Tiêu Đạc nghe Tiêu Nghị nói Hán đế ra lệnh cho hắn vào Kinh, đáy lòng không chút gợn sóng.   Trong lòng Hán đế nhất định là không muốn khen ngợi hắn, bởi vì chuyện này có ý nghĩa là địa vị của Tiêu gia tại Đại Hán lại cao thêm một tầng, càng không có gì có thể phá nổi được nữa. Nhưng Hán đế lại bị triều thần gây áp lực, không thể làm như không thấy việc hắn lập công. Lấy quân công và chức quan bây giờ của hắn thì đã không có khả năng thăng lên trên thêm nữa, đơn giản là thêm chút chức ảo rồi thưởng chút tiền tài. Tiêu Đạc cũng không hứng thú gì với mấy thứ này, nhưng Hán đế ban lệnh, thân là thần tử, tất nhiên cần phải phụng chiếu vào Kinh Thành.   Vào Kinh không tránh khỏi có một hồi xã giao. Hắn về Nghiệp Đô cũng có quan viên lớn nhỏ mở tiệc chiêu đãi hắn, người trong Kinh phải ứng phó lại nhiều hơn nữa, còn có một số thân quyến. Phụ thân vì muốn cắt đứt cơ hội để hắn và Vi Nhiễm chung đụng, tất nhiên sẽ kéo hắn ở Kinh Thành thêm một thời gian.   Nghĩ đến mình vừa đánh trận trở về, còn chưa ôm vợ đẹp thỏa thuê đã phải bỏ một mình nàng ở Nghiệp Đô phòng không gối chiếc, trong lòng lại càng thương xót. Vào một đêm chuẩn bị trước khi lên đường, Tiêu Đạc quấn lấy Vi Nhiễm không buông, liều chết triền miên. Vi Nhiễm bị hắn làm cho khóc ròng, vài lần suýt ngất.   "Tiểu tâm can, thêm một lần nữa là xong." Tiêu Đạc hôn mi mắt ướt át của nàng, hôn lên nước mắt nơi khóe mắt nàng, dục hỏa chưa nghỉ, vẫn là tư thế ôm nàng trong lòng, dịu dàng xoa dịu.   "Từ bỏ, thật sự từ bỏ!" Hai chân mềm mại của Vi Nhiễm đạp đạp mấy cái, dùng sức đẩy bả vai hắn ra, lúc nói chuyện còn mang giọng mũi sụt sịt: "Chàng lại ăn hiếp ta, sau này ta sẽ ngủ cùng Nguyệt Nương! Phu quân lòng dạ ác độc, chân của ta thậm chí không còn sức lực!"   Tiêu Đạc cúi đầu sờ lên hai chân trơn nhẵn của nàng, nhìn thấy trên đùi nàng chi chít vết nhéo thì không khỏi có chút đau lòng. Tối nay mình có hơi tàn nhẫn quá, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai sẽ phải xa nàng, trong lòng lại đầy vẻ không muốn.   "Yêu Yêu ngoan, nàng hãy thương ta. Lần này vào Kinh còn không biết khi nào có thể trở về." Tiêu Đạc lại vùi đầu trước ngực nàng, gặm cắn.   Lại một hồi dục vọng qua đi, Vi Nhiễm khóc rấm rứt, giận Tiêu Đạc thật sự. Tiêu Đạc muốn ôm nàng, nàng lại không cho, lấy một cái chăn bọc mình thật chặt, lăn đến bên trong giường. Tiêu Đạc dở khóc dở cười: "Không lau người hả? Dinh dính nhơn nhớt không thoải mái, nàng cũng có thể ngủ sao?"   "Không cần chàng lo!" Nàng hờn dỗi nói.   Tiêu Đạc bất đắc dĩ nhìn nàng một lú, vừa muốn xuống giường đã thấy chiếc túi thơm Chu Thị tặng hắn rơi trên đệm giường. Hôm nay lúc hắn tắm rửa rõ ràng cầm quần áo đặt trên giường, cái túi thơm này sao có thể chạy đến đây? Hắn cũng không suy nghĩ nhiều, tưởng rằng mình không cẩn thận mang tới, bèn nhặt túi thơm lên đặt ở trên quần áo, một mình đi tịnh thất.   Chờ hắn trở về thì Vi Nhiễm đã mệt mỏi ngủ thiếp đi. Cánh tay của hắn luồn vào dưới cổ nàng, từ từ gạt chăn mền trên người nàng ra. Nàng quấn rất chặt, nếu không phải cực kỳ mệt mỏi mà ngủ say thì chắc hẳn động tĩnh này đủ làm nàng tỉnh lại.   