Tiêu Đạc ngồi ở phía sau bàn đọc sách, hai tay khoanh ở trước ngực, nghe ba người tâm phúc trước mặt tranh cãi đến tối mày tối mặt.   Đối phương yêu cầu bạc không thành vấn đề, một vạn lượng bạc trắng đối với mười bảy vị nhà buôn giàu có này mà nói căn bản như là rút một cọng lông, gia quyến của bọn họ chắc chắn sẽ không keo kiệt tiền bạc. Khó khăn là phải cứu người như thế nào, còn phải đảm bảo an toàn của Tiêu Đạc.   Tòa miếu thổ địa ở bên trên núi Thu kia đã hoang phế rất nhiều năm, bình thường hiếm người đến. Bốn phía lại không có vật che chắn, chỉ có cỏ khô sinh trưởng tốt, mặc dù có thể dùng để mai phục nhưng lỡ như đối phương đứng ở chỗ cao, vậy thì sẽ nhìn một cái không sót gì. Những chỗ có thể mai phục khác đều cách miếu thổ địa quá xa, hành động không tiện.   Mục đích của đối phương đã rất rõ ràng, muốn đối phó Tiêu Đạc. Mặc dù những phú thương trên danh sách kia có vô số liên quan đến đại thần trong triều, nếu xảy ra chuyện ở Thiền Châu thì Tiêu Đạc khó thoát tội, thậm chí sẽ ảnh hưởng tương lai hắn đăng vị. Nhưng những thứ này đều không có cách nào so sánh với an nguy của Tiêu Đạc.   Bọn Lý Diên Tư tuyệt đối sẽ không để Tiêu Đạc đi gặp một mình, cho nên vẫn đang tranh luận rốt cuộc phải phục binh chỗ nào, như thế nào mới có thể tìm ra chỗ ẩn thân của bọn trộm cướp, làm sao có thể cứu ra những cái kia thương nhân ở mức độ lớn nhất. Trong đó có một vị là huynh đệ ruột của Thục phi nương nương, mà bản thân Thục phi đang ở trong phủ, bọn họ không dám thất lễ.   "Điện hạ, ngài đang suy nghĩ gì?" Lý Diên Tư quay đầu lại hỏi.   Tiêu Đạc nhìn chăm chú bản đồ địa hình núi Thu mở trên bàn, hắn đưa tay chỉ đỉnh núi nói ra: "Các ngươi nhìn, toàn bộ địa khu bình nguyên thành Thiền Châu gặp nước lại không có núi dựa. Núi Thu cũng không cao, trong núi cũng không có chỗ có thể ẩn thân. Hơn nữa bọn họ đề ra thời gian khoảng năm ngày muốn chúng ta gom góp ngân lượng, dùng năm ngày này đủ để lật tung cả ngọn núi, cho nên những thương nhân bị bắt cóc kia cũng không ở trên núi."   Lý Diên Tư nhìn một chút, gật đầu nói: "Thần cũng nghĩ như vậy. Nhưng Thiền Châu lớn như vậy, so với núi Thu có thể nói là biển khơi, tìm mấy người như vậy tựa như mò kim đáy biển. Cho dù chúng ta biết người không ở trên núi Thu thì cũng không tra ra bọn họ đến cùng ở nơi nào."   Tiêu Đạc nhấc bút lên, khoanh tròn tất cả các địa điểm trộm cướp bắt cóc người ở trên địa đồ, sau đó nói ra: "Bọn họ muốn giấu rất nhiều người này, đồ ăn thức uống mỗi ngày chính là động tĩnh không nhỏ. Văn Bác, ngươi lập tức phái người âm thầm điều tra thôn trấn lớn nhỏ lân cận Thiền Châu xem có thể phát hiện dị thường hay không."   Điều mà Lý Diên Tư tán thưởng Tiêu Đạc nhất chính là bất kể hoàn cảnh tồi tệ cỡ nào, thế cục bất lợi với phe mình cỡ nào, Tiêu Đạc luôn luôn có thể bình tĩnh không hoảng loạn, trầm ổn như cũ, cũng giữ vững ý nghĩ rõ ràng. Sự nhạy bén nhiều năm lăn lộn trên chiến trường rèn luyện ra được là người bên ngoài không cách nào với tới. Hắn lập tức ra ngoài làm.   Tiêu Đạc lại kêu Ngụy Tự tới: "Ngươi dẫn người cải trang thành thợ săn hoặc là tiều phu đến núi Thu tìm một chút hư thực, nhớ kỹ chọn mấy người đắc lực, tuyệt đối không nên đánh cỏ động rắn. Cho dù phát hiện tình huống như thế nào cũng án binh bất động trước, dẫn người trở về bẩm báo."   "Rõ!" Ngụy Tự ôm quyền, lớn tiếng đáp. Hắn gần đây làm ổ ở thành Thiền Châu, gân cốt đều sắp lỏng lẻo, suốt ngày làm chút chuyện đăng ký hộ tịch của quan văn, nhàm chán đến cực điểm. Thừa cơ hội này, lại có thể triển khai quyền cước. Ngụy Tự cảm thấy vẫn là những việc như vậy tương đối thích hợp với mình.   Cuối cùng Tiêu Đạc nói với Chương Đức Uy: "Ngươi đi tìm một chút có người tận mắt chứng kiến đạo tặc đánh cướp thương khách hay không rồi hỏi một chút xem có manh mối nào không."   Chương Đức Uy gật đầu vừa muốn đi ra ngoài, lại xoay người hỏi: "Điện hạ, trong phủ hình như đã có một vị. . . Muốn hỏi Hồ tiểu thư một chút trước hay không? Hay là thôi?"   Tiêu Đạc ngẩng đầu nhìn về phía Chương Đức Uy: "Tại sao thôi hả? Đừng nói nàng còn chưa phải là Kỳ Vương phi, cho dù nàng đã là Kỳ Vương phi thì quan phủ phá án, nàng há có đạo lý không phối hợp? Ngươi cứ việc đến hỏi. Nếu ai dám ngăn cản thì nói là ý của ta."   Chương Đức Uy được Tiêu Đạc bảo đảm, có một chút sức mạnh, nhưng vẫn cảm thấy nhức đầu. Hắn thật sự không quen đối phó nữ nhân, cũng không có cách nào làm khó dễ nữ nhân. Lúc trước một Chu Gia Mẫn đã đùa bỡn xoay hắn chạy vòng vòng, bây giờ loại chuyện này phải giao cho Lý Diên Tư đi làm mới thỏa đáng. Huống chi Hồ gia tiểu thư kia cũng nổi danh kiêu căng, Hồ đại nhân lại là chúa có lý thì không tha cho người khác, ngộ nhỡ có chỗ nào đắc tội, hắn thật sự là phải. . . ăn không hết.   Chương Đức Uy vốn kêu một thị nữ Tiêu phủ đi mời Hồ Lệ Nghiên đến phòng khách nói chuyện nhưng thị nữ rất nhanh trở lại bẩm báo, người ở chỗ Thục phi, Thục phi không chịu thả người, nói là mấy ngày nay Hồ Lệ Nghiên liên tiếp bị dọa phát sợ, cần tĩnh dưỡng thật tốt.   Chương Đức Uy đang định tiện thể coi như thôi, nhưng lại có chút không cam tâm, trước mặt đụng phải Dương Nguyệt dẫn một đám thị nữ tới. Dương Nguyệt liền vội vàng hành lễ, thấy sắc mặt Chương Đức Uy không tốt: "Binh mã sử sao vậy?"   Tiêu Đạc kiêm nhiệm Trấn Ninh Tiết Độ Sứ, Chương Đức Uy vẫn là Binh mã sử của Trấn Ninh quân.   Chương Đức Uy hậm hực nói: "Dương Nguyệt cô nương."   Hắn lớn tuổi hơn Dương Nguyệt, theo lý kêu cô nương cũng không sai. Chỉ có điều bình thường hắn là một cái hũ nút, Dương Nguyệt và hắn tổng cộng chưa nói qua mấy câu. Chương Đức Uy nghĩ đến Dương Nguyệt là thân tín bên người Vi Nhiễm, ở chỗ Thục phi cũng có thể chen mồm vào được, bỗng nhiên bái nàng một cái.   Dương Nguyệt cả kinh lui về sau mấy bước: "Binh mã sử, ngài đang làm gì vậy?"   "Ta. . . Ta có việc muốn xin ngươi giúp một tay." Chương Đức Uy khó xử đem chuyện muốn tìm Hồ Lệ Nghiên để hỏi về bọn cướp một chút nói ra, còn đề cập rằng bị Thục phi ngăn cản. Dương Nguyệt cười nói: "Thì ra là chuyện này. Thục phi nương nương đến chỗ Hoàng hậu rồi, tiểu thư cũng đang ở đó. Ta đang muốn bưng chút nước ô mai đi qua. Nếu Binh mã sử không vội, ở chỗ này chờ một lát. Ta đi xem tình huống một chút rồi phái thị nữ tới nói với ngài."   "Như vậy làm phiền cô nương, đa tạ." Chương Đức Uy nói lời từ tận đáy lòng.   