Bởi vì chuyện án cướp mà thời điểm một nhà đoàn viên vốn nên vui mừng thì sắc mặt mỗi người lại đều có chút ngưng trọng. Tiết thị động đũa hai lần thì gác xuống, Tiết Cẩm Nghi bồi bà trở về phòng. Sài Thị cũng không có khẩu vị, lo lắng Tiêu Đạc, nhưng vẫn thúc giục Vi Nhiễm uống một bát cháo. Mặc dù Hồ Lệ Nghiên khẩu vị rất tốt nhưng bọn người Hoàng hậu không ăn nhiều, nàng tự nhiên cũng đành phải chịu đựng.   Tiêu Thành Chương bồi Tiêu Đạc xuất phủ làm việc, bởi vậy không có mặt trong bữa tiệc.   Nàng nghe thị nữ nói về chuyện của La Vân Anh, mới biết được nữ tử anh khí hôm nay đến chúc mừng đúng là người trong lòng Tiêu Thành Chương, còn là một quả phụ. Trong nội tâm nàng không phải quá dễ chịu, muốn tìm hắn hỏi một chút.   Hồ Lệ Nghiên biết nam nhân có tam thê tứ thiếp rất bình thường, Tiêu Thành Chương lại là Kỳ Vương. Tương lai nếu có thể cùng dạng nữ tử này hầu chung một phu, những khuê trung mật hữu[1] kia của nàng còn không phải chê cười nàng? Nàng cũng không muốn giống trưởng tỷ, bởi vì quan hệ thân thiết với Chu Gia Mẫn mà hiện giờ nhóm quý nữ trong Kinh đều không người nào dám qua lại với nàng ấy.    [1]Khuê trung mật hữu: bạn thân ở chốn khuê phòng   Một lát nữa Tiêu Đạc mới trở về, trên mặt có vẻ uể oải. Lúc này thật sự là đến thời điểm loạn trong giặc ngoài, hai ngôi chùa trong thành kia dựa vào biện pháp của Vi Nhiễm, tìm mấy cao tăng minh lý[2] đi khuyên, khuyên nửa ngày, cuối cùng chịu dời đi. Vừa giải quyết chuyện này xong, hắn mới có thể tập trung tinh thần đối phó đám đạo tặc gan to bằng trời kia.   [2]Minh lý: Minh có nghĩa là thông hiểu nhận biết rõ ràng, sáng suốt. Lý là lẽ phải. Minh lý: thông hiểu nhận biết rõ ràng lẽ phải.   Hắn đi đến phòng phía trước thì thấy thị nữ bê đồ vật tắm rửa ra bên ngoài, bên trong có một cỗ hương khí, giống như mùi trên người Vi Nhiễm. Hắn cởi ngoại bào, nhìn thấy bàn trà trên bàn để quả đào tươi ngon, dùng tay áo xoa xoa liền muốn cho vào trong miệng.   "Chàng chờ một chút!" Vi Nhiễm từ tịnh thất chạy đến, kịp thời ngăn lại.   Tiêu Đạc giữ động tác há mồm cắn đào, không hiểu nhìn nàng.   Tóc của Vi Nhiễm cũng không kịp lau khô, ướt sũng dán ở trên người. Còn may là ngày mùa hè, cũng không có vấn đề gì. Nàng đoạt lấy quả đào trong tay Tiêu Đạc, dở khóc dở cười: "Nào có người ăn đào không lột da đã ăn? Không sợ bẩn à?" Nói xong đã dùng ngón tay lột từng mảnh da đào xuống. Quả đào chín mọng nên cũng không khó lột.   Tiêu Đạc nhìn ngón tay trắng trẻo như ngọc của nàng cầm quả đào phấn hồng, làm cho quả đào càng thêm mê người, hắn càng thêm muốn ăn, thế là sau đó ngồi xuống, để nàng ngồi ở trước người của mình, nhìn nàng lột.   "Nào có chú ý nhiều như vậy? Lúc đánh nhau, đói mấy ngày là chuyện bình thường. Nhìn thấy cái gì cũng tống hết vào trong miệng." Tiêu Đạc ngoài miệng không xem trọng, thật ra rất hưởng thụ sự săn sóc tỉ mỉ chu đáo của nàng.   Thịt đào phấn nộn mềm mại, nước đào chảy xuống đầy tay Vi Nhiễm. Nàng lột vỏ quả đào xong đưa tới cho Tiêu Đạc, nói khẽ: "Đó là lúc đánh nahu, bây giờ không phải ở trong nhà à? Chàng lười thì nói một tiếng là được, ta lột giúp chàng."   