Tiêu Đạc đứng dậy, cầm đồ trên bàn đưa cho Vi Nhiễm, lại thêm gối bông lụa phía sau lưng nàng, hỏi: "Mệt à? Muốn nằm thêm một chút nữa hay không?"   Sau khi Vi Nhiễm dựa vào xong, lắc đầu nói với Tiêu Đạc: "Ninh Hải đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều. Trong cái bọc này chứa hương liệu, nghe nói được một người bên trong nhóm cướp phú thương mang theo, mùi hương rất đặc biệt. Nếu như tìm được người có cái mũi nhạy bén thì sẽ rất dễ dàng phân biệt ra được mùi trên người những tên đạo tặc kia. Ninh Hải căn cứ điều này đã tìm được phạm vi đại khái có khả năng giấu phú thương, được vẽ ở bên trên tấm da dê này, đồng thời nói, chỉ cần đi tìm một tiên sinh dạy học họ Vương, đưa địa đồ da dê cho hắn thì hắn sẽ giúp đỡ."   Tiêu Đạc nhận lấy đồ vật, thần sắc trên mặt lúc sáng lúc tắt. Đại Chu nhiều người như vậy đều làm không được chuyện, lại bị một thương nhân tới từ đất Thục làm được. Hay là hắn vẫn luôn xem thường những Thục nhân này ư?   Vi Nhiễm dường như biết suy nghĩ của hắn, nói ra: "Thương nhân hành tẩu tứ hải, có tai mắt, có bằng hữu, Ninh Hải quả thật thần thông quảng đại, lúc hắn cho ta những thứ này, ta cũng rất khiếp sợ. Nhưng hắn không có lý do để hại chúng ta, phu quân có thể tin hắn."   Tiêu Đạc gật đầu, thu đồ vật lại, vừa nghe Vi Nhiễm nói ra: "Lúc thần kỹ xuất hiện, ta nhìn thấy một gian nhà, bên trong chỉ có mấy người. Cho nên chắc là bọn họ chia người ra giam giữ, nhưng khoảng cách giữa hai bên sẽ không quá xa, chàng phải phái nhiều người đi qua mới có thể cứu bọn họ ra bình an được. Còn có. . ." Nàng đưa tay gắt gao nắm lấy tay của Tiêu Đạc: "Bên trên núi Thu có mai phục, chàng nhất định phải cẩn thận."   Tiêu Đạc lộ ra một nụ cười trấn an, trở tay cầm lấy tay của nàng: "Chỉ cần có thể cứu những phú thương kia ra, chuyện núi Thu ta tự có sắp xếp. Nàng tuyệt đối không thể dùng thần kỹ nữa, đã nghe rõ chưa?"   Vi Nhiễm ngoan ngoãn đáp được, thấy hai đầu lông mày hắn vẫn còn có thần sắc lo lắng, không khỏi nói ra: "Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn, chàng biết thể cốt của ta luôn rất tốt, rất ít sinh bệnh. Lúc sinh con không phải cũng rất tốt sao? Đừng lo lắng cho ta."   Bàn tay của Tiêu Đạc sờ đầu của nàng, nàng nhắm mắt khẽ tựa vào trên lòng bàn tay ấm áp của hắn, cảm giác những vết chai thô cứng nhô lên từng khối, cọ lên da của mình, đừng chỉ tay trong lòng bàn tay hắn dường như cũng có thể phân ra đến rõ ràng. Vi Nhiễm mở to mắt, thấy Tiêu Đạc nhìn mình, không khỏi hỏi: "Phu quân không đi làm việc sao? Một người sinh bệnh có gì đáng xem?"   "Đẹp mắt." Tiêu Đạc chỉ nói hai chữ đơn gian. Mái tóc dài của nàng buông xõa trên vai, trên người chỉ mặc quần áo trong, sắc mặt quả thật không phải quá tốt, huyết sắc đều đã rút mất. Nhưng nàng vẫn rất đẹp, như là hoa nhài tỏa hương trong đình, hoa trắng cành mềm.   "Ta cũng không phải mấy của chân trời nên sẽ không bay đi." Vi Nhiễm cười nói, chợt nhớ tới một chuyện: "Ta đã từng thấy chuyện mấy năm sau, phu quân. . . Muốn biết không?"   Tiêu Đạc rất kiên quyết lắc đầu, lời cự tuyệt đến bên miệng nhưng lại cẩn thận hỏi: "Ngươi chỉ cần nói cho ta, có phải chúng ta không còn ở bên nhau nữa hay không?"   Vi Nhiễm nhớ tới hai người trên long sàng. . . Đỏ mặt khẽ gật đầu: "Đương nhiên."   "Vậy thì được." Tiêu Đạc lại khôi phục tinh thần vốn có, hai mắt tỏa sáng: "Như nguyện vọng của ta là đủ rồi."   Vi Nhiễm hơi sửng sốt, vốn cho rằng hắn sẽ hỏi mình rốt cuộc có làm Hoàng đế hay không, không nghĩ tới hắn hoàn toàn không quan tâm cái này. Nàng còn muốn nói vài lời, Tiêu Đạc dùng ngón tay chỉ lên môi của nàng: "Đừng nói. Ta muốn tự mình đi đến lúc đó, mặc kệ kết quả như thế nào."   Vi Nhiễm nhẹ gật đầu. Hắn là người tự phụ, hắn có tính toán và kế hoạch của mình cho tương lai, hắn còn là người cực kì hưởng thụ quá trình. Nếu như bây giờ nói cho hắn biết, lịch sử chọn hắn làm Hoàng đế, có lẽ hắn sẽ cảm thấy không thú vị. Nhân sinh chính là sự khám phá những điều mình chưa biết mới cảm thấy niềm vui thú vô tận.   "Điện hạ." Lý Diên Tư tựa hồ ở ngoài cửa nhẹ nhàng kêu một tiếng. Không phải hắn không biết lý lẽ, thật sự là có quá nhiều chuyện chờ Tiêu Đạc quyết định. Tiêu Đạc đỡ Vi Nhiễm nằm ở trên giường: "Nàng nghỉ ngơi thật tốt, ta phải đi rồi." Cho dù không nỡ, muốn ở bên làm bạn với nàng nhưng trên vai hắn cũng có trách nhiệm không thể trốn tránh.   Vi Nhiễm ngoan ngoãn nhắm mắt lại, cảm nhận nụ hôn nóng ướt trên trán, sau đó tiếng bước chân liền đã đi xa.   Tiêu Đạc từ trong phòng đi ra, đứng ngoài cửa bốn người đều trông mong nhìn sang hắn. Ngài kia chính là kỳ hạn ước định, bây giờ còn hoàn toàn không biết gì về đạo tặc cả. Tiêu Đạc vừa đi lên phía trước vừa nói ra: "Chúng ta đi thư phòng nói chuyện."   ***   Ngày tiếp theo, trong lòng cũng Tiết thị cũng càng thêm nôn nóng. Bà nghe nói những gia quyến kia đều đi phủ nha Thiền Châu ầm ĩ, bà là cung phi, không thể mất thân phận giống như trước được, nhưng lại sợ Tiết gia ăn thiệt thòi, bèn để Tiết Cẩm Nghi đi một chuyến.   Tiết Cẩm Nghi trở về nói tất cả gia quyến bên trong phủ nha đều đã giải tán, quan phủ đã bắt đầu làm việc bình thường.   Tiết thị lại để cho thị nữ bên người đi chỗ Tiêu Đạc tìm hiểu tin tức, nhưng thị nữ bị đuổi trở về. Tiết thị đã quên mất Tiêu Đạc là người thế nào, đừng nói bây giờ bà là cung phi, dù cho bà có là Hoàng hậu thì Tiêu Đạc cũng sẽ không để vào mắt.   