Dương Nguyệt thi lễ, mang theo bọn thị nữ rời đi.   Chương Đức Uy vốn không thích Vi Nhiễm cũng là bởi vì Chu Gia Mẫn châm ngòi. Lúc trước chuyện Vi Nhiễm thân mang lục giáp* cứu đám người Tiêu gia ra khỏi Kinh Thành đã làm hắn chấn động thật sâu, bây giờ nàng lại sinh trưởng tử cho Tiêu Đạc, Chương Đức Uy tự nhiên càng không lời nào để nói. Nhất là ngay cả một thị nữ bên người nàng cũng có khí độ tiến lùi như thế, có thể thấy được kỳ nhân nhất định không tầm thường.   *Lục giáp: phụ nữ có thai   . . .   Tiết thị từ chỗ Tiết Cẩm Nghi nghe nói chuyện Tiết Đào bị người bắt cóc, suýt chút nữa ngất đi. Mặc dù nhà ngoại này của bà không hiển hách nhưng tốt xấu gì cũng là gia đình giàu có, có thể giúp bà không ít về mặt tiền tài. Chuyện xưa nói có tiền có thể sai ma khiến quỷ, sau này bà còn có nhiều chỗ phải dựa vào Tiết Đào.   Bà chạy đến nơi ở của Sài Thị, nước mắt không ngừng, chính là muốn tạo áp lực cho Sài Thị và Tiêu Đạc, vô luận như thế nào phải cứu Tiết Đào bình an ra khỏi hang ổ của bọn đạo tặc. Bà cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói thân phận bây giờ của mình nói cho cùng đã khác biệt, Sài Thị cũng không thể bỏ mặc bà, càng sẽ không dám làm gì bà.   Sài Thị cũng mới từ chỗ Vi Nhiễm nghe nói xảy ra chuyện lớn như vậy, còn chưa tiêu hóa xong sự việc thì Tiết thị đã chạy đến khóc lóc kể lể. Bà an ủi: "Ngươi cũng đừng quá lo lắng. Mậu Tiên thân là quan phụ mẫu một phương, đương nhiên sẽ cố gắng hết sức bảo vệ an toàn của bọn họ. Bây giờ ngươi đã là Thục phi, ở bên ngoài cũng phải chú ý lời nói cử chỉ của mình một chút, ngươi thế nhưng là đại biểu cho Thiên gia."   Trong lòng Tiết thị oán thầm, dùng khăn tay chấm con mắt, kéo Tiết Cẩm Nghi đến bên cạnh: "Hoàng hậu, đây chính là huynh đệ ruột của thần thiếp, sinh tử chưa biết, thần thiếp làm thế nào còn có thể quản được cử chỉ dáng vẻ của mình? Ngài nhìn Cẩm Nghi xem, đôi mắt đều khóc đỏ lên. Nàng chạy đi tìm Quận Hầu Thái Nguyên, Quận Hầu lại cản nàng lại. Những đạo tặc kia ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, thần thiếp thật sự lo lắng cho huynh đệ. Tiết gia không có hắn coi như xong, như vậy một nhà già trẻ lớn bé phải làm sao sống!"   Tiết Cẩm Nghi đúng là lo lắng cho cha nhưng nàng cũng biết xảy ra loại chuyện này, chỉ có thể làm hết sức mình nghe ý trời, không biết vì sao cô cô muốn chạy tới trước mặt Hoàng hậu nói biểu ca không đúng. Lúc trước mặc dù cô cô có chút tiểu tâm tư nhưng đều che giấu, bí mật phàn nàn với nàng hai tiếng. Nhưng gần đây, luôn cảm thấy cô cô có chút suy nghĩ không nên có.   Tiết Cẩm Nghi vụng trộm liếc nhìn Sài Thị, Sài Thị nhíu mày, không nói gì, chỉ là nhận lấy nước ô mai trong tay Thu Vân uống.   Vi Nhiễm tự mình bưng bát nước ô mai cho Tiết thị, nhắc nhở: "Thục phi nương nương, phu quân chinh chiến sa trường nhiều năm, xử lý chuyện như vậy đều có kinh nghiệm hơn chúng ta. Hắn chắc chắn sẽ cố gắng hết sức. Trời nóng, ngài uống chút nước ô mai giải khát trước."   "Đa tạ hảo ý của ngươi, bản cung uống không xuống. Cáo từ trước." Tiết thị thi lễ với Sài Thị, lôi kéo Tiết Cẩm Nghi rời đi.   Đợi bà đi rồi, Sài Thị liền nặng nề đặt chén canh lên trên bàn trà, lắc đầu nói: "Thật sự là càng không tưởng tượng nổi."   