Hoàng cung Thục quốc.   Mạnh Linh Quân hạ triều sau đó một mình bước lên Khuyết Lâu, mười bậc đi lên, quan sát thành Thành Đô. Trên đường lớn, nhà cửa san sát. Cây cỏ mây núi như gấm, đình đài lầu các ẩn vào bên trong bóng liễu, người đi đường qua lại như nước chảy.   Hoa Thiên Bảo quốc vật Thục quốc, chiếm giữ nơi hiểm yếu, lại có mạng lưới sông ngòi chằng chịt, đồng cỏ phì nhiêu ngàn dặm. Cảnh nội cực ít chiến sự, Tiên tổ Hoàng đế cùng dân nghỉ ngơi, đến nay đã hiện lên cảnh phồn vinh hưng thịnh.   Mạnh Linh Quân nắm chặt nắm đấm, ngửa đầu nhắm mắt lại: Phụ hoàng, hai châu Diêm Linh rốt cục quy về lại Thục quốc rồi, ngài trên trời có linh thiêng có thể nghỉ ngơi.   Nhìn bề ngoài, y lấy bốn châu Tây Nam đổi lấy hai châu Diêm Linh là bị thiệt lớn. Nhưng ý nghĩa của hai châu Diêm Linh đối với Thục nhân rất không tầm thường. Lúc trước hai châu này bị Tiêu Đạc lấy thế sét đánh lôi đình cướp đi, để lại cho người Thục đau xót và khủng hoảng to lớn, y lấy lại là đền bù về mặt tình cảm, hơn nữa Thục quốc lại lần nữa nắm giữ thế chủ động tiến về phía Đông. Còn Tây Nam, Đông Hán bố trí binh lực yếu kém, đánh mất bốn châu cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì với Thục quốc.   Huống hồ, lúc trước tiên đế đồng ý với Dương Thủ Trinh xuất binh công Hán, vốn là tiến hành đầy khí thế. Bây giờ Hán đế đã quyết định phái phụ tử Tiêu gia tiến đến phía Đông bình loạn, nếu Thục quốc không thấy tốt thì lấy, lại phải bỏ ra một cái giá xứng đáng, chỉ sợ bước kế tiếp của Hán đế chính là muốn thu thập bọn họ.   Trong nước Khiết Đan bây giờ loạn cả một đoàn, Gia Luật Đô Mạc không trông cậy vào được, Nam Đường mặc dù hành động dồn dập, lại cũng chỉ dám làm càn ở một vùng Giang Nam. Thục quốc thế đơn lực cô, tuyệt đối không phải là đối thủ của Đại Hán.   Chỉ cần mậu dịch Thục Hán có thể mở lại thì bốn châu này cũng coi như đáng giá, tay của y luồn vào đất Hán cũng tương đối dễ dàng hơn nhiều.   Không thể gấp, y phải từ từ tính toán.   "Hoàng Thượng!" Cao Sĩ Do chạy tới, trình một phong thư lên: "Thái Nguyên Doãn Đông Hán - Lưu Mân đưa tới."   Mạnh Linh Quân mở thư ra, cấp tốc xem qua một lần. Lưu Mân là tới lấy lòng, trước chúc mừng y kế vị, còn tỏ ý muốn sau này hợp tác chung sức với y, mời y có rảnh đi Thái Nguyên làm khách. Tên Lưu Mân này, luôn giữ gìn thực lực, dã tâm cũng không nhỏ. Nghe nói Thái Nguyên chỗ dự trữ lúa, kho lương thực đều đầy. Lưu Mân lại thông qua người Hồ mua một số lượng lớn ngựa, quân bị[1] tràn đầy, chỉ sợ sinh ra dị tâm.   [1]Quân bị: biên chế và trang bị quân sự   Mạnh Linh Quân biết: Kẻ địch của kẻ địch chính là bạn.   "Gần đây Cửu Lê thế nào rồi?" Y nghiêng đầu hỏi Cao Sĩ Do.   Cao Sĩ Do trả lời: "Cũng không có gì khác thường, chính là Đại Tế Ti đồng ý lời mời của Tiêu Đạc, xuất phát tiến về Đông Hán. Đồng hành có Vương Tiếp và vu nữ Vi Hân."   "Vi Hân? Nàng ta đi Đông Hán làm cái gì?" Mạnh Linh Quân hỏi. Cao Sĩ Do tiến lên bên tai y nhỏ giọng nói thầm.   "Ngươi nói nàng ta đã thông qua được nghi thức?" Mạnh Linh Quân thật bất ngờ. Lúc ở Cửu Lê, y đã từng nghe nói qua nghi thức lửa gai này, tuyệt đối không dễ dàng thông qua. Nếu Vi Hân không phải tiên tri thật, phía sau nhất định có cao nhân tương trợ.   Tiên tri Cửu Lê, tuyệt đối là đối tượng các thế lực khắp nơi muốn tranh đoạt. Không chiếm được, thì thà rằng giết chết. Cho nên Cửu Lê đến nay không có công bố ra ngoài, cũng là vì bảo vệ sự an toàn của Vi Hân, nhưng bí mật này lại có thể duy trì bao lâu chứ?   Tiêu Nghị nhất định rất có hứng thú với tiên tri. Lúc trước ông phái binh để Tiêu Đạc lấy Vi Nhiễm, một phần nguyên nhân là vì ngọc tỉ truyền quốc, còn có một phần chính là Cửu Lê liên quan đến lời tiên đoán của tiên tri. Tiêu Nghị cho rằng khống chế Vi Nhiễm tương đương với khống chế Cửu Lê, từ đó ngọc tỉ truyền quốc và tiên tri, đều có thể bóp trong lòng bàn tay.   Vi Hân đi Đông Hán, tuyệt đối sẽ là phiền phức. Mà nếu bị người cố ý lợi dụng, cũng sẽ là cơ hội của Mạnh Linh Quân.   "Hoàng Thượng?" Cao Sĩ Do nhìn thấy Mạnh Linh Quân xuất thần, bèn kêu một tiếng: "Thái hậu vừa phái người tới mời người qua đó một chuyến."   "Ừm, bãi giá cung Thái Ninh." Mạnh Linh Quân quay người, chắp tay đi xuống Khuyết lâu. Thiên tử khoác áo long cổn lên người, nghiêm nghị chính khí. Cung nhân cầm quạt, tơ hồng phe phẩy, hương khói từ lư hương lượn quanh, phân tán xung quanh.   Đợi đến hết Khuyết lâu, Mạnh Linh Quân ngồi lên bộ dư[2], thuận miệng hỏi: "Hiện tại trong Thái Ninh có ai?"   [2]Bộ dư: một loại phương tiện di chuyển người cổ đại; có hai thanh gỗ luồng qua một cái ghế, hai đầu thanh gỗ để nô bộ khiêng.   "Không có người nào. . . Chẳng qua hình như buổi sáng tiểu thư nhà Đại Tư Không tiến cung, bây giờ đang ở Thái Ninh cung." Cao Sĩ Do nhỏ giọng trả lời.   Mạnh Linh Quân dừng lại: "Trương Lệ Hoa?"   Cao Sĩ Do cẩn thận từng li từng tí gật đầu. Sắc mặt Mạnh Linh Quân ngưng lại, lập tức không nói một lời nhìn về phía trước.   ***   Vi Nhiễm từng nghe nói thành Đông Kinh Đại Hán phồn hoa lộng lẫy, tận mắt nhìn thấy, vẫn nhịn không được tán thưởng.   Đường phố rộng lớn và nhỏ hẻm chật hẹp, đài quý lầu cao, cầu sơn nước chảy, chợ búa nhộn nhịp. Cửa hàng quán rượu dựng ngay bên đường, mái nhà san sát nhau. Còn có quầy bán hàng rong lớn nhỏ, đặt hai bên đường: Chỉ cần là đồ ăn trái cây, hoa cỏ hợp mốt, kim ngọc trân ngoạn[3], gấm Lăng La, có đủ tất cả.   [3]Trân ngoạn: đồ chơi quý giá   Vi Nhiễm ghé vào cửa sổ nhỏ bên trên xe ngựa, con mắt đưa qua đưa lại giữa các loại quán nhỏ, nhìn không kịp.   Tiêu Đạc chuyển đến phía sau nàng, cùng nàng nhìn về phía ngoài cửa sổ. Bỗng nhiên có cái hài đồng ở bên đường chỉ vào Vi Nhiễm nói: "Nương, người mau nhìn, tỷ tỷ trên xe ngựa kia thật đẹp!" Tiêu Đạc nhíu mày, không vui quét mắt nhìn hài đồng kia một cái, hài đồng bị ánh mắt của hắn hù dọa, cuống quít trốn đến phía sau phụ nhân bên cạnh.   Tiêu Đạc đưa tay buông rèm vải xuống, cưỡng ép ôm Vi Nhiễm vào trong ngực, cằm chống trên đầu nàng, cầm lấy văn thư xem.   Vi Nhiễm cảm thấy mình tựa như con thỏ nhỏ bị nuôi nhốt, người bên ngoài ngay cả nhìn nàng cũng không thể. Lấy tính tình bá đạo như vậy của hắn, nói không chừng sau này sẽ thành không cho nàng đi ra ngoài? Nghĩ đến đây, không khỏi thở dài một cách yếu ớt.   “Tuổi còn nhỏ mà than thở cái gì?" Tiêu Đạc cúi đầu buồn cười nhìn nàng một cái.   Vi Nhiễm không dại đi sờ vảy ngược của hắn, ngẩng đầu hỏi: "Phủ đệ mới là Hoàng Thượng ban cho ạ?"   Tiêu Đạc không muốn nhắc đến Hán đế cho lắm, chỉ " ừ" qua loa một tiếng. Tòa phủ đệ Hán đế mới ban cho kia, nói tốt không tốt, nói xấu không xấu. Khẳng định thua Tiêu phủ ở Nghiệp Đô, nhưng cũng coi như miễn cưỡng không có khó khăn gì.   Xe ngựa lại đi một lúc nữa, cuối cùng cũng tới chỗ cần đến.   Tiêu Đạc để Vi Nhiễm đội mũ sa lên mới đỡ nàng xuống xe ngựa. Sài Thị ở phía trước và Tiết thị ở đằng sau cũng đều lục tục đi xuống. Tiêu Nghị đã đợi ở cửa phủ, tới đỡ tay Sài Thị nói: "Phu nhân trên đường vất vả rồi."   Sài Thị cười lắc đầu, theo Tiêu Nghị tiến vào phủ đệ.   Sài Thị vẫn ở Bắc viện, nơi ở Tiết thị cũng ở trong đó. Bởi vì Tiêu Đạc không có cơ thiếp, một mình Vi Nhiễm độc chiếm toàn bộ Đông viện, hơn nữa Tiêu Đạc còn sắp xếp cho nàng phòng tốt nhất Đông viện. Tây viện thì bỏ trống, vốn là để cho nữ quyến của Tiêu Thành Chương. Nhưng Tiêu Thành Chương đã đuổi Vương Tuyết Chi về Vương gia nên nơi này không có nữ chủ nhân.   Vi Nhiễm tiến vào phòng mới, lập tức sửng sốt. Cách bày biện ở nơi này vậy mà hoàn toàn giống với tình cảnh lần đầu tiên nàng trông thấy thần kỹ. Giường Ô Mộc rộng lớn, trướng hồng la, cái bệ khắc hình đụn mây, bình phong sơn thủy có khung hình chữ nhật. Trừ cái đó ra, bàn vuông, giá đỡ Bát Bảo, bàn đọc sách và giường nằm đều không khác bài trí lúc ở Nghiệp Đô.   Gian phòng tọa ở phía Bắc hướng mặt về phía Nam, hai bên mở cửa sổ, so với nơi ở lúc trước thoáng mát rộng rãi hơn rất nhiều.   Nàng đi đến trước giường, đưa tay sờ lấy hồng la mịn màng, thêu lên hoa văn tinh xảo kia, không khỏi sinh lòng cảm khái. Khi nàng vừa tới Tiêu phủ, tình cảnh trong mộng lại là sự tiếp diễn của thần kỹ. Ai nghĩ đến nàng và Tiêu Đạc thật sự trở thành như trong mộng chứ? Hơn nữa lần đầu tiên nàng mới tới thế giới này, thần kỹ nhìn thấy đầu tiên cuối cùng cũng ứng nghiệm.   Tiêu Đạc ôm lấy nàng từ sau lưng, liếm láp hôn lỗ tai của nàng, giọng nói mang vẻ mấy phần trêu chọc: "Cái khác không nhìn, trước hết nhìn giường? Mấy ngày trước là ai khóc cầu ta tha cho nàng vài đêm, nhanh như vậy lại muốn rồi sao?"   Vi Nhiễm biết hắn sẽ nghĩ sai, sốt ruột giải thích: "Không phải! Chỉ là nơi này hình như ta đã thấy trong mộng rồi."   "Lại là mộng?" Tiêu Đạc chuyển tới trước mặt nàng, nắm cằm của nàng lắc lắc: "Nàng gặp mộng như vậy mấy lần rồi, ta cũng muốn nghi ngờ nàng mới là tiên tri Cửu Lê."   Vi Nhiễm có chút chột dạ tránh ánh mắt của hắn, thầm nói, không chừng thật sự bị hắn nói trúng rồi.   Tiêu Đạc nói: "Yêu Yêu, nàng bảo Dương Nguyệt hỗ trợ thu dọn đồ đạc đi, ta có chuyện quan trọng đi ra ngoài một chuyến. Có thể về muộn một chút."   Vi Nhiễm ngoan ngoãn gật đầu, Tiêu Đạc ôm nàng hôn một cái, lúc này mới quay người đi ra ngoài.   Hắn đi Bắc viện trước, tất cả thị nữ vú già đều bận rộn thu dọn đồ đạc.   