Tiêu Đạc ngồi ở phía sau nàng, dùng vải cẩn thận lau người cho nàng, động tác cẩn thận dịu dàng, giống như nàng là món đồ sứ quý giá dễ vỡ. Nàng sợ nóng, nhiệt độ miếng vải này vừa phải nên nàng ngoan ngoãn không hề động, mặc hắn ôm.   Sau khi lau xong, Tiêu Đạc lại giúp nàng mặc áo ngực và quần áo trong, ôm nàng ngủ theo thói quen.   Trong đầu hắn nghĩ tất cả chuyện vụn vặt trong nhà một lần. Mấy ngày nay ở nhà, Vương Tuyết Chi vẫn luôn rất an phận, thậm chí không chủ động xuất hiện trước mặt bọn họ, có lẽ sẽ không thừa dịp hắn không ở nhà mà ức hiếp Vi Nhiễm. Dù sao hắn đã dặn dò Cao Dung rồi, lại có mẫu thân trong nhà, không đến mức gây ra chuyện rắc rối gì.   Còn có Chu ma ma. . . Tiêu Đạc ngược lại có mấy phần lo lắng bà ta. Lúc trước phụ thân quyết định hôn sự, bà ta có vẻ không đồng ý, chắc hẳn không thích Vi Nhiễm cho lắm. Nhưng sẽ không bởi vậy mà làm ra chuyện gì quá phận nhỉ? Nghĩ đi nghĩ lại, hắn cũng hơi mỏi mệt, nhẹ nhàng ôm lấy Vi Nhiễm ngủ thiếp đi.   Vi Nhiễm ngủ rất sâu, thậm chí một đêm không mơ mộng gì. Nhưng trong lòng nàng nhớ rằng hôm nay Tiêu Đạc phải rời khỏi nhà, nên đúng giờ tỉnh lại. Trên người nàng nhẹ nhàng thoải mái, không có chút cảm giác dính mồ hôi nào, chắc là tối hôm qua Tiêu Đạc đã lau giúp nàng rồi. Thế là một chút tức giận cuối cùng chưa tiêu cũng tan hết.   Tiêu Đạc đang rửa mặt, nhìn thấy Vi Nhiễm từ trên giường đứng dậy, giơ tay lên xoa mắt, bộ dáng hồn nhiên đáng yêu, không khỏi cười nói: "Sao không ngủ thêm một lát nữa? Không phải nói mệt mỏi à."   Vi Nhiễm lắc đầu, xuống giường chạy đến trước mặt hắn, hầu hạ hắn mặc quần áo.   Thị nữ ở bên kia bình phong đi qua đi lại, dường như đang dọn đồ ăn sáng lên.   Vi Nhiễm chỉnh quần áo và đai lưng da cho Tiêu Đạc xong, Tiêu Đạc sờ lên bên hông, mặt lộ vẻ nghi hoặc, nhìn xung quanh. Vi Nhiễm hỏi: "Sao vậy?"   "Nàng có nhìn thấy một cái túi thơm thủy sắc không?"   Vi Nhiễm lắc đầu hỏi: "Cái túi phu quân đeo mỗi ngày sao? Hôm qua còn trông thấy. . . Rất quan trọng sao?"   Tiêu Đạc gật đầu, cũng không gạt nàng: "Chu ma ma tặng. Chính tay bà ấy tự thêu."   Vi Nhiễm vỗ cánh tay hắn nói: "Phu quân đừng nóng vội. Chàng cứ dùng điểm tâm trước, đừng chậm trễ canh giờ đã hẹn với phụ thân, ta giúp chàng tìm thử."   Tiêu Đạc nghe lời ngồi vào bàn vuông bên kia ăn cơm, Vi Nhiễm thì vùi đầu tìm trong phòng. Nhưng tìm hết mọi nơi cũng không nhìn thấy bóng dáng túi thơm đâu. Nàng còn cố ý kêu Dương Nguyệt và Tú Trí đến hỏi, nhưng họ đều nói không nhìn thấy.   Tiêu Đạc dùng xong điểm tâm, thấy mọi người còn đang tìm, đứng dậy nói: "Thôi, có lẽ là lúc ta cởi quần áo nên nó rơi ở cái góc nào rồi. Không cần tìm nữa. Yêu Yêu, nàng qua đây."   Vi Nhiễm ngoan ngoãn đi qua, Tiêu Đạc duỗi tay ôm nàng, cúi đầu cọ lên trán nàng, không kiêng kị hạ nhân, biểu hiện cực kỳ thân mật: "Ta phải đi đây. Chu ma ma là nhũ mẫu của ta, nếu như bà ấy có ý làm khó dễ nàng, nể mặt ta, khoan dung với bà ấy thêm một chút."   "Thiếp hiểu rồi." Vi Nhiễm nhón chân hôn lên môi hắn, lập tức lùi lại: "Trên đường đi phu quân nhớ cẩn thận, ta chờ chàng trở về."   