, mua chút pháo khói đặt ở một góc phòng lầu ba, gần đây trời hanh vật khô, trà lâu lại được xây dựng bằng gỗ, trong đầu suy nghĩ muốn chuyển sang nơi khác. Không có ngờ rằng hôm nay liền xảy ra chuyện. Ai. . . Tiểu nhân cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra án mạng đâu, là phụ nhân kia sợ vỡ mật, hoảng hốt chạy bừa, từ cửa sổ nhảy xuống, sự việc thật sự không liên quan đến người bên ngoài."   Hàn Thông nhìn Tiêu Đạc một chút, Tiêu Đạc gật đầu, Hàn Thông mới nói với lão bản quán trà: "Ngươi đi ra bên kia ký tên vào trên khẩu cung, khi nào cần bản quan sẽ còn gọi ngươi đến."   Lão bản quán trà thưa vâng rồi bị sai dịch mang đi.   Tiêu Đạc biết vụ án này chắc chắn sẽ kết luận do tai nạn ngoài ý muốn. Nếu không phải ngoài ý muốn, vậy người sau lưng hẳn là đã suy tính chu toàn tất cả mọi chi tiết, cho dù hắn phái người tra cũng không tra được gì, giống như Thiệu Khang, bốc hơi khỏi nhân gian. Nếu người giật dây này nhằm vào hắn, ngược lại hắn không có gì phải sợ. Điều hắn lo lắng chính là, mình sắp xuất chinh ra bên ngoài, bọn họ sẽ ra tay với người Tiêu phủ, nhất là Vi Nhiễm.   Nghĩ đến những điều này, trong lòng của hắn liền lo lắng bất an. Có đôi khi hắn hận không thể biến nhỏ Vi Nhiễm, mang theo trong người thì hắn cũng không cần lo được lo mất.   Tiêu Đạc đứng dậy, Hàn Thông muốn đưa tiễn, Tiêu Đạc giơ tay lên nói: "Hàn đại nhân phá án đi, không cần đa lễ."   "Ngài đi thong thả." Hàn Thông khuôn mặt tươi cười xu nịnh, đưa mắt nhìn Tiêu Đạc đi xa.   Tống Oánh và Chu Gia Mẫn còn đứng ở bên ngoài quán trà, nhìn thấy người quan phủ dùng cáng cứu thương khiêng Trịnh Lục Châu ra. Trên người nàng ta che kín vải trắng, thị nữ đi theo khóc thút thít.   "Gia Mẫn tỷ, hôm nay chúng ta không hẹn Trịnh di nương ra, có phải nàng ta sẽ không xảy ra chuyện hay không?" Tống Oánh tựa ở trong ngực Chu Gia Mẫn, lầm bầm hỏi.   "Đây là số mệnh của nàng, không trách chúng ta được." Chu Gia Mẫn vỗ bờ vai của nàng ấy, ánh mắt lại cực kỳ lạnh lùng.   ***   Từ sau khi Vương Tuyết Chi xảy ra chuyện, Tiết thị cả ngày than thở. Muốn nói với Tiêu Nghị lại sắp xếp việc hôn nhân cho Tiêu Thành Chương, nhưng Tiêu Nghị mỗi ngày đi sớm về trễ, bề bộn nhiều việc, hiển nhiên không có tâm tư nghe bà ta nói những chuyện nhà chuyện cửa này.   Bà ta lại muốn để Sài Thị làm chủ, Sài Thị cũng không phản đối bà ta kiếm vợ tiếp cho Tiêu Thành Chương, bảo bà ta tự đi chọn quý nữ trong Kinh, chọn trúng thì phái người tới cửa hỏi ý tứ người ta. Ý của Sài Thị là, cưới vợ phải cưới người hiền, không nhất định phải nhìn chằm chằm cao môn đại hộ. Bà cũng không nghĩ rằng tiểu thư cao môn đại hộ sẽ coi trọng Tiêu Thành Chương. Dù sao Vương Tuyết Chi là bởi vì thanh danh không tốt, lại làm chuyện xằng bậy với hộ vệ trong phủ, Vương Phần lo sự việc bị lộ ra ngoài, lúc này mới sốt ruột quyết định việc hôn nhân.   