Tiêu Nghị và Sài Thị ngồi ở nhà chính nói chuyện, Sài Thị chính nói đến chuyện của Vương Tuyết Chi và Chu thị, giương mắt nhìn thấy Tiêu Đạc tiến đến, ra hiệu hắn ngồi ở bên cạnh, sau đó nói với Tiêu Nghị: "Sau này Vi Nhiễm giúp đỡ bắt được Trương Dũng, theo Trương Dũng thú nhận, chủ sử sau màn là ái thiếp Lý Tịch - Trịnh Lục Châu."   Sắc mặt Tiêu Nghị tối lại, nói ra: "Chuyện này không thể cứ để như thế được. Nhất định phải làm cho Lý Tịch giao Trịnh Lục Châu ra."   Tiêu Đạc nói: "Phụ thân, chỉ sợ sẽ không dễ dàng như vậy. Trịnh Lục Châu dám làm như thế, phía sau khẳng định có Lý Tịch chống lưng."   "Vậy cũng không thể tha cho nàng ta." Tiêu Nghị suy nghĩ một chút nói: "Mậu Tiên, con nghĩ biện pháp, khống chế Trịnh Lục Châu kia trước. Còn phía Lý Tịch đã có vi phụ phụ trách, con không cần có lo lắng. Nếu không trừng trị tặc phụ này, người bên ngoài cho là Tiêu gia ta dễ bắt nạt!"   "Con cũng đang có ý này, bây giờ lập tức đi xử lý." Tiêu Đạc đứng dậy cáo từ, đi tới cửa nhận ngựa từ tay gã sai vặt.   Trước khi hắn lên ngựa, lại hỏi Cao Dung muốn mấy thứ lễ vật cầm trong tay, lúc này mới giục ngựa rời đi.   Tiêu Đạc cưỡi ngựa chạy thẳng đến trước phủ Ngụy quốc công, tiến lên đập vòng đồng bên trên cửa son. Quản gia ở sau cửa nói ra: "Ai vậy? Quốc công gia không ở nhà, phu nhân không tiếp khách."   "Ta là Tiêu Đạc."   Quản gia sửng sốt một chút, vội vàng sai người mở cửa ra, ân cần nghênh đón hỏi: "Quân Sử, sao ngài lại tới đây? Mau mời vào bên trong."   Quản gia dẫn Tiêu Đạc vào tới bên trong nhà chính ngồi xuống, lại gọi hạ nhân dâng trà: "Lần này Quân sử tới là muốn gặp phu nhân hay là tiểu thư?"   "Ta tới chủ yếu là thăm nhạc mẫu." Tiêu Đạc nói.   "Vậy Quân sử ngồi tạm một lát, tiểu nhân đi mời phu nhân." Quản gia nói xong, thi lễ rồi rời đi.   Sau một lát, Chu Gia Mẫn đỡ Phùng thị tới, hai mẹ con mặc y phục màu trắng, dáng vẻ tiều tụy, một người trong tay cầm chuỗi phật châu, có lẽ vừa nãy đang tụng kinh Phật.   Tiêu Đạc đứng dậy, Phùng thị khoát tay áo nói: "Không cần đa lễ, ngồi đi."   "Sau khi con vào Kinh, quá bận rộn chuyện xuất chinh, sau đó lại phụng hoàng mệnh dời nhà đến Kinh Thành nên vẫn luôn không có cơ hội tới thăm nhạc mẫu, mong rằng nhạc mẫu tha thứ." Tiêu Đạc mang theo vài phần áy náy nói.   Phùng thị nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói ra: "Người công việc bận rộn, có lòng là được rồi. Tiêu phu nhân và Tiểu Nhiễm vẫn khỏe chứ?"   Chu Gia Mẫn nghe Phùng thị nhắc đến Vi Nhiễm, vô thức híp mắt, vẫn đứng ở bên cạnh không nói gì. Tiêu Đạc trả lời: "Bọn họ đều rất tốt. Cả nhà bọn con vừa dời đến Kinh Thành, trong phủ đang thu xếp. Chờ thu xếp xong, con lại dẫn Vi Nhiễm tới thăm ngài."   Phùng thị gật đầu, nhìn qua mặt đất ngẩn người, tinh thần hoảng hốt. Chu Gia Mẫn nói ra: "Gần đây tinh thần mẫu thân không được tốt, dường như trở về lúc trước. Ta cũng nghĩ là do lo lắng cho an nguy của phụ thân. Mậu Tiên, nếu chàng không có chuyện gì thì hãy về sớm đi."   Tiêu Đạc đắn đo sau đó mới nói: "Hôm nay ta đến, còn có một chuyện muốn thỉnh giáo muội. Có thể tìm chỗ nói chuyện hay không?"