Vi Nhiễm khuyên nhủ: "Mẫu hậu bớt giận, Thục phi nương nương có lẽ là thực lòng lo lắng cho người thân, không phải cố ý như thế."   "Con đừng nói giúp nàng ta. Tính tình của nàng ta như thế nào ta làm sao không biết? Kỳ Vương được phong vương, nàng ta lại được phong phi, tất nhiên là có chút lâng lâng. Lúc trước trong phủ bị ngươi ta đè ép, hiện giờ chiếm lĩnh một cung, lại là người duy nhất trong hậu cung sinh nhi tử nên cảm thấy ngay cả ta cũng phải nể nàng ta mấy phần. Con sai người theo dõi nàng ta một chút, đừng để nàng ta nghĩ ra cái chủ  ý ngu ngốc gì làm hỏng chuyện. Thôi, không nói đến nàng ta nữa, ta đi thăm tôn nhi một chút." Sài Thị vịn Thu Vân đứng lên, Vi Nhiễm vốn theo ở phía sau, Dương Nguyệt thừa cơ ở bên tai Vi Nhiễm nói một phen.   Thế là Vi Nhiễm tự mình đi chỗ Tiết thị một chuyến.   Tiết thị đương nhiên là không nguyện ý. Hồ Lệ Nghiên nói thế nào cũng là đại tiểu thư, lại là con dâu tương lai của bà, bị một Binh mã sử nho nhỏ như Chương Đức Uy tra hỏi còn thể thống gì? Nhưng nàng nghĩ đến Hồ Lệ Nghiên có lẽ có khả năng giúp đỡ Tiêu Đạc tìm ra đám kẻ xấu kia, Tiết Cẩm Nghi lại ở bên cạnh khuyên vài câu, bà mới nhả ra, để thị nữ bên người đi cùng Hồ Lệ Nghiên đến phòng khách.   . . .   Buổi chiều thời gian thoải mái, tiểu hài tử vừa đủ tháng luôn luôn thích ngủ. Sau khi tỉnh ngủ, khuôn mặt nhỏ đỏ rực giống quả chín. Vương thị thay quần áo sạch sẽ cho nó, đặt ở trong nôi nói chuyện với nó. Bà và Trần thị đều cực kỳ thích đứa bé này, ôm cũng không thấy mệt mỏi. Nhưng Vi Nhiễm nhìn thấy, liền bảo các nàng không nên ôm hài tử thường xuyên để tránh dưỡng thành tính tình dính người của hài tử.   Bọn họ thấy Sài Thị đi vào liền vội vàng hành lễ. Sài Thị khoát tay áo miễn lễ, sau đó ôm tôn nhi từ trong nôi ra, ngồi ở trên giường trêu chọc nó.   Trong tay bà đong đưa trống bỏi, âm thanh đông đông đông, làm cho hài tử nhìn chằm chằm vào trống bỏi, còn đưa tay muốn cầm.   Sài Thị cười nói: "Tôn nhi ngoan, con không cầm được cái này, tổ mẫu cầm giúp con."   Trong miệng hài tử phát ra tiếng kêu, vẫn muốn cầm, miệng móp méo tựa hồ muốn khóc, Sài Thị vội vàng đưa cho nó. Qủa nhiên nó cầm không được, trống bỏi lập tức rơi trên mặt đất, nó liền khóc lớn lên.   Sài Thị vội vàng dỗ nó, lại nhặt trống bỏi lên nhét vào trong ngực nó, nó lại khóc càng lớn hơn, làm sao cũng không chịu. Sài Thị có chút không biết làm sao nhìn về phía hai nhũ mẫu, dù sao bà không có tự tay nuôi hài tử nhỏ như vậy, cũng không biết nó đây là thế nào.   Vương thị nhận lấy hài tử, vỗ nó dỗ dành nói: "Hoàng hậu nương nương, không có chuyện gì, tiểu công có lẽ là đói bụng, lúc này nô tỳ đi cho nó ăn." Bà ôm hài tử đến bên kia bình phong, một lát sau, mặt lại lộ vẻ khó xử đi ra: "Tiểu công tử không chịu ăn."   Lúc Vi Nhiễm đến, đã nhìn thấy người cả phòng phát sầu, dỗ dành hài tử oa oa khóc lớn. Trần thị thấy nàng dường như thấy được cứu tinh: "Phu nhân cuối cùng tới, tiểu công tử khóc nỉ non không ngừng, mấy người nô tỳ không có cách nào."   Vi Nhiễm ôm hài tử vào trong ngực, nghe bọn họ nói chuyện vừa xảy ra, đi đến trong ôm cầm cung ngọc nhỏ Chương Đức Uy tặng cho hài tử cầm ở trong tay, lúc này nó mới không khóc.   