Cháu đích tôn
Chương 16
Sau cùng thì linh cữu của bà cụ Lục vẫn bị mở ra, bên trong đầy tràn bạc thỏi, có thỏi lớn, cũng có bạc vụn bị nung chảy gộp lại thành miếng lớn. Có điều chắc vì nung bạc trong nhà không thuận tiện, dễ bị phát hiện, nên số lượng bạc bị nung chảy không nhiều, tất cả những thứ này cộng lại lấp đầy cả linh cữu.
Chờ khi Ngự Lâm quân mang tất cả bạc ra khỏi linh cữu, bọn họ nhìn đến người đang nằm trong đó thì đều sững sờ, lại ngẩng lên nhìn bọn người nhà họ Lục thề thốt bày tỏ lòng hiếu thảo, ai cũng cảm thấy lạnh người và buồn nôn. Sau khi chết, bà cụ Lục nằm ở phía dưới cùng của linh cữu, nhà họ Lục còn chưa điên cuồng đến nỗi không để bà được bình an, thi thể bà cụ được ngăn cách bởi một vách ngăn, nhưng bởi bạc quá nhiều, quá nặng, cái vách ngăn này đã vỡ nát. Đúng như những gì Lâm Duyệt nói, gương mặt bà cụ Lục bị số bạc kia đè lên, đã sớm không còn nhìn ra hình người nữa.
Những người khác thấy tình cảnh này đều không nghĩ nhiều, tưởng rằng Lâm Duyệt chỉ là may mắn rút kiếm chém thì phát hiện ra những thứ này. Trong mắt Chu Văn và Hình Án, tính cách của Lâm Duyệt lỗ mãng, không biết nặng nhẹ, ngày sau khó làm nên nghiệp lớn. Phỉ Thanh lại cảm thấy con người như Lâm Duyệt rất thú vị, thời gian hắn tiếp xúc với Lâm Duyệt không dài, nhưng ít nhiều gì cũng hiểu được tính cách người này, hắn thật sự không nghĩ đến Lâm Duyệt sẽ đột nhiên rút kiếm, chẳng lẽ không sợ nếu như bên trong không có gì, thì sẽ bị nhà họ Lục cắn ngược hay sao?
Tề Nhiễm thì lại biết rất rõ sự thật, những điều này đều là do Lâm Duyệt nhìn thấy tận mắt. Vì vậy hắn mới biết phải ngăn cản xe chở đồ bồi táng của nhà họ Lục ở đâu, rồi đúng lúc giục xe ngựa đến đó đụng phải bọn họ, cũng biết thanh kiếm nào đủ sắc bén để chém vỡ linh cữu, lại càng biết rõ trước khi chết bà cụ Lục đã trải qua những gì.
Là chết thật hay là bị hại chết, chỉ có Lâm Duyệt biết rõ.
Tề Nhiễm ngước mắt lên nhìn Lâm Duyệt lúc này hoàn toàn không thèm che giấu sự châm chọc của mình, sau đó chậm rãi cúi xuống, lạnh giọng nói: “Lục đại nhân, xem ra Cô không đổ oan cho ngươi.”
Nói xong những lời này, Tề Nhiễm nhấc tay ra hiệu cho Ngự Lâm quân xung quanh bắt lấy toàn bộ người nhà họ Lục đang quỳ sụp trên đất.
Sau đó Tề Nhiễm nghiêm giọng nói: “Lục lão phu nhân ra đi không thanh thản, lại bị mở quan tài làm phiền, đóng quan tài lại, đốt thêm ít giấy tiền, an táng bà ấy đi.”
Thật ra xét theo những tội mà nhà họ Lục phạm phải, chờ sau khi Hoàng thượng định đoạt, e rằng bà cụ không thể được chôn cất tử tế nữa rồi. Nhưng nay Tề Nhiễm đã lên tiếng, sẽ không có ai tính toán thêm với một người đã chết.
