Quán bar rất náo nhiệt, trên sân khấu mấy cô gái đang nhảy múa thì ăn mặc gợi cảm, các cậu thanh niên thì theo dõi chăm chú trận đấu được phát trên màn hình chiếu, thi thoảng thì reo hò. Cảnh Tự ngồi nhàn nhã trên chiếc ghế sô pha, kế bên là anh béo, Âu Dương Tự và một số người bạn trong game khác. Bọn họ bưng ly rượu lên: “Nào, chúc mừng Lu thần sang tuổi mười tám!” Mấy người trẻ tuổi sôi nổi nâng ly: “Chúc mừng sinh nhật.” Cảnh Tự cầm ly rượu lên, cụng nhẹ với bọn họ, uống sạch một hơi. “Chào mừng đến thế giới của người trưởng thành!” Anh béo vỗ bờ vai của anh: “Tối nay có muốn anh đây tìm giúp cho vài chị gái xinh đẹp không? Giúp cậu hiểu được cảm giác ‘Hạnh Phúc’. “ Cảnh Tự kéo tay anh ta, ưỡn ẹo nói: “Người trưởng thành không chỉ có “hạnh phúc” mà còn có “kích thích” nữa đấy, thử xem đi.” Anh béo nói: “Đứt, đứt, đứt tay này! Béo gia tôi thân thể yếu đuối, không thể chịu được kích thích của cậu, để lại cho cô gái khoẻ hơn đi!” Cảnh Tự buông lỏng anh ta ra. Đúng lúc này, Âu Dương Tự đột nhiên lên tiếng: “Tôi nhìn thấy ai giống hoa khôi Lục vậy? Sao cô ấy ở chỗ này? “ Cảnh Tự quay đầu lại, thấy một cô gái mặc áo khoác lông màu trắng đứng trong đám người, đang nhìn xung quanh như đang tìm thứ gì đó. Cô để mái tóc dài, mang mũ Beret, đứng giữa đám người đang nhảy múa điên cuồng trông rất lạc lõng, giống như một chú cừu non lạc giữa bầy sói già. Mỗi lần Cảnh Tự nhìn thấy cô đều tự nhiên cảm thấy ấm áp. Thế giới xung quanh anh rất hỗn loạn, nhưng chỉ có cô, canh cánh trong lòng anh, giống như ánh trăng sáng trong tim anh. Lục Chúc Chúc nhìn xung quanh, thấy được Cảnh Tự, cô nhoẻn miệng cười. “Đúng kìa, có khi nào hoa khôi đến tìm tôi không nhỉ?” Âu Dương Tự hưng phấn hẳn lên: “Cô ấy đang nhìn tôi, còn cười với tôi nữa! Trời ơi, tôi bay đây…” Anh béo vỗ lên đầu cậu ta: “Kích động cái gì vậy, người ta tới tìm cậu chắc.” Lục Chúc Chúc đi đến, ngoan ngoãn nói: “Anh ơi, sinh nhật vui vẻ!” Cảnh Tự lập tức ném nửa điếu thuốc xuống dưới sàn, dẫm lên nói: “Sao em biết chỗ này?” “Em thêm WeChat với Kiều Nguyên Châu, anh ấy nói anh hay đến chỗ này. Đúng lúc em đi ngang qua nên mới đi vào nhìn xem.” Anh béo cười nói: “Em gái tới vừa đúng lúc, cùng chúc mừng sinh nhật Lu thần nào.” Lục Chúc Chúc còn chưa trả lời Cảnh Tự lại nói: “Không cần, ở đây khói thuốc nhiều quá.” Nói xong anh đứng dậy, kéo tay Lục Chúc Chúc đi khỏi quán bar. Âu Dương Tự nhìn bóng lưng hai người, kinh ngạc hỏi anh béo: “Cô ấy gọi Lu thần là anh? Là anh trai ruột hả?” Anh béo lắc đầu: “Không phải anh trai ruột, anh trai hàng xóm còn có khả năng.” Ở cửa hàng tiện lợi, Cảnh Tự mua rất nhiều đồ ngọt cho Lục Chúc Chúc. “Cái này là bánh sinh nhật anh mời em sao?” “Ừ, tiệm bánh kem đóng cửa rồi, anh chỉ mời em được cái này thôi.” Mấy năm nay, sinh nhật anh đều không có chuẩn bị bánh kem. Bởi vì chỉ có một người nên ăn bánh kem cũng chẳng có ý nghĩa gì. Năm nay thì quen nhiều bạn