Sài Thị nhẹ nhàng thở ra: "Quả nhiên là không ai hiểu con bằng nương, cũng may con đã đến, nếu không chúng ta thật sự không biết như thế nào cho phải."   Vi Nhiễm cười nói: "Mẫu hậu có chỗ không biết, tính tình đứa nhỏ này cố chấp, không thíc người khác lấy đồ của mình, đã cầm thì nhất định phải đoạt lại. Lúc nó thấy không cầm được cái trống bỏi kia, bản thân tức giận, liền từ bỏ, phải đổi lại một cái khác cho nó. Ai, cái tính tình bá đạo này cũng không biết theo ai."   "Còn không phải theo nàng?" Sau lưng vang lên một tiếng, chính là Tiêu Đạc đi vào.   Đám người liền vội vàng hành lễ, Tiêu Đạc hành lễ với Sài Thị trước, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy Vi Nhiễm, nhìn nhi tử trong ngực nàng nhếch miệng cười nói: "Dáng dấp giống ta, tính tình lại giống nàng như đúc."   "Chàng nói lung tung. Ta nào có bá đạo như nó?" Vi Nhiễm nhỏ giọng kháng nghị.   Ban đầu ở trong khách sạn, nghĩa chính ngôn từ nói với hắn nếu như hắn cho người khác giống như cho nàng thì nàng cũng không muốn nữa. Bây giờ thì ngược lại, quên mất không còn một mảnh.   Nhưng ngay trước mặt Sài Thị, Tiêu Đạc cũng không tiện vạch trần nàng, chỉ đưa tay đùa đùa nhi tử. Tiểu gia hỏa một mực ủi vào trong ngực Vi Nhiễm, miệng há ra. Lúc này là thật đói bụng. Vi Nhiễm bèn ôm nó di chuyển tới bên kia bình phong cho ăn.   Tiêu Đạc ngồi xuống, hỏi Sài Thị: "Nghe nói Thục phi đến chỗ mẫu hậu náo loạn?"   Sài Thị cũng không thèm để ý: "Nàng ta chính là nóng vội, chạy đến trước mặt ta nói hai câu, cũng không phải là cái đại sự gì. Mậu Tiên, lần này cứu người, con có nắm chắc không?"   Mặc dù ngoài miệng Sài Thị nói thật nhẹ nhàng nhưng biết chuyện này đối với Tiêu Đạc mà nói, cũng không phải là một bản án có thể giải quyết dễ dàng. Nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm Thiền Châu như vậy, thương nhân bị bắt cóc lại có hơn mười người, bối cảnh người nào cũng không đơn giản. Bà có lòng giúp đỡ nhưng không làm được gì.   "Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần đã an bài xong xuôi rồi, nhưng không thể cam đoan sẽ giải cứu toàn bộ người ra an toàn. Đối phương muốn đối phó ta, đương nhiên cũng có ý tứ đòi tiền. Thiền Châu vốn có nạn trộm cướp, Chương Đức Uy vẫn luôn thanh trừng. Nhóm người này khác với trộm cướp trước đó, không giống như là những lương dân bị bức phải vào rừng làm cướp, ngược lại kế hoạch vô cùng chu toàn, địa vị tựa hồ không đơn giản."   Vi Nhiễm ở bên kia bình phong nghe thấy, trong lòng bất an. Nếu thần kỹ của nàng có thể phát huy tác dụng, chí ít có thể giúp Tiêu Đạc một tay. Nhưng nàng không điều khiển được thần kỹ, chỉ có thể chờ đợi chính nó xuất hiện. Có lẽ nhìn thấy người hoặc vật liên quan đến bản án thì sẽ xuất hiện cũng khó nói.   Nàng cho hài tử ăn xong đi ra thì Sài Thị đã đi, thần sắc của Tiêu Đạc cũng không nhẹ nhõm giống như vừa rồi. Nghĩ đến cũng là gắng gượng chống đỡ trước mặt Sài Thị, không muốn để bà lo lắng.   Vi Nhiễm giao hài tử cho Vương thị và Trần thị, muốn bọn họ ra ngoài hóng gió, còn mình thì đi đến bên người Tiêu Đạc, vịn bờ vai của hắn hỏi: "Phu quân, chuyện này rất khó, phải không?"