Tiết thị hận đến nghiến răng nhưng không có biện pháp, chỉ có thể buồn bực ở trong phòng, ngay cả nghe nói Vi Nhiễm phía bên kia xảy ra chuyện cũng không muốn đi qua thăm hỏi.   Hồ Lệ Nghiên tới thỉnh an, thấy tinh thần của Tiết thị có chút không tập trung, liền nói ra: "Nương nương là đang lo lắng cho an nguy của Tiết lão gia phải không?"   Tiết thị than thở nói: "Bản cung chỉ có một người huynh đệ thôi, tình cảm rất tốt. Thật vất vả trông mong bọn họ đến Kinh Thành, cách bản cung gần một chút, không ngờ lại xảy ra loại chuyện này. Nếu như hắn có xảy ra chuyện không hay, bản cung còn mặt mũi nào đi gặp phụ mẫu đã chết, đứa bé Cẩm Nghi kia phải làm sao đây. . . Ai."   Hồ Lệ Nghiên nói khẽ: "Ta mới nghe nói rằng, hình như Quận hầu Thái Nguyên đã biết bọn người Tiết lão gia bị giam ở đâu rồi."   "Thật?" Tiết thị lập tức tỉnh táo tinh thần, nghiêng người hối thúc: "Ngươi biết cái gì, mau mau nói."   Hồ Lệ Nghiên đứng dậy, đi đến bên cạnh Tiết thị, đem chuyện nàng đã nghe lén được nói hết ra. Tiết thị liên tục gật đầu, ngón tay nắm chặt khăn trong tay, cuối cùng nói ra suy nghĩ của mình: "Chỉ dựa vào người của quan phủ làm sao đi được? Chúng ta lại âm thầm phái một số người qua đó, mặc kệ chết sống của người khác, nhất định phải cứu cha của Cẩm Nghi ra."   Hồ Lệ Nghiên phụ họa nói: "Tiểu nữ cũng là ý tứ này. Trước kia cha của tiểu nữ là Trấn Ninh Tiết Độ Sứ, ở Thiền Châu có chút bộ hạ cũ, nếu nương nương có cần, tiểu nữ có thể mời bọn họ hỗ trợ." Nàng biết mình và Thục phi đã là người trên một chiếc thuyền, đương nhiên hết sức lấy lòng.   "Vậy dĩ nhiên là tốt nhất. Lệ nghiên, bản cung nhất định sẽ nhớ kỹ phần ân tình này của ngươi." Trên mặt Tiết thị lộ vẻ mỉm cười nói.   . . .   Núi Thu cũng không phải là thắng cảnh nổi tiếng, cũng không phải núi cao. Nó ở cảnh nội Thiền Châu cũng không thu hút, ngôi miếu thổ địa duy nhất cũng bởi vì không có hương hỏa mà hoang phế.   Ban đêm, trăng treo ngọn cây, trong núi tiếng thông reo từng trận từng trận. Qua rừng tùng chính là một khung cảnh rộng mở. Ở trung tâm của tầm nhìn chính là ngôi miếu thổ địa hoang phế kia.   Xung quanh miếu thổ địa cỏ hoang hầu như mọc không cao quá thắt lưng, nhưng đi lại trong đó lại cực kỳ gian nan. Bên trong mặt đất dưới lớp cỏ hoang có ba bóng người đang thong thả di chuyển, ép ra một con đường cỏ lờ mờ. Người phía trước giơ bó đuốc, dùng chuôi kiếm vạch lớp cỏ hoang ra, hai người phía sau thì giơ một cái rương gỗ lên, gian nan bước về phía vách nát tường xiêu cách đó không xa.   