Tiêu Đạc vui vẻ, sao chịu bỏ qua như thế? Lại ôm nàng hôn một trận, cho đến khi Cao Dung đến thúc giục, mới buông nàng ra đi ra cửa.   ***   Phủ đệ của Ngụy quốc công ở Kinh Thành, càng hùng vĩ và lộng lẫy hơn Thanh Châu. Chu gia là dòng dõi quý tộc, đến đời Chu Tông Ngạn, bởi vì có công lập quốc nên càng thêm lừng lẫy. Chu Gia Mẫn ăn mặc chỉnh tề, đang muốn đi ra ngoài dự tiệc, đi đến dưới hiên, ra lệnh Thanh Hòa đi gọi xe ngựa đến trước cửa chờ trước.   Nàng ta ngẩng đầu, trời xanh trong vắt, vạn dặm không mây, trong không khí thoang thoảng mùi cỏ cây.   Theo như người ngoài mà nói, cuối cùng Hán đế dưới áp lực của triều thần, hạ chỉ để Tiêu Đạc vào Kinh. Nhưng nếu không phải lúc nàng ta phụng chiếu tiến cung, một phen góp lời với Lý thái hậu, Lý thái hậu tiện thể đi khiển trách Hán đế thì chỉ sợ lúc này Tiêu Đạc vẫn không được vào Kinh Thành.   Chỉ có nàng ta mới có thể giúp hắn. Nàng ta thậm chí có thể giúp hắn đi đến vị trí cao hơn, chỉ là hắn muốn hay không mà thôi.   Chu Gia Mẫn đứng yên ở dưới hiên, nghe thấy cách đó không xa phía bên cửa lớn có người nói chuyện. Nàng ta nghiêng đầu nhìn lại, thấy quản gia đẩy một thanh niên cao to tráng kiệt ra ngoài. Thanh niên kia cao gần bảy thước, thể xác cường kiện. Vầng trán cao đầy đặn, gò má vuông vức, sống mũi cao, hai mắt có thần. Trên người mặc trường bào vải màu xám, tay áo xắn đến khuỷu tay, rất là lôi thôi lếch thếch.   Đợi sau khi quản gia đẩy người kia ra khỏi cửa, lắc đầu bước đến. Chu Gia Mẫn kêu lên: "Quản gia, người vừa rồi là ai vậy?"   Quản gia vội vàng đi tới trước mặt Chu Gia Mẫn, hành lễ xong sau đó mới nói: "Đến xin báo danh, nói không có cửa tòng quân, hy vọng được quốc công gia tiến cử. Tiểu nhân nói cho hắn biết quốc công gia không ở trong phủ, hắn lại cứ cố chấp đến mấy lần, nói nhìn thấy tiểu thư cũng được, có chút vô lại, tiểu nhân đuổi hắn đi."   "Nhìn hắn cũng rất có tinh thần. . . Ngươi đem danh tính của hắn tới cho ta xem một chút." Chu Gia Mẫn vươn tay, quản gia nhanh chóng móc ra một tờ giấy ghi danh từ trong tay áo ra đưa cho Chu Gia Mẫn, vết mực trên giấy hơi mờ, chỉ mơ hồ nhìn thấy một chữ Cửu. Chu Gia Mẫn nghĩ đến Vi Nhiễm đến từ Cửu Lê thì không khỏi sinh ra mấy phần chán ghét với cái chữ này, phất phất tay: "Thôi, người thôn quê nghèo kiết xác, thấy không vừa mắt rồi. Vứt danh thiếp này đi."   "Vâng." Quản gia đáp một tiếng. Vừa vặn Thanh Hòa đến báo xe ngựa đã chuẩn bị xong, Chu Gia Mẫn liền đi ra ngoài dự tiệc.   Triệu Cửu Trọng ngồi xổm một bên trước cửa phủ Quốc công, trong miệng ngậm cỏ, hai tay khoanh ở trước ngực. Y tràn ngập khát vọng, một thân võ nghệ, muốn tòng quân lập công. Đến Kinh Thành đã một tháng, mặc dù đối với nơi phồn hoa này có nhiều thứ quá xem không hết, nhưng bây giờ xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, không có cửa báo danh, sắp sống không nổi nữa. Y nghiêng đầu nhìn một chút, thấy có một nữ tử xinh đẹp từ trong cửa đi ra, tiền hô hậu ủng, đoán là thiên kim Ngụy quốc công, đang muốn tiến lên thì lại bị gia đinh ra tay ngăn cản, kéo sang một bên. Chỉ có thể nhìn theo bóng dáng xinh đẹp kia lên xe ngựa rời đi, trong miệng đầy bụi đất.   