Ban đêm không còn ồn ào náo động như ban ngày nữa, ánh trăng ấm áp xuyên qua song cửa sổ trải vào phòng giống trên một tầng lưu ly trên mặt đất. Không khí khô nóng, bốn phía không có một chút gió. Thị nữ bưng tới một đĩa mận đang bốc từng luồng khói lạnh đặt lên bàn con ở trên giường.   Tiêu Đạc tắm rửa đi ra ngoài phòng thì binh sĩ đi tới thấp giọng bẩm báo: "Đã dựa theo lời Quân sử dặn, phái người đi theo Nhị tiểu thư, âm thầm bảo vệ rồi ạ. Đợi nàng ta an toàn vào Kinh Thành sẽ trở về."   Tiêu Đạc phất phất tay, binh sĩ kia lập tức lui xuống.   Tiêu Đạc trở lại trong phòng, Vi Nhiễm đã ngồi ở trên giường ăn mận ướp lạnh. Mái tóc ướt sũng rũ trên người, trên quần áo đều là vết nước. Tiêu Đạc cầm tấm vải đi qua, cúi người lau tóc cho nàng, dặn dò: "Đêm lạnh rồi, không được tham ăn."   Vi Nhiễm nói: "Đều do Trung Nguyên quá nóng. Ở Cửu Lê bọn ta, đêm hè đều có gió mát, chỉ cần mở cửa sổ ra, trải chiếu trúc, lúc ngủ sẽ rất mát mẻ."   Tiêu Đạc chú ý tới, mỗi lần nàng nói về Cửu Lê, đôi mắt sáng rực lạ kỳ, dáng vẻ mong ước. Hắn cúi đầu tới gần nàng, nhanh chóng chạm đến bờ môi, nhưng chưa đụng tới nàng lại nghiêng đầu né tránh, đưa tay ấn lên bờ vai của hắn: "Đừng."   Tiêu Đạc nhíu mày.   "Trước tiên, chàng hãy cạo sạch râu đi." Vi Nhiễm khẽ kéo cổ áo ra: "Chàng xem." Bên trên cần cổ trắng nõn mềm mại và xương quai xanh tinh xảo đã đỏ rực một mảnh, đều do râu mép của hắn tạo thành lúc tắm rửa ban nãy. Nàng đã nhịn một ngày, giờ phút này không thể không nói ra.   Tiêu Đạc ngồi thẳng người sờ cằm, không nhịn cười được. Khi hành quân đánh giặc không rảnh bận tâm đến diện mạo của mình, mấy ngày không tắm rửa không rửa mặt đều là chuyện thường. Trước đó, hắn đã nghĩ tới Nghiệp Đô phải cạo râu rồi đi gặp nàng, nhưng sau đó bị tập kích trúng độc nên cũng quên mất. Nam nhân ngoan ngoãn cầm gương đồng ngồi ở bên cạnh bàn, lấy loan đao nhỏ cạo sạch đám râu kia. Trong gương đồng, trên cằm của nam nhân đều là gốc râu như một lão già dãi dầu sương gió. Khó trách tiểu cô nương không thích.   Vi Nhiễm vừa lau tóc vừa nhìn Tiêu Đạc cạo râu, giơ tay chém xuống, vô cùng gọn gàng lại rất linh hoạt, rất có khí chất điên cuồng và hào sảng của nam tử phương Bắc. Râu ria được cạo sạch lộ ra làn da trơn bóng, phục hồi rõ ràng diện mạo góc cạnh, tuấn lãng vốn có của nam tử. Mắt thấy Tiêu Đạc sắp cạo xong, nàng vội vàng đi lấy một cái khăn ẩm ướt ấm áp chạy tới lau cằm cho hắn.   Tiêu Đạc đưa tay nắm cả eo nàng, ngẩng đầu nhắm mắt lại, cảm giác lớp vải mềm mại nóng ướt sát qua làn da hết sức dễ chịu. Mong muốn cả đời hắn cũng chỉ là có người biết ấm lạnh bồi ở bên cạnh. Trời nóng có người quạt gió, trời giá rét có người thêm áo. Những việc nhỏ bình thường như vậy đủ để hắn cảm thấy thỏa mãn.   "Được rồi." Vi Nhiễm lau xong, vừa muốn lui ra, lại bị Tiêu Đạc ngồi cuối bàn bế lên.   "Thương thế của chàng!" Vi Nhiễm mở miệng nhắc nhở, Tiêu Đạc lại hạ giọng: "Chỉ là vết thương nhỏ, mấy ngày nữa sẽ khỏi ngay. Chúng ta làm chuyện chính trước."   Tiêu Đạc để nàng nằm ở trên giường, quay người thả màn xuống, thân thể cao lớn dán chặt lấy đường cong mềm mại của nàng, nụ hôn như mưa phùn liên tiếp rơi xuống. Tinh thần và thể xác của nam nhân cường kiện giống như ẩn chứa vô tận tinh lực. Vi Nhiễm cảm giác mình tựa như con cừu non, bị mãnh thú này đưa về trong động, gần như là không kịp chờ đợi muốn nuốt sạch nàng vào bụng.   Nhưng hắn cọ cọ chỗ kia gần như muốn làm nàng sụp đổ, vậy mà lại không chịu đi vào.   Nước mắt của nàng bị ép tràn đầy khóe mắt, hai chân mất tự nhiên kẹp chặt eo của hắn, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào: "Đừng. . . Thế này. . . Thiếp thật là khó chịu. . ."   Tiêu Đạc kề sát tai nàng, cố đè nén dục vọng, giọng nói khàn khàn dụ dỗ nói: "Yêu Yêu, gọi phu quân."   "Đừng, phu quân. . ." Giọng nói ngọt ngào như mật đường đi vào tai Tiêu Đạc. Tiếng xưng hô mong nhớ này đã từng xông vào giấc mộng hằng đêm của hắn lúc hắn xuất chinh, không cho hắn yên giấc.   Tiêu Đạc cũng nhịn không được nữa, ngậm lấy môi của nàng, lập tức tiến vào, mặc sức rong đuổi.   Vi Nhiễm cho rằng trên vai hắn bị thương, cho dù "đói" mấy tháng thì mình cũng không đến nổi quá thảm. Nhưng nàng đánh giá thấp lang tính trên người hắn, hoàn toàn không nhớ rõ mình đã bị làm bao nhiêu lần, thân thể bị hắn bày thành nhiều tư thế xấu hổ. Lúc hắn tiến vào từ phía sau, thật sự là quá sâu, nàng giãy dụa muốn chạy trốn nhưng lại bị hắn nắm lấy eo, vững vàng tóm lại.   Nàng bị đâm đến chảy nước mắt, mệt bỏ hơi tai. Cho đến khi không chịu được nữa, trong lòng còn đang cảm khái: Ba ngày trước khi xuất chinh, xem ra đúng là hắn đã hạ thủ lưu tình rồi.   Nửa đêm có lẽ là tận cùng bóng tối trước ánh bình minh. Tiêu Đạc xuống giường gảy ngọn nến yếu ớt, đầu tiên đi tịnh thất tắm nước lạnh, sau đó vắt khăn lau người cho Vi Nhiễm. Trên thân thể mỹ lệ chi chít dấu tích, vết cào, dấu hôn, ngoại trừ cánh tay bị thương kia, những nơi khác đều hiện đầy chiến công của hắn, đặc biệt trước ngực là thảm thiết nhất.   Tay của hắn khẽ vén những sợi tóc ẩm ướt dính trên mặt nàng, một giọt nước mắt còn đọng ở khóe mắt, hắn cúi đầu mút đi. Vật nhỏ hãm rơi vào giấc mộng ‘ưm’ một tiếng, thân thể co lại thành một đoàn. Tiêu Đạc lau sạch sau đó bò lên giường, ôm cả người nàng vào trong ngực, vật nhỏ dường như sợ nóng, bản năng muốn né tránh hắn. Hắn cầm lấy cây quạt bên gối, nhẹ nhàng quạt cho nàng, lúc này nàng mới chịu nằm yên.   Vi Nhiễm chỉ cảm thấy gió mát hiu hiu, hết sức thoải mái, không tự giác đưa tay ôm lấy cổ Tiêu Đạc. Tiêu Đạc cười một tiếng, tựa cằm lên trán nàng, lúc này mới cảm thấy trên lưng lâm râm đau nhức, xem ra ngày mai lại phải gọi y sĩ tới xem thử.   ***   Hậu Thục Thành Đô, cảnh đêm cũng như thế.   Mạnh Linh Quân đi ra khỏi Thủy Tinh Cung xa hoa, cung nữ quỳ trên mặt đất hành lễ. Y tùy ý nằm trên ghế tử đàn ở trước điện đối diện ao Ma Kha, ngửa đầu nhìn lên bầu trời đầy sao. Nơi này ở sau lưng Thủy Tinh Cung là Thục đế đặc biệt xây cho y để tránh nóng, gỗ Trinh Nam làm trụ, trầm hương làm nóc nhà, cửa sổ khảm san hô, cửa bằng Ngọc Bích, vách tường bốn phía dùng mấy trượng lớn lưu ly khảm nạm, trong ngoài sáng trưng.   Chỉ là cái cung điện trống rỗng này, đêm này tĩnh mịch tốt đẹp như thế này, luôn cảm thấy một mình hết sức cô đơn.   Một vị cung nữ cả gan tiến lên, dịu dàng khuyên nhủ: "Điện hạ, trong đêm gió lạnh, ngài nên đi nghỉ ngơi thôi."   Nam tử trẻ tuổi nằm ở trên ghế tử đàn, tay đặt lên bụng, tà áo dài được thêu bằng tơ vàng rủ xuống trên mặt đất. Ánh trăng dịu dàng rơi trên người y, gò má tuấn mỹ như tranh vẽ.   "Ta muốn yên tĩnh một mình, các ngươi đều lui ra đi." Mạnh Linh Quân ôn tồn nói.   Cung nữ đỏ mặt đáp một tiếng, chỉ cảm thấy hai gò má nóng lên, tim đập nhanh hơn, vội vàng dẫn đám cung nhân lui xuống.   Một lát sau, Cao Sĩ Do cầm chăn mỏng đi tới, đắp lên trên bụng Mạnh Linh Quân, trong tay cầm quạt lông, nhẹ nhàng quạt cho y, nói: "Điện hạ, đã trễ như vậy sao còn chưa ngủ? Ngày mai là đại điển sắc phong Hoàng thái tử, ngài phải giữ tinh thần mới phải. Hoàng hậu lại phái người đưa mấy bức tranh mỹ nhân tới, mỗi người một vẻ, ngài. . . Có muốn nhìn thử hay không?"   "Không nhìn." Mạnh Linh Quân từ chối thẳng thừng.   "Sớm lập Thái Tử Phi, sớm sinh hạ con trai nối dõi thì sẽ không có ai có thể rung chuyển được địa vị của ngài. Hoàng hậu nương nương cũng là muốn tốt cho ngài." Cao Sĩ Do tận tình khuyên nhủ.   Mạnh Linh Quân quay đầu nhìn ông ta: "Cao Sĩ Do, thê tử của ta chỉ có thể là Nhiễm Nhiễm, ta đã hứa với nàng ấy rồi. Cho nên ngoại trừ nàng ấy thì ai cũng không có tư cách. Cũng sẽ không có Thái Tử Phi nào cả!"   Cao Sĩ Do gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Tiểu nhân không nói là được. Điện hạ, Đại quân Liêu quốc đại bại dưới tay Tiêu Đạc của Đông Hán, Tiêu Đạc đã khải hoàn hồi triều rồi. Bây giờ trong Liêu quốc đã loạn thành một đoàn, tạm thời chưa có sức xuôi nam."   Không hổ là Tiêu Đạc, có thể dùng thời gian ngắn như thế, lấy binh lực ít hơn Liêu quốc đánh bại Gia Luật Đô Mạc. May mà trước đó Đô Mạc còn thề son sắt nói lần này Nam chinh nhất định có thể cạy ra cửa lớn của Đông Hán, cùng Thục quốc hợp lực vây khốn Đông Hán. Xem ra cửa Đông Hán còn chưa cạy ra thì hậu viện Liêu quốc lại cháy mất.   Mạnh Linh Quân thở dài. Nhiễm Nhiễm nói, xem Tiêu Đạc là vi phu. Có lẽ ngay từ đầu là vì Cửu Lê, nhưng dần dà nam nhân này nhất định sẽ đoạt lấy hoàn toàn trái tim của nàng.   