mới nhưng bọn con trai cũng chẳng hứng thú với bánh ngọt nên chỉ rủ nhau đi ăn bữa cơm thôi. Lục Chúc Chúc hỏi: “Anh có bật lửa không?” ” Có.” Cảnh Tự từ trong túi lấy ra một cái bật lửa. Lục Chúc Chúc nhận lấy, nói: “Anh, em hát không hay, anh đừng cười em nhé!” “Lục Chúc, đừng… hát!” Lục Chúc Chúc không quan tâm đến anh, mở bật lửa rồi lên bên cạnh chiếc bánh rồi hát to bài Happy birthday. Lục Chúc Chúc được thừa hưởng khí chất của Lục Hoài Nhu nhưng nghệ thuật của Lục gia thì không đến cô. Nhảy lệch nhạc, hát lệch tông, nghệ thuật cô có chỉ là đọc thơ diễn cảm. Ngay cả bài hát đơn giản là Happy birthday cũng khiến người khác chạy ra xa. Thi thoảng khách xung quanh đều nhìn bọn họ rồi cười. Gương mặt Cảnh Tự hơi đỏ lên, nhìn bộ dáng cô nghiêm túc ca hát thì khoé miệng bất giác cong lên. Đôi mắt cô như có cất giấu ngôi sao, hát được vài câu lại ngại ngùng, hai vành tai đỏ như quả anh đào trên ngọn cây. Hát xong, Lục Chúc Chúc duỗi tay che mặt: “Xấu hổ quá!” Cảnh Tự cười sâu hơn, mỗi lần thấy cô, trong lòng anh đều vui vẻ lên. Chỉ mới gặp mặt nhau mấy tháng nhưng số lần anh cười còn nhiều hơn mười năm nay. Ngỡ như bất công của thế giới này đối với anh đều được cô bù đắp lại. “Em là cháu gái Lục Hoài Nhu sao?” Cảnh Tự cười nói: “Có muốn xét nghiệm ADN không?” “Anh không được cười em! Đây là lần đâu tiên em hát trước mặt người khác đấy!” “Anh rất cảm động.” Cảnh Tự nói nhưng vẫn không nhịn được cười. “Hừ, anh cứ cười đi.” Cô bất chấp tất cả nói: “Dù sao thì hôm nay anh cũng lớn nhất, em chỉ phụ trách làm anh vui vẻ thôi!” Lục Chúc Chúc lấy cái nĩa nhỏ, cắt một miếng bánh kem đưa đến miệng Cảnh Tự: “Miếng đầu tiên mời anh ăn trước!” “Em ăn đi.” “Phần còn lại đều là của em.” Nhưng miếng đầu tiên là miếng ngon nhất, cô luôn dành cho anh. Cảnh Tự cầm tay cô, lấy bánh kem trên cái nĩa nhựa, sau đó đưa cho cô cái nĩa mới. Lục Chúc Chúc ăn xong đồ ngọt, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn quàng cổ màu xám. Đi đến bên cạnh Cảnh Tự, khom lưng đeo cho anh: “Hôm đó em thấy anh mặc rất ít nên mua cho anh một chiếc khăn quàng cổ, coi như là quà sinh nhật tặng anh vậy.” “Cảm ơn Lục Chúc.” Cô vỗ vai anh: “Anh không cần khách sáo với em vậy đâu.” Chất liệu của khăn quàng cổ rất mềm mại, mang trên cổ thon dài trắng nõn của anh, làm lộ ra yết hầu. Lục Chúc Chúc thỏa mãn mà chiêm ngưỡng nhan sắc của anh. Mặc kệ anh mặc cái gì thì cũng rất đẹp trai. Cảnh Tự cúi đầu ngửi, chiếc khăn quàng cổ có mùi bột giặc rất thơm. Khi mua chiếc khăn quàng cổ về, cô còn cẩn thận giặt một lần. Lục Chúc Chúc muốn về lại ghế đối diện của mình, Cảnh Tự kéo tay cô ngồi bên mình. “Lục Chúc, ngồi với anh đi!” Anh đã không gần cô được hai tháng rồi, anh rất nhớ cô, rất nhớ. Lục Chúc Chúc cảm thấy rất mơ hồ nhưng cô cũng không từ chối. Bởi vì trong suy nghĩ của cô, cô cũng rất muốn tới gần Cảnh Tự. “Nghe nói chiếc khăn quàng cổ này em mua tặng cho bạn trai