Triệu Cửu Trọng thở một hơi dài, ai cũng nói Nhị thiên kim nhà Ngụy quốc công du lịch khắp các nước, kiến thức bất phàm, y nghĩ đến cho dù Ngụy quốc công không ở đó, có thể được Nhị tiểu thư coi trọng, cũng sẽ có đường ra. Nào biết được người ta căn bản là chướng mắt chính mình.   Triệu Cửu Trọng nhìn qua cổng và sân Ngụy quốc công phủ, như bao lần trước, yên lặng quay người rời đi. Y đi trong phố xá náo nhiệt, lại nghe bách tính bên cạnh đang nghị luận trận chiến lần này giữa Đại Hán và quân Khiết Đan, thắng cực kỳ đẹp mắt. Nhất là Chỉ huy sứ Thiên Hùng Quân - Tiêu Đạc dụng binh như thần, anh dũng vô song, có thể nói là bức tường thành hộ quốc.   Mắt Triệu Cửu Trọng sáng lên, cảm thấy toàn thân trên dưới đầy sức lực. Phần lớn Kinh Thành là danh gia vọng tộc, tổ tiên đã cắm rễ ở đây, căn bản chướng mắt người xứ khác như y. Nhưng Tiêu Đạc vàY, xuất thân đều bình thường, tất sẽ không giống những người quan to chức lớn khinh khi, kỳ thịY. Trước mắt triều đình muốn điều binh đi phía Đông dẹp loạn, chính là lúc cần người, rất có thể lại phái Thiên Hùng Quân đi tiếp. Tại sao hắn không nghĩ ra sớm chứ? Y muốn đi Nghiệp Đô, tìm Tiêu Đạc làm nơi nương tựa.   Nghĩ như vậy, Y sửa sang lại áo choàng, tinh thần phấn chấn đi về phía cổng thành.   Ngoài cổng thành có mấy người cửa ngựa xông tới, người phía trước hô lớn: "Tránh ra! Tránh hết ra!" Bọn họ ở trên đường lớn chạy tốc độ rất nhanh, bách tính hai bên sợ bị đụng phải, nhanh chóng né tránh. Triệu Cửu Trọng đỡ một ông lão già yếu, chậm rãi đi đến bên đường, lúc nhìn lên, trên đường lớn chỉ còn lại mấy chấm đen.   Ông lão cảm ơn y, sau đó run run rẩy rẩy đi xa.   Đám người ngựa kia chạy đến trước cửa Tiêu phủ mới dừng lại.   Tiêu Nghị và Tiêu Đạc lần lượt xuống ngựa, chia nhau giao cương ngựa cho hạ nhân. Tiêu Phủ ở Kinh Thành bởi vì ngày thường chỉ hầu hạ một mình Tiêu Nghị nên cũng không bằng quy mô ở Nghiệp Đô. So sánh với những thế gia ở kinh thành thì kém xa. Từng có không dưới một người khuyên Tiêu Nghị, nói tòa phủ đệ này không xứng với thân phận của ông, khuyên ông nên xây dựng thêm hoặc là mua tòa mới.   Nhưng Tiêu Nghị vốn tiết kiệm, hơn nữa ngay dưới mắt Hán đế, cũng không dám quá kiêu ngạo, tòa phủ đệ này cũng rất thích hợp.   Tiêu Nghị chắp tay đi lên mười bậc, cũng không quay đầu lại nói với Tiêu Đạc: "Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe trước, ban đêm chúng ta đi Tống phủ dự tiệc."   Tiêu Đạc biết Tiêu Nghị còn đang tức giận, hai ngày này ngoảnh đầu nhìn đường, hai cha con không nói với nhau mấy câu. Mặc dù hắn thực sự không hứng thú với loại tiệc tùng này, nhưng đám thế gia nơi Kinh Thành này thích nhất là bồi dưỡng tình cảm thông qua yến tiệc rượu chè. Nơi này không giống Nghiệp Đô, bất kỳ người nào có quan hệ thân thích với hoàng thất đều không dễ trêu chọc.   Hắn cũng không muốn chống đối phụ thân nữa, nên đồng ý. Cho đến lúc thay quần áo mới nghe gã sai vặt nhắc đến Tống phủ, mới biết được đó là gia đình như thế nào