Cũng may hành trình không xa, chưa tới thời gian đốt một nén hương thì đã đến. Bên trong không lớn, một nửa bên tường che bị đổ sụp, đá và cỏ dại nằm rải rác trong sân và còn có Hồng Lăng[1] vốn được dùng để làm lều. Trong đền thờ nho nhỏ còn lót lên phiến đá, có một cái bục cao để đặt tượng đất thổ địa. Bên trên bị phủ đầy mạng nhện, ở dưới ánh lửa yếu ớt chiếu rọi, nụ cười của tượng đất cao lớn lộ ra mấy phần quỷ dị.   [1]Hồng Lăng: tên một loại vải   Sau khi hai người kia thả rương gỗ xuống thì lập tức rời đi, chỉ có người giơ bó đuốc ngồi ở trên tảng đá kiên nhẫn chờ đợi.   Bỗng nhiên một trận gió nổi lên, cửa gỗ cũ kỹ phát ra tiếng "két", ngọn lửa bên trên bó đuốc bị thổi xiêu vẹo, gần như bị dập tắt.   Tiếp theo đó, bốn phía yên tĩnh vang lên vài tiếng dã thú kêu gào, còn có tiếng động sột soạt ma sát vào nhau. Nếu là người nhát gan thì chỉ sợ đã chạy mất dép.   "Các hạ không ngại hiện thân, không cần giả thần giả quỷ." Người giơ bó đuốc kéo mủ đen trùm đầu xuống, chính là Tiêu Đạc.   "Qủa nhiên Tiêu quân sử thật là can đảm." Bên trong một góc nào đó vang lên một tiếng, sau đó một bóng người chậm rãi đi tới.   Tiêu Đạc biết gọi mình Quân sử nhất định là người cũ, giơ bó đuốc về phía trước một chút, chiếu sáng gương mặt của người kia.   Trên mặt người kia có một vết sẹo bị rạch nghiêng, khi ánh lửa vừa chiếu vào thì càng có vẻ dữ tợn.   "Đông Hán Quy Đức Tiết Độ Sứ, Dư Siêu." Tiêu Đạc bình tĩnh nói.   Lúc trước Dư Siêu vào Kinh trợ giúp Hán Ẩn đế chống lại phụ tử Tiêu Nghị, tuyên bố có thể ngăn cản bọn họ ở bên ngoài Kinh Thành. Vừa mới giao chiến thì đã bị đánh liên tục bại lui, sau đó binh bại chạy trốn, cũng không đoái hoài tới Hán đế, tự mình trở về hang ổ, khiến Hán đế bị thái giám giết chết. Ông ta muốn khởi sự lần nữa, thế nhưng bị thủ hạ phản bội, lại một lần hốt hoảng trốn đi. Chạy trốn tới Thiền Châu, ông ta liên lạc với một số bộ hạ cũ của Đông Hán, bởi vì nhân số thực sự quá ít, không cách nào thành quân nên ở tại vùng lân cận làm cướp.   Dư Siêu tức giận nói: "Ngươi trông thấy ta, vậy mà không ngoài ý muốn chút nào sao? Ta rong ruổi sa trường, tên tuổi anh hùng một đời nhưng đều bị hủy ở trong tay phụ tử các ngươi!"   "Bại tướng dưới tay, dựa vào cái gì để nói tới anh dũng." Tiêu Đạc cười lạnh một tiếng: "Lấy năng lực của ngươi, nghĩ không ra mưu mô nham hiểm này, chủ ý này là ai đưa cho ngươi?"   Dư Siêu vừa muốn nói chuyện, rất nhanh kịp phản ứng. Hiện giờ ông ta là phe chiếm quyền chủ động và ưu thế, sao có thể bị Tiêu Đạc nắm mũi dẫn đi? Ông ta cũng tự nhiên ngồi xuống ở một bên: "Tiêu quân sử quả nhiên là thật khí thế, rõ ràng đã là ba ba trong rọ, lại còn có rảnh rỗi để ý những thứ này? Ngươi có biết ta đã chôn xong thuốc nổ rồi? Chỉ cần ra lệnh một tiếng thì ngươi sẽ bị nổ tung đến ngay cả tro cũng không còn!" Nói xong, còn dậm chân, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng: "Tiện thể nói cho ngươi một tiếng, ngươi sẽ không cô đơn. Những thương nhân bị bắt đi kia, tối nay thủ hạ của ta sẽ đưa bọn họ cùng ngươi đi Tây Thiên. Ha ha ha ha."   