Nửa tháng sau, thời điểm cỏ mọc én bay, Tiêu Thành Chương chính thức cưới Vương Tuyết Chi. Hôn lễ này phô trương lớn hơn lúc Tiêu Đạc rất nhiều, mời quan to hiển quý khắp kinh thành. Tiêu phủ mở năm mươi bàn tiệc, bởi vì trong phủ chen chúc nên phải dựng lều tạm bên đường phát bánh hỉ, bách tính vì muốn hưởng không khí vui mừng, xếp thành hàng dài như rồng. Tiêu Đạc không ở trong nhà, Vi Nhiễm làm chính thê của Tiêu Đạc cũng phải ngồi trên hỉ đường dự lễ. Từ khi nàng bắt đầu xuất hiện, tiếng nghị luận xung quânh liền chưa từng ngừng lại. Nàng lẳng lặng ngồi đó, đầu cài trâm vàng khảm ngọc bích, trên người mặc y phục màu đỏ thắm, tay áo và váy thêu hoa điểu, khoác bên ngoài lớp lụa mỏng màu trắng, bất động như tranh vẽ. Bởi vì nàng và Sài thị đều giao du với bên ngoài, hiếm khi tham dự tụ tập nhã nhạc yến hội, bởi vậy phần lớn mọi người chỉ biết tên của nàng cùng với chuyện Tiêu Đạc yêu thích nàng, lại chưa từng gặp người thật. Ít nhiều sẽ có người chất vấn, nói Tiêu Đạc sủng ái Vi Nhiễm, chẳng qua là dùng để chọc tức Chu Gia Mẫn, thật ra Vi Nhiễm cũng không chỗ nào hơn người. Nhưng giờ phút này nhìn thấy chính người đó, tất cả những lời chất vấn và ý nghĩ kia đều thu lại. Có phu nhân xinh đẹp như vậy, sao nam nhân có thể không quỳ gối dưới váy nàng chứ? Hai tay Tiêu Thành Chương giấu ở trong tay áo, cúi đầu đứng đấy, trên mặt không có biểu cảm gì. Vóc dáng hắn không cao lớn và cường tráng bằng Tiêu Đạc, da dẻ trắng nõn nhưng lại hơi gầy, thoạt đầu nhìn trông giống như một đứa bé. Tiêu Nghị nhíu mày nhìn tư thế đứng của hắn, giơ tay ho khan một tiếng, Tiết di nương đứng ở bên cạnh liền vội vàng tiến lên, mượn cơ hộ chỉnh trang quần áo cho Tiêu Thành Chương, nhẹ giọng nói: "Con của ta, hôm nay là đại hỉ, nhiều người nhìn như vậy, con cười cái đi xem nào!" Tiêu Thành Chương nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, Vi Nhiễm ngồi ở bên cạnh Vi Nhiễm thấy vậy, nhịn không được che miệng cười một tiếng. Nụ cười này giống như gió xuân mười dặm, trong lúc lơ đãng liền trêu chọc tiếng lòng mấy người. Không ngờ rằng, ở trong số người này có một vị thân phận cực kỳ đặc thù. Ông ta là Hà Đông Tiết Độ Sứ, Thái Nguyên doãn (chức quan) Lưu Mân. Lưu Mân chính là đệ đệ của Tiên đế, thúc thúc ruột của đương kim Hán đế. Sau khi Thiếu đế kế vị, ông ta lại làm thêm chức Thái sư thẩm tra đối chiếu sự thật cũng kiêm luôn Trung Thư Lệnh. Nhưng Thiếu đế hiển nhiên thân thiết với hàng ngũ của Lý Tịch hơn, cầm giữ triều chính thực tế ở trong tay đám người Tuyên Huy sử Lưu Dần, Xu Mật phó sứ Tiêu Nghị. Bởi vì Lưu Mân và Tiêu Nghị có chút thù cũ nên ông ta vô cùng kiêng kỵ ông, một mặt lấy danh nghĩa phòng ngự Khiết Đan, tuyển mộ binh sĩ về dưới trướng của mình, tu sửa vũ khí, bổ sung cho đủ kho phủ, tăng cường thực lực; một mặt khác ngừng nạp thuế cho triều đình, đối với chiếu lệnh cũng đa phần chống đối không thi hành. Trong loạn