Vi Nhiễm nhẹ nhàng hất tay của hắn ra, bình tĩnh ôn hòa nói: "Quân sử, lúc trước chàng cưới ta là phụng mệnh Sử tướng, chàng cũng không tình nguyện. Mà lúc ta gả tới đã biết một ngày nào đó Nhị tỷ sẽ trở về, ta phải nhường lại vị trí cho nàng ta. Sở dĩ Nhị tỷ trở về ta còn chưa đi là muốn chàng viết một phong thư hưu thê cho ta, chúng ta đường đường chính chính chấm dứt." Ánh mắt Tiêu Đạc trầm xuống, từ đáy lòng sinh ra một cỗ ý lạnh, chỉ cảm thấy sâu trong tim còn đau hơn vết thương sau lưng: "Từ đầu tới cuối, nàng chính là nghĩ như vậy sao? Nàng vẫn luôn muốn rời khỏi ta?" "Trong lòng của chàng, nàng ta còn quan trọng hơn tính mệnh của chàng, không phải sao? Người quan trọng như vậy, chàng nên ở bên cạnh nàng ta, đừng nên bỏ lỡ." Vi Nhiễm nói một cách nhẹ nhàng lưu loát, giống như đang nói tới chuyện không liên quan đến nàng. Trong nội tâm nàng thì thưởng thức nam nhân này, trong quan hệ phu thê cũng cố gắng xem hắn như trượng phu. Nhưng nàng không muốn mình sống ở dưới bóng của Chu Gia Mẫn, không bằng tác thành cho bọn họ. Tiêu Đạc nắm lấy bả vai Vi Nhiễm, dưới cơn thịnh nộ cố gắng hết sức khắc chế lực đạo của mình, nhưng vẫn trông thấy đôi mi thanh tú của nữ nhân này khẽ chau lại, nhưng vẫn rũ mắt không rên một tiếng. Bộ dáng lạnh lùng không sợ chết! Cố Thận Chi nói nàng đâm mình bị thương, uống Đoạn Trường thảo chính là vì thử thuốc giải cho hắn. Mặc dù, hắn vô cùng đau lòng nhưng trong lòng vui vẻ đủ kiểu, nàng thật sự quan tâm đến hắn! Không ngờ, kích động chạy đến lại nghe được nàng nói mấy lời như vậy. "Ở trong lòng nàng rốt cuộc ta tính là gì hả?" Mặc dù hắn đã áp chế nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được lửa giận mảnh liệt: "Ta bỏ nàng, để cho nàng ở cùng với Mạnh Linh Quân phải không? Nàng đừng có mơ!" Tiêu Đạc buông tay ra đứng lên. Nàng không chút do dự giao hắn cho người khác như vậy mà không thèm hỏi hắn một câu xem trong lòng hắn nghĩ như thế nào. Cũng bởi vì những người kia nói hươu nói vượn sao? Hay bởi vì tất cả mọi người nói cho nàng, người hắn thích chính là Chu Gia Mẫn? Vì sao nàng không hỏi mình thử? Hoặc là vốn không muốn biết! "Vì sao mỗi lần chàng nói đến chuyện giữa chúng thì phải liên lụy người vô tội vào?" Vi Nhiễm nhíu mày nhìn Tiêu Đạc: "Lại mắc mớ gì đến Mạnh Linh Quân? Giữa ta và y không có chuyện gì cả." Tay Tiêu Đạc nắm chặt thành quả đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không có cái gì? Y đường đường một Thiếu chủ của Thục quốc, vậy mà bất chấp mọi nguy hiểm, lẻn vào Nghiệp Đô chỉ vì tận mắt nhìn thấy nàng! Nàng rộng lượng muốn nhường vị trí chính thê như vậy, chẳng qua là bởi vì nàng vốn cảm thấy chướng mắt cái vị trí này! Gả cho Mạnh Linh Quân thì nàng chính là Vương phi của Thục quốc, Hoàng hậu tương lai. Tiêu Đạc ta đây tính là cái gì. . ." Nói đến đó, hắn từ thịnh nộ chuyển thành bi thương, phất tay áo rời đi. Tự ti của tiểu nam hài bị hắn giấu ở một góc nhỏ trong đáy lòng. Lúc còn nhỏ, hắn bị người chế giễu, bị người