Hỗn loạn ở phố Nam và nhà họ Lục đến nhanh mà đi cũng nhanh, hôm nay lại là ngày vui của nhà họ Phỉ, rất nhiều người đến dự tiệc, tin tức truyền đi chậm cũng là điều dễ lý giải. Giữa buổi tiệc của nhà họ Phỉ, mọi người đều cảm thấy kỳ lạ, họ đều nghe nói Thái tử điện hạ đã đến chúc thọ bà cụ Phỉ, nhưng mãi đến tận khi bà cụ xuất hiện, chẳng ai thấy Thái tử cả.
Bà cụ Phỉ mỉm cười hòa nhã, nhưng tuyệt đối không nhắc đến chuyện Tề Nhiễm bỏ đi có liên qua đến số bạc của nhà họ Lục. Đối diện với nghi vấn của Phỉ Cẩm và người nhà, bà chỉ nói Tề Nhiễm cảm thấy không khỏe, sau khi chúc thọ thì đã về cung rồi. Tuy rằng thiếu mất Thái tử, không khí cũng có phần bị ảnh hưởng, nhưng hôm nay khách đến rất đông, lại có nhiều gia đình quyền quý bậc nhất trong kinh thành,m mọi người nhanh chóng bị dời sự chú ý đi, cả khách và chủ đều hài lòng.
Có điều Trương thị vẩn luôn thất thần, bà cứ cảm thấy không được yên lòng, mi mắt giật liên tục, dường như có chuyện gì đó không thể khống chế được đã xảy ra mà bà không biết.
Vương thị cũng đến dự tiệc mừng thọ của bà cụ Phỉ, hơn nữa vì muốn thể hiện rằng Lâm Lương chưa từng âm mưu làm hại cháu trai, suốt dọc đường bà ta đều tỏ ra thân thiết với Trương thị. Tính cách của Vương thị ở một số phương diện đúng là rất giống Lâm Lương, thản nhiên đến mức không biết xấu hổ.
Lúc này, bà ta thấy sắc mặt Trương thị không tốt lại cứ lơ đãng thất thần, thì bất giác mím môi, hỏi thẳng: “Đại tẩu, sắc mặt của tẩu không tốt lắm, phải chăng là cảm thấy không khỏe?”
Người bên cạnh nghe thấy vậy đều không tự chủ quay sang nhìn Trương thị, Trương thị thì hơi cúi mặt, cười đúng mực đáp: “Tam đệ nói đùa hơi quá, nếu thật sự không khỏe, tẩu làm sao dám đến đây phá hỏng hứng thú của Phỉ lão phu nhân?”
Đã mang bệnh còn đến tham dự tiệc mừng thọ của người khác thì không gọi là giao hảo mà là kết thù oán rồi, làm người ai cũng hiểu đạo lý này, Vương thị nói như vậy hiển nhiên là không biết điều vô cùng.
Vương thị nghe xong thầm hận, nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra ung dung: “Cũng phải, đại tẩu làm việc đều biết đúng mực, rất được mẫu thân yêu thích, không giống muội đây làm gì cũng lỗ mãng, không hiểu được cách nhìn xa trông rộng.”
Vương thị vừa nói thế, những người khác chỉ cho rằng bà ta không biết cách nói chuyện, chứ không nghĩ nhiều.
Trương thị mỉm cười: “Muội sao lại không hiểu chứ, tẩu thấy muội có cái miệng rất ngọt, chẳng qua là chỉ thích nói miệng mà không thích dùng trái tim, trêu đùa người khác mà thôi.”
Vương thị cười ha ha, làm như không biết Trương thị đang kể khổ. Những người khác nhìn hai chị em dâu họ nói chuyện không mặn không nhạt, cũng chỉ cười cười, sau đó nhanh chóng dời đề tài.