thế, tình thân rõ ràng hết sức bạc bẽo. Trong mắt Lưu Mân, đứa cháu ruột Thiếu đế này không bằng chuyện thật sự nắm giữ quyền lực và tài phú. Dù sao nếu thay đổi thiên tử một triều, ông ta tự nhận không có năng lực xoay chuyển tình thế, cũng chỉ có thể cố gắng hết sức bảo vệ bản thân. Lần này thừa dịp đại hôn của Tiêu Thành Chương, ông ta mặc thường phục đi theo bằng hữu đến Tiêu Phủ uống rượu mừng, tiện thể tìm hiểu thực hư của Tiêu Nghị, không nghĩ rằng lại thấy được Vi Nhiễm. Mỹ nhân như hoa ngăn cách bởi những đám mây. Bản thân Lưu Mân tuổi đã gần bốn mươi, trưởng tử của ông ta thậm chí còn lớn hơn Vi Nhiễm. Nhưng lúc trẻ Lưu Mân cờ bạc háo sắc, không có Tiên đế thì lấy đâu ra địa vị như bây giờ. Trong phủ của ông ta thu nạp mỹ nhân khắp thiên hạ, đối với Vi Nhiễm lại là vừa gặp đã cảm mến, lập tức nảy sinh ý đồ cướp đoạt. Tiêu Đạc lãnh binh bên ngoài, Tiêu Nghị lại quanh năm không ở Nghiệp Đô, bên trong Tiêu phủ chẳng qua là một đám phụ nữ trẻ em tay trói gà không chặt, muốn cướp người thực sự không coi là việc gì khó. Hỉ nương kêu to một tiếng, tiếng nói chuyện ồn ào trên hỉ đường liền ngưng lại, tân nương tới. Anh lạc* rũ chuỗi ngọc, áo mãng bào thắt đai lưng bằng ngọc, váy xếp bách hoa, giày thêu đỏ thẫm. Y phục của Vương Tuyết Chi cực kỳ lộng lẫy, thậm chí có chút hơn quy định, nhưng nghe nói là hỉ phục Thái hậu ban cho, đám người cũng chỉ có thể sợ hãi thán phục với loại hoa lệ rực rỡ như thế. Ai kêu mình không có cửa thân thích với Thái hậu chứ? *là một loại vòng cổ có chuỗi ngọc đung đưa xung quanh. Sau khi bái thiên địa xong, hỉ nương đang muốn đỡ Vương Tuyết Chi trở về phòng, Vương Tuyết Chi chợt đi về phía Vi Nhiễm: "Đã sớm nghe nói nữ nhi Ngụy quốc công, ai cũng tài mạo song tuyệt. Năm đó khi Chu đại tiểu thư gả vào Tiêu phủ, Chu nhị tiểu thư đã dùng một khúc tì bà làm kinh động bốn phương. Hôm nay ta cả gan muốn mời trưởng tẩu cũng trổ tài nghệ, tiện thể góp vui cho tân khách." Lời vừa nói ra đám đông xôn xao. Ai cũng biết Vương gia tiểu thư cả gan làm loạn, thật không nghĩ đến ngày đầu tiên thành thân đã dám khiêu chiến với vị trưởng tẩu là Vi Nhiễm. Vi Nhiễm cũng không phải là danh môn khuê tú thật sự như hai vị Chu gia tiểu thư kia, từ nhỏ đã học cầm kỳ thi họa, làm sao Vi Nhiễm có thể so sánh với họ được? "Ngươi ầm ĩ cái gì?" Tiêu Thành Chương đi đến bên người Vương Tuyết Chi, nói với hỉ nương: "Dẫn nàng ta trở về." Vương Tuyết Chi lại hất tay hỉ nương ra, kiên trì nói: "Chắc đại tẩu sẽ không từ chối ta chứ?" Sắc mặt Tiêu Nghị đã rất khó coi, Sài thị vừa muốn đứng dậy chủ trì đại cục thì lại nghe được Vi Nhiễm ngẩng mặt mỉm cười nói: "Đệ muội đã mở miệng thì ta cũng tiện thể nói vài câu. Lúc trước Nhị tỷ vì Đại tỷ của ta gảy khúc đàn kia đó là tỷ muội tình thâm. Ta và đệ muội chỉ là ngày đầu tiên gặp nhau, thực sự chưa nói tới tình cảm gì, càng khỏi bàn tới muội gọi ta một tiếng trưởng tẩu, cái