Trên mặt Tiêu Đạc vẫn không có tí xíu vẻ sợ hãi, cười nhạo một tiếng: "Sớm biết ngươi sẽ như thế. Có điều ngươi không có ý định muốn bạc nữa hả?" Ngón tay của hắn chỉ về phía rương gỗ kia: "Kiếm đủ một vạn lượng phế đi không ít công sức của ta. Nếu như ngay từ đầu ngươi đã định giết ta thì cần gì phải lại làm những danh mục này nữa. Để cho ta thống khoái không tốt?"   "Muốn chứ, bạc trắng bóng sao có thể không muốn? Một bang lớn huynh đệ phải há mồm ăn cơm, một vạn lượng bạc đủ chúng ta tiêu xài một thời gian. Đúng rồi, muốn nghe sau khi ta cho nổ chết ngươi, có tính toán gì hay không?" Dư Siêu hỏi một cách rất hăng hái.   Tiêu Đạc tay khoác lên trên đầu gối, giống như nghiêm túc trò chuyện cùng đối phương: "Đi Bắc Hán tiếp tục quên mình phục vụ cho Lưu Mân?"   Dư Siêu rùng mình một cái, trợn to hai mắt, vết sẹo trên mặt càng thêm rõ ràng: "Ngươi, ngươi nói cái gì?"   Tiêu Đạc đứng lên, thần sắc rất lạnh nhạt, ánh mắt nhìn mặt trăng ngoài tường: "Ngươi nổ chết ta, cho dù có thể thuận lợi chạy ra khỏi Thiền Châu thì cũng không có cách nào ở lại Đại Chu nữa. Nếu Nam Đường, Hậu Thục nhận ngươi thì chính là đối địch với Đại Chu, bọn họ không dám. Chắc hẳn, ngươi cũng chỉ có chạy trốn về phương Bắc. Bắc Hán và Đại Chu vốn chính là tử địch, chỉ cần Bắc Hán chưa diệt quốc, dã tâm diệt vong Chu sẽ không chết. Mưu mô nham hiểm này vốn chính là Lưu Mân nghĩ giúp ngươi? Hoặc là, còn có cao nhân khác?"   "Tiêu Đạc, ngươi cũng sắp chết đến nơi, biết những thứ này có làm được cái gì!" Dư Siêu rốt cục thu lại nụ cười trên mặt, tức hổn hển nói: "Dù cho ngươi thanh danh anh hùng một thế, cũng không nghĩ tới hôm nay sẽ táng thân ở bên trong cái miếu thổ địa nho nhỏ không biết này nhỉ? Buồn cười những người kia còn nói ngươi sẽ làm Hoàng đế, ta thấy ngươi là căn bản không có mệnh đó!"   Dư Siêu nói xong, liền lui về sau mấy bước, trên tường bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều tiễn nỏ, tất cả đầu mũi tên sắc bén đều nhắm về Tiêu Đạc, trong phút chốc là có thể bắn Tiêu Đạc thành một cái tổ ong vò vẽ. Tiêu Đạc nhìn bốn phía xung quanh, mặt không đổi sắc đứng đấy, khí thế nghiêm nghị trên ngươi ngược lại làm cho người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.   Dư Siêu không nhìn hắn nữa, cúi người mở hòm bạc giả bằng gỗ kia ra, thình lình bị một bóng đen từ bên trong nhảy ra bóp lấy yết hầu.   "Bảo thủ hạ của ngươi bỏ toàn bộ vũ khí xuống!" Bóng đen kia khống chế Dư Siêu hô.   Dư Siêu kinh hoàng: "Không có khả năng! Bên trong cái rương này rõ ràng là đựng bạc, lúc dưới chân núi ta còn phái người kiểm tra qua!"   "Đánh tráo cũng không phải chuyện quá khó khăn. Ngươi muốn mạng thì bảo bọn họ bỏ vũ khí xuống." Bóng đen kia lạnh lùng nói.   Dư Siêu cắn răng, tâm lý sợ chết chiếm thượng phong. Lòng hắn nghĩ lúc này dưới lòng đất đã chôn thuốc nổ, cũng không sợ hai người này bỏ chạy. Thế là hô: "Bỏ vũ khí xuống, các ngươi đều bỏ vũ khí xuống!"   "Không thể thả!" Lại có một thanh âm từ ngoài cửa truyền đến, mang theo vài phần tàn khốc.   "Hôm nay Tiêu Đạc phải chết! Bắn tên, mau bắn tên!"   . . .   Chương Đức Uy ở dưới chân núi sốt ruột đi tới đi lui. Ban đầu hắn cũng muốn đi theo lên núi, rương gỗ kia chen một chút có thể giấu lại hai người, nhưng Tiêu Đạc muốn hắn ở chỗ này chờ lệnh. Thời gian từng giờ trôi qua, toàn thân hắn đều bị mồ hôi thấm ướt, thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn sang đỉnh núi.   Đột nhiên "Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, đất rung núi chuyển, đất đá sụp đổ. Binh sĩ bên cạnh chỉ về phương xa nói ra: "Binh mã sử, ngài mau nhìn, trên núi bốc khói!"   Chương Đức Uy tiến nhanh tới mấy bước nhìn qua, quả nhiên thấy khói đặc bốc lên cuồn cuộn, sắc trời sẩm tối đều bị nhuộm thành xám đen, đỉnh núi một mảnh khói mù bao phủ.   Bọn họ biết trên núi có mai phục, cũng biết có khả năng có chôn thuốc nổ, nhưng không biết cụ thể chôn bao nhiêu. Vì giảm bớt thương vong, Tiêu Đạc hạ lệnh Chương Đức Uy mang binh ở nguyên tại chỗ chờ, chỉ cùng Ngụy Tự vàTriệu Cửu Trọng lên núi.   Từ trước đến nay Tiêu Đạc không phải tham sống sợ chết người, nếu có nguy hiểm, hắn tình nguyện mình đặt mình vào nguy hiểm, cũng không muốn liên lụy người vô tội. Đây chính là lý do vì sao nhiều người nguyện ý bán mạng cho hắn như vậy. Hắn quý mạng người khác hơn cả mạng của mình.   "Không đợi nữa, mang binh tiến đánh! Cứu điện hạ ra!" Chương Đức Uy rút kiếm ra, dẫn người xông lên đường núi. Trên đường đi, bọn họ càng không ngừng nghe được tiếng nổ rền vang, tránh né đất đá bị núi chấn động rơi xuống. Lòng Chương Đức Uy nóng như lửa đốt, hận không thể chắp cánh bay thẳng đi tới. Bỗng nhiên, một bóng người từ trên đường núi ngập tràn khói đặc đi xuống, vừa ho khan vừa nói: "Lão Chương, không cần đi nữa, chúng ta đã xuống hết rồi. Khụ khụ, thuốc nổ là ta châm, ai da, cả ngọn núi đều muốn san bằng."   Mặt mũi của Ngụy Tự đầy vết bẩn, tóc rối tung, quần áo trên người cũng đã rách, còn toét miệng cười ngây ngô: "Uy lực này đủ mãnh rồi chứ."   "Ngươi bị nổ đến choáng váng rồi hả?" Chương Đức Uy nắm lấy bờ vai của hắn: "Điện hạ đâu, điện hạ người ở nơi nào?"   Ngụy Tự quay đầu, trong sương mù dày đặc lại có mấy thân ảnh đi ra, hai người phía trước bị xô đẩy, hai người phía sau thì di chuyển vô cùng vững vàng.   