Trong lòng Tiết thị đã có tính toán của mình, nữ tử bình thường sao có thể chèn ép Vi Nhiễm? Bây giờ Vi Nhiễm xuân phong đắc ý[1], đã được Tiêu Đạc thương yêu, sủng ái, lại được Sài Thị coi trọng, nói không chừng sau một thời gian nữa việc quản lý nhà cửa trong tay Tiết thị cũng phải giao ra. Tiết thị nghĩ, không tìm người giúp đỡ mình thì sao được?   [1]Xuân phong đắc ý: Ở đây nói về Vi Nhiễm nên có thể hiểu là cuộc sống thuận lợi, tốt đẹp.   Bà ta nhìn trúng mấy gia đình, mặc dù không hiển hách bằng Vương gia, nhưng đều là đích nữ, cực kỳ hào hứng phái người tới cửa làm mai. Cũng không lâu, người được phái đi liền mang gương mặt xám xịt trở về.   Lúc đầu, người ta tưởng rằng làm mai cho  Tiêu Đạc nên nhiệt tình chiêu đãi, còn tâng bốc cô nương trong nhà lên tận mây xanh, nói là làm tiểu thiếp cũng không sao. Kết quả vừa nghe nói là làm mai cho Tiêu Thành Chương, thái độ lập tức lạnh nhạt đi không ít, còn nói mấy lời lấy cớ từ chối, cuối cùng tất nhiên là nói chuyện không thành.   Mà bản thân Tiêu Thành Chương căn bản cũng không để tâm, cả ngày cũng không làm chuyện đàng hoàng, Tiết thị khuyên hắn, hắn liền nói chuyện mình với La Vân Anh ra. Những lời muốn nói bị ngăn ở trong lòng khiến Tiết thị rầu rĩ không vui, ngược lại thật sự hóa thành bệnh. Nhưng bà ta cũng không dám nói, chỉ sợ mình mà bệnh một cái, quyền quản gia kia lập tức rời khỏi tay.   Vi Nhiễm cùng Sài Thị tản bộ trong hoa viên, Sài Thị rất thích hoa hồng, Vi Nhiễm bèn cho người chuyên trồng vườn trồng hoa hồng trong hoa viên, sai thợ tỉa hoa chuyển tất cả các giống loài có thể mua được trong kinh đến rồi tiến hành cấy ghép. Tính thích ứng của hoa hồng rất mạnh, bên trên hàng rào gỗ và giàn hoa trải đầy đóa hoa màu hồng phấn, thỉnh thoảng có đóa màu trắng hoặc là màu vàng điểm xuyến trong đó, mùi hương nồng đậm.   Vi Nhiễm đỡ Sài Thị ngồi xuống ghế đá, Sài Thị nở nụ cười: "Sao mấy ngày ngắn ngủi mà con lại có thể dựng thành khu vườn như thế này?"   Vi Nhiễm rót chén trà đưa qua: "Mẫu thân, đều là Cao tổng quản tài giỏi."   Cao Dung vội vàng tiến lên, khom người nói: "Lời này của thiếu phu nhân quả thật quá khiêm tốn, tiểu nhân chỉ là cái chân chạy, tất cả điều hành, thiết kế đều là thiếu phu nhân đích thân làm. Phu nhân, ngài đừng nhìn thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ, thật ra tư thế kia, thật sự là nhân tài quản gia."   Sài Thị cúi đầu nhấp một ngụm trà, cười nói: "Tiết di nương bên kia không phải đang bệnh sao? Vi Nhiễm, thời gian con gả tới cũng không ngắn, san sẻ chuyện trong phủ với Tiết di nương một chút đi."   