gọi là lớn bé đều có thứ tự, từ xưa đến nay, chưa từng nghe đạo lý trưởng tẩu góp vui cho buổi thành hôn của em dâu. Thứ hai, hôm nay là ngày đại hỉ của muội, làm con dâu Tiêu gia thì phải nên thận trọng từ lời nói đến việc làm, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ, trên hỉ đường theo lý không nên mở miệng. Đệ muội đường đường là thiên kim danh môn, chắc hẳn trong nhà cũng có người dạy những điều này rồi, chẳng qua là trẻ người non dạ, nhất thời lỗ mãng thôi, tin rằng phụ thân và mẫu thân cũng sẽ không so đo với muội. Hỉ nương, mau đỡ nhị thiếu phu nhân xuống đi, tân khách phải vào tiệc rồi." Sài thị nhìn Tiêu Nghị một chút, Tiêu Nghị chăm chú nhìn Vi Nhiễm, thần sắc khó phân biệt. Mấy câu nói như bông vải bên trong có gai thế này, làm Vương Tuyết Chi bị chặn họng, không có lời nào để nói. Vốn định cho Vi Nhiễm một cái ra oai phủ đầu, để sau này nàng không dám lấy thân phận trưởng tẩu áp chế mình, nào biết được quả nhiên như đại tẩu nói, đó là kẻ người đầy gai, không nên chọc vào. Tương lai còn dài, dù sao nàng ta cũng sẽ khiến đối phương biết mình lợi hại. Tiêu gia có gì đặc biệt hơn người chứ? Nàng ta có Thái hậu làm chỗ dựa, ai dám ngồi trên đầu nàng ta? Sau khi Hỉ nương đỡ Vương Tuyết Chi đi, Tiêu Thành Chương đi đến bên cạnh Vi Nhiễm bái nói: "Đại tẩu, thật sự xấu hổ quá. Tính cách của nàng ta chính là vô pháp vô thiên như vậy, nghĩ gì làm nấy, ai cũng ngăn không được." Vi Nhiễm khoát tay áo, không để ý nói: "Không sao. Nhị công tử mau đi chào hỏi khách khứa đi, ta về trước." Tiêu Thành Chương nhìn thấy bốn bề yên lặng, giơ ngón tay cái với Vi Nhiễm, sau đó liền nghiêm trang đi ra ngoài. Vi Nhiễm rời khỏi hỉ đường, luôn cảm giác có một đôi mắt nhìn mình chằm chằm. Nàng đưa mắt nhìn bốn phía nhưng lại không phát hiện khác thường, thầm nói mình nhạy cảm rồi. . . . Tiêu Đạc không ở nhà, cuộc sống của nàng lại khôi phục sự đơn điệu như lúc trước, mỗi ngày đọc một ít sách, luyện một ít chữ, quan tâm một ít chiến báo từ tiền tuyến. Chỉ có điều sau khi Vương Tuyết Chi gả vào, nội trạch Tiêu phủ không có một phút giây bình yên. Đêm tân hôn, Tiêu Thành Chương đã chạy khỏi phòng tân hôn, sau đó rốt cuộc không có trở về. Nghe nói hai người này vừa gặp nhau là muốn cãi vã ầm ĩ, căn bản không có cách nào ở cùng một chỗ. Ngày thứ hai tân hôn, Vương Tuyết Chi vốn muốn tới chỗ ở Vi Nhiễm nhưng bị Cao Dung lập tức ngăn cản trở về. Trước khi đi Tiêu Đạc từng dặn Cao Dung, người không có phận sự không cho phép tới gần nơi Vi Nhiễm ở. Người không liên quan này tất nhiên kể đến Vương Tuyết Chi đầu tiên. Vương Tuyết Chi dĩ nhiên tức giận nhưng nàng ta tức giận cũng vô dụng. Nơi này dù sao cũng là Tiêu gia, không có người yêu chiều nàng ta, nhường nhịn nàng ta giống như ở Vương gia. Vi Nhiễm không phải đối phó với Vương Tuyết Chi, lỗ tai may mắn được yên tĩnh. Ngụy Tự mang về một bao đồ lớn từ Cửu Lê cho Vi Nhiễm, Vi