Nữ nhân vốn ngưỡng mộ người mạnh mẽ, huống chi là loại người như Tiêu Đạc, tượng trưng cho cường giả có sức mạnh tuyệt đối. Chinh phục một nữ nhân yếu đuối đơn thuần so với các trận đánh hắn đã đánh qua mà nói, hiển nhiên dễ dàng hơn nhiều.   Mạnh Linh Quân ngồi xuống, vuốt đầu: "Ba đường Tiết Độ Sứ phản loạn ở Đông Hán thế nào rồi?"   "Hán đế sợ Tiêu Nghị lập nhiều công lao lấn át vị trí của hắn ta, quả nhiên không có phái ông ấy ra tay mà là lần lượt phái mấy đại thần lãnh binh đi dẹp loạn, chẳng qua từ mùa xuân đánh tới bây giờ, thực chất cũng không có tiến triển gì, Dương Thủ Trinh chiếm giữ Truy Châu, hai Tiết Độ Sứ còn lại cũng ở thế phòng thủ, hai bên đang ở thế giằng co." Cao Sĩ Do kể lại tình huống mình biết cho Mạnh Linh Quân nghe. Tốt xấu gì những chuyện đại sự quốc gia này có thể một phần khiến điện hạ phân tâm, như vậy điện hạ sẽ không vì chuyện của vu nữ thương tâm quá độ.   Mạnh Linh Quân nói: "Vậy Bình Lư Tiết Độ Sứ - Dương Thủ Trinh là nhân vật có thể bất phân thắng bại với Tiêu Nghị, ngoại trừ phụ tử Tiêu gia thì không ai có thể đánh bại ông ta. Mắt Hán đế bị mù, không biết nhìn người. Cao Tổ giao giang sơn vào tay người này thì làm sao có thể giữ vững?"   Cao Sĩ Do vội vàng phụ họa: "Đúng vậy đó ạ. Cao Tổ bởi vì bệnh mà băng hà, tuổi của Thiếu đế quá nhỏ, mặc cho Lý Tịch xúi giục, đương nhiên làm cho nội bộ quân thần lục đục, nếu không những Tiết Độ Sứ lúc trước đi theo Cao Tổ thì làm sao lại ào ào làm phản? Theo tiểu nhân, Tiêu Nghị muốn giúp Hán đế giữ vững giang sơn Đại Hán rất khó."   "Báo!" Một tên thái giám vội vàng chạy tới, quỳ gối trước mặt Mạnh Linh Quân nói: "Điện hạ, ba đường Tiết Độ Sứ ở Đông Hán đã dâng tấu chương nói muốn cùng Thục quốc chúng ta làm huynh đệ kết nghĩa, sau khi lật đổ Hán đế, nguyện đưa hai châu Diêm Linh bị Tiêu Đạc đoạt đi cho chúng ta, thỉnh cầu Hoàng Thượng xuất binh tương trợ. Hoàng Thượng triệu Trung Thư Lệnh, Đại Tư Không chờ thương nghị mấy đêm liền, có vẻ muốn hưởng ứng."   "Không được!" Mạnh Linh Quân lập tức đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài: "Chuẩn bị một chút, ta muốn vào cung gặp phụ hoàng."   Xe ngựa từ Thủy Tinh Cung chạy thẳng vào thành, Cao Sĩ Do tay nâng lệnh bài của Mạnh Linh Quân, không gặp trở ngại. Bên trong Thục cung, đèn đuốc chưa tắt, Thục đế triệu kiến quần thần tại thư phòng, bàn bạc chuyện xuất binh. Từ lần trước, sau khi Thục đế thoát khỏi cơn nguy kịch, tháng này mới miễn cưỡng có thể đứng dậy xử lý quốc sự. Ông cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, ghi hận chuyện bị Đông Hán đoạt đi hai châu Diêm Linh ở  trong lòng, thế nên thừa dịp cơ hội này chiếm lại đất Quang Trung[1]. Quần thần cũng vừa sợ vừa hận Đông Hán như ông vậy, lập tức đề cử ba vị Tiết Độ Sứ, muốn phát binh tiến về phía Tây Đông Hán.   [1] Quan Trung: lưu vực Sông Vị, ở tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.   Mạnh Linh Quân vội vàng đi vào, quần thần nhanh chóng hành lễ với y. Mặc dù còn chưa được đại điển sắc phong nhưng trên dưới Thục quốc đã sớm coi y là Thái Tử.   "Phụ hoàng, việc xuất binh nhất định từ từ nghĩ kỹ rồi hẵng làm!" Mạnh Linh Quân hành lễ nói.   Thục đế luôn yêu thương con út, nhưng ở việc này thái độ của ông đã kiên quyết, vung tay áo nói: "Ý Trẫm đã quyết, con không cần nhiều lời!"   Mạnh Linh Quân quỳ trên mặt đất: "Phụ hoàng! Sở dĩ việc ba đường Tiết Độ Sứ phản loạn kia đến nay chưa thể bị trấn áp là bởi vì Hán đế không phái Tiêu Nghị ra tay. Một khi nước ta xuất binh, tất nhiên khiến cho Hán đế thay đổi chủ ý, phái Tiêu Nghị tiến đến phía Đông đối phó Dương Thủ Trinh. Đến lúc đó đám người Dương Thủ Trinh bại trận, mũi nhọn của Đông Hán chắc chắn sẽ chỉa sang nước ta, chúng ta được một mất mười! Chẳng bằng mắt thấy trong nước Đông Hán rối loạn, hao tổn quốc lực, chúng ta cứ sống chết mặc bây. Các nước Giang Nam không phải cũng như thế sao?"   Thừa tướng tiến lên phía trước nói: "Thần cho rằng điện hạ nói có lý! Hoàng Thượng, mặc dù Hán đế mê mụi nhưng có phụ tử Tiêu gia quên mình phục vụ. Tiêu Đạc vừa mới làm cho Khiết Đan đại bại, danh tiếng đang nổi như cồn. Nếu chúng ta chọc giận Hán đế, hắn ta lại phái Tiêu Đạc tới đánh chúng ta, đến lúc đó Thục quốc sẽ gặp nguy mất!"   Thục đế bác bỏ nói: "Thừa tướng không phải lên tiếng đe dọa! Chỉ là Tiêu Đạc thì làm được cái gì? Năm đó, sở dĩ Tiêu Đạc có thể dễ dàng đánh hạ hai châu Diêm Linh của ta chính là vì Thục binh chưa đề phòng bố trí thêm, làm sao đến mức các ngươi nhắc đến Tiêu Đạc liền biến sắc như vậy chứ! Hãy theo lời trẫm mới vừa nói mà đi làm đi! Các khanh không cần nhiều lời, đều lui ra hết đi!"   Chúng thần đành phải hành lễ lui ra ngoài.   "Phụ hoàng!" Mạnh Linh Quân quỳ trên mặt đất còn muốn khuyên nữa, Thục đế cắt ngang lời y: "Ngày mai con còn phải tham gia đại điển, đi về nghỉ trước đi!"   Mạnh Linh Quân biết Thục đế không thể nào thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, đành phải bất đắc dĩ đứng dậy, vừa muốn lui ra ngoài, Thục đế bỗng nhiên dựa vào bàn ho lớn.   Mạnh Linh Quân giật mình, vội vàng tiến lên đỡ Thục đế, vỗ nhẹ lưng của ông, chỉ thấy bên trong cái khăn ông lấy ra che miệng có một vết máu, nhìn thấy mà giật mình. Thục đế cầm tay của y, hơi thở mong manh nói: "Con à, trẫm biết con nói không sai. Nhưng trẫm đã không còn nhiều thời gian, lúc trước Tiêu Đạc công thành đoạt đất, giết Thục binh ta, hận này khó quên được. Con coi như đây là tâm nguyện cuối cùng của vi phụ đi."   Mạnh Linh Quân nhìn bàn tay già nua của phụ thân, một câu cũng nói không nên lời, chỉ nặng nề gật nhẹ đầu.