bắt nạt, bị người chỉ chỉ chỏ chỏ đã thành vết thương kết vảy bám sâu vào trong lòng hắn. Hắn không có xuất thân tôn quý, phụ mẫu chết sớm, ăn nhờ ở đậu. Thậm chí ngay cả người hắn thích cũng sẽ lộ ra ánh mắt chế giễu, khinh bỉ giống như bằng hữu. Vì có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh nàng, hắn mới trở thành một binh sĩ đầu đao liếm máu. Cho đến bây giờ, đều là hắn dựa vào đôi bàn tay chính mình, đổ máu chảy mồ hôi dốc sức làm ra. Vốn tưởng rằng cuối cùng cũng có tư cách dũng cảm theo đuổi người mình thích, nhưng không ngờ đối thủ hóa ra là Thiếu Chủ Thục quốc - Mạnh Linh Quân. So với Quân công tử xuất thân cao quý, hắn hoàn toàn không có gì để nhắc tới. Vi Nhiễm chạy tới trước mặt hắn, giang hai tay ngăn cản: " Chàng hãy để ta nói rõ ràng! Mạnh Linh Quân đến Nghiệp Đô, trước đó ta cũng không hề biết, cũng không đi gặp y. Ta cũng không ghét làm thê tử của chàng. Nhưng rốt cuộc là chàng đang tức giận cái gì vậy? Ở chung với Nhị tỷ không phải điều chàng vẫn hằng mong muốn sao?" Tiêu Đạc lạnh lùng nhìn nàng một cái, đưa khẽ đẩy nàng sang một bên, cũng không quay đầu lại đi khỏi. Tên nam nhân vừa kiêu ngạo vừa khó chịu này! Cho dù tính tình Vi Nhiễm có tốt đến mấy cũng muốn phản công. Từ đầu tới cuối, hắn vẫn luôn tức giận, nào để cho người ta nói chuyện rõ ràng chứ? Nàng giơ tay vuốt vuốt huyệt Thái Dương, rót cho mình một ly nước. Được rồi, ai muốn quản hắn rốt cuộc đang tức giận cái gì, nhất định là cố tình gây sự. Một lát sau, Cố Thận Chi gõ cửa tiến đến, Vi Nhiễm đã ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ chuẩn bị rời đi. "Tiểu Nhiễm, ngươi muốn đi đâu vậy?" "Về Nghiệp Đô. Có lẽ nơi này không cần ta nữa." Vi Nhiễm vỗ vỗ vài cái lên váy, không cẩn thận đụng trúng miệng vết thương trên cánh tay, "Tê" một tiếng. Cố Thận Chi kéo nàng ngồi xuống, kéo tay áo nàng ra nhìn băng gạc trên đó một cái, sau đó lấy dụng cụ trong hòm thuốc ra, giúp nàng chỉnh lại vết thương một lần nữa rồi nói: "Sau khi Quân sử trở về phòng đã đuổi tất cả thị nữ và y sĩ ra khỏi phòng. Ta nhìn thấy trên lưng hắn đã chảy máu, có lẽ vết thương đã nứt ra rồi. Cho dù nội tình thân thể có tốt cũng không thể chịu nổi giày vò như thế." "Chu Gia Mẫn đâu rồi?" Vi Nhiễm hững hờ hỏi. Cố Thận Chi nhìn nàng: "Ngay cả Chu Gia Mẫn cũng bị đuổi ra ngoài." "Làm sao có thể? Rõ ràng hắn thích như thế. . ." Vi Nhiễm dừng lại, chẳng lẽ hắn không thích Chu Gia Mẫn nữa? Nếu thật sự muốn ở cùng với Chu Gia Mẫn, khi nàng đề nghị rời đi thì phải nên vui vẻ tiếp nhận mới đúng. Làm sao lại nổi giận giống như vừa rồi, y như đang giận nàng vậy. Cố Thận Chi lắc đầu, thở dài: "Đến bây giờ ngươi còn chưa nhận ra sao? Người hắn thích rõ ràng chính là ngươi. Ngươi biết vì sao hắn rời khỏi đại quân đi trước, còn đi đường tắt, cho những người kia thừa dịp cơ hội không? Ngụy đô đầu nói, cũng bởi vì khi xuất phát ở Đại Châu, hắn nhận được một hạt đậu đỏ được gửi từ Nghiệp Đô đến." *** Lý Diên Tư gõ cửa phòng Tiêu Đạc, thành khẩn