Tiêu Đạc cắn một miếng đào, Vi Nhiễm thừa cơ buông lỏng tay, đang muốn đứng dậy đi rửa, Tiêu Đạc lại nắm lấy cổ tay của nàng, cầm quả đào trong tay xuống, đưa toàn bộ ngón tay nàng vào trong miệng mà mút. Vi Nhiễm kinh sợ, tay bị hắn cắn rất chặt, muốn thu về đã không kịp.   Mùi hương đậu tắm[3] nhẹ nhàng khoan khoái còn có hoa lộ hương vị, tận lực bồi tiếp ngọt đào nước. Tiêu Đạc đầu lưỡi lại đi xuống liếm, liếm đến Vi Nhiễm trong lòng bàn tay. Đầu lưỡi của hắn ẩm ướt tí tách, còn vô cùng nóng hổi, đặt ở bên trong lòng bàn tay nàng có chút ngưa ngứa. Nàng nhớ tới con chó nhỏ trong nhà mình lúc trước, mỗi khi lấy lòng chủ nhân chính là như thế này, nhịn không được bật cười.   [3]Đậu tắm: Một loại bột được sử dụng thời cổ đại Trung Quốc, được làm bằng một đậu nành và một số loại thuốc khác. Nó được dùng để rửa tay và rửa mặt giúp da mịn màng. Trước thời nhà Tống, rửa mặt, tắm, rửa tay đều không có xà phòng mà là dùng đậu tắm. Nguồn: baidu.   "Cười cái gì?" Tiêu Đạc liếm sạch sẽ tay nàng, không hiểu nhìn nàng.   "Không có gì, chính là nhớ tới một loài động vật." Vi Nhiễm che miệng cười càng vui vẻ hơn.   Tiêu Đạc nhanh chóng hiểu được, ánh mắt trầm xuống, đè nàng cả người té nhào vào trên giường. Vi Nhiễm không chịu được hắn náo, vừa tránh vừa cầu xin tha thứ. Tiêu Đạc đến cùng là đau lòng nàng vừa sang tháng cử, hôm nay cũng đã làm rồi nên chỉ đè lên nàng nói: "Nàng - nha đầu này, lá gan càng phát ra lớn. Mấy năm nữa chẳng phải là muốn leo đến trên đầu ta đi?"   Vi Nhiễm nghĩ thầm, qua mấy năm nữa chàng chính là Hoàng đế. Đến lúc đó hậu cung mỹ nhân như mây, không biết còn có tình cảnh như hôm nay hay không. Làm hoàng đế đúng là tốt, hắn có thể thi triển khát vọng, lại không có người ở bên cạnh bó tay bó chân. Thế nhưng là phu thê gia đình đế vương, thân thiết nhất đến hời hợt, ngay cả ở cũng không cùng một chỗ, còn nói gì tới thổ lộ tâm tình? Nàng cũng không biết tương lai của hai người cuối cùng sẽ như thế nào.   Nghĩ như vậy liền có một tia phiền muộn nhuộm lên đáy mắt, Tiêu Đạc ôm nàng vào trong ngực, hỏi: "Sao vậy? Ta để nàng leo lên là được. Cả đời này của ta, ngoại trừ phụ mẫu thì cũng chỉ cho phép nàng đè ép ta."   Ngón tay Vi Nhiễm nhẹ nhàng nắm lấy quần áo trên lưng Tiêu Đạc, hốc mắt có chút cay cáy. Thôi, không đi nghĩ đến tương lai nữa, trân quý hiện tại là được.   "Phu quân, chàng còn nhớ người tên Ninh Hải kia không? Hắn muốn mời ta gặp mặt một lần, nói biết chút ít tin tức liên quan tới án cướp lần này."   Lúc trước trên đường về Đại Chu, Vi Nhiễm và Ninh Hải từng có duyên gặp mặt vài lần, nhưng nàng chủy yếu là ở trong khoang thuyền, không có lấy diện mạo chân thực bày ra gặp. Lúc Tiêu Đạc đi Phục Châu thu xếp nạn dân, còn từng nghĩ chiêu mộ đối phương. Vi Nhiễm cũng không rõ ràng lai lịch của Ninh Hải, không dám tự mình đến nới hẹn nên thương lượng cùng Tiêu Đạc.   "Ninh Hải cũng ở Thiền Châu?" Tiêu Đạc có mấy phần ngoài ý muốn. Nếu nói trước đó gặp nhau ở Phục Châu là ngẫu nhiên, bây giờ Thiền Châu bách phế đãi hưng[4], thực sự không phải một nơi tốt đẹp thương nhân đến. Xem ra, người này không hề đơn giản giống như ngoài mặt. Nhưng Tiêu Đạc tiếp xúc với hắn mấy lần cũng không nhìn ra đối phương có mang ác ý.   [3]Bách phế đãi hưng: có rất nhiều việc còn phải làm.   "Nàng muốn đi gặp hắn?"   "Ừm, hắn hẹn ngày mai gặp nhau ở quán rượu trong thành. Chắc hẳn nếu hắn trực tiếp gặp chàng có rất nhiều phiền phức. Mặc kệ manh mối trong tay hắn có giá trị hay không, ta cũng phải đi gặp một lần." Vi Nhiễm nghiêm túc nhìn Tiêu Đạc, nói. Trong lòng còn có một vẻ khẩn trương, sợ Tiêu Đạc một lời bác bỏ.   Tiêu Đạc biết nàng luôn muốn giúp đỡ, hiện giờ Ninh Hải chủ động tìm tới cửa, chắc chắn không nhịn được. Chính hắn bây giờ không có cách phân thân, lại có rất nhiều người nhìn chằm chằm, nhất cử nhất động ở bên ngoài phủ có lẽ đều sẽ truyền đến tai những kẻ xấu kia, đi gặp Ninh Hải quả thật không tiện.   Bên trong tư tâm của Tiêu Đạc là muốn cất giấu Vi Nhiễm, chỉ cần nàng ngoan ngoãn trong nhà giúp chồng dạy con là được rồi, thế nhưng là sau này thì sao?   Nếu hắn đi đến vị trí kia. . . Một Hầu phu nhân có thể giấu được, một Hoàng hậu còn có thể giấu ở đâu? Ngay cả mối đe dọa to lớn như Mạnh Linh Quân hắn còn không sợ, càng sẽ không sợ một thương nhân.   "Đi thôi. Mang theo Lý Trọng Tiến." Tiêu Đạc đặt bàn tay ở trên đình đầu Vi Nhiễm vuốt vuốt. Đối tốt với một người có rất nhiều cách, trước kia hắn cảm thấy, hắn cho là được rồi. Nhưng nàng cũng không phải là loại nữ nhân khúm núm, chỉ biết trốn ở sau lưng nam nhân kia. Nhất là lời nói nàng nói với nhóm cao tăng kia, bây giờ đã truyền đến trong tay bọn Lý Diên Tư rồi. Lý Diên Tư khen nàng không dứt miệng, nói có thể nói cho Tuệ Năng không còn mặt mũi nào, ở trong ổ hòa thượng Thiền Châu tìm không ra mấy người.   Hiện giờ hắn đã hiểu, để nàng làm chuyện mình muốn, cũng làm hết khả năng giúp nàng hoàn thành mới thật sự là đối tốt với nàng.   Vi Nhiễm vốn tưởng rằng còn phải tranh thủ một phen, không nghĩ tới Tiêu Đạc dễ dàng đồng ý như vậy. Nàng cầm quả đào lên, tự mình nhét vào bên trong Tiêu Đạc, sau đó đứng dậy, vô cùng vui vẻ đi rửa tay.   ***   Quán rượu Ninh Hải hẹn gặp cách Tiêu gia cũng không xa. Trong nhà có khách, Vi Nhiễm không thể ra ngoài quá lâu, nói với Sài Thị một tiếng rồi khinh xa giản tòng[4] ra cửa.   [4]Khinh xa giản tòng: đi ra ngoài đơn giản chỉ có cái xe không và một ít người hầu   Quán rượu có khoảng hai tầng, hôm nay đặc biệt vắng vẻ.   Dương Nguyệt đi vào trước, nói chuyện với tiểu nhị. Tiểu nhị nhìn phía sau nàng một chút, một nam tử cao lớn và một nữ tử mang theo vi mũ, cúi người nói: "Xin mấy vị chờ một chút." Sau đó lập tức chạy lên lầu trên. Chắc hẳn trước đó đã được người nào phân phó.   Vi Nhiễm nhẹ nhàng xốc một góc vi mũ lên, thấp giọng nói với Lý Trọng Tiến ở sau lưng: "Lát nữa ngươi ở đại đường lầu một chờ đi."   