Chương Đức Uy nhận ra một người trong đó là Hậu Hán Quy Đức Tiết Độ Sứ - Dư Siêu, một nữ tử khác bên trong miệng nhét vải, trói gô[2] thì lại không biết.   [2]Trói gô: trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng   Bề ngoài của Tiêu Đạc cũng có chút chật vật, nhưng thần sắc vẫn trấn định tự nhiên. Hắn đẩy hai người kia đến trước mặt Chương Đức Uy, bàn giao nói: "Mang về, nghiêm hình bức cung."   "Rõ!"   Dư Siêu bị đẩy đi, quay đầu lại nói: "Tiêu Đạc, ngươi cho rằng ngươi thắng sao! Ngươi chưa thắng, những tên giàu có bị bắt cóc kia tối nay sẽ mệnh về Hoàng Tuyền! Đến lúc đó tất cả mọi người sẽ nói Tiêu Đạc ngươi không nghĩ cách cứu viện, ngay cả thương nhân giàu có cống hiến ba phần thuế má cho quốc gia cũng không bảo vệ nổi! Những cái quốc sách của Tiêu Nghị về nuôi dân làm giàu còn có người tin sao!"   Ngụy Tự cởi giày, giật tất xuống trực tiếp nhét vào bên trong miệng Dư Siêu, quát: "Ngươi ngậm miệng đi!"   Dư Siêu kinh sợ, chỉ cảm thấy một mùi hôi thối hun ập đến làm ông ta muốn ngất, nhưng lại không mắng thành lời được.   Tiêu Đạc quay người, nói với Triệu Cửu Trọng: "Vất vả cho ngươi  rồi, về trước chữa thương đi."   Vừa rồi bả vai của Triệu Cửu Trọng trúng một tiễn. Là hắn phát hiện thuốc nổ chôn giấu có một điểm mù, chính là ở bên trong miếu thổ địa. Nơi đó được phủ bàn đá xanh, không phải trên mặt đất, không chôn được thuốc nổ. Hơn nữa bậc thềm cao đặt tượng đất thổ địa và bức tượng đất kia cũng có thể ngăn cản uy lực của thuốc nổ rất tốt.   Ngụy Tự đi qua đỡ lấy Triệu Cửu Trọng, trong lòng của hắn đối với tinh thần dũng mãnh như thần của Triệu Cửu Trọng bội phục đến sát đất.   Lúc này, một binh sĩ truyền tin cưỡi ngựa hoả tốc chạy đến.   Hắn xoay người nhảy xuống lưng ngựa, quỳ gối trước mặt Tiêu Đạc: "Phụng mệnh của Lý đại nhân, bẩm báo Quận hầu Thái Nguyên. Thương nhân bị bắt cóc tổng cộng có mười bảy người, giải cứu ra thành công mười người, trọng thương bốn người, chết ba người."   Ba người ở đây đều kinh ngạc. Tiêu Đạc nổi giận đùng đùng, rống to: "Đầu óc của Lý Diên Tư bị lừa đá sao! Hắn làm việc thế nào vậy hả!" Đằng sau còn kèm theo một câu chửi rủa.   Binh sĩ truyền tin vội vàng nói ra: "Quận hầu, không thể trách Lý đại nhân. Ban đầu chúng ta mai phục rất tốt, bỗng nhiên có một đám người chạy đến đánh rắn động cỏ, bị đạo tặc phát hiện. Lý đại nhân vì cứu người, bản thân cũng chịu thương tích, hắn thật sự đã cố gắng hết sức!"   "Lẽ nào lại như vậy, rốt cuộc là tên vương bát tôn tử nào nhảy ra làm rối chuyện! Gia gia đi giết hắn!" Ngụy Tự trực tiếp mắng.   "Bộ hạ cũ của Trấn Ninh Tiết Độ Sứ - Hồ Hoằng Nghĩa." Truyền tin binh khó xử nói.