à?” Anh hỏi. Lục Chúc Chúc nghĩ là Tề Kỳ nói bậy với Cảnh Tự, cô vội vàng giải thích: “Anh, em không có bạn trai.” Trên mặt Cảnh Tự không có biểu hiện gì nhưng cũng đã nhẹ nhõm không ít. Cầm lấy chiếc thìa nhỏ, múc một thìa bánh kem còn dư của cô bỏ vào miệng. Lục Chúc Chúc nắm tay áo của anh, lo lắng nói:” Anh ơi, anh có thể… đừng nói chuyện với Tề Kỳ nữa được không?” Cảnh Tự liếc nhìn cô, cô né tránh ánh mắt của anh, khuôn mặt đỏ bừng: “Ý em là, cô ấy…Cô ấy hình như rất thích anh. Nếu như anh không thích cô ấy thì đừng cho cô ấy hi vọng.” Chà, cuối cùng cũng tìm được một lý do hợp lý. Cảnh Tự cười cười: “Lục Chúc, sao em biết anh không thích?” “Hả!” Lục Chúc Chúc buông lỏng tay áo anh ra, khuôn mặt cứng đờ: “Anh… Anh thích cô ấy hả?” Cảnh Tự không nói giỡn với cô nữa, lau vết bơ dính trên mũi của cô: “Không nói chuyện nữa, về sau em đừng cho người khác thêm wechat của anh.” Lục Chúc Chúc nhẹ nhõm thở dài một hơi. Không cần anh nói, cô tuyệt đối sẽ không làm điều ngu ngốc như vậy! Cuối năm trong hội biện luận có một cuộc thi quan trọng, chủ đề là: Công việc mình thích hay tiền lương quan trọng hơn. Đối với chủ đề này này thì biện luận phải đi gặp các sinh viên đại học, đặc biệt là sinh viên mới tốt nghiệp. Khảo sát cái nhìn của bọn họ về tiền lương. Các thành viên của hội bốc thăm để chọn trường học. Lục Chúc Chúc cùng Tần Tân Trừng rất may chọn đến trường học dạy nghề bên cạnh để tham quan và khảo sát. Buổi sáng cuối tuần, Lục Chúc Chúc và Tần Tân Trừng đi đến cổng của trường dạy nghề. Trong tay Lục Chúc cầm tờ giấy ghi những câu hỏi. Tần Tân Trừng nói: “Chúng ta cứ hỏi tùy tiện thôi. Dù sao thì chúng ta cũng bị phân đến trường dạy nghề.” Lục Chúc Chúc quay đầu lại hỏi: “Dạy nghề thì làm sao?” “Thì…” Nhận ra mình nói không đúng, Tần Tân Trừng lập tức sửa lại: “Không có gì, chúng ta đi hỏi mọi người đi!” “Được.” Lục Chúc Chúc thấy có một cô gái cột tóc đuôi ngựa đi về phía cô, nên lịch sự chào hỏi: “Chào bạn học, chúng mình đến từ đại học Bắc Thành, đang đi khảo sát một số vấn đề cho cuộc thi biện thuận. Cậu có thể giúp chúng mình làm một bài trắc nghiệm nho nhỏ không?” Cô gái tóc đuôi ngựa bất ngờ trước gương mặt xinh đẹp của Lục Chúc Chúc, lúc sau lại nghe nói đại học Bắc Thành muốn cô giúp đỡ về bài thảo luận thì có chút vừa run vừa vui: “Đương nhiên là được.” Lục Chúc Chúc đưa bút cho cô ấy, cô ấy nghiêm túc mà làm trắc nghiệm, sau đó còn nói với Lục Chúc Chúc quan điểm của chính mình: “Tôi sắp tốt nghiệp rồi. So với đam mê thì tôi chọn lương cao. Dù sao tôi cũng không giống như cậu, không có quá nhiều lựa chọn để làm việc!” “Đừng tự coi thường chính mình. Chỉ cần đi đúng hướng, đi bằng chân của mình thì sẽ có kết quả tốt thôi!” “Câu trả lời của tôi có giúp cho cậu không?” “Có, thật sự rất có ích ạ.” “Vậy là tốt rồi.” Cô gái thẹn thùng nhìn cô một cái: “Tạm biệt em, chúc mọi người thi hùng biện được giải nhất nhé!” “Ok!” Lục