Cháu đích tôn

Chương 106

Hoàng đế hỏi rất thoải mái, nhưng Tề Nhiễm biết rõ Hoàng đế đã hỏi ra miệng tức là đã bắt đầu đề phòng y. Ngài là Hoàng đế, có vô số quyền lợi, mỗi câu nói của ngài đều có thâm ý riêng. Nếu ngài thật sự không vì lời nói của Tề Tĩnh mà nảy sinh nghi ngờ thì sẽ không hỏi ra như thế. Tề Tĩnh quả thật rất có khả năng tìm đúng những sơ hở nhỏ nhất trong lòng người, sau đó đâm một nhát thật mạnh vào đó, dù không khiến người ta chảy máu, thì cũng sẽ để lại vết tích sâu bên trong, không thể xóa nhòa. Gã chính là kẻ có năng lực và thủ đoạn nhường ấy, dù trong tình cảnh khốn cùng vẫn có thể vùng vẫy một phen, biết đâu lại có thể nhân cơ hội mà sống lại. Tề Nhiễm hiểu rõ, Hoàng đế sinh lòng nghi ngờ cũng có một phần nguyên nhân do chính y. Vì việc Lâm Duyệt bị thương, y đã hành động không đủ cẩn trọng như xưa, cũng không còn thời gian và tinh lực để kiên nhẫn chờ kết quả. Chỉ cần làm việc với thủ đoạn thô bạo thì sẽ rất dễ để lại sơ hở cho người khác nắm được. Nhưng Tề Nhiễm không hối hận, lúc này y không còn cái gọi là lý trí, không còn tâm trạng cũng chẳng có thời gian chờ đợi nữa. Y đã từng nói sẽ không buông tha tất cả những người làm hại Lâm Duyệt. Trong đó, bao gồm cả Tề Tĩnh lẫn Tề Anh. Trong mắt người khác, những hành động này có thể là vì quyền lực, vì ngai vàng, nhưng chỉ có bản thân Tề Nhiễm biết, đơn giản chỉ là vì Lâm Duyệt. Nếu nói ra điều này, có lẽ chẳng có ai trên đời này chịu tin. Đối diện với nỗi nghi ngờ của Hoàng đế, Tề Nhiễm chỉ nhìn thẳng vào mắt Hoàng đế, khẽ nói: “Bẩm phụ hoàng, việc này không liên quan đến nhi thần, nhi thần chỉ muốn điều tra rõ ràng rốt cuộc là ai, hết lần này đến lần khác muốn đẩy con vào chỗ chết, chứ không can thiệp vào bất cứ chuyện gì. Về chuyện mà cửu đệ nói, nhi thần cũng chưa hề làm, phụ hoàng có thể tùy ý cho người đi điều tra. Nếu phụ hoàng tin lời cửu đệ nói, thậm chí nghi ngờ nhi thần, vậy thì nhi thần tự nguyện đóng cửa cung, chờ sau khi mọi việc sáng tỏ mới ra khỏi cung lần nữa.” Hoàng đế lần đầu nghe Tề Nhiễm nói ra những lời chán nản như vậy, ngài không khỏi sững sờ, sau đó mới nói: “Con đang giận dỗi Trẫm đó sao? Trẫm chỉ muốn hỏi, con……” “Phụ hoàng chỉ hỏi thử hay là thật lòng nghi ngờ?” Vành mắt Tề Nhiễm đỏ hoe, thấp giọng nói: “Nhi thần là Thái tử, bao nhiêu năm qua vẫn luôn rất cẩn trọng, chỉ sợ mình làm không tốt, sẽ khiến phụ hoàng thất vọng, không ngờ đến lúc này nhi thần vẫn để cho phụ hoàng phải thất vọng.” Hoàng đế nhìn Tề Nhiễm như vậy mà lòng chua xót, ngài biết Tề Nhiễm nói vậy là có ý gì, không phải Tề Nhiễm khiến ngài thất vọng, mà là chính ngài khiến y thất vọng mới đúng. Nhưng là thần thì không nói về cái sai của đế vương, là con thì không kể tội cha, Tề Nhiễm không thể trách ngàu, vậy thì chỉ có thể quy kết lỗi lầm lên chính y. Bỏ qua sự ngờ vực, đúng trên lập trường công bằng, Hoàng đế có thể hiểu được tâm trạng của Tề Nhiễm. Người làm sai không phải là Tề Nhiễm, nhưng người đang đứng đây để bị hoài nghi lại là y. Nói cách khác, dù trong đây thật sự có bàn tay của Tề Nhiễm, thì cũng chỉ là phản kích theo đúng kế hoạch của Tề Anh và Tề Tĩnh mà thôi. Chẳng qua, từ trước đến nay Hoàng đế luôn cho rằng Tề Anh và Tề Tĩnh luôn ở ngay dưới mi mắt mình, thật không ngờ sau khi trưởng thành thì cả hai lại thay đổi nhiều như vậy, vì thế ngài mới có lòng nghi ngờ Tề Nhiễm trông như không hề thay đổi gì. Thế nhưng, chính Hoàng đế cũng tự hiểu, Tề Nhiễm