khuyên nhủ: "Quân sử, vết thương trên lưng ngài nên được thay thuốc, để y sĩ đi vào nhé?" "Không muốn chết thì đừng bước vào." Tiêu Đạc lạnh lùng đáp một câu. Bên cạnh Lý Diên Tư vốn có một tên y sĩ đang đứng, y sĩ nghe vậy nhát gan lui về sau một bước, dùng ánh mắt kiên định nói cho Lý Diên Tư, hắn ta còn chưa muốn chết. Lý Diên Tư cảm thấy mình giống như bà già lo việc đến nát lòng, nhưng người kia không hề cảm kích. Bây giờ lại giở tính trẻ con, đâu còn một chút dáng vẻ của Tiêu Đạc? Vậy mà chính mình lại bị nam nhân này dùng một câu lừa gạt tới đây. Hơn mười năm trước, Lý Diên Tư đỗ Tiến Sĩ, nhận chức Bí Thư Lang, vang danh khắp thiên hạ. Bởi vì ngay lúc đó không hợp với quan điểm chính trị đứng đầu Trung Nguyên, bèn từ quan về nhà, một lòng đọc sách, từ đó không quan tâm tới thế sự. Hắn còn nhớ rõ đêm gió tuyết năm ấy, lần đầu tiên Tiêu Đạc tới cửa bái phỏng, mời hắn xuống núi giúp đỡ. Trước đó cũng từng có rất nhiều người đến mời hắn, dùng vàng bạc tiền tài, hứa quan to lộc hậu. Tiêu Đạc lại nói thẳng, bây giờ hắn không có cái gì. Nhưng hắn sẵn sàng cả đời lấy lễ nghi Quốc Sĩ đối đãi. Lý Diên Tư cảm thấy hắn tự tin như vậy quả thật khó mà tin nổi. Lễ nghi Quốc sĩ, chỉ có quân vương mới dám hứa như thế. Hắn nhìn người thiếu niên mặc khôi giáp, tuyết rơi đầy người kia, có loại can đảm thẳng thắn, ma xui quỷ khiến thế nào mời Tiêu Đạc bước vào nhà tranh. Sau đó làm mưu sĩ, Tiết Độ kiêm Bí Thư, phó Lưu thủ Nghiệp Đô của hắn. Lý Diên Tư không biết cực điểm Tiêu Đạc là ở đâu, nhưng Tiêu Đạc đúng là hết lòng tuân thủ hứa hẹn, luôn ủy thác trách nhiệm quan trọng cho hắn, mỗi lần xuất chinh đều yên tâm giao mọi chuyện phía sau cho hắn. Loại tín nhiệm này có thể gọi là kẻ sĩ chết vì tri kỷ chăng? "Mậu Tiên, chàng để cho ta đi vào có được không?" Chu Gia Mẫn cũng tới trước cửa gõ gõ. Trong phòng yên tĩnh một lát, Chu Gia Mẫn gần như hết hy vọng thì lại nghe được Tiêu Đạc bỗng nhiên mở miệng: "Muội vào đi, ta có lời muốn nói với muội." Chu Gia Mẫn nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lý Diên Tư bên cạnh một cái, có vài phần đắc ý đẩy cửa đi vào. Tiêu Đạc ngồi ở bên cạnh bàn, cánh tay gác lên mép bàn. Trong phòng cũng không quá sáng, cửa sổ đóng chặt, nửa bên mặt của hắn khuất trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc. Bầu không khí cũng không lưu luyến bịn rịn như Chu Gia Mẫn nghĩ, ngược lại có mấy phần trang nghiêm giống như thẩm tra. Giờ phút này, nàng ta nhận ra, nam nhân này đã không còn là Tiêu Đạc mà nàng ta biết. Nàng ta cũng không còn có thể ở trên cao nhìn xuống, xem thường nam nhân này nữa, mà nhất định phải ngưỡng mộ hắn. Loại thay đổi này khiến nàng ta có chút trở tay không kịp nhưng lại thầm vui vẻ. Từ nhỏ, nàng ta vừa sinh ra đã được ưu ái, tự cao tự đại. Tài hoa, dung mạo, mọi thứ đều hơn tỷ tỷ, vương công quý tộc yêu thích nàng ta vô số kể. Nàng ta vẫn luôn chờ đợi, chẳng qua chỉ là một nam nhân có thể làm cho nàng ta hoàn toàn ngước mắt nhìn. "Mậu