Chúc Chúc lại tiếp tục đi thăm một vài bạn học, bọn họ đều cố hết sức giúp Lục Chúc Chúc hoàn thành việc nghiên cứu, có người thì cảm thấy đam mê quan trọng, nhưng hơn một nửa người Lục Chúc Chúc hỏi đều cảm thấy tiền lương quan trọng hơn. Giữa trưa, Tần Tân Trừng cùng Lục Chúc Chúc ngồi ở bóng râm nghỉ ngơi. Lục Chúc Chúc vừa gặm bánh mì nhân khoai, vừa sửa lại bài trắc nghiệm khảo sát. Ánh mắt loang lổ trên mặtt cô, cái dáng điệu nghiêm túc ấy như sáng bừng lên. Tần Tân Trừng hổ thẹn mà nói: “Xem ra là snh suy nghĩ nhiều, từ đầu anh nên xin lỗi mới phải.” Lục Chúc Chúc lại rất thông minh, đương nhiên liền nhìn ra được Tần Tân Trừng có chút khinh thường cô gái lúc nãy, cô cười nói: “Bọn họ không phải như anh nghĩ đâu.” “Đúng vậy, lúc đầu anh nghĩ rằng bọn họ đều rất phá phách.” Tần Tân Trừng gãi gãi đầu: “Hiện tại thì anh thấy cũng có rất nhiều người đang cố gắng nỗ lực.” “Đúng vậy, bọn họ thật rất ưu tú.” Chẳng hạn như người ở trong tim cô. Cách đó không xa ở sân thể dục, Kiều Nguyên Châu chọc chọc vào khuỷu tay Cảnh Tự: “Bên kia kìa, tôi thấy có người giống nữ thần đang thích thầm cậu vậy.” Cảnh Tự ném quả bóng rổ đi, nhìn theo hướng ngón tay, liếc mắt một cái liền thấy một cô gái mặc áo khoác trắng ngồi ở dưới gốc cây, gặm cái bánh mì khô cằn. Mặt anh như dịu đi, ngồi xổm xuống mà buộc lại dây giày: “Em ấy không có thích tôi.” Kiều Nguyên Châu không tin: “Thằng này, tôi bó tay với cậu, khiêm tốn quá thì là kiêu ngạo đó, ai chả biết là ẻm đang theo đuổi cậu.” Cảnh Tự đón quả bóng từ đồng đội truyền tới, nói: “Em ấy không thích tôi, em ấy cũng không cần theo đuổi.” Cô không cần theo đuổi, vì anh đã sớm trao tình cảm cho cô rồi. Kiều Nguyên Châu ngồi xổm xuống, lắc đầu, cảm thán nói: “Em gái kia vì muốn biết lịch trình của cậu, nên liền thêm WeChat với tôi đó. Mỗi ngày đều xem vòng bạn bè của cậu có gì mới không, nói không có cảm giác thì tôi không tin đâu.” Cảnh Tự cũng muốn tin, nhưng vẫn cảm thấy Kiều Nguyên Châu thật sự suy nghĩ quá nhiều. Người đứng xem có thể không biết rõ ràng nhưng Cảnh Tự hiểu rõ. Lục Chúc Chúc và anh là thanh mai trúc mã từ thời khi còn nhỏ. Cô từ nhỏ đã ỷ lại vào anh, so với bạn bè còn thân thiết hơn. Chính một tiếng “anh” của cô đã rõ tất cả, không thể có khả năng khác. Cô còn chưa lớn lên nữa. “Cậu muốn tôi kiểm tra không?.” Kiều Nguyên Châu cười xấu xa nói: “Chứng minh rằng em ấy trong lòng tuyệt đối có cậu.” Cảnh Tự mắt trợn trắng: “Nhàm chán.” “Nhàm chán thì thôi.” Cảnh Tự không tập trung làm trượt một lần bóng, rốt cuộc kìm nén không được, quay trở lại ngồi, giả bộ làm tỉnh hỏi: “Cậu nói… Kiểm tra cái gì?” Kiều Nguyên Châu nhếch miệng cười, lấy điện thoại ra chụp anh một tấm ảnh, rồi đăng lên vòng bạn bè. “Hôm nay Lu thần rất đẹp trai nha.” Cảnh Tự: “Cậu đăng thử xem!” “Đừng nóng vội.” Kiều Nguyên Châu nhìn vào mắt Lục Chúc Chúc, cô đang một bên gặm bánh mì, một bên lướt điện thoại. “Trong vòng