là Thái tử, hiện giờ y lại là hoàng tử trong sạch nhất, Tề Anh bị giam lỏng, còn Tề Tĩnh đã vào ngục, sau cùng Đại Tề vẫn sẽ thuộc về Tề Nhiễm. Nghĩ vậy, Hoàng đế thở dài, ngài là Hoàng đế, cũng là cha, tất nhiên sẽ không xin lỗi một thần tử, hay con trai mình, Hoàng đế chỉ nói: “Trẫm thu hồi lời nó vừa rồi, hôm nay con đã vất vả cả ngày rồi, trở về nghỉ ngơi đi. Trẫm sẽ điều tra rõ ràng việc này để con có thể yên lòng.” Tề Nhiễm vái chào Hoàng đế, nói: “Vâng thưa phụ hoàng.” Chờ khi ra khỏi đại điện, sự uất ức thấp thoáng trong đáy mắt Tề Nhiễm đã biến mất, chỉ còn lạisự lạnh lẽo mà thôi. Y lơ đãng nghĩ, đóng vai vô tội, đau lòng trước mặt Hoàng đế mà thôi, ai chẳng biết làm? Đặc biệt là một người bình thường không bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài như y, thỉnh thoảng diễn một lần, tất nhiên sẽ có sức chấn động hơn cảm giác mà Tề Tĩnh gây ra cho Hoàng đế rồi. Hoàng đế là người đa nghi, ngài hoài nghi Tề Nhiễm, nhưng chỉ vài ngày sau, khi Hoàng đế mất ngủ lúc nửa đêm, trong lòng chắc chắn sẽ không nghĩ đến vấn đề Thái tử có tham dự vào việc này hay không. Điều mà ngài quan tâm nhiều hơn sẽ là Tề Anh ôm lòng hận thù với ngài, cùng với việc Tề Tĩnh muốn ám sát Thái tử, muốn ngồi lên ngai vàng. Càng nghĩ lại càng đứng ngồi không yên, Hoàng đế sẽ điều tra hai người kia càng cẩn thận tỉ mỉ hơn, để rồi khi nhận được kết quả sẽ càng thất vọng. Mà y thì chỉ cần ở yên trong Đông cung chăm sóc cho Lâm Duyệt đang bị thương là được. Nghĩ vậy, Tề Nhiễm khẽ cười, y nhìn về phía Đông cung, nơi đó có người mà y yêu thích. Tuy rằng hiện giờ người đó còn đang tức giận nên không chịu tỉnh lại, nhưng y biết hắn nhất định sẽ tỉnh. Nhưng trước khi về Đông cung, Tề Nhiễm ghé qua chỗ của Tề Anh. Khi y đến nơi, Tề Anh đang ngồi trong vườn, sắc mặt hoảng hốt. Nhìn thấy Tề Nhiễm, hắn chậm rãi đứng lên, môi mấp máy, sau cùng gọi một tiếng Thái tử. Tề Nhiễm rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, Tề Anh nhìn Tề Nhiễm rồi nhớ đến lời mà Tề Tĩnh đã nói với mình khi bị giải đi, hắn hỏi: “Ngài đã biết tất cả?” “Biết cái gì cơ?” Tề Nhiễm bình thản hỏi ngược lại. Tề Anh mím môi không trả lời, hắn nhìn Tề Nhiễm, đột nhiên phát hiện ra mình có lẽ chưa từng thật sự thấu hiểu Tề Nhiễm. Cũng giống như Tề Tĩnh đã nói, khi ở trước mặt Hoàng đế, có vẻ như Tề Nhiễm đang biện giải thay hắn, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều đang nhắc nhở Hoàng đế rằng Tề Anh ôm lòng hận thù với ngài vì cái chết của Mai phi. Bây giờ dù Hoàng đế tạm tha cho hắn, nhưng sau này sẽ càng tức giận và phản cảm mà thôi. Tề Nhiễm hoàn toàn không có ý muốn giúp hắn, thậm chí là y muốn đẩy mình vào tình cảnh này. Nghĩ vậy, Tề Anh bật cười, quá nửa là tự cười chính mình. Hắn chưa từng hiểu rõ hoàng cung này, hắn tưởng rằng mình có khả năng tranh giành, nhưng những gì hắn làm đều nằm trong kế hoạch của người khác. Luận âm mưu thủ đoạn, hắn không bằng Tề Tĩnh, luận nhẫn nhịn lợi dụng, hắn chẳng bằng Tề Nhiễm. Hắn chỉ có cái thân xác này, là một tên mãng phu chỉ biết liều mạng trên chiến trường, không làm nổi chủ nhân của hoàng cung, không thành nổi chủ nhân của thiên hạ. Tề Nhiễm nhìn Tề Anh rơi vào trạng thái mơ hồ, y nói: “Ngươi đang bày ra vẻ mặt gì thế này? Cảm thấy mọi người đều đang lừa mình?” Tề Anh ngẩng đầu lên, Tề Nhiễm vẫn còn đang duy trì nụ cười, y nói tiếp: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nảy sinh suy nghĩ hợp tác