—
So sánh với không khí vui mừng hòa hợp trong nhà họ Phỉ, Ngự thư phòng của Hoàng đế lại vô cùng nghiêm túc và lạnh lẽo. Trùng hợp là hôm nay Hoàng đế triệu kiến Thượng thư Hình bộ Ngụy Nhân, Thượng thư Hộ bộ Trương Triết và Thượng thư Lại bộ chính là ông cụ Lâm, Hoàng đế đang mượn vụ án tham ô gian lận thi cử ở Giang Nam năm nay mà cảnh cáo ba người.
Khi Thái tử sai Cát Tường vì cung xin ý chỉ, cả ba người đều có mặt. Cát Tường thuật lại sự việc một cáhc đơn giản, Hoàng đế liền hạ chỉ, tuy rằng việc lần này khá là bất ngờ, cũng có vẻ không hợp tình hợp lý cho lắm, nhưng ba người kia đều là cáo già, lúc này Hoàng đế còn đang trong cơn giận, bọn họ cũng không dám lên tiếng chọc thêm vào.
Chờ khi Tề Nhiễm, Hình Án và Chu Văn về cung, thuật lại chi tiết sự việc ở nhà họ Lục một lần nữa, Ngụy Nhân và Trương Triết tuy rằng kinh hãi, nhưng vì không có liên hệ gì nhiều với nhà họ Lục nên bọn họ cũng không sợ bị liên lụy vào. Ngược lại, ông cụ Lâm thì khác, khi Cát Tường bẩm báo sự việc thì không nhắc đến ai là người đã đâm vào xe ngựa của nhà họ Lục, bây giờ bỗng nhiên nghe được tên Lâm Duyệt từ miệng Tề Nhiễm, ông cụ Lâm chỉ thấy hãi hùng quá đỗi.
Tuy không rõ vì sao Lâm Duyệt lại đi lạc khỏi những người khác trong nhà họ Lâm, một mình đi ngang qua phố Nam, nhưng ông dám thề Lâm công tử mà Tề Nhiễm nói đến chính là Lâm Duyệt gây phiền lòng nhà ông. Từ sau sự việc rơi xuống nước kia, Lâm Duyệt cứ như bị đả kích quá mức, ngôn từ và hành xử khiến người khác khó lòng hiểu được.
Khi ông cụ Lâm còn đang đau đầu, giọng nói của Tề Nhiễm chậm rãi vang lên: “Phụ hoàng, vị Lâm Duyệt này tuy rằng chỉ là người thường, nhưng nếu hắn không quyết đoán ra tay, lần này e rằng nhi thần và các vị đây sẽ bị nhà họ Lục chụp mũ là bất kính với người chết, khiến cho người xung quanh bàn tán không hay.” Việc Lâm Duyệt cầm kiếm chém quan tài của bà cụ Lục chắc chắn không thể giấu được, nhưng định nghĩa hành động này như thế nào thì phải xem y nói với Hoàng đế ra sao.
Hoàng đế nghe vậy chỉ ừ một tiếng, sau đó lại tràn đầy hứng thú hỏi: “Lâm Duyệt này làm việc không màng lễ tiết, hắn là ai vậy?”
Hoàng đế đang tuổi tráng niên, gương mặt anh tuấn, khí thế uy nghiêm, đôi mắt của Tề Nhiễm vô cùng giống ngài.
Tề Nhiễm mỉm cười nhẹ, lộ rõ khí chất quân tử, y nhìn sang ông cụ Lâm, khéo léo nói: “Cũng thật trùng hợp, Lâm Duyệt chính là người rất thân cận của Lâm thượng thư, hắn là cháu đích tôn của Lâm thượng thư, tuy không thường ra ngoài, nhưng tích cách quả thật có phong thái kiêu hãnh của Lâm thượng thư.”
Ông cụ Lâm lúc này chỉ cảm thấy sấm chớp trên trời cuối cùng cũng giáng xuống đầu mình, đánh đến nỗi tim gan phèo phổi cũng phải đau, trong miệng thì đắng chát, nhưng bên ngoài thì không dám thể hiện cái gì, thậm chí còn tỏ ra kinh ngạc, tựa như chính mình không đoán ra người nọ chính là Lâm Duyệt.