Vì không để cho người chú ý, lúc này Lý Trọng Tiến ăn mặc thành người hầu. Hắn đáp một tiếng, tùy tiện tìm cái ghế ngồi xuống trong đại đường. Tiêu Đạc giao cho hắn việc vô tích sự cỡ này, quả thật là có chút đại tài tiểu dụng[5]. Mấy ngày nay gia quyến của những thương nhân bị bắt cóc kia ở bên quan quan nha Thiền Châu ầm ĩ lật trời, hắn thấy Tiêu Đạc thật sự là chẳng quan tâm mình nên bất đắc dĩ đi theo.   [5]Đại tài tiểu dụng: cùng nghĩa với giết gà dùng dao mổ trâu.   Ai kêu trước đó bọn họ kết ân oán sống chết rồi, Lý Trọng Tiến cũng không muốn đắc tội Tiêu Đạc nữa.   Chỉ mất một lát, tiểu nhị đã từ trên lầu chạy xuống, khom người nói ra: "Mấy vị, trên lầu xin mời."   Dương Nguyệt đi ở phía trước, Vi Nhiễm theo ở phía sau. Cái cầu thang gỗ này có chút cũ kĩ, khi đi phát ra tiếng cót két. Lầu hai cũng không có ghế lô giống lầu một, nhìn một cái là thấy hết mọi thứ. Vị trí gần cửa sổ có một vị nam tử áo bào tay rộng, nhìn thấy Dương Nguyệt và Vi Nhiễm đi lên, đứng lên nói: "Phu nhân, chúng ta lại gặp mặt rồi."   Vi Nhiễm không nghĩ tới chỉ một mình Ninh Hải, phân phó Dương Nguyệt đứng ở đầu cầu thang Dương Nguyệt trông chừng, một mình đi qua.   Ninh Hải là một nam nhân bề ngoài xấu xí, đại khái là đặt ở trong bể người, làm sao cũng không tìm ra được. Vi Nhiễm thường thấy nam tử có vẻ ngoài đẹp mắt, bình thường giống Ninh Hải này, đương nhiên là không có để ở trong lòng. Nếu không phải lúc ấy thần kỹ xuất hiện, báo trước nam nhân này và Mạnh Linh Quân có quan hệ, có lẽ chẳng mấy chốc nàng sẽ quên hắn.   Vi Nhiễm ngồi xuống, cũng không có tháo vi mũ, nói thẳng: "Ninh tiên sinh là người thông minh, chúng ta không quanh co lòng vòng nhé? Manh mối liên quan đến án cướp lần này đối với bọn ta mà nói rất quan trọng, còn xin tiên sinh vui lòng chỉ giáo."   Ninh Hải cười một tiếng, nhấc ấm trà trên bàn lên rót hai chén trà: "Làm cố nhân, phu nhân không hiếu kỳ tại sao ta lại ở Thiền Châu?" Trên cổ tay của hắn quấn lấy một chuỗi phật châu bằng gỗ đàn hương, bên trên mỗi một hạt đều được khắc mỗi khiểu chữ Phúc khác nhau, mỗi một cái đều có cách nói riêng. Mặt ngoài hạt châu vô cùng bóng loáng, chắc là vì thường xuyên bị người chạm vào. Loại phật châu này Vi Nhiễm từng nhìn thấy ở đất Thục, giá trị liên thành, người bình thường thật đúng là không mua nổi.   Giọng điệu của Vi Nhiễm rất bình tĩnh: "Nếu tiên sinh muốn nói, ta đương nhiên rửa tai lắng nghe. Nếu tiên sinh không muốn nói, ta cũng không ép buộc." Ninh Hải là thương nhân, thương nhân không lợi ích thì không cần. Cho dù trên tay hắn thật sự có đầu mối gì thì chỉ sợ cũng sẽ không dễ dàng giao ra .   "Chuyến này ta đến Đại Chu, có chút công sự, cũng có chút việc riêng. Hồi trước nghe nói cố nhân ở đây nên cố ý chạy đến một lần. Cố nhân có việc gấp rời đi, trước khi đi nhờ ta giúp đỡ phu nhân một chút, ta ngẫm lại không thể giúp được những chuyện khác, cũng chỉ có một việc này." Ninh Hải ôn hòa nói. Hắn là nam tử không sắc sảo, khéo đưa đẩy lõi đời, lời nói khéo léo. Nếu không phải bởi vì thần kỹ báo trước, Vi Nhiễm cũng sẽ không phòng bị hắn sâu như vậy.   Chờ một chút, hắn nói tới cố nhân là. . .   "Ngươi biết Cố Thận Chi?" Vi Nhiễm lập tức kịp phản ứng. Cố Thận Chi buôn bán dược liệu, khó tránh khỏi quen biết người năm sông bốn biển. Hơn nữa hắn vừa mới rời đi.   Ninh Hải khẽ gật đầu: "Đúng vậy. Cho nên phu nhân không cần lo lắng cho ta có mưu đồ khác, chỉ là nhận ủy thác của người khác, hết lòng giúp người ta mà thôi." Hắn lấy ra túi giấy được gấp lại từ trong ngực ra, đẩy đến trước mặt Vi Nhiễm: "Bên trong người bị bắt vừa khéo cũng có bằng hữu của ta. Người bạn này của ta bình thường yêu thích chút dược liệu, mà cái hương liệu hắn mang trên người lại rất đặc biệt."   Vi Nhiễm mở bọc giấy ra ngửi ngửi, quả thật là rất đặc biệt hương khí, có chút Tinh thần hương Cố Thận Chi đã điều chế trước kia. Sau khi ngửi qua thì sẽ không quên.   "Sau khi hắn bị bắt cóc, ta liền nhận được tin tức, cũng vẫn luôn âm thầm tìm kiếm. Cơ sở ngầm của ta nói, ở huyện Thanh Châu Thiền Châu có một người có loại mùi hương này trên người. Sau đó hắn theo dõi thì phát hiện đối phương đặt chân ở bên trong một thôn trang. Đây là vị trí cụ thể." Hắn lại lấy ra một bản đồ nhỏ bằng da dê từ trong tay áo ra đưa cho Vi Nhiễm.   Vi Nhiễm không nghĩ tới hắn đã tìm ra được nơi đối phương ẩn náu, vừa muốn mở miệng, Ninh Hải lại nói ra: "Mặc dù tai mắt của ta rộng nhưng đều là chút dân thường trói gà không chặt. Đối phương nhân số không ít, lại bắt người chia ra đi giam giữ mấy chỗ, ta không dám tùy tiện động thủ, sợ hỏng đại sự. Nếu các người muốn người chỉ dẫn, tìm một vị tiên sinh dạy học họ Vương ở đó, cầm bản đồ da dê này đưa cho hắn, hắn tự sẽ hỗ trợ."   Vi Nhiễm biết có rất nhiều thương nhân tay mắt thông thiên, thật không nghĩ đến người này lại thần thông quảng đại đến như thế, rõ ràng là Thục nhân, lại có thể đem bàn tay đến trong một huyện bình thường của Đại Chu như Thục Châu. Loại năng lực này, không thể không làm người ta sinh ra kiêng kị phát ra từ trong nội tâm.   Nàng nói cảm ơn, cất kỹ hết đồ vật, tò mò hỏi: "Tiên sinh giúp đỡ như thế cũng bởi vì là bằng hữu với Cố Thận Chi? Lúc ở Thục quốc, ngươi cũng không biết hắn là bằng hữu của ta nhỉ?"   Ninh Hải cười to hai tiếng, sờ lấy phật châu trên cổ tay nói ra: "Phu nhân không cần cảnh giác ta như thế. Lúc ở Thục quốc, chúng ta thực sự là có chút duyên phận. Ta chỉ là một người làm ăn, bốn biển là nhà, ngày bình thường yêu thích giao hữu. Cố Thận Chi là một người trong đó. Lần này, ta chỉ hi vọng từ quan phủ xuất thủ, có thể giải quyết thích đáng chuyện này, thuận lợi cứu ra bằng hữu của ta."   Vi Nhiễm còn muốn hỏi hắn một câu, rốt cuộc có phải Mạnh Linh Quân phái tới, có ý đồ gì đó hay không. Nhưng người này hành tẩu tứ phương, kiến thức rộng khắp, làm người lõi đời lão luyện, chắc hẳn hỏi không ra cái gì. Nàng đứng dậy nói ra: "Tiên sinh ở chỗ nào? Sau khi chuyện thành công, chuẩn bị lễ mọn tạ ơn."   Ninh Hải khoát tay áo: "Ta còn có chút chuyện muốn làm, sẽ không ở Thiền Châu lâu. Có thể giúp đỡ phu nhân là tốt rồi."   Vi Nhiễm không nói gì thêm nữa, thi lễ cáo từ.   Loại người này là bằng hữu thì tốt nhất. Nếu là kẻ địch, thật đúng là phải nhắc nhở Tiêu Đạc để ý.