với Tề Tĩnh để kéo ta xuống đài?” Tề Anh sững người, lúc này có che giấu hay không đã không còn quan trọng nữa, hắn cười khổ, đương nhiên cái khổ này đa phần là dành cho chính mình, đáp: “Tề Tĩnh từng tìm ta hợp tác, nhưng ta không hợp tác với gã.” “Cho nên thế nào,” Tề Nhiễm bình thản nói: “Làm huynh đệ nhiều năm, ngươi cũng chỉ là không đồng ý mà thôi. Trong lòng ngươi có hận Cô gạt ngươi, nhưng còn ngươi thì sao, một câu nhắc nhở cũng chẳng có, chẳng lẽ Cô không thể oán hận sao? Vì cớ gì chứ? Chẳng lẽ Cô đã mắc nợ các ngươi hay sao?” Tề Anh không lên tiếng, Tề Nhiễm nói tiếp: “Ngươi muốn ngồi làm ngư ông đắc lợi, nhưng ngươi hoàn toàn không phải đối thủ của Tề Tĩnh. Dù cho ta có chết, thì ngươi cũng chỉ là kẻ chịu tội thay cho gã thôi. Cả đời này ngươi được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, bảo ngươi tự tranh giành một con đường vững chắc trong chốn hoàng cung đầy rẫy nguy hiểm này thì làm khó cho ngươi quá. Nghĩ lại thì hai huynh đệ chúng ta, ta đáng thương, ngươi đáng buồn, cũng thật thú vị.” Tề Nhiễm nói xong thì quay người bỏ đi, Tề Anh vẫn ngồi trong sân, bên tai không ngừng vang vọng thanh âm lạnh nhạt của Tề Nhiễm, thật đáng thương, lại đáng buồn. Tề Nhiễm rời khỏi cung của Tề Anh thì lập tức buông bỏ mọi thứ. Y trở về Đông cung bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng Đông cung lại chưa có tin tức tốt nào, Lâm Duyệt vẫn đang hôn mê. Cát Tường sợ y nóng ruột bèn chạy đến đỡ, lập tức nói: “Ngự y đã đến khám rồi, vết thương của Lâm đại nhân đã không còn đáng ngại nữa, chỉ cần cố gắng nghỉ ngơi, rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi.” Tề Nhiễm hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng đè nén cảm xúc đó, khẽ nói: “Mấy ngày nay trong cung bận rộn, để hắn ngủ thêm một chút cũng tốt.” Cát Tường vâng dạ, đỡ Tề Nhiễm về cung. Vào Đông cung rồi, Tề Nhiễm liền ra lệnh đóng chặt cổng chính, không tiếp bất kỳ ai. — Tề Nhiễm ở yên trong Đông cung ba ngày, y dành cả ba ngày này để canh chừng Lâm Duyệt, nhưng hắn hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại. Ngày đầu tiên, y còn có thể chịu đựng, ngày thứ hai, y đã cho gọi tất cả thái y trong Thái Y Viện đến, thái y bắt mạch cho Lâm Duyệt nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân. Vết thương của Lâm Duyệt rõ ràng đã ổn định rồi, nhưng không hiểu vì sao lại cứ không tỉnh. Đây cũng là lần đầu tiên thái y gặp phải tình trạng này, bọn họ không biết nguyên nhân vì đâu. Lần đầu tiên Tề Nhiễm thất thố nổi giận với thái y, lệnh cho bọn họ nhất định phải cứu chữa cho Lâm Duyệt, để hắn tỉnh lại như trước kia. Các thái y không dám không nghe lệnh Tề Nhiễm, nhưng Lâm Duyệt lại cứ mãi bất tỉnh. Khi Hoàng đế đã điều tra triệt để những tội lỗi mà Tề Tĩnh gây ra, cổng lớn của Đông cung đã đóng chặt mười ngày rồi. Mười ngày này, Lâm Duyệt vẫn tiếp tục ngủ say, miệng vết thương đã kết thành sẹo, rõ ràng tình trạng có biến chuyển tốt, nhưng hắn vẫn không có phản ứng gì, thậm chí bắt đầu dần dần suy yếu đi. Tề Nhiễm hàng ngày đều đến thăm Lâm Duyệt, y cảm thấy mình sắp điên lên rồi. Y mở rộng toàn bộ cửa sổ trong tẩm cung, thầm nhủ có lẽ Lâm Duyệt sẽ bay vào từ một ô cửa sổ nào đó, đột nhiên xuất hiện giống như lần đầu tiên hai người gặp nhau vậy. Nhưng không, gió đêm lạnh lẽo, không còn gì khác nữa. Có lúc Tề Nhiễm nhìn Lâm Duyệt với hơi thở càng ngày càng yếu ớt, y thậm chí có cảm giác mình sắp mất đi người này.