Sau đó ông cụ Lâm nhanh chóng giấu đi vẻ kinh ngạc, đứng lên cung kính làm lễ, đối diện với ánh nhìn chăm chú của cả Hoàng đế, Tề Nhiễm và các vị đồng liêu khác, khẩn thiết nói: “Đứa cháu này của lão thần từ nhỏ sức khỏe không tốt, thường ngày đều nằm trên giường, rất ít khi ra ngoài. Vì vậy ban nãy Thái tử điện hạ nhắc đến tên Lâm Duyệt, lão thần còn tưởng là một người cùng họ cùng tên mà thôi, không hề biết trước lại là đứa cháu không ra làm sao của thần. Nghe lời khen của Thái tử, lão thần thật sự là xấu hổ không thôi.”
Ông cụ Lâm nói thì nghe rất hay, trước tiên là thể hiện cho Hoàng đế thấy rằng mình và Thái tử không có quan hệ gì, Thái tử nói gì ông hoàn toàn không biết, rất rõ ràng rất trong sạch, sau đó là thể hiện bản thân ông không hề biết gì về những hành động hoang đường của Lâm Duyệt.
Hoàng đế sắc mặt không đổi, gật đầu nói: “Trẫm cũng từng nghe chuyện sức khỏe cháu trai của Lâm khanh không tốt, nhiều năm chưa từng thấy mặt. Trẫm nhớ mấy ngày trước Thái tử còn tìm Vương Khoa nhờ đi bắt mạch cho hắn, đến giờ hắn thế nào rồi?”
Phỉ Thanh nghe vậy bèn ồn ào tranh công: “Hoàng thượng, ngự y kia là do ta…… do thần thay Lâm Duyệt cầu xin Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ mới đến xin ngài.”
Đối diện với Phỉ Thanh đầy vẻ khoa khoang công lao, Hoàng đế liền nghĩ đến cái cảnh hắn thả cho ra cắn mình, thật sự là đau cả răng. Mấy năm nay ngài lười không muốn tính toán chuyện này với Phỉ Thanh, nhưng vẫn bỏ qua tấu chương xin lập Phỉ Thanh làm Thế tử của Phỉ Hạ. Nói thật lòng, nếu không phải lần này Phỉ Hạ lập công lớn, Phỉ Thanh chưa chắc đã trở thành Thế tử.
Nhưng bản thân Phỉ Thanh vốn không biết nhìn người thì không nói, lại còn không tim không phổi, vào cung cũng không sợ Hoàng đế, thậm chí còn cứ sán đến gần ngài, ngôn từ hành vi hoàn toàn không đáng tin cậy. Nể mặt nhà họ Phỉ, hoặc chính xác hơn là nể mặt Phỉ Hạ, Hoàng đế mới có thể không tính toán với hắn. Tóm lại Phỉ Thanh quả thực là một nhân vật khiến Hoàng đế phải đau đầu.
Còn ông cụ Lâm bây giờ chẳng khác nào ăn phải hoàng liên, đắng quá hóa chua, nhưng có chua thì cũng phải nuốt vào bụng, phải tỏ ra vô cùng cảm kích mà đáp: “Hoàng thượng và Thái tử ban ân, lão thần vẫn chưa thay mặt đứa cháu này cảm tạ, nó uống thuốc của Vương đại nhân, sức khỏe đã khá hơn ngày trước rất nhiều.”
Tề Nhiễm nhân cơ hội này nói: “Phụ hoàng, nhi thần đã dẫn theo Lâm Duyệt vào hoàng cung, hắn đang chờ bên ngoài, phụ hoàng có muốn triệu kiến không?”
Hoàng đế vẫn luôn nể mặt Tề Nhiễm, nghe vậy gật đầu đáp: “Nghe lời của con, người này có vẻ rất thú vị, gọi hắn vào đi.”