Nhiễm mừng rỡ. Bên trong là một ít kết ngũ sắc bằng lụa màu, một số dược thảo đã đuộc phơi khô, nguyên liệu nấu ăn, ngân lượng và đồ trang sức, còn có một phong thư của cha. Trong thư tất nhiên là tốt khoe xấu che, nói Cửu Lê mọi chuyện đều tốt, muốn nàng chăm sóc chính mình thật tốt. Còn nói chờ đến lúc hôn sự của Vi Mậu và Vương Tường làm xong, sẽ bảo Vi Mậu đến Nghiệp Đô thăm nàng. Đại ca sắp thành hôn? Không ngờ còn là cùng Tường tỷ tỷ? Vi Nhiễm vừa vui mừng vừa bất ngờ, trầm tư suy nghĩ, không biết đưa lễ vật gì cho họ mới tốt. Dương Nguyệt đi tới, nhìn thấy thần sắc của Vi Nhiễm không khỏi hỏi: "Tiểu thư đang suy nghĩ gì vậy?" Vi Nhiễm lôi kéo Dương Nguyệt ngồi xuống ở bên cạnh: "Đại ca sắp thành hôn, tỷ đoán xem với ai?" Tay Dương Nguyệt run một chút, trên mặt lại cười như bình thường: "Ai vậy ạ?" "Huynh ấy sắp thành thân với Tường tỷ tỷ đó! Tuổi Đại ca cũng không nhỏ, những năm nay cô nương Cửu Lê thích huynh ấy không biết có bao nhiêu, nhưng huynh ấy lại không có vừa ý ai cả, nên hôn sự mới không giải quyết được. Cha thấy không ổn, cố ý sắp xếp cho huynh ấy cửa hôn sự này." Vi Nhiễm biết, ít nhiều cũng có nguyên nhân là vì nàng nên mới liên lụy Vi Mậu. Lúc mẹ qua đời nàng còn quá nhỏ, cha là đại tù trưởng, bận rộn công việc trong tộc, nàng gần như là nhờ Vi Mậu tay nắm tay nuôi lớn. Vi Mậu toàn tâm toàn ý chăm sóc nàng, đương nhiên không nghĩ tới chung thân đại sự của mình thế nên kéo dài đến bây giờ, đến cái tuổi này. Dương Nguyệt đã sớm biết một ngày nào đó Vi Mậu sẽ lấy vợ sinh con, trong nội tâm nàng ấy đã có chuẩn bị. Cho nên ngày đó cuối cùng cũng đến, ngoại trừ mất mát khổ sở, càng nhiều hơn là chúc phúc cho Vi Mậu. Với nàng ấy mà nói, hạnh phúc của hắn quan trọng hơn bất cứ cái gì. Dù là người cho hắn hạnh phúc không phải mình. "À, cái này không phải cỏ râu rồng sao?" Dương Nguyệt cầm lấy một cọng thảo dược nói. "Là cỏ râu rồng đó, sao vậy?" Vi Nhiễm đáp. Đây chẳng qua là một loại thảo dược thường thấy nhất, khắp núi đồi Cửu Lê đều có, chẳng có gì lạ. Dương Nguyệt giải thích nói: "Hai ngày trước, bên chỗ nhị thiếu phu nhân có mấy nha hoàn vú già từ phía nam tới không quen khí hậu, sau khi đại phu đến khám bệnh vốn muốn lấy cỏ râu rồng cho các nàng dùng. Nhưng năm nay sản lượng cỏ râu rồng ở mấy vùng gần Nghiệp Đô đột nhiên giảm, có thể thu được đều đã đưa đến trong quân đội hết rồi, cho nên những nha hoàn kia vú già cũng chỉ có thể chịu đựng, nghe nói vừa nôn mửa vừa tiêu chảy, náo loạn đã vài ngày rồi ạ." "Thật sao?" Vi Nhiễm cầm cỏ râu rồng đặt ở trong tay ngắm nghía. Nàng không có lòng tốt như vậy, đem dược liệu cha đưa tới cho Vương Tuyết Chi. Có lẽ nữ nhân kia cũng sẽ không cảm kích, làm không tốt sẽ còn cảm thấy mình không có ý tốt. Bỗng nhiên trong lúc đó thần kỹ lại xuất hiện! Lần này nàng nhìn thấy hình như là một tòa quân doanh, binh sĩ tháo bao tải ra phát hiện tất cả cỏ râu rồng ở bên