năm phút, nếu em ấy thích bài viết, vậy thì…” “Vậy thì em ấy đang chán đó.” “Chậc, cậu không hiểu suy nghĩ của con gái gì cả, nếu em ấy thấy thì lập tức sẽ thích bài, vậy thì khẳng định là em ấy có thích cậu.” Đúng như dự đoán, chưa đầy hai phút, bài viết của anh được rất nhiều bạn bè thích, quả nhiên đã tìm được hình của Lục Chúc Chúc. “Ha ha ha, em ấy thích rồi!” “Để tôi xem.” Cảnh Tự ngoài mặt không quan tâm, nhưng nghe Lục Chúc Chúc đáp lại, thì giật điện thoại, nhìn trong một loạt hình thì cuối cùng cũng tìm được hình cô. Lục Chúc Chúc không chỉ thích bài viết, còn bình luận một câu: “Hai anh đang ở đâu vậy?” Kiều Nguyên Châu nói: “Cậu xem bình luận đi, các cô gái đều nhắn là “đẹp trai”, chỉ có em ấy là nhắn hỏi cậu ở đâu thôi.” Cảnh Tự: “Thì sao?” “Lu thần, sự thông minh của cậu đâu rồi.” Kiều Nguyên Châu nói: “Nghĩa là em ấy nhớ cậu đó, hỏi cậu ở đâu thì không phải muốn tìm cậu sao. Chẳng phải cậu nói thích ai thì sẽ muốn gặp người đó sao.” “Nghĩ nhiều.” Kiều Nguyên Châu: “Không đùa đâu, chỉ sợ em ấy cũng chưa nhận ra là em ấy thích cậu.” Tuy rằng biết miệng của Kiều Nguyên Châu có thể cho xe lửa chạy vào, nhưng Cảnh Tự vẫn bị từ “thích” đánh vào trong lòng. Anh cũng không dám ước muốn gì xa vời, nghe một chút thì cảm thấy vui lên. Thật nhanh, điện thoại reo lên, Lục Chúc Chúc đã gửi cho anh một tin nhắn: “Anh đang ở đâu vậy!!!” Còn bỏ thêm ba cái dấu chấm than. “Ai nhắn vậy.” Kiều Nguyên Châu đầu dò xét lại, cười hì hì nói: “Thích cậu thật rồi.” Cảnh Tự: “Cậu đừng nói chuyện buồn nôn như vậy được không.” “Cứ giả bộ đi.” Cảnh Tự cúi đầu, nhìn tin nhắn cô gửi tới, khóe miệng ức chế nhếch lên, trả lời: “Ngẩng đầu.” Lục Chúc Chúc ngẩng đầu, xa xa trông thấy bóng dáng Cảnh Tự vẫy tay, trái tim nhỏ đập loạn nhịp: “Anh ơi!” Mặt trời đứng bóng, Cảnh Tự không muốn cô tỏa sáng như một mặt trời chạy tới phía anh, vì thế đứng dậy đi tới chỗ cô: “Em làm gì ở đây vậy?” “Em đến trường anh làm một bài khảo sát trắc nghiệm.” Lục Chúc Chúc giơ cuốn tập trong tay lên hỏi: “Thi biện luận phải dùng tư liệu sống.” “Trưa nay ăn bánh mì sao?” “Đúng vậy, không có thời gian, buổi chiều còn có việc, buổi tối ăn sẽ ngon hơn.” “Tối nay anh mời em.” “Oa, anh Cảnh Tự hôm nay hào phóng vậy sao, còn muốn chủ động mời em ăn cơm nữa chứ.” “Anh mời em được.” “Em muốn ăn ngon, em sẽ làm cho anh tốn nhiều tiền luôn!” “Chỉ mời em ăn thôi mà, có thể làm anh nghèo đi được sao?” “Đừng khinh thường em, em ăn nhiều lắm đó.” Cảnh Tự ngồi xuống kế cô, xoa xoa đầu cô, Lục Chúc Chúc nghiêng đầu né tránh, nhưng cơ thể lại theo bản năng dựa càng gần vào anh. Tần Tân Trừng mua hai lon nước ngọt, đi rồi trở về: “Chúc Chúc, đây là bạn cậu sao.” Cảnh Tự trông thấy Tần Tân Trừng, đang vui bỗng nhiên trở nên lạnh lùng. “Giới thiệu một chút nha, đây là Tần Tân Trừng, là đội trưởng biện luận của em ở trường.” “Đây là Cảnh Tự, anh trai hàng xóm lúc nhỏ của em, cũng là bạn thân