Ông cụ Lâm nghe được thì đầy vẻ cảm động, còn trong bụng nghĩ gì thì chỉ có mình ông mới biết rồi. Nào có ai biết thuật đọc suy nghĩ, thật sự không thể biết được suy nghĩ thật sự trong lòng người khác.
Lâm Duyệt nghe tiếng tuyên triệu của thái giám bèn tiến vào Ngự thư phòng, tuy rằng hắn không thích ứng lắm với việc quỳ lạy người xa lạ, nhưng cũng biết bản thân đang ở thời đại nào, nơi này không cho phép hắn làm bừa, vào trong Ngự thư phòng rồi, hắn quỳ xuống bình thản nói một câu thảo dân tham kiến Hoàng thượng rồi im lặng.
Phỉ Thanh đứng bên cạnh cũng không nhịn được mà sốt ruột thay hắn, có điều cũng không đến lượt người ngoài lo lắng, ông cụ Lâm đã tỏ ra hoảng hốt mà nói: “Hoàng thượng, đứa cháu này của lão thần ngày thường ít khi tiếp xúc với người ngoài, không hiểu lễ phép, xin Hoàng thượng tha tội.”
Hoàng thượng nheo mắt nhìn Lâm Duyệt, sau đó cười khẽ: “Không sao, bình thân.”
Lâm Duyệt nhanh chóng đứng dậy.
Hoàng đế bưng chán trà nhấp một ngụm, sau đó nói: “Trẫm vừa nghe Thái tử nói, chính ngươi cầm kiếm chém vào linh cữu của bà cụ Lục, nhờ đó mà phát hiện ra số bạc kia? Ngươi không sợ bên trong mà không có gì, Trẫm sẽ phán tội ngươi là bất kính hay sao.”
“Bẩm Hoàng thượng, thảo dân không nghĩ nhiều như thế.” Lâm Duyệt chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳn vào Hoàng đế, đáp: “Trong tình hình đó, nếu Thái tử cố chấp muốn mở quan tài, e rằng sẽ dẫn đến lời bàn tán khó nghe, thảo dân chỉ là dân thường, không sợ gì cả. Hơn nữa, bọn họ làm sai thì chột dạ, nhưng lại muốn dùng lễ tang để chèn ép Thái tử, thảo dân thật sự không vừa mắt, nên mới ra tay.”
“Hay cho ngươi không sợ gì cả, hay cho ngươi không vừa mắt.” Bất cứ ai nói chuyện với Hoàng đế cũng phải uốn lưỡi trăm lần, đây là lần đầu tiên mà ngài nghe thấy một lời thẳng thắn thô bạo đến vậy. Nhưng mà vừa nghe vào tai lại cảm thấy thật thú vị.
Hoàng đế liếc sang ông cụ Lâm đang cứng mặt, trong lòng lại càng hứng thú, ngài mỉm cười nói: “Có một đứa cháu như thế này bên cạnh, chắc hẳn Lâm khanh chưa bao giờ thấy vô vị.”
Ông cụ Lâm cười gượng đáp: “Vâng, Hoàng thượng nói phải.”
Hoàng đế có thể dành thời gian gặp Lâm Duyệt đã là hiếm có, lúc này ngài vẫn còn việc quan trọng hơn cần phải làm, bèn hòa nhã nói với Lâm Duyệt: “Lần này ngươi giúp đỡ Thái tử lập được công lớn, có muốn thưởng thứ gì không?”
Lời này có nghĩa là cho phép Lâm Duyệt tùy ý lựa chọn. Ông cụ Lâm bất giác nhìn sang Lâm Duyệt, chỉ sợ hắn giở trò đưa ra yêu cầu quá đáng, bèn vội vàng nói: “Hoàng thượng……”
Chỉ có điều ông vừa lên tiếng thì Hoàng đế đã nâng tay ngắt lời, sau đó Hoàng đế tiếp tục cười tủm tỉm nhìn Lâm Duyệt, dường như đang chờ Lâm Duyệt đưa ra câu trả lời.