Tiên, sao chàng không nằm trên giường?" Chu Gia Mẫn cố gắng nở nụ cười. Bất kể như thế nào, hắn chịu để mình bước vào chính là nói rõ mình đặc biệt. Dù sao ngay cả Lý Diên Tư cũng bị ngăn cản ở bên ngoài. "Mẫn Mẫn." Tiêu Đạc nhìn thẳng vào mắt nàng ta: "Ta đã không còn chờ muội nữa." Nụ cười của Chu Gia Mẫn cứng đờ: "Chàng nói cái gì?" Tiêu Đạc đứng lên, Chu Gia Mẫn chỉ tới vai của hắn. Lúc bọn họ quen biết nhau, chiều cao không chênh lệch nhiều như vậy, vẫn là độ tuổi mới biết yêu. Trong trí nhớ, hắn luôn luôn cẩn thận dè dặt nhìn lén nữ hài này. Thời gian dần trôi qua trở thành muốn nhìn nàng ta vài lần, muốn cùng nàng sống chung một chỗ, muốn đem những nguyện vọng bình thường nhỏ bé kia của mình kể cho nàng ta nghe. Hắn cảm kích ơn cứu mạng của nàng ta. Nàng ta là tia sáng trong bóng đêm mà hắn khát vọng bắt lấy, nhưng cũng chỉ là một giấc mộng đẹp hắn từng mơ mà thôi. Hắn không phủ nhậ, tình cảm thuần túy thuở ban sơ đối với nàng ta, nhưng vật đổi sao dời, bản thân mình chưa đủ tốt, bởi vì không được nàng ta đáp lại mà lúng túng lo sợ trước kia rốt cuộc đã không tồn tại nữa. Chu Gia Mẫn hít một hơi, lại cười: "Mậu Tiên, có phải chàng hiểu lầm cái gì rồi không? Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, ít gì cũng xem như bằng hữu chứ? Ta đối với huynh hoàn toàn xuất phát từ một người bằng hữu tốt quan tâm nhau mà thôi." Tiêu Đạc xoay người nói: "Nếu như chỉ là làm bằng hữu, vậy thì hà tất gì muội phải làm những chuyện này? Muội biết rằng, bởi vì lấy tình cảm trước kia, ta sẽ không tính toán với muội, cũng không có cách nào phớt lờ muội. Nhưng không nên đi trêu chọc Vi Nhiễm." Hắn giơ tay đẩy cửa sổ ra, gió ở bên ngoài lập tức thổi vào, cảm giác uể oải, đau nhức trên thân bỗng chốc được xua tan đi rất nhiều. Từ trước đến nay, hắn nghĩ tới ngày tương phùng, nhưng lại không nghĩ rằng có một ngày phải nói với nàng ta những lời này. Hắn đưa lưng về phía nàng ta, dáng người thẳng tắp như tùng: "Nàng ấy là thê tử của ta. Ta không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương nàng ấy." Chu Gia Mẫn vốn đã chuẩn bị tốt lí do thoái thác, nhưng trước lời nói này thì nó tan biến thành những mảnh vụn. Hắn yêu nữ nhân kia, hắn cảnh cáo mình không được dẫm lên ranh giới cuối cùng của hắn. Như vậy tất cả giải thích, che giấu đều trở nên buồn cười. Thì ra người luôn bên nàng ta, nói muốn chờ nàng ta, đợi khi nàng ta quay đầu lại thì hắn đã không ở nơi đó nữa. Người làm thê tử của hắn, được hắn bảo vệ cẩn thận phải là mình chứ! Nàng ta ngẩng đầu, nở nụ cười như cũ: "Ta đã hiểu. Huynh cố gắng bảo trọng thân thể, ta cùng bọn Hoắc Nguyên Hoắc Giáp đi Kinh Thành trước. Thay ta gửi lời thăm lão phu nhân và Thành Chương." Nói xong, liền nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra. Cho đến nơi không người, nàng ta mới ghé vào trên tường khóc ròng. Trước mặt người khác, nàng ta không thể cúi đầu xuống, bởi vì nàng ta là con cưng của trời, cuộc đời của nàng ta chưa bao giờ có chữ "thua".