trong đều bị nấm mốc hết rồi. Binh sĩ kinh hoảng cầm cỏ râu rồng chạy tới trong một cái lều vải đầu tiên, Tiêu Đạc lại đang đứng ở trong đó! Vi Nhiễm đột nhiên đứng lên, càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp. Cỏ râu rồng trị chứng lạ khí hậu, cỏ râu rồng thiếu. . . Nàng đẩy Dương Nguyệt nói: "Nguyệt Nương, ngươi mau đi chuẩn bị xe ngựa, ta phải đi chỗ Tam thúc công ngay." Dương Nguyệt liền vội vàng đứng lên hỏi: "Sao vậy tiểu thư?" "Ta có việc gấp muốn thương lượng với y, không có thời gian giải thích, ngươi đi mau đi!" *** Xe ngựa rời khỏi Tiêu phủ, góc đường có hai người lặng yên không một tiếng động đi theo. Đến trước tiệm thuốc của Cố Thận Chi, Vi Nhiễm và Dương Nguyệt trực tiếp đi vào. Sai vặt đã sớm quen biết Vi Nhiễm nên cũng không ngăn cản. Vi Nhiễm xông vào tiệm thuốc, nhìn thấy Cố Thận Chi và Lý Diên Tư đang ngồi ở trong sân vườn đánh cờ. Cố Thận Chi giống như sắp thua, lông mày nhíu chặt, Lý Diên Tư mỉm cười nhìn y. "Tam thúc công! Lý tiên sinh!" Vi Nhiễm kêu một tiếng, hai người đồng thời quay đầu lại. "Tiểu Nhiễm, sao ngươi lại tới đây?" Cố Thận Chi đứng lên, đi tới chỗ Vi Nhiễm. Vi Nhiễm thở hổn hển, đem nắm cỏ râu rồng giao cho Cố Thận Chi, lại hỏi Lý Diên Tư: "Lý tiên sinh, trong quân đội, binh sĩ tác chiến như dây dài, có phải rất dễ xuất hiện triệu chứng lạ khí hậu hay không?" Lý Diên Tư nhìn cỏ râu rồng kia một chút, gật đầu nói: "Đương nhiên. Cho nên cỏ râu rồng là dược thảo thiết yếu trong quân đội." "Nếu như cỏ râu rồng cũng không thể dùng được thì sao?" Vi Nhiễm truy vấn. "Cái này sao có thể. . ." Lý Diên Tư cười khoát tay áo, bỗng nhiên toàn thân run lên, "Ý của phu nhân là. . . ?" Vi Nhiễm gật đầu một cách nặng nề, sốt ruột nói ra: "Tiên sinh không cảm thấy kỳ lạ sao? Hiện tại trăm dặm xung quanh Nghiệp Đô cỏ râu rồng đều đã không có. Nếu như cỏ râu rồng trong quân đội xảy ra vấn đề, chúng ta cũng không có cách nào tiếp tế, đúng hay không? Nếu đám binh sĩ kia lạ khí hậu, không có cỏ râu rồng mà dùng, nhẹ thì ảnh hưởng đến sĩ khí, nặng thì quân đội sẽ đánh mất năng lực tác chiến, ta phân tích như vậy có đúng hay không?" Lý Diên Tư cùng Cố Thận Chi nhìn nhau, Cố Thận Chi nhìn Vi Nhiễm hỏi: "Vì sao ngươi cảm thấy cỏ râu rồng sẽ xảy ra vấn đề?" Vi Nhiễm sửng sốt một chút, chuyện thần kỹ tuyệt đối không thể nói ra được, nói ra rất có thể cũng không có ai tin. "Ta. . . Ta chỉ lo lắng. Lần này phu quân xuất chinh là do Lý Tịch tiến cử. Lý Tịch và phu quân từ trước đến nay bất hòa, vì sao muốn đề cử hắn? Lý tiên sinh chắc cũng nghĩ tới bên trong chuyện này có điểm kỳ quặc chứ? Khẳng định Lý Tịch muốn động thủ ở chỗ nào, có thể trước đó tiên sinh cũng không có phát hiện có gì khác thường. Cho nên bất kể cỏ râu rồng có thể xảy ra vấn đề gì hay không, chúng ta đều phải tính toán tốt trước đã, nếu như xảy ra chuyện thì nên làm cái gì?" Lý Diên Tư trầm ngâm suy nghĩ, cỏ râu rồng đúng