Lâm Duyệt biết Hoàng đế đang thăm dò mình, hắn ngẩng lên nhìn Hoàng đế, tỏ ra thành khẩn nói: “Thảo dân không có yêu cầu gì, có điều nếu Hoàng thượng thật sự muốn ban thưởng, vậy thì xin thưởng thứ gì thực dụng một chút, thảo dân tuy rằng không có nhiều tiền tài nhưng thường ngày cũng chỉ ở trong nhà, không cần phải dùng đến, nhưng mà sức khỏe của thảo dân yếu thì Hoàng thượng cũng biết, vài ngày trước còn ngã xuống nước, bị cảm lạnh, thảo dân xin Hoàng thượng cho một vị ngự y giỏi giang đến giúp đỡ chăm sóc sức khỏe.”
Ông cụ Lâm nghe Lâm Duyệt thật sự đưa ra yêu cầu thì méo cả mặt, Lâm Duyệt này rõ ràng là đang đem chuyện xấu trong nhà ra kể cho Hoàng đế mà. Mấy người Chu Văn, Ngụy Nhân, Hình Án đều kinh ngạc vì Lâm Duyệt có can đảm như thế.
Tề Nhiễm không lên tiếng, Phỉ Thanh đứng cạnh y thì cười hề hề, hắn nháy mắt với Lâm Duyệt, nói: “Lâm Duyệt, Hoàng thượng không mấy khi mới lên tiếng cho phép ngươi chọn đồ, ngươi chỉ xin có một chút này? Bảo bối trong kho riêng của Hoàng thượng nhiều như vậy, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ để ngươi mang về mà cung phụng rồi, sao ngươi lại ngớ ngẩn như thế chứ?”
“Ồ, vậy Phỉ tiểu hầu gia nhìn trúng món bảo bối nào trong kho riêng của Trẫm rồi?” Hoàng đế nghe Phỉ Thanh nói xong thì tức đến phì cười.
Phỉ Thanh là kẻ mặt dày, bèn vội vàng được nước lấn tới, hắn thành thật cười nói: “Bẩm Hoàng thượng, vi thần từ lâu đã nhìn trúng con ngựa Cửu Chuyển Xích Kim Phi Thiên mà ngài thường hay cưỡi……”
Có điều Phỉ Thanh nói chưa xong thì được Hoàng đế thưởng cho một cái nắp chén trà, cùng một câu, ngươi cút ngay đi.
Nhóm người Chu Văn thấy Phỉ Thanh như thế, thầm nhủ, ngươi còn dám nhắc đến, con ngựa Cửu Chuyển Xích Kim Phi Thiên kia là cống phẩm của một nước nhỏ bên cạnh dâng lên Hoàng đế, vào trong miệng Phỉ Thanh, cống phẩm liền biến thành một con ngựa bình thường đâu đâu cũng có, Hoàng đế chưa bảo người kéo hắn ra ngoài đánh cho mười gậy đã là nể mặt Thái tử lắm rồi.
Tề Nhiễm tất nhiên là hiểu được việc này, y tiến lên ôn hòa nói: “Phụ hoàng, Phỉ tiểu hầu gia tính cách hoạt bát, không phải cố ý chọc giận ngài.”
Phỉ Thanh có tính tình thế này cũng một phần là vì Tề Nhiễm, Hoàng đế cũng thầm hiểu, nên lười để ý đến bọn họ, bèn nói với Lâm Duyệt: “Thứ ngươi muốn quả thực không tính là một yêu cầu, vài ngày nữa Trẫm sẽ ban thưởng cái khác.”
Lâm Duyệt thấy đã đạt được mục đích, tất nhiên là hài lòng. Sau đó Hoàng đế bèn lên tiếng cho Lâm Duyệt và Phỉ Thanh lui ra, ngài hiển nhiên là muốn thương lượng chuyện của nhà họ Lục với Tề Nhiễm và những người khác, có điều không biết vì sao mà Hoàng đế đột nhiên thấy ông cụ Lâm chướng mắt, bèn dùng lý do là sức khỏe của Lâm Duyệt không tốt, cho ông cụ cùng về.