nhất…” Cảnh Tự nhìn cô liếc mắt một cái, cô lập tức liếm liếm môi, thu lại lời nói đó: “Là bạn thân nhất của em.” Tần Tân Trừng cười cười: “Hân hạnh, tôi đã nghe qua cậu, nghe nói là chơi trò chơi không tệ, còn phong thần.” Mấy năm nay đầu trâu mặt ngựa gì Cảnh Tự cũng thấy qua, Tần Tân ngoài mặt khen anh nhưng trong lòng trào phúng châm biếm anh, sao mà anh không hiểu được. “Tìm phí sinh hoạt thôi.” “Tôi biết, quán bar điện tử bên cạnh đúng không.” Tần Tân Trừng nói: “Mới nổi lên gần đây, trường học của chúng tôi cũng có không ít người vào chơi cái này, tôi vẫn luôn tò mò là thu nhập của các anh cũng không ít đúng không.” “Cũng được.” “Anh làm cái này có thể kiếm được bao nhiêu? Tôi không có ý gì khác, chỉ tò mò thôi.” “Tôi cùng mấy người bạn khác hợp tác, còn mở một đội, đang lập nghiệp cho nên thu nhập cũng không ổn định.” “Một tháng hơn 5000 không?” Cảnh Tự cười cười: “Một tháng ba mẹ cậu cho cậu bao nhiêu tiền sinh hoạt thì bỏ thêm vào một con số 0 nữa.” Lời vừa nói ra, Tần Tân Trừng liền nuốt lời định nói xuống. Bây giờ Tần Tân Trừng còn đang ở  giai đoạn ngửa tay xin tiền bố mẹ thì cũng không có tư cách nói anh. Lục Chúc Chúc không nghe được là hai người đang đấu võ mồm, chỉ cảm thấy hai người quá quan tâm nhau giống như đi xem mắt vậy. Cô cười giỡn nói: “Em làm bóng đèn sao?” Cảnh Tự đánh yêu vào đầu cô: “Kí đầu em.” “Oa, ông nội em còn chưa đánh em như vậy đâu! Anh bắt nạt em!” Lục Chúc Chúc uất ức nói: “Đau quá đi!” “Đừng giả bộ, anh đây không có dùng lực.” “Đau quá, đau muốn chết.” Lục Chúc Chúc cố ý ăn vạ: “Đau quá!” Cảnh Tự nhíu cậu, sờ trán cô: “Đau chỗ nào?” Lục Chúc Chúc rốt cuộc cũng tìm được cảm giác lúc nhỏ, kéo tay anh, nũng nịu nói: “Anh giúp em thổi chút đi.” Cảnh Tự thổi thổi cái trán của cô: “Được chưa?” “Về sau anh đừng gõ em nữa, ông nội còn muốn em làm nhà khoa học.” Cảnh Tự nở nụ cười: “Tuân lệnh, nhà khoa học Lục.” Tần Tân Trừng cảm thấy hai người họ quá tự nhiên, thậm chí còn tự nhiên hơn các cặp đôi bình thường khác, nhưng so với các cặp đôi thì cảm giác lại không giống lắm. Đây chỉ là sự ăn ý của thanh mai trúc mã. Trong lòng anh ta có hơi không vui nhưng nghĩ đến bằng cấp chênh lệch nhiều nên cảm giác không vui này cũng biến mất. “Chúc Chúc, anh mua coca cho em nè.” Tần Tân Trừng đưa Coca cho cô: “Lạnh.” Lục Chúc Chúc còn chưa nhận lấy thì Cảnh Tự đã nhận, đặt ở một bên: “Hai ngày này em không được uống đồ lạnh.” Lục Chúc Chúc mở to hai mắt, bấm tay tính toán, bà dì sắp đến sao, không có mà. Trí nhớ Cảnh Tự cũng không tốt lắm. Tần Tân Trừng xấu hổ mà cười cười: “Tôi biết rồi,Lục Chúc Chúc không uống được lạnh, cảm ơn cậu đã nói cho tôi, lần sau tôi sẽ chú ý.” “Không cần như vậy đâu, định kỳ của em ấy mau thay đổi lắm.” “Vậy sao anh lại biết được?” “Bởi vì tôi quá hiểu tính em ấy rồi.” Lục Chúc Chúc:…… Sao nói chưa xong thế! Hai người con trai đứng đây thảo luận về chuyện “bà dì” của cô mà được sao!.