là rất không đáng chú ý, nhưng lại là thứ không thể thiếu. Thời điểm Tiêu Đạc rời đi, số lượng cỏ râu rồng mang theo tuyệt đối là đủ. Nhưng theo như Vi Nhiễm nói, một khi đống cỏ râu rồng này có vấn đề thì ngay cả tiếp tế bọn họ cũng không tìm được, đến lúc đó Tiêu Đạc sẽ gặp phiền phức rất lớn. Cỏ râu rồng vốn mọc nhiều ở rừng Tây Nam Sơn, mặc dù gần Nghiệp Đô cũng có trồng loại này nhưng quy mô không lớn, năm nay sản lượng còn giảm, có thể tìm được đã đưa hết cho Tiêu Đạc mang đi rồi. "Không có văn thư cấp báo của Quân sử truyền về hả?" Cố Thận Chi hỏi Lý Diên Tư. Cỏ râu rồng do y phụ trách xử lý, chắc chắn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Nhưng mà. . . Y âm thầm nhìn Vi Nhiễm một cái. Hàng đêm y đều nhìn sao trời, phát hiện bên cạnh sao Tử Vi lại có một vì sao sáng lên, tỏa sáng một cách dị thường. Trên điển tịch Cửu Lê từng ghi chép, sao này đại biểu cho vận thế Cửu Lê, như thời điểm năm đó Văn Xương Quốc sư làm quan phụ tá Hoàng đế cũng xuất hiện ngôi sao giống như vậy. Nếu như Vi Nhiễm giống Quốc sư Đồng Văn Xương Quốc sư, có thể dự báo tương lai thì sao? Lúc nàng và Vi Mậu được sinh ra, Cửu Lê tràn ngập mùi hương kỳ lại, điều này có lẽ chính là trời cao báo trước. Lý Diên Tư lắc đầu nói ra: "Không có. Cho nên thảo dược chắc sẽ không có xảy ra vấn đề." Vi Nhiễm nói: "Tiên sinh không cảm thấy, chờ đến khi phát hiện vấn đề thì đã trễ rồi sao? Tam thúc công, phương Bắc của Đại Hán còn có chỗ nào trồng cỏ râu rồng không?" Cố Thận Chi mang bản đồ tới, trải ở trên mặt bàn, ở trên bản đồ tìm mấy nơi. Những địa phương này, đa phần được Tiết Độ Sứ quản lý, hơn nữa đều là những Tiết Độ Sứ không có quan hệ thân thiết với Tiêu Đạc. Bọn họ muốn tới những địa phương này thu mua cỏ râu rồng còn phải cẩn thận không kinh động những vị Tiết Độ Sứ này, nếu không rất dễ dàng dẫn dắt nghi ngờ của họ, có khả năng đưa Tiêu Đạc vào tình cảnh nguy hiểm hơn. Khi Cố Thận Chi chỉ hướng Thanh Châu, lúc đó mắt Vi Nhiễm sáng lên: "Thanh Châu cũng có sao?" Cố Thận Chi đáp: "Ngoại trừ Nghiệp Đô, có lẽ Thanh Châu được coi là nơi trồng cỏ râu rồng nhiều nhất." Vi Nhiễm trầm tư một lát, lúc ấy Tiêu Đạc bị thương chạy trốn tới núi Thái Hòa được Chu Tông Ngạn trợ giúp, có thể thần không biết quỷ không hay trở lại Nghiệp Đô, như vậy Chu Tông Ngạn cũng nhất định có biện pháp đưa thảo dược đến. Nàng nói: "Lý tiên sinh, làm phiền ngươi viết phong thư đưa cho phụ thân ta, để ông âm thầm đưa cỏ râu rồng đi tiền tuyến. Mặt khác phải nói rõ, chuyện này nhất định phải giao cho người đáng tin cậy làm." Lý Diên Tư còn đang do dự vì một chuyện chưa phát sinh mà phải ở đây tốn công tốn sức, có cần thiết phải làm vậy hay không? Cố Thận Chi nói: "Văn Bác, theo lời Tiểu Nhiễm đi xử lý đi. Chính ngươi cũng nói, nếu cỏ râu rồng xảy ra vấn đề, Quân sử sẽ gặp phiền phức rất lớn mà. Ta tin Ngụy quốc công nhất định bằng lòng giúp cái chuyện nhỏ này."