Trong nhà còn yến tiệc nên Phỉ Thanh vừa ra khỏi cung là chia tay ông cụ Lâm. Ông cụ ngồi trong kiệu, bảo người đi chậm, suốt dọc đường sắc mặt âm u muốn nhỏ nước.
Ông hơi vén màn trong kiệu lên, nhìn sang xe ngựa của Lâm Duyệt, nheo mắt.
Có điều xe ngựa vừa ra khỏi tường hoàng cung thì đã có thái giám Đoàn Viên theo hầu Hoàng đế đuổi đến, thở hổn hển nói: “Lâm đại nhân, Hoàng thượng bảo ngài lập tức vào cung.”
Ông cụ Lâm sớm đã biết sẽ có chuyện này, cho nên mới cho người khiêng kiệu đi chậm, cũng may bọn họ còn chưa cách hoàng cung quá xa. Trước khi quay lại cung, ông cụ chậm rãi đi đến bên xe ngựa của Lâm Duyệt, lạnh giọng căn dặn người hầu đang đánh xe Bạch Thoại: “Về nhà bảo tôn thiếu gia đến từ đường quỳ, chờ ta về phủ.”
Lâm Duyệt nghe vậy vén mèn xe lên, hắn nhìn vào gương mặt đen như đáy nồi của ông cụ, nhướn mày hỏi: “Hoàng thượng vừa ban thưởng cho ta, ông liền bảo ta đi quỳ trong từ đường, ông đang bất mãn với Hoàng thượng đấy à? Ông không sợ Phỉ tiểu hầu gia lại đến thăm ta, rồi ta nói chuyện này ra ngoài hay sao?”
“Hoàng thượng ban thưởng là vinh dự của ngươi, cũng là vinh dự của nhà họ Lâm, nhưng chuyện ngươi đáng bị trừng phạt cũng không thể thiếu.” Ông cụ Lâm lạnh giọng: “Ngươi vô lễ trước mặt Hoàng thượng, không chịu nghe lời dạy của trưởng bối, coi thường người khác, quả thực khiến ta phải thất vọng. Ta bảo ngươi vào từ đường quỳ là muốn ngươi kiểm điểm một phen, Hoàng thượng từ trước đến nay coi trọng người hiếu thảo, nếu ngươi muốn dựa vào ơn huệ của Hoàng thượng mà làm bậy, ta sẽ đánh gãy chân ngươi.”
Những lời của ông cụ Lâm là cố ý nói trước mặt Đoàn Viên, Đoàn Viên nghe thấy rồi, có điều dù hắn có bẩm báo lại cho Hoàng đế hay không thì bây giờ hắn cũng chỉ có thể làm như không nghe thấy chuyện riêng trong nhà họ Lâm.
Lâm Duyệt nhìn theo bóng lưng ông cụ Lâm, trong lòng vô cùng bất mãn. Hắn nghĩ, vì cớ gì chứ, chỉ dựa vào thân phận ông nội của thân xác này ấy à? Cho nên có thể tùy ý chà đạp cậu ta?
Trong lòng lửa giận bừng bừng, Lâm Duyệt lại cảm thấy đầu choáng váng, hắn bất đắc dĩ nằm trên xe ngựa chờ cơn chóng mặt tự qua đi. Không biết qua bao lâu, chờ khi hắn định thần lại thì đã phát hiện mình đang ngồi nghiêm chỉnh trong kiệu rồi. Lâm Duyệt thầm bất ngờ, cúi đầu nhìn bàn tay nhăn nheo của mình, bây giờ hắn mới pát hiện mình lại biến thành ông cụ Lâm.
Lâm Duyệt chớp chớp mắt, hắn cảm thấy mình dường như đã nắm được bí quyết để biến hình rồi.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
99 chương
19 chương
441 chương
306 chương
10 chương
32 chương