Tiết thị vịn Hồi Hương đi tới, nghe được lời Sài Thị, toàn thân cứng đờ.   "Tiết di nương quản gia vẫn luôn rất tốt, nếu nàng cần con hỗ trợ, tự sẽ mở miệng với mẫu thân. Mẫu thân biết con lười biếng, cũng không phải lúc nhỏ học những thứ này, cho nên vẫn để cho con tiếp tục lười biếng đi." Vi Nhiễm dịu dàng trả lời.   Thực ra nàng là người làm việc kỹ càng, nhưng trời sinh tính tình lười biếng. Đừng nói Tiêu phủ gia nghiệp to lớn, nàng muốn xen vào thì phải quản lý tốt, khẳng định làm đến nước lao lực quá độ, ngay cả gia đình nhỏ bình thường, chỉ sợ quản gia cũng không dễ dàng. Từ nhỏ nàng học y không học được, luyện chữ luyện không xong, có thể nói chẳng làm nên trò trống gì. Ngày thường, lúc Tiêu Đạc trong phòng xử lý công văn, nàng tựa ở trên lưng của hắn đọc sách cũng có thể đuổi thời gian đến trưa.   Quả thật, cơ hội Tiêu Đạc có thể cho nàng một buổi chiều yên lặng đọc sách quả thực không nhiều.   Ví dụ như ngày hôm trước hắn muốn ăn quýt, sau khi nàng lột xong đưa cả quả cho hắn, nào biết được hắn nhất định phải đút. Nàng chỉ biết nhẫn nhịn tách ra một miếng đưa tới bên miệng của hắn. Hắn ăn thì ăn đi, còn cắn ngón tay nàng vào trong miệng. Cuối cùng ăn đương nhiên không phải quýt nữa, mà là nàng.   Lúc ấy bọn họ đang ở trên giường làm việc, ngay cả cửa sổ cũng không đóng lại. Ngoài cửa sổ chợt có tốp năm tốp ba thị nữ cười nói đi qua, nghe được động tĩnh trong phòng, lập tức im lặng chạy đi.   Vi Nhiễm quả thật xấu hổ không muốn gặp người.   Cho nên lúc Tiêu Đạc không ở trong nhà, nàng tựa như là tù nhân bị canh chừng, vội vàng chạy ra ngoài.   Sài Thị cười ngón tay chỉ chỉ nàng, cũng không ép buộc. Trên đời này, vốn là có người truy đuổi danh lợi, nắm thật chặt vật trong tay không chịu thả, sợ người khác tới đoạt, ví dụ như Tiết thị. Cũng không có người nào giống Vi Nhiễm, tâm tính trong suốt nước, mọi thứ đều nhìn thấu được. Sài Thị hiểu được Vi Nhiễm không coi trọng những thứ này, cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi.   Tiết thị đứng ở trên đường nhỏ, không tiếp tục đi về phía trước. Vẫn là Vi Nhiễm trông thấy bà ta trước, hô lên: "Tiết di nương, chúng ta chờ bà nửa ngày rồi đó."   Lúc này, Tiết thị mới gắng gượng nở nụ cười, đi qua hành lễ sau đó ngồi xuống: "Đã để phu nhân và Thiếu phu nhân đợi lâu."   Sài Thị mỉm cười: "Không có gì. Vốn là thấy bà buồn bực trong phòng, gọi bà cùng nhau ra đi dạo một chút."   Lúc này, một thị nữ chạy tới, thở hổn hển nói: "Phu nhân, ngoài cửa có mấy người tới, nói là thân nhân của Thiếu phu nhân ở Cửu Lê, muốn gặp Thiếu phu nhân."   Vi Nhiễm mừng rỡ, lập tức đứng lên, trước tiên nhìn về phía Sài Thị, Sài Thị cười nói: "Mau đi đi."   Vi Nhiễm thi lễ, lập tức chạy như bay về phía ngoài cửa.